Tiểu Duệ, tôi yêu em.
Lâm Gia Duệ nhớ lại cảnh tượng trong mơ mười năm trước.
Ngày đó là lễ mừng thọ của ông nội, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều năm sau này, trong nhà chính của Lâm gia không bao giờ náo nhiệt như vậy nữa. Một đám người quen đến chào hỏi Lâm Gia Duệ, chúc mừng cậu thi đỗ Đại học mình mong ước. Lâm Dịch đứng lên kính rượu một vòng, sau đó đi lên mở TV, khi ấn nút, hắn quay đầu lại, nở nụ cười.
Lâm Gia Duệ nhìn góc nghiêng khuôn mặt hắn, cũng cười rộ lên. Cậu nghe thấy tiếng nói của Lâm Dịch bên tai: “Tôi yêu em.”
Đây nhất định là câu khắc cốt minh tâm nhất đời.
Lâm Gia Duệ nghĩ thế, im lặng chờ đợi hình ảnh khó coi xuất hiện trên màn hình.
… Chính là cảnh tượng giống nhau trong mỗi giấc mơ của cậu.
Nhưng sau đó, bỗng nhiên có người lao lên từ trong đám đông, đấm vào màn hình TV. Hình ảnh trong TV bỗng chốc biến mất, màn hình vỡ mụn, tạo thành những vết cắt trên tay người kia.
Cảnh trong mơ tựa như dừng lại, sắc thái trước mắt Lâm Gia Duệ như thủy triều rút đi, chỉ còn lại bàn tay đầy máu của người kia. Sau khi người kia quay đầu, Lâm Gia Duệ cuối cùng thấy rõ mặt hắn —-
“Ưm…”
Lâm Gia Duệ mở to mắt, thấy trần nhà trắng toát và giường trắng tinh. Cậu mới tỉnh dậy từ cơn mơ, sửng sốt chốc lát, mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Lâm Gia Văn ngòi bên cạnh vui vẻ nói: “Tiểu Duệ, em cuối cùng đã tỉnh.”
“Anh ba…” Lâm Gia Duệ dần nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước, hỏi: “Anh cả đâu?”
“Anh cả không việc gì, bị thương chút thôi, mặt sưng như cái thủ lợn.”
“Hai tên bắt cóc kia?”
“Đã bị bắt.”
Lâm Gia Duệ nhắm mắt, lại hỏi: “Hắn đân?”
Hai người bọn họ đều biết cậu đang hỏi ai.
Lâm Gia Văn nhất thời trầm mặc.
Lâm Gia Duệ bình tĩnh: “… Đã chết rồi à?”
Lâm Gia Văn vẻ mặt tiếc hận: “Tai họa như chú ta sao dễ dàng chết thế được? Chú ấy vừa vào phòng phẫu thuật, hẳn không nguy hiểm tính mạng, có muốn đi thăm không?”
Lâm Gia Duệ buông ga giường, nói: “Không cần, em đi nhìn anh cả trước.”
Não cậu chấn động nhẹ, vừa xuống giường có chút choáng, cũng may phong của anh cả Lâm gia không xa. Lâm Gia Duệ đẩy cửa vào, thấy anh cả quả nhiên chỉ bị thương chút ít ngoài da, hơn nữa vết thương cơ bản tập trung trên mặt, làm cho hình tượng của ảnh chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Chị hai ngồi cạnh giường, đang hung hăng mắng anh cả, mắng đến độ anh cả mặt xám mày tro, thấy Lâm Gia Duệ liền kêu cứu mạng.
Lâm Gia Văn nháy mắt với chị hai, hài người ra ngoài nói chuyện, Lâm Gia Duệ đi qua hỏi vết thương của anh cả, trấn an anh ta vài câu.
Quan hệ hai anh em bọn họ vốn không thân, giờ mặt mũi anh cả bầm dập, thật sự bất lợi trong việc trao đổi tình cảm anh em, cho nên Lâm Gia Duệ ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Lúc cậu đi ra tới cửa, thấy Lâm Gia Văn và chị hai đang ở ngoài cửa to nhỏ nói chuyện.
“Em vẫn chưa nói chuyện kia cho tiểu Duệ à?”
“Không phải là cưa chân sao? Có chết người đâu, việc gì phải nói?”
“Nhưng chú ấy dù sao cũng vì cứu anh cả và tiểu Duệ mới bị thương…”
Lâm Gia Duệ đẩy cánh cửa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người bị cậu dọa sựo.
Chị hai bĩu môi với Lâm Gia Văn, trốn vào phòng bệnh.
Lâm Gia Duệ hỏi: “Có chuyện gì gạt em?”
Lâm Gia Văn gãi cổ, nói: “Tên Lâm Dịch đó tuy không chết, nhưng bác sĩ bảo chân trái của chú ta… có thể không giữ được.”
Vừa nói vừa trộm dò xét sắc mặt Lâm Gia Duệ.
Mặt Lâm Gia Duệ không chút thay đổi, gật đầu nói: “À.”
Lúc cậu đến phòng giải phẫu, chỉ có Mặt Sẹo đứng ở ngoài.
Mặt Sẹo cũng bị thương, băng một bên mắt, thấy cậu liền hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Lâm Gia Duệ đi qua nói: “Không có việc gì.”
“Không việc gì là tốt rồi, lão Đại quan tâm nhất là cậu.”
Lâm Gia Duệ không lên tiếng.
Cuộc phẫu thuật này chậm chạp mãi không kết thúc. Mặt Sẹo không nhịn được lấy điếu thuốc ra ngậm, Lâm Gia Duệ thấy thế liền nói: “Cho tôi một điếu.”
Mặt Sẹo đưa thuốc cho cậu, an ủi: “Chỉ là vết thương nhỏ, không xảy ra chuyện gì đâu. Có một lần, lão Đại bị thương nặng, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh, trong mơ anh ấy vẫn gọi tên tiểu thiếu gia. Từ đó về sau, anh ấy liền quyết định thu tay, mặc kệ tất cả.”
Lâm Gia Duệ không nói chuyện, bị khói thuốc làm sặc.
Nửa tiếng sau, Lâm Dịch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lâm Gia Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn trước rồi lại nhìn xuống chân… Ừm, hai cái chân đều còn. Bác sĩ nói chân trái hắn tuy bảo vệ được nhưng khẳng định sẽ lưu lại di chứng, sau này đi đứng sợ sẽ ảnh hưởng.
Lâm Gia Duệ gật đầu, “Vâng.”
Cậu không đi cùng đến phòng bệnh mà trở về phòng mình, cả đêm này không mơ thấy gì nữa.
Hôm sau Lâm Dịch tỉnh.
Lúc Lâm Gia Duệ sang thăm, thuốc tê trên người Lâm Dịch vừa tan hết, vô cùng đau đớn, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói với Lâm Gia Duệ: “Cho tôi một điếu thuốc.”
Lâm Gia Duệ bảo: “Trong phòng bệnh không thể hút thuốc.”
Lâm Dịch đành phải lui mà cầu tiếp: “Thế gọt táo cho tôi.”
Lâm Gia Duệ đương nhiên không biết gọt, nhưng cậu vẫn ngồi xuống bên giường, cầm dao khoa chân múa tay trên quả táo.
Mùa đông mặt trời lớn hơn chút, Lâm Dịch câu được câu không cùng cậu tán gẫu: “Ngày đó ngã từ trên xe xuống, em có bị thương không?”
“Có, chấn động não nhẹ, có thể dẫn đến mất trí nhớ.”
“Vậy em có mất trí nhớ không?”
“Thật đáng tiếc, tôi còn nhớ rõ mặt chú.”
Lâm Dịch cười ha ha, cười đến miệng vết thương đau, mới nói: “Nghe nói ngừoi trong nhà đang sắp xếp xem mắt cho em? Tìm được người thích hợp không?”
“Tạm thời không có.”
“Nhất định là em yêu cầu cao.”
“Tôi chỉ tùy duyên thôi.”
“Đúng không? Tôi nghĩ em muốn nhìn mặt chứ.”
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn mặt Lâm Dịch: “Trước kia là vậy, giờ thì không.”
Lâm Dịch im lặng một chút, hỏi: “Em cuối cùng thích người thế nào? Tôi có thể giới thiệu cho em.”
“Không cần,” Lâm Gia Duệ nắm chặt quả táo, cuối cùng tìm được nơi hạ dao, đặt xuống, nói: “Tôi không tin vào mắt chú.”
“Sao lại thế? Mắt của tôi sáng lắm.” Lâm Dịch nhìn thẳng, trong ánh mắt có tia dịu dàng không thể hình dung, nhìn cậu: “Ừ, đặc biệt tốt.”
Lâm Gia Duệ đang cúi đầu gọt táo, tay run lên, liền cắt phải ngón tay.
Giọt máu đỏ sẫm chảy ra.
Tay đứt ruột xót.
Những lời này nói ra không tồi, Lâm Gia Duệ dùng sức mở trừng mắt, cảm thấy tim đau đớn.
Lâm Gia Duệ nhớ lại cảnh tượng trong mơ mười năm trước.
Ngày đó là lễ mừng thọ của ông nội, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều năm sau này, trong nhà chính của Lâm gia không bao giờ náo nhiệt như vậy nữa. Một đám người quen đến chào hỏi Lâm Gia Duệ, chúc mừng cậu thi đỗ Đại học mình mong ước. Lâm Dịch đứng lên kính rượu một vòng, sau đó đi lên mở TV, khi ấn nút, hắn quay đầu lại, nở nụ cười.
Lâm Gia Duệ nhìn góc nghiêng khuôn mặt hắn, cũng cười rộ lên. Cậu nghe thấy tiếng nói của Lâm Dịch bên tai: “Tôi yêu em.”
Đây nhất định là câu khắc cốt minh tâm nhất đời.
Lâm Gia Duệ nghĩ thế, im lặng chờ đợi hình ảnh khó coi xuất hiện trên màn hình.
… Chính là cảnh tượng giống nhau trong mỗi giấc mơ của cậu.
Nhưng sau đó, bỗng nhiên có người lao lên từ trong đám đông, đấm vào màn hình TV. Hình ảnh trong TV bỗng chốc biến mất, màn hình vỡ mụn, tạo thành những vết cắt trên tay người kia.
Cảnh trong mơ tựa như dừng lại, sắc thái trước mắt Lâm Gia Duệ như thủy triều rút đi, chỉ còn lại bàn tay đầy máu của người kia. Sau khi người kia quay đầu, Lâm Gia Duệ cuối cùng thấy rõ mặt hắn —-
“Ưm…”
Lâm Gia Duệ mở to mắt, thấy trần nhà trắng toát và giường trắng tinh. Cậu mới tỉnh dậy từ cơn mơ, sửng sốt chốc lát, mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Lâm Gia Văn ngòi bên cạnh vui vẻ nói: “Tiểu Duệ, em cuối cùng đã tỉnh.”
“Anh ba…” Lâm Gia Duệ dần nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước, hỏi: “Anh cả đâu?”
“Anh cả không việc gì, bị thương chút thôi, mặt sưng như cái thủ lợn.”
“Hai tên bắt cóc kia?”
“Đã bị bắt.”
Lâm Gia Duệ nhắm mắt, lại hỏi: “Hắn đân?”
Hai người bọn họ đều biết cậu đang hỏi ai.
Lâm Gia Văn nhất thời trầm mặc.
Lâm Gia Duệ bình tĩnh: “… Đã chết rồi à?”
Lâm Gia Văn vẻ mặt tiếc hận: “Tai họa như chú ta sao dễ dàng chết thế được? Chú ấy vừa vào phòng phẫu thuật, hẳn không nguy hiểm tính mạng, có muốn đi thăm không?”
Lâm Gia Duệ buông ga giường, nói: “Không cần, em đi nhìn anh cả trước.”
Não cậu chấn động nhẹ, vừa xuống giường có chút choáng, cũng may phong của anh cả Lâm gia không xa. Lâm Gia Duệ đẩy cửa vào, thấy anh cả quả nhiên chỉ bị thương chút ít ngoài da, hơn nữa vết thương cơ bản tập trung trên mặt, làm cho hình tượng của ảnh chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Chị hai ngồi cạnh giường, đang hung hăng mắng anh cả, mắng đến độ anh cả mặt xám mày tro, thấy Lâm Gia Duệ liền kêu cứu mạng.
Lâm Gia Văn nháy mắt với chị hai, hài người ra ngoài nói chuyện, Lâm Gia Duệ đi qua hỏi vết thương của anh cả, trấn an anh ta vài câu.
Quan hệ hai anh em bọn họ vốn không thân, giờ mặt mũi anh cả bầm dập, thật sự bất lợi trong việc trao đổi tình cảm anh em, cho nên Lâm Gia Duệ ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Lúc cậu đi ra tới cửa, thấy Lâm Gia Văn và chị hai đang ở ngoài cửa to nhỏ nói chuyện.
“Em vẫn chưa nói chuyện kia cho tiểu Duệ à?”
“Không phải là cưa chân sao? Có chết người đâu, việc gì phải nói?”
“Nhưng chú ấy dù sao cũng vì cứu anh cả và tiểu Duệ mới bị thương…”
Lâm Gia Duệ đẩy cánh cửa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người bị cậu dọa sựo.
Chị hai bĩu môi với Lâm Gia Văn, trốn vào phòng bệnh.
Lâm Gia Duệ hỏi: “Có chuyện gì gạt em?”
Lâm Gia Văn gãi cổ, nói: “Tên Lâm Dịch đó tuy không chết, nhưng bác sĩ bảo chân trái của chú ta… có thể không giữ được.”
Vừa nói vừa trộm dò xét sắc mặt Lâm Gia Duệ.
Mặt Lâm Gia Duệ không chút thay đổi, gật đầu nói: “À.”
Lúc cậu đến phòng giải phẫu, chỉ có Mặt Sẹo đứng ở ngoài.
Mặt Sẹo cũng bị thương, băng một bên mắt, thấy cậu liền hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Lâm Gia Duệ đi qua nói: “Không có việc gì.”
“Không việc gì là tốt rồi, lão Đại quan tâm nhất là cậu.”
Lâm Gia Duệ không lên tiếng.
Cuộc phẫu thuật này chậm chạp mãi không kết thúc. Mặt Sẹo không nhịn được lấy điếu thuốc ra ngậm, Lâm Gia Duệ thấy thế liền nói: “Cho tôi một điếu.”
Mặt Sẹo đưa thuốc cho cậu, an ủi: “Chỉ là vết thương nhỏ, không xảy ra chuyện gì đâu. Có một lần, lão Đại bị thương nặng, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh, trong mơ anh ấy vẫn gọi tên tiểu thiếu gia. Từ đó về sau, anh ấy liền quyết định thu tay, mặc kệ tất cả.”
Lâm Gia Duệ không nói chuyện, bị khói thuốc làm sặc.
Nửa tiếng sau, Lâm Dịch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lâm Gia Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn trước rồi lại nhìn xuống chân… Ừm, hai cái chân đều còn. Bác sĩ nói chân trái hắn tuy bảo vệ được nhưng khẳng định sẽ lưu lại di chứng, sau này đi đứng sợ sẽ ảnh hưởng.
Lâm Gia Duệ gật đầu, “Vâng.”
Cậu không đi cùng đến phòng bệnh mà trở về phòng mình, cả đêm này không mơ thấy gì nữa.
Hôm sau Lâm Dịch tỉnh.
Lúc Lâm Gia Duệ sang thăm, thuốc tê trên người Lâm Dịch vừa tan hết, vô cùng đau đớn, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói với Lâm Gia Duệ: “Cho tôi một điếu thuốc.”
Lâm Gia Duệ bảo: “Trong phòng bệnh không thể hút thuốc.”
Lâm Dịch đành phải lui mà cầu tiếp: “Thế gọt táo cho tôi.”
Lâm Gia Duệ đương nhiên không biết gọt, nhưng cậu vẫn ngồi xuống bên giường, cầm dao khoa chân múa tay trên quả táo.
Mùa đông mặt trời lớn hơn chút, Lâm Dịch câu được câu không cùng cậu tán gẫu: “Ngày đó ngã từ trên xe xuống, em có bị thương không?”
“Có, chấn động não nhẹ, có thể dẫn đến mất trí nhớ.”
“Vậy em có mất trí nhớ không?”
“Thật đáng tiếc, tôi còn nhớ rõ mặt chú.”
Lâm Dịch cười ha ha, cười đến miệng vết thương đau, mới nói: “Nghe nói ngừoi trong nhà đang sắp xếp xem mắt cho em? Tìm được người thích hợp không?”
“Tạm thời không có.”
“Nhất định là em yêu cầu cao.”
“Tôi chỉ tùy duyên thôi.”
“Đúng không? Tôi nghĩ em muốn nhìn mặt chứ.”
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn mặt Lâm Dịch: “Trước kia là vậy, giờ thì không.”
Lâm Dịch im lặng một chút, hỏi: “Em cuối cùng thích người thế nào? Tôi có thể giới thiệu cho em.”
“Không cần,” Lâm Gia Duệ nắm chặt quả táo, cuối cùng tìm được nơi hạ dao, đặt xuống, nói: “Tôi không tin vào mắt chú.”
“Sao lại thế? Mắt của tôi sáng lắm.” Lâm Dịch nhìn thẳng, trong ánh mắt có tia dịu dàng không thể hình dung, nhìn cậu: “Ừ, đặc biệt tốt.”
Lâm Gia Duệ đang cúi đầu gọt táo, tay run lên, liền cắt phải ngón tay.
Giọt máu đỏ sẫm chảy ra.
Tay đứt ruột xót.
Những lời này nói ra không tồi, Lâm Gia Duệ dùng sức mở trừng mắt, cảm thấy tim đau đớn.
Danh sách chương