Mạc Vong từng nghe nói, con người trước khi chết sẽ trải qua một giai đoạn im lặng.

Vào lúc ấy, hết thảy đều trở nên cực kỳ yên tĩnh cực kỳ yên tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi trong sự yên tĩnh ngăn cách với trần thế kia, sẽ nghe được tiếng đập cánh, đó chính là tín hiệu của sứ giả Tử thần.

Thế nên, sự yên tĩnh hiện giờ chắc là bình thường.

Hay là ——

"Tại sao không đánh trả?".

"..." Cô gái mở mắt ra.

Thiếu niên hỏi với vẻ phẫn nộ, thanh kiếm trong tay hắn vững vàng dừng lại cách đỉnh đầu cô.

“Nói đi, tại sao ngươi lại không đánh trả…”.

“Sao cậu lại dừng tay?”. Rõ ràng là có thể trực tiếp đánh bại cô.

“Ngươi đang sỉ nhục ta ư?” Dũng giả nổi giận đùng đùng, vứt bỏ nhánh cây trong tay, “Ta thân là Dũng giả, đương nhiên phải đường đường chính chính đánh bại Ma vương, sao có thể ra tay với ngươi tay không tấc sắt!”.

Cô gái sửng sốt, lập tức xoay người nhặt nhánh cây lên, huơ huơ mấy cái: “Được rồi, tôi đã cầm vũ khí trong tay, cậu ra tay đi”.

Dũng giả lại càng thêm phẫn nộ: “Ngươi đang kỳ thị chỉ số thông mình của ta đó hả?!”. Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và Sulli diễn đàn Lê Quý Đôn

"..." Dẫu đang ở dưới tình huống này, nhưng cô gái vẫn rất muốn nói —— điều kiện tiên quyết là hắn phải thật sự có thứ đồ chơi đó chứ? (ý là chỉ số thông minh đó ạ)

“Bây giờ người hoàn toàn không có giá trị để ta động thủ!”.

"..."

Ngươi không có giá trị...

Không có giá trị...

Không có...

“Đúng”. Mạc Vong nhếch môi, “Tôi không có giá trị. Chậm rãi xiết chặt nắm tay, nhánh cây cứng rắn khiến cô đau đớn, nhưng nơi nào đấy trong thân thể lại càng đau đớn hơn.

"..."

“Nếu đã như vậy, thì hãy làm tôi biến mất đi”.

"Ngươi..."

“Tại sao lại dừng tay chứ?”. Cô gái đứng lên, lần đầu tiên rống giận với thiếu niên mà không hề kiêng nể, “Ra tay đi! Khiến tôi hoàn toàn biến mất đi! Nếu cho rằng tôi không có giá trị, vì sao còn muốn để cho tôi tồn tại trên cõi đời này?!”.

—— sao không để cô biến mất ngay từ đầu? Bởi vì đột nhiên phát hiện ra không có giá trị nên liền vứt bỏ… Như vậy thật sự quá tồi tệ!

Dường như muốn trút hết nội tâm đau khổ ra ngoài, hét đến nỗi khàn giọng. Thế cho nên, cô gái bắt đầu thở dốc kịch liệt.

Cùng với tiếng quát to kia, nước mắt vốn đã khô cạn lại vỡ đê lần nữa.

“Ngươi…” Thiếu niên bị tình huống đột phát này làm cho tay chân luống cuống, “Ngươi đừng khóc mà! Không phải ta còn chưa có đánh trúng ngươi sao?” Cuối cùng, hắn thậm chí còn bắt đầu lắp bắp, “Với, với lại, nào có, có, có Ma vương chủ động để người ta đánh chứ, thật kỳ quái mà!”.

"Thạch Vịnh Triết" cực kỳ phiền não, hắn đứng tại chỗ vò đầu bứt tóc một hồi lâu, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

"..." Quả nhiên, cô không có giá trị .

Đôi mắt rực lửa của cô gái ảm đạm đi, ánh lửa trong đó dần dần lụi tắt, đợi thêm chút nữa, có lẽ ngay cả hơi ấm cũng chẳng còn sót lại.

Nhưng vào lúc này, gần đấy đột nhiên có tiếng thét chói tai của đám trẻ truyền đến.

Cõ lẽ do vẫn luôn làm chuyện tốt, Mạc Vong bất giác nhìn về phía phát ra tiếng, ngay sau đó, cô thấy được cảnh tượng khiến cô cả đời khó quên.

Trúc mã của cô đang vừa tránh né đá mà đám nhóc ném ra, vừa liều mạng cướp đoạt kẹo que trong tay chúng.

Rất nhanh, hắn đã túm được một bó to. Rồi sau đó nhanh chân chạy trở lại.

"Hộc... Hộc... Đám nhỏ kia thật sự là càng ngày càng khó giật…” Dũng giả luôn đại diện cho chính nghĩa trong truyền thuyết một tay chống gối đứng trước mặt cô gái, vừa thở phì phò, vừa nói ra những lời lẽ không hề cảm thấy thẹn với lòng. Nói xong, một tay lấy kẹo que trong tay đưa tới trước mặt cô gái, “Cho đó!”.

“…” Mặc dù cô gái đang rơi vào cảm xúc cực đoan, nhưng cũng bị hành động này làm cho chấn động sâu sắc, thật lâu sau mới kịp phản ứng, không thể tin mà chỉ vào chính mình, “Cho tôi hả?”.

“Tám phần là vì ngươi… khô kiệt ma lực chứ gì, ăn đi, ăn vào là có ma lực ngay”.

“…” Không có đâu, ngược lại còn tuột ma lực đi ấy chứ? “Đừng có hiểu lầm!” Dũng giả hừ nhẹ một tiếng rồi quay đi, “Cũng không phải ta giúp ngươi, chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi mà thôi!”.

“…” Dẫu tinh thần hơi có vấn đề, thì cũng thật không hề khác biệt gì với lúc bình thường.

“Cho nên, đừng nói cái gì mà không có giá trị nữa!”. Thiếu niên đứng thẳng người, động tác vô cùng tàn bạo, chỉ vào cô ---- nếu bỏ qua kẹo que trong tay hắn --- lớn tiếng nói, “Rõ ràng là có! Giá trị tồn tại của ngươi chính là bị bản đại nhân đánh ngã!”.

"... Giá trị của tôi?"

“Đúng vậy! Nghe rõ rồi chứ, chỉ có ta mới có thể đánh ngã ngươi”. Thiếu niên lại cường điệu, nói: “Tóm lại, trước khi bị ta đánh bại, ngươi không thể bị bất kỳ ai đánh ngã!”.

"..."

“Ma Vương rất cường đại, thật đáng sợ nếu tồn tại…” Dũng giả nghiêng đầu đi, lẩm bẩm than thở những lời không rõ, “Đừng có khóc”. 

"Cái gì?" Mạc Vong nhất thời không nghe rõ.

"..." Dũng giả đen mặt, "Ngươi cố ý hả?"

"... Tôi là thật sự nghe không rõ."

"Cũng đã nói rồi!" Thiếu niên túm mạnh tay cô gái, mạnh mẽ nhét kẹo que vào, ngay sau đó không biết lấy đâu ra một cái khăn tay, tiến tới chùi mạnh lên mặt cô gái, “Nếu là Ma vương thì đừng có động một chút là rơi nước mắt, chẳng khí phách chút nào!”.

“…” Cô chưa từng muốn khí phách có được hay không?

“Đánh nhau không có cảm giác gì hết”. 

"Tôi nói, " Mạc Vong bắt lấy cổ tay thiếu niên, "Rốt cuộc cậu xem Ma vương là cái gì?"

"Dong, dong dài!" Thiếu niên vội vàng lắc lắc cổ tay, dán cái khăn lên mặt cô gái, lùi ra sau mấy bước, nhìn tay mình với vẻ lo lắng, “Không ngờ ta lại bị Ma vương chạm vào, sẽ không bị thối thịt đấy chứ”.

“Ê! Tôi nói cậu này…” Đến nông nỗi đó sao? Từ nhỏ đến lớn không biết đã bị cô chạm qua bao nhiêu lần rồi, nghe nói mới trước đây còn tắm chung, cũng không thấy người hắn bị thối à!

"Cái gì?"

“… Thôi quên đi”. Mạc Vong vỗ vỗ mặt, xiết chặt chiếc khăn tay có chút ướt át, ho nhẹ, nhỏ giọng nói, “Dù sao đi nữa… Cảm ơn cậu”.

“Hả, ngươi nói cái gì?” Hình như thiếu niên nghe không rõ.

"... Cậu cố ý đó hả?" Tính trả thù hành vi vừa rồi hả? Vấn đề là ở chỗ cô thật sự nghe không rõ chứ bộ.

“Ta thật sự không nghe rõ, nói lại đi!”.

"Không được."

"Này! Ngươi cái tên Ma vương gian xảo này, xem ta..."

“Thạch Vịnh Triết!” Cô gái đột nhiên kêu lên như thế, hơn nữa còn dựa sát vào trúc mã.

“Làm, làm cái gì đó?” Thiếu niên nói lắp bắp, tính lui ra sau một chút, nhưng không biết sao lại dừng bước.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cô gái bày ra khuôn mặt tươi cười với hắn ---- cũng không phải là nụ cười cực kì xinh đẹp gì, bởi vì trên mặt còn đầy vết nước mắt, nhưng mà… nhưng mà…

Thiếu niên che ngực một phen, không hề nghi ngờ, cơ quan nào đấy ở nơi sâu thẳm, ở một giây kia nhảy lên lên thật nhanh, càng về sau càng nhanh, thậm chí còn có xu thế muốn nhảy ra khỏi miệng.

Thật kỳ quái...

"Ma, Ma vương, rốt cuộc ngươi đã hạ ma pháp kỳ quái gì với ta?"

"Hả?"

"Bớt, bớt làm bộ đi! Xem ta ta ta ta ta..."

"Ta cái gì?" Cô gái nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.

"Lần sau ta lại đến đánh ngã ngươi!!!"

Nói xong, thiếu niên bỏ chạy trối chết, mới chạy chưa xa thì chân đã lảo đảo một cái, lập tức vô cùng chật vật lăn một vòng tại chỗ, đầu đụng vào cây.

"... Phụt!" Rốt cuộc thì Mạc Vong cũng không nén được mà cười ra tiếng —— người này thật là ngốc mà!

Cách đó không xa, hai vị thanh niên nhìn chăm chú vào cô gái đã khôi phục nụ cười, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Bệ hạ..." rốt cuộc Esther cũng buông lỏng bàn tay nắm chặt, mặc kệ thế nào, thật sự là quá tốt. Tuy rằng nụ cười kia không phải tự tay hắn lấy lại, nhưng dù vậy, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.

“Rõ ràng là đến trước, lại bị Dũng giả giành việc, thật là buồn cười”. Grays hừ nhỏ một tiếng, “Esther, đây đều là lỗi của ngươi đó”.

“Nếu ngươi kiên trì cho rằng như thế, thì ta cũng hết cách”.

Thanh niên tóc tím cực kì không khách khí mà đánh giá đồng bọn của mình: “Người đàn ông cứng nhắc chỉ biết nghe theo mệnh lệnh!”.

“Đây là chức trách của người thân là thủ hộ”.

"Nếu mệnh lệnh sai lầm thì sao?”.

“Grays, nói năng cho cẩn thận!” Esther nhíu mày, “Chúng ta không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh của bệ hạ, nghe lời cô ấy, là phải tuyệt đối hoàn thành công việc”.

“Kể cả kêu ngươi đi chết à?”.

Dù đối mặt với lời vặn hỏi như vậy, thanh niên tóc bạc vẫn ấn ngực chính mình với vẻ mặt trấn định: “Bắt đầu từ ngày trở thanh thủ hộ, đã là vật phẩm của bệ hạ, mặc kệ có sử dụng như thế nào đều là quyền tự do của cô ấy”.

“Vậy, nếu bệ hạ ra lệnh cho ngươi giết cô ấy thì sao nào?”.

"Grays!" Dĩ nhiên thanh niên có chút tức giận.

“Sao nào, người thủ hộ chân thành nhất của bệ hả”. Grays khinh thường xì một tiếng, “Không dám trả lời sao? Ngươi sẽ ra tay sao? Không, hẳn là phải hỏi ---- ngươi có thể ra tay sao?”.

Thanh niên im lặng một lúc, rốt cuộc mở miệng trả lời: “… Ta sẽ tuân theo mệnh lệnh”.

"..."

“Nhưng, bất kể đến thế giới nào, ta đều chắc chắn sẽ một đường đi theo bệ hạ”.

Nhận được câu trả lời như vậy, thanh niên tóc tím lại thở dài: “Thật đúng là câu trả lời phù hợp với tính cách của ngươi. Nhưng, Esther, đừng trách ta nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi không từ bỏ lòng cố chấp vô dụng này, một ngày nào đó ngươi sẽ vì nó mà đánh mất đi thứ gì đó quan trọng.

Esther lại lắc đầu, vẫn không để lời nói của hắn vào lòng, vẻ mặt không chút dao động: “So với bệ hạ, bất luận là thứ gì cũng đều không đáng giá để nhắc tới”. Cho nên mặc kệ là mất đi cái gì, hắn cũng sẽ không chút do dự và xúc động.

“Tùy ngươi thôi”. Hắn cũng không phải là bạn của người này, sao phải lo lắng vì loại chuyện này chứ?

Nhưng vào lúc này, rốt cuộc cô gái cũng không thể nhịn được nữa đánh tên thiếu niên đang ngồi dưới đất kể lể “tội ác của Ma vương”. Lần này, người sau không ngất xỉu nữa, nhưng ngẩn người một chút rồi lại khôi phục trạng thái bình thường, sau đó hình như nghĩ tới việc gì đó, đỏ mặt quay đầu đi. 

“Không có gì, tôi đã quen với việc mất mặt này của cậu rồi!” Có vẻ như cô gái hoàn toàn hiểu được đối phương, nên mới nói như thế.

"Ai, ai mất mặt ?"

“Cậu đó!”.

“…” Được rồi, đúng là hắn lại mất mặt…

Vì lúc bị vây trong trạng thái “Dũng giả”, trong đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một việc ----- đi khiêu chiến Ma vương. Các hành vi khác đều là cố gắng để đạt được mục đích đó, nhưng dẫu vậy, hắn vẫn…

Thiếu niên không khỏi nhớ tới vẻ mặt khi cô gái khóc và nụ cười cuối cùng kia… 

Tuy rằng không dễ nhìn, nhưng quả nhiên vẫn hy vọng cô vẫn có thể cười hơn.

Và, hơn quan trọng là ——

"Không phải cùng là một người."

Mạc Vong nghiêng đầu: "Cái gì?"

"Ầm ỹ muốn chết!" Thiếu niên vỗ vỗ mông đứng lên, đột ngột bắt lấy cánh tay cô gái, kéo cô đi về hướng nhà, "Về nhà , cha già mẹ già còn chờ chúng ta đó!"

"..."

“Thật là, hai người đều như nhau, suốt ngày chỉ biết hỏi tôi có ức hiếp cậu hay không, kỳ thật chắc cậu mới là con gái ruột của họ!”.

"..."

"Hai ngày trước còn..."

Nghe những lời an ủi có phần vụng về của thiếu niên,cô gái bất giác cười đến mắt mày cong cong, chợt mở miệng nói: “Thạch Vịnh Triết”.

"Cái gì?"

“Kỳ thật… tôi gọi cậu là anh trai cũng được đấy nhỉ?”. Dù sao nói theo một ý nghĩa nào đó, thì chú Thạch và dì Tương cũng là cha mẹ nuôi của cô.

"... Tuyệt đối không được!" Chẳng lẽ đây chính là “nguyện người có tình trong thiên hạ sẽ thành anh em” trong truyền thuyết? Trừ phi hắn chết! Không… cho dù chết, thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận loại chuyện này!

"..." Có biết an ủi không hả? TAT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện