Ước chừng là do “Có tật giật mình”, trong khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, phản ứng đầu tiên của Mạc Vong chính là tìm chỗ trốn đi, đáng tiếc, chung quanh trừ bàn ghế ngã đổ thì chẳng còn gì khác, hơn nữa, thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.

Thậm chí bò lên từ mặt đất cô cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tới đi vào phòng, rồi sau đó…

Mục, Mục sư huynh? Hình ảnh thiếu niên chiếu trong đôi mắt trừng to của cô gái —— dù ở góc độ nào cũng là gương mặt đẹp trai khác thường, tuy xinh đẹp nhưng không có vẻ nữ tính, thân hình mảnh khảnh hơn Thạch Vịnh Triết, nhưng không yếu nhược, rất là cao lớn. Giờ phút này, một bàn tay hắn vẫn đang duy trì động tác mở cửa, tay nắm bằng đồng đen kia càng làm nổi bật lên những ngón tay trắng nõn thon dài với khớp xương rõ ràng, quả thực tựa như hàng mỹ nghệ điêu khắc từ ngà voi.

Đại khái là vì trước kia đã từng có kinh nghiệm, cứ mỗi lần nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng Mạc Vong lại dâng lên loại tâm lý nào đó như “tự biết xấu hổ”, giống như tới gần một chút sẽ bị hào quang của đối phương hòa tan, nên cho tới bây giờ cô đều nhìn từ xa xa, trong đầu hoàn toàn không có ý niệm linh tinh “muốn gần chút nữa”. Mà cô cũng thật không ngờ, mình lại có một ngày vô cùng chật vật xuất hiện trước mặt hắn như bây giờ ---- không hề có hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất, bụi đất đầy đầu đẩy cổ, ngay cả giày cũng không biết tung tích…

Không có lúc nào hy vọng có cái động trước mắt hơn lúc này.

Thật muốn cứ như vậy biến mất trước mặt hắn, không, tốt nhất là biến mất vào một giây trước khi hắn vào cửa!

Nhưng mà, nguyện vọng của cô gái nhất định sẽ không thành hiện thực.

Cơ hồ là trong nháy mắt cánh cửa mở ra, ánh mắt của Mục Tử Du liền rơi xuống người cô gái, không phải nhãn lực của người trước quá tốt, mà là người sau mặt xám mày tro thật sự quá thu hút ánh mắt. Không biết vì sao, cô gái này cho hắn một loại cảm giác hơi hơi quen thuộc, tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu đó, có điều hắn cũng không mấy hứng thú với chuyện này. Nhưng, nếu đã đụng phải thì không thể không nói mấy câu.

“Vị sư muội này, bây giờ là giờ học, sao em lại ở chỗ này?”. Tuy rằng lời nói suông khách sáo. Nhưng một khi đã phối hợp với nụ cười nhã nhặn và giọng nói dịu dàng trời sinh của thiếu niên, thì sẽ khiến người ta có thể cảm thụ ra hương vị quan tâm nồng đậm bên trong.

”A? Em… Em…” Nhưng thật đáng tiếc, đầu óc Mạc Vong còn trong giai đoạn tạm ngưng hoạt động nên vẫn trước sau như một không thể bắt lấy trọng điểm, cứ dồn toàn bộ lực chú ý của cô tới câu hỏi của đối phương. Cô thật sự có lòng muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, vì thế liền bất giác nói lắp: “Em là nói… Em…” Một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng tìm lại được mạch suy nghĩ, nhẹ nhàng thở ra đang chuẩn bị nói mới phát hiện bản thân nãy giờ vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất …

—— Đã sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm cho phát khóc! QAQ

Nhưng Mục Tử Du vốn đã không muốn nghe, hoặc là nói, bản thân hắn không có nửa phần hứng thú với điều này. Nói thì nói vậy, nhưng nụ cười của hắn càng nhã nhặn thêm mấy phần: “Mặc kệ thế nào, sư muội, vẫn nên…” Tiếng nói của thiếu niên dừng lại, ánh mắt hắn trong lúc vô ý đã rơi xuống chiếc khăn màu trắng, vì động tác ngồi xuống của cô gái, nên có thể nhìn thấy rất rõ ----- trên đó có dấu vết do máu tươi nhuộm ra.

—— Đó là...

Có lẽ là sự phát triển này rất ngoài dự kiến, nên dẫu thiếu niên từ trước đến nay luôn trấn tĩnh tự nhiên, cũng không thể ngăn chút màu sắc khác thường hiện ra trên khuôn mặt. Sự thất lễ này lập tức bị cô gái vẫn nhìn hắn chăm chú phát hiện, ánh mắt của cô cũng dừng trên chiếc khăn.

”!!!” Mạc Vong vội vàng kéo nó lên ôm vào lòng giấu kĩ, lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

—— Vì sao trên này cũng dính vào! Lại, lại mất mặt như vậy trước mặt Mục sư huynh… Thật muốn chết mà… QAQ

Nhưng vào lúc ấy, Mục Tử Du rốt cuộc cũng nhận ra “bản thể” của cô gái, đúng vậy, gương mặt bị bụi đất che lấp này đúng là rất quen thuộc với hắn. Nếu nhớ không lầm, cô hẳn là thanh mai của vị “Thạch sư đệ” kia, quan hệ giữa hai người dường như không tệ, không chỉ thích bị phạt đứng cùng một chỗ, sáng nay còn cùng nhau làm diễn viên chính trong vở “hài kịch” chán ngấy.

Vốn nghe thấy có tiếng động ở phòng bên, cho nên mới qua đây kiểm tra, ai ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.

Nếu là thanh mai trúc mã, nói vậy Thạch Vịnh Triết hẳn là rất để ý cô gái này nhỉ? Hắn nhất định sẽ không ngờ …

Thiếu nhìn chằm chằm vào cô gái đang lo lắng bất an, có lẽ vì “cảnh ngộ” trước đó, cả người cô là bụi đất, ngay cả giày cũng không biết đã quăng ở đâu. Lúc này hai tay đang ôm chặt chứng cứ “sỉ nhục” trong lòng, khóe mắt phiếm nước mắt, thoạt nhìn cực kì đáng thương.

Một cô gái bị cưỡng ép thất trinh sao? Nếu vị sư đệ kia nhìn thấy tình cảnh này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào? Không, như vậy có hơi quá không thú vị rồi.

[Mèo: Nghĩ gì vậy cha nội, tới đây là ưa cha hết nổi rồi đó >’’<>

Từ lúc Mục Tử Du nhìn thấy chiếc khăn kia đến giờ, cũng chỉ mới mấy giây trôi qua, mà trên mặt hắn đã lại treo lên nụ cười ấm áp: “Sư muội”.

”A, hả? Cái gì?” Mạc Vong vì “mất mặt” mà xấu hổ đến nỗi không muốn gặp ngươi ngơ ngác ngẩng đầu, khuôn mặt xám tro lúng túng càng chứng thực suy đoán của thiếu niên.

”Gian phòng này tuy ít người đến, nhưng toilet lầu một vẫn là tốt nhất.”

”Ặc...”

”Nếu có thể, “ Mục Tử Du chậm rãi đến gần cô gái, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp. Khom lưng đưa một chiếc khăn tay tới trước mặt cô, “Đi lau rửa một chút đi”.

“…” Mục sư huynh quả nhiên là người tốt! Có điều… Mạc Vong vốn định giơ tay ra nhận, kết quả lại phát hiện trong lòng bàn tay toàn là bụi, cô lưu luyến không rời nhìn khăn tay trắng tinh trước mắt, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Sư huynh, cảm ơn anh, nhưng không cần đâu…”.

”Hở?”

”Em... Em quá...” Lỡ dùng xong giặt không sạch thì sao bây giờ? TAT

”Không bẩn mà.” Vươn tay...

Giây tiếp theo, Mạc Vong chỉ cảm thấy một xúc cảm ấm áp rơi xuống mặt mình, nó cọ xát một cách mềm nhẹ và cẩn thận, từng chút, từng chút… Cô ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy sự ấm áp như nắng sớm của thiếu niên, sửng sốt chừng mười giây, mới phát hiện ra, đối phương đang dùng khăn tay lau mặt cho cô.

Tình huống gì đây??!!

Bình thường dưới tình huống này hẳn là tim phải đập thật nhanh mới đúng chứ? Nhưng không biết có phải dây mạch nào đó của não cô gái xảy ra vấn đề hay không, giờ phút này cô lại muốn đập não vào bàn, để xác định xem rốt cuộc là mơ hay là thật.

Một lát sau, thiếu niên dừng động tác, ngay sau đó, hắn nắm tay cô lên, đặt khăn vào đó, cười cong cong hai mắt: “Như vậy là sạch sẽ rồi”.

“...”

”Không chỉ không còn bẩn, mà còn thực đáng yêu đấy.”

“...” Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, “Mục, Mục sư huynh...”

”Sao?”

”Cái kia, có thể tránh ra một chút được không?”

Sự phát triển này đã khiến Mục Tử Du sửng sốt không thể nghi ngờ, nhưng tươi cười trên mặt hắn vẫn không mảy may biến mất, chỉ đứng thẳng người, nho nhã nhường chỗ, sau đó thấy… Cô gái ôm lấy cái bàn bên cạnh mà đập đầu vào đó.

“...” Tự, tự sát?

”Ôi, quả nhiên là đau. Cảm ơn anh, sư huynh”. Mạc Vong xác định, đây quả nhiên là sự thật, mà Mục su huynh cũng là một người tốt siêu cấp vô địch!

”Đừng... Khách khí.” Khóe miệng thiếu niên dường như hơi run rẩy mấy cái.

—— kích thích quá lớn cho nên tinh thần sinh ra vấn đề ư?

Kỳ thật cách nói này cũng đúng, dưới tình huống bình thường thì Mạc Vong chỉ cần tự tát mình một cái là được rồi, đáng tiếc là lúc được “nam thần” của mình đối xử thân mật, chỉ số thông minh của cô điên cuồng rớt xuống mấy chục điểm, vì thế … hơi bệnh!

Sau đó, Mục Tử Du tự thấy “đã đạt được mục đích” dùng giọng điệu dịu dàng để nói lời từ biệt với Mạc Vong, nhưng người sau lại không phối hợp theo cách thông thường. Đáng tiếc, hai người cũng không biết ---- sóng điện não giữa họ từ đầu tới cuối vẫn chưa từng khớp nhau.

Lại qua mấy phút, Esther trở lại.

Hắn không chỉ mang giày và cặp của Mạc Vong đến, mà thậm chí còn mang y phục hoàn toàn sạch sẽ cho cô, nói theo lời hắn thì chính là “cung cấp các loại vật phẩm mong muốn cho bệ hạ là chức trách của thuộc hạ”. Lúc ấy cô đang vội vã sửa sang chính mình cho sạch sẽ nên không nghĩ nhiều, sau khi xong xuôi hết mới phát hiện, Esther cứ thể đứng chờ ở cửa toilet như tên biến thái.

Cũng đến tận giờ, cô gái mới ý thức được chỗ nào không đúng, vì sao Esther lại mang theo cả bộ quần áo của cô bên người chứ? Có nghĩ kiểu nào cũng rất không thích hợp!

Không chỉ có thế, hắn còn -----

“Xin ngài đừng lo, tôi đã mượn một bộ sách phù hợp từ thư viện đến đây”.

“…Hả?”.

Thanh niên cầm quyển sách trong tay trịnh trọng thề: “Lần này là thuộc hạ không làm hết chức trách, nhưng từ nay về sau, chuyện như vậy sẽ tuyệt đối không phát sinh nữa”.

Mạc Vong yên lặng đưa mắt nhìn quyển sách trên tay hắn, phát hiện trên bìa đề mấy chữ to ---- sổ tay điều dưỡng thời gian hành kinh của nữ giới (kèm sách dạy nấu ăn).

Cô: “...” Má ơi cứu mạng! Ở đây có người biến thái!

Cứ như vậy, cô gái yếu ớt đỡ lấy tường, cảm thấy cả người khó khăn, nhưng người bên cạnh vẫn trịnh trọng bổ đao: “Bệ hạ, ngài đang có cảm giác vô lực mà trong sách nhắc tới sao? Vậy thì cần…”.

”Không, hoàn toàn không có!” Mạc Vong chậm rãi nuốt máu tươi sắp phun ra miệng xuống cổ, dứt khoát chuyển đề tài, “Lại nói tiếp, trước đó Grays đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao?” Được sự ủy thác của cô, Esther, đã vội vã đến nỗi quên mất chuyện này!

Là một tên cấp dưới đủ tư cách, lúc này Esther biểu hiện ra sự tu dưỡng nên có, chỉ thấy hắn hơi khom người, đáp rằng: “Chỉ là Grays tiến vào trường học gây ra chút náo động nhỏ, cũng không tính là nghiêm trọng”.

”Anh ta đến trường học làm cái gì?” Có chút dự cảm không tốt nổi lên trong lòng cô gái.

“Nói đúng ra, bây giờ hắn đã trở thành nhân viên của ngôi trường này”.

“...” Cô biết ngay mà! Cứ cho là có chấp niệm với Esther đi, nhưng ngay cả việc này cũng phải học theo sao? Mạc Vong cảm thấy bi ai, từ đây về sau, chỉ sợ cuộc sống trường học của mình sẽ càng thêm hỗn loạn.

”A, đúng rồi, công việc của anh ta là gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện