Nhưng Lâm Dịch vẫn tỉnh táo, rõ ràng biết chuyện không thể nào. Tỉnh táo mà đau khổ còn không bằng hồ đồ như Lâm Gia Duệ.

Trăng nghiêng về phía Tây.

Đêm ngày càng sâu.

Thể lực Lâm Dịch tốt hơn Lâm Gia Duệ nhiều, cõng thêm một người đi đường không thấy gì vất vả, nhưng vẫn thường quay đầu lại để ý tình huống của Lâm Gia Duệ: “Tiểu Duệ, em nếu thấy mệt thì ghé vào lưng tôi ngủ một lúc đi. Yên tâm, tôi sẽ đánh thức em.”

“Không cần.” Lâm Gia Duệ lắc đầu, cằm để lên vai Lâm Dịch: “Đi bao lâu nữa mới đến?”

Lâm Dịch nhìn bóng đêm phía trước, giọng khàn khàn: “Đi đến… khi tôi không đi được nữa.”

Cứ để hắn điên đi.

Cả đời này có lẽ cũng chỉ điên lúc này thôi.

Lâm Gia Duệ còn thật sự suy nghĩ: “Sao còn lâu thế.”

“Đúng, em nếu chán có muốn nghe tôi kể chuyện xưa không?”

Lâm Gia Duệ “Ừ” một tiếng sao cũng được, Lâm Dịch vừa đi vừa dùng câu nói khuôn sáo cũ mở đầu câu chuyện: “Thật lâu thật lâu trước kia, có một người sinh ra trong nhà phú quý, từ nhỏ quần áo lụa là ăn uống no đủ, được nuông chiều từ bé chưa bao giờ gặp phải chuyện phiền lòng.”

“Người này tốt số ghê.”

Lâm Dịch nghe thấy cười cười: “Nhưng tới năm hắn ta mười tám tuổi, xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, người mẹ yêu thương của hắn đột nhiên nhảy lầu tự sát.”

“A,” Lâm Gia Duệ cảm thấy câu chuyện này có chút quen tai, nhưng mơ hồ không nghĩ ra, hỏi: “Vì sao?”

“Đúng vậy, hắn lúc ấy cũng hỏi thế, vì sao phải tự sát? Vì muốn biết đáp án, sau đó hắn ta lặng lẽ điều tra, sự thật khiến hắn không thể tin nổi ——– thì ra người hắn vẫn gọi “ba” đó không phải là cha đẻ mà là kẻ thù giết cha mình! Lâm Gia Duệ nghe đến đây, tự nhiên tiếp lời: “Ba là thương nhân, từng làm ăn buôn bán với một người bạn, không ngờ rằng người bạn mình tin tưởng nhất lại lừa mình, chẳng những công ty phá sản, còn nợ một số lớn, vì thế mà qua đời.”

“Mẹ hắn ta không biết rõ sự tình, lúc ấy vừa sinh con, cùng đường mà gả cho người bạn vẫn thường chăm sóc bà ấy. Không ngờ rằng hơn mười năm sau, bà ấy ngẫu nhiên biết được bí mật này, bà hối hận, trong cơn tức giận nhảy lầu tự sát.”

“Người kia làm sao bây giờ?”

“Hắn ta… Thế giới của hắn sụp đổ, cái gia đình từng nuôi lớn hắn đột nhiên trở thành ngọn nguồn thù hận.”

Tuy là ngày hè, nhưng gió đêm thổi qua vẫn làm người ta thấy lạnh, Lâm Gia Duệ không tự chủ được rùng mình, thấp giọng nói: “Vì thế nên anh ta tỉ mỉ bày ra một kế hoạch báo thù.”

“Đúng thế. Nhưng trong căn nhà hắn thống hận kia, có một người thật lòng đối tốt với hắn. Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhó lớn lên bên nhau, quen thuộc tựa nhau hai cánh tay vậy. Hắn bị người kia hấp dẫn, rồi cùng lúc phát hiện người kia cũng họ Lâm với kẻ thù của mình, hắn oán hận. Vì để chặt đứt hoàn toàn quan hệ này, hắn lựa chọn cách thức vô tình, tự tay tổn thương đối phương.

Nghe đến đây, Lâm Gia Duệ trầm mặc không nói.

Mà Lâm Dịch cũng không yêu cầu gì ở người nghe, tiếp tục: “Hắn nghĩ không sao đâu, tình cảm chẳng qua chỉ có vậy, tùy ý đến tùy ý đi. Vì báo thù, hắn có thể không từ thủ đoạn. Người như vậy còn cái gì không làm được chứ? Sau đó hắn quả nhiên thành công. Trả thù xong, hắn tha hương, ở nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống xa lạ. Chính là không hiểu vì sao, trong lòng hắn luôn nghĩ đến một người.”

Lâm Dịch đi hơi mệt, dừng lại nghỉ một chút, chỉnh cho Lâm Gia Duệ ở phía sau lưng ổn định, “Cho nên mười năm sau, hắn tìm cớ trở về. Lần đầu gặp lại sau bao năm xa cách, hắn biết người kia vẫn yêu hắn, trong lòng hắn vui mừng nghĩ có thể bắt đầu lại. nhưng không hề biết rằng… đã mất thì vĩnh viễn là mất, trên đời này có một người duy nhất yêu thương hắn, cũng đã sớm không còn.”

Lâm Dịch quay đầu, nhìn thẳng Lâm Gia Duệ, hỏi: “Tôi cho dùng dùng hết thủ đoạn, cũng sẽ không tìm được Lâm Gia Duệ của trước kia, có đúng vậy không?”

Lâm Gia Duệ dường như bị vật gì bén nhọn đâm, trái tim nhảy loạn nhịp, hét hớn: “Thả tôi xuống!”

“Tiểu Duệ? Để ý, đừng lộn xộn!”

Lâm Gia Duệ không quan tâm, giãy dụa trên lưng Lâm Dịch. Lâm Dịch đi một đoạn đường dài, sức lực đã sớm tiêu hao, bị cậu giằng co, thân thể liền mất cân bằng ngã xuống.

Ngay cả vậy, hắn vẫn không quên che chở cho Lâm Gia Duệ, hai tay gắt gao ôm lấy người, đem mình làm đệm thịt. Ven đường có một sườn dốc nhỏ, nối thẳng tới vườn hoa, hai người ôm nhau lăn vài vòng mới dừng lại, cả người lầy lội, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.

Lâm Dịch chưa hồi thần, theo bản năng sờ sờ người trong lòng, hỏi liên tục: “Tiểu Duệ, em thế nào? Có bị thương không?”

Lâm Gia Duệ không để ý đến hắn, chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn về nơi xa.

Thì ra một đêm đã yên lặng qua đi, phía chân trời phía Đông dần sáng, hiện ra chút mây tía. Ánh sáng mờ chiếu lên người Lâm Gia Duệ khiến vẻ mặt mê man của cậu thay đổi, trong ánh mắt thoáng hiện ra thần thái khác thường, thấp giọng: “Hôm nay là ngày mười hai.”

Vừa nói vừa sờ cánh tay của mình.

Lâm Dịch hiểu ý cậu, vội đưa tay nắm chặt tay cậu, hô: “Đừng cắn!”

Sau đó đưa tay của mình đến gần miệng cậu: “Muốn cắn thì cắn đi.”

Lâm Gia Duệ lặng im không nhúc nhích.

Lâm Dịch mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Duệ, tới kịp mà, giờ trời mới hừng đông, ngày còn chưa qua. Tôi còn đi được, chúng ta tiếp tục.”

Hắn luyến tiếc kết thúc giấc mộng này.

Hắn là kẻ thanh tỉnh lại càng nguyện ý lừa mình dối người.

Nhưng Lâm Gia Duệ nhìn bầu trời dần sáng, rồi thản nhiên lắc đầu.

“Tiểu Duệ…”

“Vô dụng, đã muộn rồi.”

Lâm Gia Duệ nắm lấy cánh tay Lâm Dịch, quả thực há mồm cắn. Cậu dùng sức cắn, dùng toàn bộ sức lực bản thân, giống như phải cắn cho bằng được một miếng thịt. Lâm Dịch cảm thấy trên tay đau nhức, rồi thấy Lâm Gia Duệ ngẩng đầu cười với hắn. Nụ cười ấy cực kì nhẹ, giộng như ánh sáng trong đêm tối đen, thoáng qua giây lát: “Chú, tôi từ mười năm trước đã bỏ lỡ mất chú rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện