Xe vừa rẽ, một chiếc xe hơi đối diện lao tới.

Lâm Dịch vội nhấn phanh, xe trượt đi mấy mét cuối cùng chỉ mành treo chuông mà dừng lại, phát ra tiếng vang chói tai.

Từ Viễn và Lâm Gia Văn toát một thân mồ hôi lạnh.

Lâm Dịch cũng giật mình chưa hồi phục, gục mặt lên vô-lăng một lúc. Tay phải hắn siết thành nắm đặt trên trán, tuy há miệng thở dốc nhưng không có chút âm thanh nào, tựa như chợt phát tác bệnh, đau đớn không nén lời.

Nhưng biến đổi này chỉ trong nháy mắt.

Lâm Dịch nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cắn răng ngồi thẳng, lần nữa khởi động xe.

Từ Viễn phát hiện bờ môi hắn hơi run run, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng anh ta không dám lên tiếng nói gì nữa, miễn cho chưa tìm được Lâm Gia Duệ, bọn họ bên này đã tai nạn xe thảm khốc. Lâm Gia Văn hiển nhiên nhất trí với anh ta, dọc đường đi không mở miệng mắng chửi người.

Trong nội thành tắc xe kinh khủng, nhưng dựa vào tình trạng lái xe không cần mạng của Lâm Dịch, rất nhanh đã đến nơi.

Căn nhà mua lúc trước hắn và Lâm Gia Duệ ở nằm ngay trung tâm thành phố, từ khi cậu rời đi, hắn chưa từng trở về. Cách mấy tháng, trong phòng nơi nơi đều có một tầng bụi. Ba người cấp bách chạy tới, kết quả đành thất vọng, căn nhà diện tích không lớn, có người hay không liếc mắt một cái là biết, Lâm Gia Duệ rõ ràng không ở đây.

Lâm Gia Văn nghĩ ra gì đó, nói:”Tiểu Duệ lúc trước không phải có scandal với một minh tinh sao? Có muốn hỏi anh ta một chút không? Lâm Dịch biết anh ta ám chỉ Cố Ngôn, tuy không vui nhưng vẫn bảo Mặt Sẹo gọi điện, bảo gã hỏi thăm lịch trình của Cố Ngôn. Đồng thời, những người hắn phái đi cũng gọi điện lại thông báo không phát hiện được tung tích của Lâm Gia Duệ.

Lâm Dịch bình tĩnh không đổi sắc mặt, ngắn gọn, lặp đi lặp lại ba chữ: “Tiếp tục tìm.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn siết chặt chìa khóa xe trong tay, tính đổi nơi khác tìm người. Đi ngang qua phòng ngủ lúc trước của hắn và Lâm Gia Duệ, đột nhiên dừng bước, ánh mắt bị một bức tranh trên tường hấp dẫn.

Đó là một bức tranh phong cảnh bình thường, bức tranh đó vẽ cảnh tượng biển bao la hùng vĩ, Lâm Gia Duệ chăm chú ngắm nó ở bảo tàng mĩ thuật, Lâm Dịch cùng ngày liền mua tặng cậu. Mãi sau này mới biết, bãi biển ấy là cảnh trong mơ của Lâm Gia Duệ, cậu thật sự tìm được một nơi như vậy ư, hơn nữa … từng bước một đi vào nước biển lạnh lẽo.

Nghĩ đến đây, mí mắt Lâm Dịch nháy liên tục, chợt nói: “Tôi biết tiểu Duệ đi đâu.”

Từ Viễn theo ánh mắt của hắn nhìn thấy, hỏi: “Bờ biển? Bức tranh này vẽ biển ư?”

Lâm Gia Văn cũng nói: “Tôi biết chỗ này, nhưng thực sự xa lắm, lái xe tới đó cũng phải mấy ngày.”

“Không, tiểu Duệ sẽ không đi xa như vậy, cậu ấy đi đến một bờ biển khác.” Lâm Dịch nhắm mắt, trong đầu nhớ kĩ bức tranh kia, “Một nơi có thể thấy mặt trời mọc.”

Hai người kia nghe mà không hiểu gì.

Lâm Dịch cũng không giải thích, ra khỏi nhà đầu tiên. Hắn sợ Lâm Gia Duệ gặp chuyện không may, ngay cả thời gian chờ thang máy cũng không lãng phí, trực tiếp chạy cầu thang bộ.

Chạy một mạch mười tầng.

Hắn lao xuống từng tầng một, chỉ sợ cản không nổi cậu.

Biển.

Lại là biển.

Nơi Lâm Gia Duệ đến, có thể giẫm lên vết xe đổ không?

Lâm Dịch cảm thấy thái dương đau nhức từng cơn, giơ tay lên day day, chân lại càng nhanh hơn.

Hắn biết Lâm Gia Duệ muốn gì, nhưng hắn không muốn buông tay. Lúc này đây… lúc này, chỉ cần Lâm Gia Duệ có thể bình an vô sự, hắn tình nguyện biến mất, vĩnh viễn không gặp lại cậu.

###########

Lâm Gia Duệ đi từ nửa đêm.

Tối qua cậu ngủ sớm, khi tỉnh lại đúng nửa đêm. Đèn dường ngoài phố chiếu hắt qua cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được Lâm Gia Văn nằm ngủ trên ghế sopha, Lâm Dịch đang ghé vào đầu giường ngủ. Lâm Dịch mấy ngày nay vẫn canh giữ trong phòng bệnh, dường như không có một đêm ngủ ngon, bọng mắt rất to, trên cằm lún phún râu.

Lâm Gia Duệ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, đáy lòng nổi lên dịu dàng, nhịn không được vươn tay sờ cằm hắn, cảm giác râu đâm vào tay hơi đâu.

Yêu một người là thế này nhỉ?

Luôn không tự chủ được muốn đến gần, rồi lại tránh không được mà bị tổn thương.

Có đôi khi không phải người khác vô tình mà là chính cậu, diễn nhập vai quá.

Lâm Gia Duệ khẽ nắm chặt tay, xốc chăn xuống giường, tìm bộ quần áo sạch để thay. Động tác của cậu nhanh mà nhẹ, không kinh động đến ai khác yên lặng ra khỏi phòng. Tên đàn em dựa vào tường ngủ gật, tất nhiên cũng không phát hiện ra cậu.

Lâm Gia Duệ thuận tiện ra khỏi bệnh viện, sờ túi, may mà còn chút tiền. Cậu vẫy một chiếc xe ngay cổng bệnh viện, lên xe đọc địa chỉ.

Lái xe nghe thấy ngẩn người, quay đầu đánh giá cậu mấy lần, hỏi: “Tiên sinh, hơn nửa đêm, cậu còn chạy đến nơi hẻo lánh để làm gì?”

Lâm Gia Duệ có chút mệt mỏi, đầu khẽ dựa vào cửa kính xe, “Giờ đi qua vừa lúc mặt trời mọc.”

Cậu đến bờ biển lúc trước quay cảnh mặt trời mọc.

Cho dù là mùa này, ở bờ biển vẫn hoang vắng, trừ tiếng sóng xô bờ, cái gì cũng không nghe thấy, đương nhiên cũng không có ai khác chạy tới hóng gió. Tài xế sau khi lấy tiền liền đi không quay đầu lại, chỉ còn mình Lâm Gia Duệ đứng đó, chọn một tảng đá ngồi xuống, im lặng nghe tiếng sóng vỗ bờ.

Cậu canh thời gian rất chuẩn, chờ không lâu lắm, tầng mây phía chân trời vỡ ra một kẽ hở, ánh vàng sáng chói. Từng đám mây phía xa xa chuyển từ màu tía sang sắc hồng đỏ, ánh lên mặt nước, ánh sáng chói mắt hiện dần ra trước mắt, ngày một lớn hơn, cuối cùng, tựa như trồi ra khỏi mặt biển, mặt trời bay vút lên, chiếu ra muôn vạn hào quang.

Cảnh đẹp thiên nhiên lúc nào cũng động lòng người như thế đấy.

Lâm Gia Duệ mặc kệ đã xem bao lần vẫn rung động như cũ. Cậu nhớ tới ngày nào đó, Lâm Dịch nhẹ nhàng cầm tay cậu, tại thời khắc đẹp mê người như này đây, thấp giọng nói câu.

Tôi yêu em.

Khi ba chữ kia vọng bên tai, tim Lâm Gia Duệ đau nhói. Nhưng cậu lúc đó không trốn tránh, cố nén đau, ngẩng đầu nhìn về mặt biển, giống ánh nhìn của Lâm Dịch ngày nào, mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng yêu chú.”

“Nhưng,” Cậu buông tay Lâm Dịch trong tưởng tượng, nói tiếp, “Chỉ đến giờ phút này thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện