Edit: nammoi

Phần một

"… Đại tỷ à, cậu bỏ qua cho tớ đi, tớ không làm được đâu!" Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, tại sao xế chiều ngày hôm sau, sau khi tan học hắn phải thô tục đứng ở ven đường như vậy, chuẩn bị giành kẹo que của con nít à?! Nhất định có chỗ nào không đúng rồi, đúng không? "Đừng làm rộn!" Mạc Vong rất nghiêm túc nói: "Mạng người quan trọng, hơn nữa chúng ta đã đi đến bước này rồi, tại sao còn có thể lùi bước chứ?"

"… Bởi vì người giành kẹo cũng không phải là cậu mà?”[nammoi][diendanlequydon]

"Khụ… Khụ!"

Không sai, vì để gọi "Dũng giả" ra, thiếu niên bị ép buộc phải đi giành kẹo, hành động này nhân tiện còn có thể trợ giúp cậu tích góp ma lực từng tí một, dĩ nhiên tích góp đủ ma lực cho bản thân hắn chính là để gọi đồng bạn mới, nhưng mà cậu vẫn lười làm mà thôi —— trong nhà nuôi hai con vật đã đủ phiền lòng lắm rồi, cậu không muốn tăng thêm một đứa như thế này nữa đâu!

"Không sao đâu, không mất mặt." Thiếu nữ không biết từ nơi nào lấy ra một cái mặt nạ con thỏ, tiện tay đeo lên mặt trúc mã nhà mình, trong nháy mắt thuộc tính bỉ ổi lại tăng lên mấy trăm điểm: "Được rồi, như vậy thì không ai nhận ra cậu, tuyệt tối không để lại sơ hở!"

“… Cậu chắc chắn chứ?"

"Nếu không, cậu giả gái?"

"Cậu đủ lắm rồi!"

"Tốt lắm, đừng làm rộn." Cô cũng đứng ở ven đường giống cậu,  nhìn về  mấy đứa trẻ mới tan học cách đó không xa: “Mấy đứa nó sắp tới kìa." Cô lặng lẽ chắp tay trước xưng tội với thần phật trên trời, tất nhiên cô biết cướp đoạt thức ăn của trẻ con là  điều vô cùng đáng xấu hổ, nhưng mà vì cứu mạng Esther… Cho dù phải liều mạng cô cũng phải cố gắng thử một chút!

"…" Rốt cuộc ai là người náo loạn?!

"Lên đi!!!"

Mắt thấy mấy đứa bé đang đến gần, Mạc Vong giơ tay đẩy tiểu trúc mã ra ngoài.

Thạch Vịnh Triết lảo đảo mấy bước, nước mắt đầy mặt  đứng ở giữa đường phố, đang không biết nên nói những gì, đột nhiên tập thể tiểu chính thái và Lolita phía đối diện phát ra tiếng thét chói tai: "Chạy mau! Tên trộm kẹo que lại tới!!!"

Thạch vịnh triết: "…" QAQ  Mặc dù hình như chuyện như vậy không phải lần đầu tiên cậu làm nhưng cuối cùng tâm tình cũng rất phức tạp…

Mạc Vong: "…" Cậu  ta còn dám nói mình không có kinh nghiệm? Rõ ràng tiếng xấu truyền xa đây này…

"Đừng, đừng chạy!" Thiếu niên hạ quyết tâm "Lạch bà lạch bạch" lao ra ngoài, mấy đứa bé đâu chạy lại cậu vì vậy chỉ trong chốc lát, kẹo que trong tay đám trẻ này đều bị cậu đoạt sạch sẽ. Nhất là một tiểu bàn đôn (một đứa nhóc béo mập trắng trẻo)  cầm trong tay một cây kẹo lại còn hai cây trong túi. Thạch Vịnh Triết vốn là chỉ muốn giành kẹo trong tay nó, kết quả chạy đến trước mặt, chẳng biết tại sao tay run lên thuận tiện đoạt luôn hai cây khác.

Tiểu bàn đôn đau khổ khóc lóc: "Ô oa!!! Tại sao lần nào ngươi cũng cướp của ta nhiều nhất?!"

Thạch Vịnh Triết: "…" Hình như bởi vì giành kẹo của  tiểu bàn đôn có thể lấy được nhiều giá trị ma lực hơn.

Trong nháy mắt thân hình cậu cứng đờ, cứu mạng! Tại sao cậu nhất định phải làm loại chuyện xấu xa như này?!

Nhưng đúng lúc này, cậu nhìn thấy tiểu thanh mai của mình đang liều mạng cố gắng ra hiệu rút lui —— rút lui?

A, đúng rồi, rút lui!

Vì vậy, hai tay cậu cầm đầy kẹo que hỏa tốc chạy trốn.

Đồng thời, cô xách một bịch đầy kẹo que nhảy ra ngoài, vọt tới  bên cạnh mấy đứa nhỏ liều mạng phân phát: "Đến đây, mọi người ăn đi!" Để triệu hồi người thứ tư, cô cũng cần đầy đủ ma lực, mặc dù chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ, giá trị ma lực cũng không tính là nhiều, nhưng chân muỗi có nhỏ cũng là thịt! Hơn nữa, coi như không lấy được giá trị ma lực cũng không thể thật sự làm cho những đứa bé này khóc lóc trở về nhà? Bọn nó vô tội.

"Cảm ơn chị."

"Đừng khách sáo, tiểu mập mạp, cho em nhiều hơn hai cây."

"…Ô oa!!! Mẹ em nói em không mập một chút nào, đây là khỏe mạnh!!!"

"… Được rồi, tiểu tráng tử, cho em nhiều hơn hai cây."

"Cảm ơn chị."

"A ha ha ha, đừng khách sáo."

Sau khi phân phát xong, Mạc Vong  hỏa tốc chạy về bên cạnh Thạch Vịnh Triết, luôn miệng hỏi: "Như thế nào? Như thế nào? Có cảm giác gì xuất hiện không?"

"… Hoàn toàn không có."

"Chậc, vẫn còn chưa đủ sao?" Cô giơ tay lên nhìn thời gian: "Vườn trẻ gần đây sắp tan học."

"… Hạn cuối lúc nào?!"

Đáng tiếc, cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Vì vậy, cả một buổi chiều trải qua cảnh Thạch Vịnh Triết không ngừng đoạt kẹo, Mạc Vong  không ngừng phát kẹo. Đáng tiếc đến tận cuối ngày vẫn không thành công dụ "Dũng giả đại nhân" ra ngoài.

Đối với chuyện này, mặc dù trong lòng Mạc Vong đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút thất vọng như cũ. Mà nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, bởi vì… Như vậy có ý nghĩa là ngày mai cậu còn phải tiếp tục làm chuyện thô bỉ này.

Cũng may ngày hôm sau, sau nhiều lần kêu gọi cuối cùng người nào đó cũng xuất hiện trong sự chờ mong của mọi người.

"A ha ha ha! Ma vương, nạp mạng cho ta!!!"

Không sai, đối với dũng giả mà nói, mục tiêu lớn nhất đương nhiên là đánh gục Ma vương vì vậy, Mạc Vong bị bức bách.

"Im lặng, bình tĩnh một chút."

"Ít nói nhảm! Hôm nay nhất định phải phân thắng bại với ngươi!"

"Chúng ta hãy nói chuyện một chút trước đã…"

"Ai muốn nói chuyện với người tà ác như ngươi! Xem kiếm!"

"Thật ra thì ta có chuyện…"

"Hừ, ngươi cho là như vậy thì có thể tránh thoát được hay sao? Quá ngây thơ rồi!"

"…"

Cái gì gọi là ông nói gà bà nói vịt? Đây chính như thế!

Nước mắt cô rơi đầy mặt: "Ngươi không thể nghiêm túc nghe ta nói sao?!"

"Đừng làm rộn! Chúng ta đang chiến đấu, chiến đấu không biết sao?!"

"…" Cô kháo! Rốt cuộc người nào đang nháo chứ? Này!

Cuối cùng, Mạc Vong không thể nhịn được nữa, tay không bắt được đao của dũng giả, sau đó nắm hai tay của hắn, hung tợn ấn hắn đến trên cây bên cạnh: "Ngươi đàng hoàng một chút cho ta!"

"Tên đê tiện! Mau buông ta ra!!!" Giãy dụa, giãy giụa.

"… Đừng nhúc nhích!"

"Buông ra! Buông ta ra!"

"…" Cô kháo! Người này thật sự quá ồn. Bình thường còn có biện pháp để cho hắn im lặng nhưng bây giờ hoàn toàn không có biện pháp được không? Bởi vì không thể để cho hắn biến mất được!

Nhưng đúng lúc này, ở gần đó có một đứa bé dắt tay mẹ đi ngang qua, trong nháy mắt đứa bé bị cảnh tượng này hấp dẫn.

"Mẹ, mẹ, hai anh chị này đang làm gì vậy?"

"Đừng xem!"

"Dạ?"

"Thói đời thay đổi." Ánh mắt khinh bỉ.

Mạc Vong: "…" QAQ  Cô chọc ghẹo ai sao?

Dũng giả: "Thấy chưa? Mọi người ở đây nhìn thấy cái ác đè ép chính nghĩa cũng cảm thấy xấu hổ, còn không mau buông ta ra?!"

Mạc Vong: "…" Anh trai à, căn bản trọng điểm không phải chuyện này có được hay không?! Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế kích động muốn đánh người nào đó ngay tại chỗ, cố gắng ôn hòa nói: "Dũng giả à, bây giờ ngươi có thể triệu hồi đồng bọn thứ ba được không?"

"Ngươi có âm mưu gì?" Mặc dù bị thần kinh nhưng người vẫn có sự tính cảnh giác đối với “kẻ thù”.

"Ta có thể có âm mưu gì đây? Chỉ là cảm thất kỳ quái tại sao ngươi không gia tăng thực lực của mình?" Đột nhiên Mạc Vong nghĩ tới chuyện gì đó, rất sáng suốt hỏi: "Không phải chúng ta luôn quang minh chánh đại đánh nhau hay sao?! Hiện tại bên cạnh ta có ba Thủ Hộ Giả, ngươi mới có hai đồng bọn, ta thắng mà không cần dùng vũ lực à!"

"Ai nói là ngươi thắng à? Chính nghĩa vĩnh viễn bất bại!" Người nào đó nổi khùng.

"…" Anh trai à, trọng điểm sao vẫn không đúng vậy?!

Trong lúc Mạc Vong một lần nữa có suy nghĩ muốn bóp vỡ đầu người nào đó thì hình như rốt cuộc suy nghĩ của người này đã vòng trở lại: "Nói cũng phải, ta cũng nên suy tính triệu hồi đồng bọn thứ ba."

"Ừ, vậy ngươi nghĩ nên triệu hồi loại nào?"

"Ta…" Lại cảnh giác: "Ngươi nghĩ muốn làm gì đồng bọn của ta?"

"…" Cô gái cảm thấy mình không muốn vòng vo lần thứ hai với người này nữa: "Ngươi có thể triệu hồi ra người có khả năng chữa khỏi hay xua đuổi hay không?”

"Dĩ nhiên có thể!"

"Vậy…"

"Mà vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Nhìn cô khinh thường: "Chúng ta là kẻ thủ!"

"…"

Dĩ nhiên Mạc Vong biết chuyện này, một chút âm mưu quỷ kế trước mặt hai người hình như cũng không áp dụng được với đối phương, bởi vì bọn họ căn bản nghe không hiểu, loại thời điểm này… Quả nhiên chỉ có thể dựa vào trực giác của con gái thôi.

Nhớ lại những khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi lúc trước, đột nhiên cô buông hắn ra, rồi sau đó ngồi xổm xuống, đầu vai khẽ rung động.

"Ha ha, rốt cuộc đã thoát được, Ma vương, xem ta… A!" Kinh hãi! Dũng giả đại nhân bị giật mình liên tiếp lui về phía sau, trực tiếp cho dán chặt lên cây, hắn sửng sốt thật lâu, mới cúi đầu nhìn vào tay của chính mình: "Ta học được Thuấn Phát Ma Pháp từ lúc nào vậy?" Vậy mà có thể đo ván Ma vương. A? Hình như có điểm không đúng lắm? Chẳng lẽ có quỷ kế nòa đó?

Dũng giả đại nhân theo bản năng lùi chân lại, sau đó cảm thấy nước mắt rơi đầy mặt, không còn đường rồi, phía sau là cây…[nammoi][diendanlequydon]

"Này…”

"…"

"Ma vương!"

"…"

"Ta đánh ngươi à?”

"…"

"Thật sự ta đã đánh ngươi à?!"

"…"

"… Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!"

Cô hơi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn dụa: "Ngươi có thể triệu hồi thánh thú chữa trị hoặc thánh thú xua đuổi không?”

"Không được!" Đường đường là dũng giả, tại sao có thể nghe lời Ma vương nói được? Tuyệt đối không được.

"…" Đầu vai càng rung mạnh hơn.

"… Không được như vậy! Ngươi làm vậy là ăn gian! Nếu là ma vương thì phải dũng cảm đứng ra chiến đấu một mình!"

“…” Đầu vai cũng muốn rớt ra.

"Triệu hồi! Triệu hồi được chưa?!"

"Thật?"

"Thật, thật."

"A." Mạc Vong đứng lên: "Vậy triệu hồi thôi."

“…” Loại cảm giác bị lừa đột nhiên xuất hiện này là sao?

Nhưng mà dũng giả đại nhân là ai? Trừ việc ra ngoài tranh đoạt kẹo que cũng không làm chuyện xấu xa hay lật lọng gì… Không làm được!

Vì vậy, hắn thật sự bắt đầu triệu hồi.

Quá trình không cần nói nhiều, sau khi ánh sáng chói mắt phát ra, một quả cầu đỏ chói nhỏ bằng ngón tay từ trong trận pháp bắn ra.

"Đồng bọn trung thành nhất của ta, hãy đáp lại lời kêu gọi của ta đi!”

Không thể không nói, cái lời kịch này, dũng giả đại nhân nói thuận miệng hơn nhiều so với Thạch Vịnh Triết bởi vì hắn đã hoàn toàn từ bỏ lòng xấu hổ.

"Chít!"

Mạc Vong: “…”  Âm thanh này… Âm thanh này rất không ổn!

Phần hai

Cuối cùng là loại thánh thú nào sẽ có tiếng kêu "Chít"  đây?

Đáp án chỉ có một —— con chuột!

Quả thật Mạc Vong muốn khóc thay người nào đó, rốt cuộc đây là vận khí gì? Mèo, chó, hơn nữa còn con chuột này, người này muốn tạo thành một "vòng tiểu sinh vật" sao? Đừng có đùa!

Xuất hiện trước mặt hai người quả nhiên là một con chuột toàn thân trắng toát.

Mạc Vong: "… Ngươi thật là có duyên với màu trắng."

"Hừ hừ, đó là đương nhiên, chỉ có màu sắc như vậy mới có thể thể hiện được linh hồn thuần khiết của ta!"

"…" Không, cô cảm thấy phải là suy nghĩ mới đúng.

Con chuột này nhỏ cỡ con thỏ, mặc dù không tính là quálớn, nhưng với loài chuột mà nói không thể nghi ngờ là đã phát triển vượt trội rồi, dĩ nhiên, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người khác chính  là cặp kính nó đeo trên sống mũi, còn có cái áo khoác nhỏ màu xám đậm nó mặc trên người, hai chân lại đứng thẳng như vậy, nhìn thế nào cũng thấy nó thuộc tổ chức “chuột văn hóa", làm cho người ta khó có thể khinh thường.

"Là ngươi à, Ni Tư." Saka rõ ràng là có biết con chuột này.

"Thì ra là ngươi, Saka." Chuột bạch liếc nhìn con chó trắng, bình tĩnh nói: "Những người khác còn suy đoán có phải ngươi ngủ đến nỗi để chính mình chết đói hay không, thì ra vẫn còn sống."

"Này! Tên kia, giọng điệu khinh người như vậy là sao? Cái tên ngạo mạn này, cẩn thận ta cắn chết ngươi!"

"A."

"Khốn kiếp! Xem ta đây…”

"Đợi chút…” Mạc Vong ôm cổ con chó trắng lớn, tiện tay từ trong túi  lấy ra một thanh kẹo, vứt vào miệng nó: "Ngoan, đừng làm rộn, ngồi xuống bên cạnh đi."

"Uông ~~~" Người nào đó không có tiết tháo bỏ chạy.

"Ma vương, nếu đã triệu hồi xong…”

"Ta đánh!!!" Cô lặng lẽ vung ra một nắm đấm.

Rất tốt, tàn cuộc đã thu dọn xong.

Dũng giả bị lợi dụng xong, cứ như vậy không biết bị ném vào trong cái góc nào, phiên bản tiểu trúc mã bình thường lại trở về xã hội loài người.

"Hít…" Thạch Vịnh Triết xoa đầu, có chút bất mãn nói: "Sao cậu xuống tay nặng quá vậy?"

"Tớ cũng không có biện pháp nào khác, ngộ nhỡ một đấm không trúng, đấm thêm một cái nữa không phải sẽ đau hơn sao?”

"…" Thạch Vịnh Triết vô cùng dứt khoát bỏ qua đề tài này, cúi đầu nhìn con chuột bạch trên đất: "Là Ni Tư thật sao?"

"Ngươi chính là khế ước giả của ta sao?" Chuột bạch không trả lời trực tiếp, mà đẩy mắt kính lên, quan sát cậu một lúc, sau đó gật đầu: "Tướng mạo vẫn ở trong phạm vi ta có thể chịu được."

"…" Giọng nói tự luyến này là sao?! Khóe miệng Thạch Vịnh Triết giật giật, cố gắng kềm chế kích động muốn bóp chết một con chuột, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ngươi là loại hình thánh thú gì?" Thật lòng hắn không xác định được cái người không đáng tin đó có thể triệu hồi đượcchính xác thánh thú hay không?

"Không nhìn ra được sao?"

“… Không nhìn ra."

"Ánh mắt thật kém."

“…”

Mạc Vong nhìn trời, vận may của tiểu trúc mã nhà cô thật đúng là quá kém, nhiều lần bị chính thánh thú mình triệu ra coi thường, rốt cuộc sao lại như thế chứ?

"Ngươi dám nói thẳng sao?"

"A."[nammoi][diendanlequydon]

“…” Người nào đó tức giận! Người này thật sự rất tức giận!

"Đợi chút…" Mạc Vong kéo người đang thiếu chút nữa bùng nổ lại, ngồi xổm xuống nói: "Ngươi thuộc loại chữa trị?"

"Mùi trên người ngươi… Chính là tay sai của Ma tộc?"

“… A ha ha ha, lỗ mũi của ngươi thật thính." Làm thế nào bây giờ? Đột nhiên cô cũng rất muốn đánh người… Không, là đánh chuột!

"Đó là đương nhiên." Chuột bạch đẩy mắt kính: "Mùi thối rất rõ ràng."

"…" Này! Thân là một con chuột rốt cuộc có tư cách gì mà nói câu này?

Mạc Vong yên lặng siết chặt quả đấm, nhìn người đứng bên cạnh: "Tớ muốn đánh nó một trận, cậu có ý kiến gì không?"

"Hoàn toàn không có." Hơn nữa còn giơ hai tay tán thành.

"Ha ha ha ha ha…" Như vậy cô sẽ không khách khí!

"Dũng giả, ngươi lại cấu kết với tay sai của Ma tộc?!" Cho dù chuột bạch luôn duy trì bình tĩnh, giờ phút này cũng kinh ngạc, thất sắc.

"Hắc hắc…" Mạc Vong không khách khí vươn tay, một phát bắt được con chuột nào đó, mỉm cười u ám: "Nên ăn từ chỗ nào đây?"

"… Ta không phải là loại hình chữa trị." Thời khắc mấu chốt, Ni Tư đã cho thấy tinh thần "coi đạo đức như rác rưởi".

"Như vậy là loại hình xua đuổi?"

"Cũng không phải."

"…" Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng trong lòng của cô dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt, quả nhiên… Thất bại rồi sao? Còn có phương pháp khác nữa không? Nếu như đều không có, như vậy, Esther…

"Thật hay giả?" Bởi vì Thạch Vịnh Triết đã ăn nhiều quả lừa nên rõ ràng không tín nhiệm đối với thánh thú mình triệu hồi.

"Nó nói thật." Người nói chuyện là Saka: " Mặc dù người này rất rắm thúi, nhưng mà nói dối… Nó cũng rất ít làm."

"Đó là đương nhiên." Chuột bạch đã thừa dịp cô đang sững sờ, nhanh nhẹn thoát khỏi tay cô, nhảy xuống dất, sửa sang lại áo khoá: "Ta cũng không giống người nào đó vì một chút kẹo mà vứt bỏ giới hạn cuối cùng.”

"…" Saka trầm mặc một lát rồi bình tĩnh nói: "Các ngươi nên giết chết nó đi."

"Đợi đã!" Có lẽ là cảm thấy được sự nguy hiểm tánh mạng, Ni Tư lui về sau hai bước, vội vàng nói: "Mặc dù không biết vì cái gì mà các ngươi lại cần loại thánh thú chữa trị hay là xua đuổi nhưng mà chắc là có người bị thương đúng chứ? Có lẽ ta có thể giúp đỡ."

"Thật?"

"Không sai biệt lắm." Lần này chen miệng cũng là Saka: "Mặc dù người này bỉ ổi, nhưng dù gì cũng là con chuột được mọi người gọi là ‘thư viện di động’."

Mạc Vong: "…" Xưng hô như thế đặt lên người của một con chuột hoàn toàn không có một tý khí phách có được không?!

Nhưng dù thế nào đi nữa, có hi vọng dù sao cũng hơn không có hi vọng.

Vì vậy mấy người về nhà.

Tối hôm qua nhờ ma lực Ma vương bệ hạ áp chế nên phù văn trên người Esther đã rút toàn bộ về ngực, nhưng mà bây giờ trời còn chưa tối, những phù văn như dây mây đen lại chui ra, hơn nữa chu kỳ xuất hiện càng lúc càng ngắn, mà sau mỗi lần sử dụng ma lực cô đều phải nghỉ ngơi, cho dù ma lực có thể dự trữ lại nhưng cũng không thể thường xuyên hao tổn, người sáng suốt đều hiểu rõ… Đây là tình huống không có cách giải.

Tình huống mà mọi người biết sẽ càng ngày càng bết bát hơn.

"Là nguyền rủa sao?" Chuột bạch Ni Tư được gọi là ‘thư viện di động’ nhìn thấy ma văn trong nháy mắt đã phán đoán: "Lại là cây mây song sinh hiếm có.”

Mạc Vong vội vàng hỏi: "Có nghĩa gì?"

"Là người thân hạ chú với ngươi đúng không?"

"…" Lại đúng.

"Hơn nữa còn là máu mủ tình thân." Ni Tư đẩy mắt kính, không biết từ nơi nào móc ra một quyển sách, lật mấy tờ: "Ở chỗ này."

Mấy người vội vàng đến trước quyển sách của nó, mặc dù chữ rất nhỏ, nhưng phù văn trên đó giống y đúc phù văn trên người Esther.

"Mặc dù nghe có vẻ thần bí, nhưng thật ra bản thân lời nguyền này cũng không có phức tạp như thế, chỉ là vật liệu để thi pháp hình như  rất khó tìm, hơn nữa ít người dùng được, cho nên mới từ từ thất truyền mà thôi." Ni Tư khép sách lại, bình tĩnh nói: "Cũng chỉ dời sinh lực đến một chỗ khác, cuối cùng…”

"Sẽ như thế nào?"

"Linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn khô héo." Chuột bạch chỉ Esther: "Sau đó biến thành con rối không có ý thức."

"Làm sao lại…"

"Có rất ít người lại hạ độc thủ với người thân như vậy." Ni Tư khẽ cười: "Hoặc là ngươi làm người ta vô cùng chán ghét, hoặc là người thân của ngươi làm người ta vô cùng chán ghét."

Esther: "…"

Nghe thấy tin tức đó, nhất định hắn rất khổ sở?

Theo bản năng cô nhìn Esther, dù sao cũng là người thân của mình… Ba mẹ cũng không phải cố ý muốn tổn thương minhg, lúc trước nàng cũng khổ sở thành bộ dáng kia. Như vậy, rốt cuộc trong lòng Esther sẽ suy nghĩ như thế nào đây?

Không tự mình cảm nhận sẽ chắc chắn rất khó để lý giải, vậy mà…

Cô chợt vỗ tay một cái: "Bây giờ vấn đề không phải chuyện này!"

Greens cũng lấy lại lý trí: "Đúng vậy, trọng điểm là nên làm thế nào để phá giải lời nguyền này, có phương pháp  gì sao?"

"Có." Ni Tư rất khẳng định nói: "Mà còn không chỉ có một."

"Sao?" Vui mừng tới quá đột ngột làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, cô mới run run hỏi: "Là những biện pháp như thế nào?"

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên con mèo trắng nhảy người lên, kéo rèm cửa lại, cùng lúc đó, Saka đứng thẳng người, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Chuyện gì xảy ra?"

Những người còn lại rối rít chuẩn bị tư thế phòng thủ.

"Không cần khẩn trương." Saka giơ đệm thịt lên: "Chúng ta chỉ muốn đứng lên, trong phim truyền hình những lúc có người nắm giữ đầu mối hoặc là nghĩ ra biện pháp đều sẽ bị giết chết."

Brad hùa theo nói: "Chúng ta chỉ phòng trường hợp ngộ nhỡ mà thôi."

Những người còn lại: "…" Những lúc như thế này cầu xin đừng làm diễn trò!

"Ngu ngốc." Ni Tư khinh bỉ nhìn một mèo, một chó, rất hài lòng khi tất cả mọi người lại tập trung  sự chú ý trên người của nó, vì vậy nói tiếp: "Phương pháp đơn giản nhất chính là tìm được người tinh thông phương diện này, chỉ là, xem bộ dáng các ngươi chắc là không tìm được."

"Còn có một phương pháp càng đơn giản hơn." Nó lại  lật ra sách r: "Ừ, ở chỗ này, ở đây các ngươi có người hiểu rõ Ma Pháp Trận  và Ma Văn không?"

"Có!" Tinh thần Mạc Vong chấn động: "Có." Chính là Greens!

"Rất tốt." Chuột bạch gật đầu: "Như vậy, có thể để cho người này dựa theo phương pháp trong sách, sửa đổi ma pháp trận được in trên ngực của hắn.”

"Đó là Ma Pháp Trận?" Cô kinh ngạc nhìn chăm chú vào đóa hoa đáng sợ đang cuộn tròn.

"Nói đúng hơn là hoa tâm của nó." Ni Tư nói tiếp: "Lúc nó hoàn toàn nở rộ, các ngươi có một cơ hội."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc này đã không thể giải trừ lời nguyền, nhưng có thể xoay ngược lại."

"Xoay ngược lại?" Trong lòng của cô dâng lên dự cảm xấu.

Sau một lúc, chuột bạch Ni Tư nói ra lời ấy ——

"Đúng, phản nguyền, khiến người làm phép tự làm tự chịu!"

“…" Nói đúng hơn là để Esther lấy sinh lực của em trai hắn, sau đó sẽ làm cho đối phương biến thành con rối không có cảm tình sao?

Chuyện như vậy… Làm sao hắn có thể đồng ý chứ?[nammoi][diendanlequydon]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện