Lâm Dịch lấy bật lửa châm thuốc, nghe câu ấy, ngón tay run rẩy không nhận ra. Hắn thử mấy lần cũng không thể châm lửa, cuối cùng dùng sức, bật lửa vì thế bắn xuống đất. Hắn không cúi tìm bật lửa, mà nhìn hai tay mình trong chốc lát, điếu thuốc chưa châm cắn trên miệng, xoay người đẩy cửa phòng.

“Này này này, chú không phải nói để tiểu Duệ nghỉ ngơi, mới rồi đuổi tôi ra khỏi phòng sao? Như nào lại chui vào đó?” Lâm Gia Văn vội vã đưa tay ngăn cản.

Lâm Dịch không thèm liếc anh ta, thấp giọng phun ra hai chữ: “Cút ngay.”

Nói xong, đưa tay gạt lâm Gia Văn sang một bên.

Lâm Gia Văn lảo đảo lui về sau mấy bước, cảm thấy cánh tay đau nhức, tựa như bị chém đứt. Anh ta thế mới biết, một đấm ban nãy của mình đánh Lâm Dịch là cỡ nào may mắn. Chờ anh ta phục hồi tinh thần, muốn đuổi theo thì cửa phòng đã bị khóa.

Bệnh của Lâm Gia Duệ chủ yếu dựa vào thuốc để ức chế, mỗi ngày không uống thuốc thì không ngủ được, khi Lâm Dịch đi đến, cậu vẫn chưa ngủ, trong tay cầm hai viên thuốc ngắm nhìn.

“Nhìn gì vậy? Sao còn chưa ngủ?”

Lâm Gia Duệ cả kinh, ngón tay cong lại, nắm viên thuốc trong lòng bàn tay: “Đang chuẩn bị ngủ.”

“Chưa uống thuốc à?”

Lâm Gia Duệ gật đầu, cái tay đang nắm lặng lẽ giấu vào chăn, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch hỏi: “Hôm nay mùng mấy rồi?”

Lâm Dịch nhất thời không trả lời được, nhìn đồng hồ một chút: “Ngày 6 tháng 7. Làm sao thế?”

“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ lâu rồi cũng nên trở về làm việc. Trên tay tôi vừa lúc có kịch bản không tồi, không quay thì lãng phí.”

“Thế nhưng bệnh của em…”

“Chỉ cần bác sĩ Từ cho phép, tôi có thể ra cửa đúng không?”

Lâm Dịch đương nhiên không có khả năng bắt giam cậu cả đời, nhưng cũng không dám tùy tiện để cậu rời đi, hàm hồ nói: “Đến lúc đó hãy bàn.”

Lâm Gia Duệ cũng không ép buộc, kéo chăn lên người, miệng lẩm bẩm: “Ngày 6 tháng 7… ngày 6 tháng 7…”

Lâm Dịch không nghe được cậu đang nói gì, thấy cậu nhắm mắt, hô hấp vì tác dụng của thuốc dần vững vàng, hẳn đã chìm vào cơn mơ. Mãi lúc sau, hắn mới dám đưa tay sờ mặt Lâm Gia Duệ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi cong cong kia.

Lâm Gia Duệ bất an giật giật.

Lâm Dịch căng thẳng, nghĩ cậu lại thấy ác mộng.

Mà cảnh trong mơ, nhất định là hắn thâm tình nói ra những lời đường mật, sau đó lựa lúc Lâm Gia Duệ không phòng bị, hung hăng đâm một dao vào ngực cậu.

Giống như… hắn vẫn thường làm.

Lâm Dịch nhắm mắt, chậm rãi dựa vào đầu giường, theo thói quen muốn hút thuốc. Hắn đưa tay sờ lên người mới nhớ bật lửa đã bị mình ném xuống đất. Không có gì châm lửa, hắn liền từ bỏ, ngược lại, lấy chiếc ví da màu đen trong ngực, mở ra là thấy bức ảnh cũ hơi nhăn nhúm.

Trong ảnh, Lâm Gia Duệ mặc đồng phục, tóc so với bây giờ thì ngắn hơn, lộ ra vầng trán cao, ánh mắt sáng ngời, nụ cười ngọt ngào vô cùng.

Ngày đó sau khi Lâm Gia Duệ xé tấm ảnh, Lâm Dịch đã nhặt lại từng mảnh, lấy băng dính dính lại, vẫn cất trong ví tùy thân mang theo. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, hắn có bản lĩnh tìm được một hai hay cả trăm bức ảnh, nhưng dù lên trời xuống đất, cũng không tìm lại được nụ cười tươi sáng ấy của Lâm Gia Duệ.

Một Lâm Gia Duệ vô ưu vô lo kia, Lâm Gia Duệ mà hắn yêu kia, đã bị chính tay hắn hủy hoại.

Lâm Dịch đưa tay vuốt ve từng vết dán trên tấm ảnh, tựa như xuyên qua thời gian, nhìn Lâm Gia Duệ mười năm trước, thì thầm hỏi: “Tiểu Duệ, có phải cuộc đời này, em sẽ không tin tôi nữa?”

Hắn hỏi người trong bức ảnh, không nghĩ tới vừa nói xong, cái chăn bên cạnh xê dịch.

Lâm Dịch kinh hãi, mở chăn ra thì thấy Lâm Gia Duệ cuộn tròn người lại, cái tay để bên miệng đang dùng răng gắng sức cắn. Trên trán cậu mồ hôi lạnh ứa ra. Thân thể run rẩy, cũng không biết đau thành dạng gì rồi. Lâm Dịch vội đem tay cậu ra, tập trung nhìn thì sợ hãi không thôi.

Trên cánh tay kia vết máu loang lổ, tất cả đều là vết thương do cậu cắn.

Có cái đã kết vảy, có cái thì bị cắn chồng lên, sưng đỏ khiến người ta sợ hãi vô cùng. Một người phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể cắn mình thành thế này? Lâm Dịch đã trải qua bao sóng gió, ấy vậy mà cũng không dám nghĩ tiếp, chế trụ hai tay Lâm Gia Duệ, hỏi: “Vì sao lại tổn thương bản thân?”

Lâm Gia Duệ không trả lời, ánh mắt nhìn bức ảnh cũ, kinh ngạc: “Giờ… là mơ hay thực?”

Khi cậu nói chuyện, nắm tay buông lỏng, viên thuốc giấu trước đó lăn ra.

Lâm Dịch nhất thời hiểu.

Cái gọi là bệnh tình thuyên giảm, cái gọi là không quá mấy ngày sẽ khỏi, toàn bộ đều là biểu hiện giả dối! Tất cả là ảo giác Lâm Gia Duệ tạo ra mà thôi.

Thực tế, cậu phải dựa vào đau đớn kích thích mới có thể nhận ra bản thân có tỉnh hay không.

Thời tiết mấy ngày nay nóng nực, mà trong phòng khí lạnh mười phần, Lâm Gia Duệ cả ngày đều mặc sơ mi dài tay, Lâm Dịch lại không dám gần gũi, cho nên không ai phát hiện bí mật trên cánh tay cậu. Nếu không phải lần này ngẫu nhiên phát hiện, cậu tính chịu đến khi nào?

Lâm Dịch cảm thấy ngực tưng tức, cảm giác đau đớn không rõ, xem xét kĩ vết thương của Lâm Gia Duệ: “Tôi đi lấy hòm thuốc đến xử lí.”

Nói xong lại nghĩ nghĩ, sợ Lâm Gia Duệ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng không thể lấy dây thừng trói người lại, cuối cùng đành dùng chăn gói cậu thật kĩ.

Lâm Gia Duệ không giãy dụa, như trước, nhìn chằm chằm tấm ảnh, tâm tư không biết sớm bay đi nơi nào.

Lâm Dịch thở dài, đứng dậy bước ra cửa, khi tới gần cửa nghe thấy giọng Lâm Gia Duệ vang lên sau lưng: “Đúng vậy.”

Giọng cậu tĩnh lặng, không gợn sóng, cũng không chút do dự, so với bình thường còn thanh tỉnh hơn: “Đúng vậy, tôi không tin.”

Lâm Dịch dừng bước, biết Lâm Gia Duệ đang trả lời vấn đề vừa nãy.

Bất kể là trong mơ hay ở hiện thực, lời ra khỏi miệng cậu, đều là tôi không tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện