Thời điểm Lâm Gia Duệ tỉnh lại trời vẫn mờ mịt, có chút tia sáng lờ mờ ló ra từ đám mây. Vì đối diện cửa sổ là biển nên có thể nghe tiếng sóng biển xào xạc từ bên ngoài truyền vào.

Lâm Gia Duệ nhớ rõ sau khi rời khỏi nhà chính Lâm gia, vẫn ở căn nhà cao cấp trong nội thành, bốn pbía người xe đi lại như nước, sao lại tới biển? Cậu tỉnh táo lại, chân trần bước xuống giường, đưa tay kéo màn cửa, bên ngoài cửa sổ sát đất trong suốt là cả vùng biển mênh mông.

Lúc này mặt trời đã nhô lên khỏi mặt nước, ánh sáng chiếu lên mặt biển lấp lánh, tựa như nhiều năm trước, năm đó có không ít giấc mơ bí mật.

Trên giường phát ra tiếng động, có người xuống giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, ghé vào bên tai thì thầm: “Tiểu Duệ, sao hôm nay dậy sớm thế?”

Lâm Gia Duệ mờ mịt quay đầu.

Cậu thấy gương mặt anh tuấn vô cùng quen thuộc. cậu đã bao lâu rồi chưa gặp người này, chỉ đêm, khi cơn mơ đến, ngẫu nhiên nhớ lại bản thân đã từng cố gắng quên mình yêu một người.

“Chú…”

Lâm Dịch xoa tóc Lâm Gia Duệ, cười: “Em ngủ đến hồ đồ rồi à? Bao lâu rồi không gọi tôi như vậy?”

Vừa nói vừa hạ xuống một nụ hôn.

Lâm Gia Duệ bị hắn đặt trên cửa sổ thủy tinh, cậu nhìn cảnh biển bên ngoài, hỏi: “Đây là đâu?”

Động tác Lâm Dịch dừng một lát, ngửi ngửi nơi cổ cậu, hỏi ngược lại: “Tối qua rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu vậy? Ngay cả nhà mình cũng không nhớ?”

Hôm qua bộ phim mới công chiếu, tại bữa tiệc mừng khánh công Lâm Gia Duệ uống khá nhiều rượu, nhưng cậu vẫn chưa say đến độ mình ở đâu còn không nhớ, cậu rõ ràng ở, ở…

Trí nhớ của cậu bỗng có chút mơ hồ.

Lâm Dịch hôn đủ rồi liền đứng dậy: “Trở lại giường nằm thêm một lúc đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho em.”

Lâm Gia Duệ nhìn hắn xoay người, lúc đi đường, chân trái hơi cà nhắc.

Trong lòng Lâm Gia Duệ khẽ động, lên tiếng nói: “Chú, chân chú sao mà bị thương?”

Lâm Dịch không quay đầu lại, khoát tay: “Không biết là ai come-out với người trong nhà nhỉ? Khiến ông già giận đến độ chút nữa đánh gãy chân tôi.”

Hắn vừa nói thế, Lâm Gia Duệ liền nhớ.

Khi ấy sinh nhật mười tám tuổi, cậu mượn rượu thổ lộ với Lâm Dịch. Sau đó chuyện của cả hai bị người trong nhà phát hiện, cậu quyết tâm phải ở cùng Lâm Dịch, ông nội tức giận đuổi hai người họ ra khỏi Lâm gia. Cậu và Lâm Dịch đều là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, ban đầu ở bên ngoài chịu không ít khổ sở, mãi đến khi Lâm Dịch tự mở công ty, mới dần đỡ hơn. Sinh nhật hai mươi tám tuổi, Lâm Dịch mua tặng cậu căn biệt thự ven biển này.

Cậu và Lâm Dịch là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này tất nhiên cũng sẽ đầu bạc răng long, hết thảy cứ tự nhiên trôi qua như thế.

Nhưng Lâm Gia Duệ vẫn cảm thấy không thích hợp.

Sự kiến kia không xảy ra ư?

Sự việc đó thya đổi cả cuộc đời cậu, cơn ác mộng đáng sợ ấy, thật sự chỉ là một cơn mơ?

Lâm Dịch rất nhanh mang canh giải rượu vào, Lâm Gia Duệ uống xong, cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít, mà mọi thứ đã trải qua trong giấc mơ đã xa xôi tựa như chuyện kiếp trước.

Cứ như vậy lăn qua lăn lại, sắc trời đã sáng rõ, Lâm Gia Duệ muốn ngủ lại nhưng bị Lâm Dịch mãnh mẽ kéo dậy.

“Em ngủ lại thế nào cũng đi làm muộn.”

“Hôm qua vừa ra mắt phim mới, có cái gì việc…”

Lâm Gia Duệ nói được một nửa liền dừng lại, cậu nhớ ra quả thật phải đi làm — lúc trước cậu thi đỗ đại học vẫn hằng mơ ước, sau khi tốt nghiệp làm bác sĩ như nguyện, giờ đang làm việc tại một bệnh viện ở nội thành.

Nghĩ đến đây, cậu đành giãy dụa đứng dậy, vào toilet đánh răng rửa mặt. Chờ khi cậu ra ngoài, Lâm Dịch đã ăn mặc chỉnh tề, tây trang giày da, ném cà-vạt cho cậu.

Lâm Gia Duệ nhận lấy, thuần thục thắt cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhìn mái tóc đen bóng của cậu, nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

Lâm Gia Duệ “Ừ” một tiếng, thắt cà-vạt cho Lâm Dịch xong cũng vội vàng chỉnh trang cho mình, hai người cùng ra cửa.

Trong ga-ra có mấy chiếc xe, Lâm Dịch tùy tiện chọn một chiếc, mở cửa bên ghế phó lái ngồi vào. Lâm Gia Duệ sợ run một chút, yên lặng ngồi vào ghế lái.

Cậu vào trong xe phát hiện ra bằng lái xe của bản thân.

Khuôn mặt trên ảnh ngây ngô, hình như tấm bằng này đã làm từ nhiều năm trước.

Lần này không cần Lâm Dịch nhắc nhở, Lâm Gia duệ cũng đã nghĩ đến. Chân của Lâm Dịch từ khi bị thương không tiện lái xe, cậu lặng lẽ chạy đi thi lấy bằng, xung phong đảm đương việc làm tài xế cho hắn. Lâm Gia Duệ nhớ tới bản thân kiên trì không chịu lái xe trong giấc mơ kia, nhịn không được nở nụ cười. Mặc kệ là ai cũng sẽ thỏa hiệp với hiện thực, mà Lâm Gia Duệ kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.

Cậu khởi động xe, ô tô vững vàng ra khỏi ga-ra.

Biệt thự cạnh biển cái gì cũng tốt, chỉ có điều cách trung tâm xa quá, buổi sáng lại kẹt xe, Lâm Gia Duệ đưa Lâm Dịch đến công ty xong đến bệnh viện gần sát giờ.

Đồng nghiệp Từ Viễn mặc blouse trắng đi tới vỗ vai cậu, hỏi: “Cậu hôm qua bị chuốc không ít rượu, hôm nay thấy sao?”

“Sáng uống canh giải rượu rồi, đỡ hơn nhiều.”

Từ Viễn không phải không hâm mộ, nói: “Có người ở chung thật tốt làm sao.”

Lâm Gia Duệ cười: “Vậy cậu mau tìm một người đi.”

“Đừng, đừng, đừng, có cái cuối tuần dành cho bản thân, giờ cứ nhắc tới ba chữ tìm đối tượng là tôi đau hết cả đầu.”

Lâm Gia Duệ chuyện phiếm với Từ Viễn dăm ba câu, rồi bắt đầu công việc bận rộn. Sau khi tốt nghiệp cậu liền vào bệnh viện này làm, rõ ràng là hoàn cảnh công việc quen thuộc, nhưng lại cảm thấy tất cả như cách một tầng mỏng, có cảm giác xa lạ khó hình dung. Lâm Gia Duệ biết trạng thái của mình không tốt, sợ ảnh hưởng đến công việc nên chiều thay ca với đồng nghiệp, rời bệnh viện trước.

Cậu không đến công ty tìm Lâm Dịch, mà lái xe trở về nhà chính Lâm gia.

Anh cả kết hôn đã dọn ra ngoài từ lâu, anh ba cả ngày chả thấy bóng dáng, giờ chỉ có mỗi chị hai ở nhà, thấy Lâm Gia Duệ lại sửng sốt, hỏi: “Bác sĩ Lâm, đại ân nhân cậu sao hôm nay lại rảnh về nhà thế này?”

“Ừm, vừa lúc có chút việc.” Lâm Gia Duệ cố sức hồi tưởng, nhớ rằng Lâm lão gia tử đã qua đời mấy năm trước, liền hỏi: “Di vật của ông nội để đâu?”

“Thư phòng tầng hai ấy, sao vậy?”

“Em muốn mấy thứ.”

Nhà chính Lâm gia vẫn là dáng vẻ ấy trong trí nhớ Lâm Gia Duệ. Cậu quen thuộc lên tầng, đẩy cửa thư phòng bước vào. Căn phòng phủ bụi có mùi vị ẩm mốc, Lâm Gia Duệ đảo mắt, bắt đầu tìm từ giá sách, lật giở từng quyển trên giá, rồi lại mở ngăn kéo bàn. Trong ngăn kéo có vài văn kiện, cậu tìm nửa ngày cũng không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ không ở đây?

Hoặc là… căn bản không có món đồ này?

Lâm Gia Duệ nghĩ nghĩ, nhớ lại thói quen cất giấu đồ vật trước kia của ông nội, kéo cái bàn.

Quả nhiên sát vách tường có kẽ hở, cất giấu mấy phần tư liệu.

Thời điểm Lâm Gia Duệ lấy đồ ra, nghe thấy tiếng “Bịch” vang lên, một quyển nhật kí màu đen rơi trên mặt đất.

Tim cậu cũng theo đó nhảy loạn lên.

Cậu cẩn thận nhặt quyển nhật kí lên, mở ra liền thấy, trên trang đầu có một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, đúng là bút tích của mẹ Lâm Dịch. Cậu nhớ tới giấc mơ kia, mưa phùn làm ướt tóc hắn, mưa chảy dọc theo gương mặt anh tuấn, giọng hắn khàn khàn mà lại dịu dàng.

Hắn nói, tôi sau này vô số lần nghĩ, nếu như chưa từng phát hiện quyển nhật kí này, thì sẽ thế nào?

Nếu…

Lâm Gia Duệ nhẹ nhàng khép lại quyển nhật kí.

Rất nhiều sự tình không cần thiết phải xác nhận. Cậu không đọc nội dung bên trong, chỉ đem quyển sổ và mấy phần tư liệu kia lần nữa nhét trả vào hốc tường, rồi ẩn bàn về chỗ cũ.

Thư phòng khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Khi Lâm Gia Duệ ra ngoài, vừa lúc chị hai mang trà lên cho cậu, hai người đều giật mình.

Chị hai nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, hỏi: “Có tìm được đồ không?”

“Không, có thể là em nhớ nhầm, không để trong đây.” Lâm Gia Duệ nhận chén tra,f đi mấy bước, quay đầu lại, “Em xem trong thư phòng để không ít văn kiện, tốt nhất khóa cửa lại đi, nhỡ có kẻ trộm là nguy.”

Chị hai nghĩ cũng có lí, xuống dưới tầng cầm chìa lên.

Khoảnh khắc cánh cửa thư phòng bị khóa, trong lòng Lâm Gia Duệ rốt cuộc yên ổn, có cảm giác trần ai lạc định.

Cậu ở nhà chính Lâm gia uống xong chén trà liền cáo từ, khi lái xe ngang qua rạp chiếu phim, thấy bên ngoài có dán áp phích tuyên truyền, là tác phẩm của một đạo diễn nổi danh, diễn viên chính là đại minh tinh Cố Ngôn. Lâm Gia Duệ nhìn thời gian còn sớm, liền mua vé vào xem.

Phim kể về chuyện tình yêu cũ, diễn xuất của Cố Ngôn vẫn cần mài giũa, nhưng tạo hình rất đẹp, làm một bình hoa thì như vậy là đủ. Kết thúc khá viên mãn, người có tình sẽ thành người nhà.

Nếu trẻ lại mười tuổi, Lâm Gia Duệ nhất định ghét bỏ kết thúc quá mức cũ kĩ này. Mà bác sĩ Lâm bây giờ thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ phàm phu trong muôn vàn kẻ khác mà thôi.

Cho nên cậu cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi rạp chiếu phim, vừa lúc đến giờ cơm, Lâm Dịch đã chờ sẵn trong nhà hàng. Lâm Gia Duệ lái xe qua, trên đường lại gặp kẹt xe, chờ cậu đến nhà hàng Quân Duyệt, Lâm Dịch đã gọi lên một bàn đồ ăn.

“Hôm nay tan tầm muộn hơn so với bình thường nhỉ?” Lâm Dịch vừa chia thức ăn vừa hỏi.

“Không phải, chiều xin nghỉ, đi xem phim.”

“Hay không?”

“Cũng được, kể về một đôi thanh mai trúc mã trải qua hiểu lầm cuối cùng cũng đến được với nhau, kết thúc ngọt ngào.”

Lâm Dịch gắp một con tôm vào bắt cậu, nói: “Vẫn chẳng bằng được chúng ta.”

Lâm Gia Duệ cười cười, cúi đầu chuyên tâm ăn tôm.

Đúng, chỉ sợ ít có đôi nào như bọn họ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quen thuộc nhau như tay phải và tay trái, nhưng vẫn tốt như xưa. Lâm Gia Duệ hận thời gian không như nước, lập tức chảy đến kết cục của bọn họ, hai người tóc bạc trắng, nắm tay nhau cùng già đi, không có gì phải sợ.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Dịch lấy ví tính tiền, Lâm Gia Duệ thoáng nhìn tấm ảnh của mình trong ví hắn. Trong lòng cậu rạo rực, đột nhiên đưa tay cướp lấy cái ví.

Lâm Dịch hỏi: “Em làm gì thế?”

Lâm Gia Duệ nói: “Kiểm tra.”

Cậu mở ví ra nhìn, trong ảnh là dáng vẻ cậu khi còn là học sinh, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tưoi sáng vô cùng.

Lâm Gia Duệ bình ổn hô hấp, nhìn bản thân trong tấm ảnh chốc lát, sau đó rút tấm ảnh ra, chậm rãi lật mặt sau. Phía sau có một dòng chữ ngắn ngủi, bởi vì thời gian đã lâu, chữ viết có chút phai màu, nhưng vẫn rõ ràng, là của Lâm Gia Duệ năm mười tám tuổi gửi tới Lâm Dịch.

Cậu nhìn đến độ hốc mắt đỏ hoe.

Lâm Dịch thấy thế đoạt lại: “Trên bàn cơm mà nhìn ảnh làm gì? Cẩn thận bẩn.”

Lâm Gia Duệ chớp chớp mắt: “Về viết cho chú tám mười bản được không?”

Lâm Dịch trân trọng cất ảnh vào, thấp giọng: “Cái đó không giống.”

Lâm Gia Duệ không hỏi hắn rốt cuộc không giống chỗ nào.

Thanh toán xong, hai người nắm tay đi dạo một lúc rồi mới lái xe về biệt thự ven biển. Lúc về đến nơi đã là đêm muộn, ban đêm yên tĩnh tiếng sóng biển ngoài cửa sổ lại càng rõ ràng.

Lâm Gia Duệ có ngủ trưa một lúc, giờ không ngủ được, nằm trên giường nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Lâm Dịch tắm xong đi ra, ôm cậu từ phía sau: “Nhìn gì vậy?”

Lâm Gia Duệ thở dài: “Cảnh biển đẹp ghê.”

Lâm Dịch không khỏi cười, nói: “Ngắm lâu vậy rồi mà không chán à?”

Hắn gác cằm lên vai cậu, Lâm Gia Duệ chỉ cần quay đầu là có thể hôn lên môi hắn. Nhưng cậu chịu đựng không quay đầu lại, nhìn chăm chú mặt biển tĩnh lặng kia: “Chú, tối qua tôi có một giấc mơ.”

“Ừ, mơ cái gì?”

Lâm Gia Duệ giấu một ít chi tiết, chỉ chọn mấy thứ có thể nói, Lâm Dịch im lặng nghe, ngón tay vẫn giống như thường, mơn trớn lưng cậu, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi tỉnh.” Lâm Gia Duệ không phải không phiền muộn, “Tôi không biết bản thân trong mơ có đi qua đó không nữa.”

“Em có qua đó hay không có gì quan trọng?” Môi Lâm Dịch chạm tới, cuối cùng hôn Lâm Gia Duệ, “Dù sao tôi cũng nhất định đến bên em.”

Tim cậu hơi run rẩy.

Cậu nhắm mắt lại, mặc cho bản thân đắm chìm trong nụ hôn triền mien này. Cậu không nói gì, cậu thực đang sợ hãi, sợ tất cả những điều trước mắt đây chỉ là cảnh trong mơ.

Cậu sợ tỉnh, sợ bản thân vẫn là vị Lâm đạo diễn tính tình cổ quái kia, người nằm bên cạnh có một cái tên xa lạ. Mà thời gian trôi qua bao năm, cậu với người mình đã từng yêu kia đều đường ai nấy đi, chỉ có thể ở trong cơn mơ tìm được chút ôn tồn xưa kia.

Lâm Gia Duệ thực sự luyến tiếc ngủ.

Nhưng hôn xong cơn buồn ngủ ập tới, đầu cậu dần nặng, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trước khi mất đi ý thức, cậu tựa vào trong lồng ngực người kia, cố hết sức gọi: “Lâm Dịch…”

Lâm Dịch hôn lên đôi mắt cậu, ghé vào bên tai cậu thì thầm: “Tiểu Duệ, tôi yêu em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện