Lời vừa dứt, “Rầm” Lâm Dịch bật dậy khỏi chiếc ghế, thần người một lúc mới chậm rãi ngồi lại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, thật sự khó tìm từ để hình dung.

Từ Viễn bấy giờ mới xác định, hắn ta thật sự không biết chuyện này.

Lâm Dịch quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, dường như muốn xuyên qua cánh cửa dày ấy nhìn thấu người trong phòng, ngay cả thuốc xém tay cũng không biết, một lát sau mới hỏi: “Tự sát… là chuyện khi nào?”

Từ Viễn lúc này thấy nghi ngờ thân phận của hắn, hỏi ngược lại: “Tình huống cụ thể, là người nhà bệnh nhân hẳn phải rõ hơn bác sĩ tôi đây chứ?”

“Ừm, tôi hiểu.”

Lâm Dịch gật đầu, dập tàn thuốc, đứng dậy đi đến cầu thang, cao giọng: “Mặt Sẹo.”

Mặt Sẹo từ dưới lầu chạy lên thật nhanh: “Lão Đại, có chuyện gì?”

Lâm Dịch thấp giọng phân phó vài câu với gã.

Từ Viễn cách khá xa, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ mơ hồ nghe được tên Lâm Gia Văn, lại nghe Lâm Dịch nói “Chính là tên nhóc đó”, “Bắt nó về cho tôi.”. Từ Viễn âm thầm kinh hãi, không biết người chú này của Lâm Gia Duệ đang làm gì, sao tác phong lại có thể chuyên quyền đến thế? Lâm Dịch bàn giao việc cho Mặt Sẹo xong lại bảo thanh niên tóc vàng mau chóng chuẩn bị phòng cho Từ Viễn, sau đó không nói lời khách sáo nữa trực tiếp xoay người vào phòng.

Lâm Gia Duệ tỉnh rồi sẽ không ngủ lại, lúc này đang dựa vào lan can ngoài ban công nhìn ra bên ngoài. Mấy hôm nay cậu ngủ ít, rõ ràng gầy đi một vòng, trên người mặc áo sơ mi trắng của Lâm Dịch, lại càng tôn lên vẻ gầy yếu, giống như một cơn gió thổi qua sẽ biến mất không dấu vết.

Trong lòng Lâm Dịch căng thẳng, nhớ tới mấy lời Từ Viễn vừa nói, vội vàng đưa tay kéo cậu vào trong ngực, dùng hai tay khóa chặt chẽ, cúi đầu hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Hai mắt Lâm Gia Duệ nhìn vườn hoa phía dưới: “Hoa đều nở rồi.”

Trời đã vào hè, rất nhiều loài hoa đã nở bung, rồi từ từ tàn phai, có một loại không khí cô tịch thê lương. Lâm Dịch không dám để cậu đứng ngẩn người bên ngoài lâu, chỉ đứng cùng cậu chốc lát rồi kéo người trở về phòng, làm theo lời Từ Viẽn, khóa cửa lại.

Lâm Gia Duệ không dị nghị, chỉ nói với Lâm Dịch: “Tôi vừa rồi mơ một giấc mơ.”

“Mơ thấy cái gì?”

Lâm Gia Duệ nghĩ, lấy cây bút từ ngăn tủ ra, tìm đại một chỗ nào đó vẽ lên. Bức tranh cậu vẽ thật bình thường, dưới điều kiện như vậy, rất khó phân biệt rõ ràng trong đó. Lâm Dịch nhìn thật lâu mới miễn cưỡng nhận ra hình dáng, hình như là trời xanh mấy trắng và biển rộng bao la.

Biển?

Lâm Dịch đột nhiên nhớ lại, lúc hắn vừa trở về, từng đùa kéo Lâm Gia Duệ xuống bể bơi, kết quả Lâm Gia Duệ sợ tới mức cả người phát run, loại sợ hãi từ tận đáy lòng đó chỉ có những người đã từng bị đuối nước mới có di chứng.

Chẳng lẽ…?

“Tranh em vẽ là biển.” Lâm Dịch nắm chặt cánh tay Lâm Gia Duệ, hỏi: “Em nhảy xuống biển, có phải thế không?”

Lâm Gia Duệ cười với hắn một cái: “Không phải, tôi đi từng bước một.”

Ánh mắt cậu mơ hồ, ngữ khí mềm nhẹ uyển chuyển, tựa như miêu tả một giấc mơ ngọt ngào: “Nước biển rất lạnh, lạnh lắm, đầu tiên làm ướt mắt cá chân tôi, sau đó ngập đến đầu gối, rồi lên quá ngực. Dưới đáy nước, mở to mắt có thể thấy mây trắng và màu trời xanh. Nước biển vừa mặn vừa đắng giống mùi vị của nước mắt.”

Cậu vốn không phải người hoạt ngôn, nhưng khi miêu tả chuyện đã từng trải qua, lại có một sức mạnh chuyên chú, khiến người ta cảm giác như lạc vào cảnh giới kì lạ.

Miệng Lâm Dịch đắng chát, như thật sự nếm trải được sự chua xót ấy, thầm hít một hơi: “Vì sao phải ra biển?”

Lâm Gia Duệ cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, miệng nói: “Bởi vì tôi và chú đã từng ước hẹn, phải mua một căn nhà cạnh biển, trong đó để một căn phòng dành riêng cho chú ấy.”

Cậu phác thảo vào nét bút, trong bức tranh có thêm vách núi cao, trên vách núi là một căn nhà kì lạ.

Lâm Dịch xác định bản thân đã từng bắt gặp hình ảnh này.

Mấy tháng trước hắn mua cho Lâm Gia Duệ một bức tranh, kết cấu như vậy. Nhưng nhớ lại xa hơn, hẹn ước trong miệng Lâm Gia Duệ kia, hắn đã sớm quên.

Lâm Gia Duệ rất nhanh vẽ xong bức tranh, cẩn thận tỉa tót lại: “Tôi tìm rất nhiều nơi mới tìm được một bờ biển như vậy. Tuy khi chìm vào trong biển, không thở được khó chịu lắm nhưng không sao, chỉ cần nhắm mắt thì có thể mơ thấy chú ấy.”

Nói xong, Lâm Gia Duệ đột nhiên ngẩng đầu, tiến lên hôn Lâm Dịch, mỉm cười: “Ừ, giống như hiện tại.”

Cậu cho rằng mình đang trong mơ, mà Lâm Dịch tất nhiên là người xuất hiện trong giấc mơ đó, cho nên nghĩ sao nói vậy. Chỉ là miệng cậu tuy nói thoải mái nhưng mặc ai nghe được, đều biết chuyện tự sát này có bao nhiêu hung hiểm. Cậu trầm mình, chỉ cần hơi chút sai lầm, trên thế giới không còn một người tên Lâm Gia Duệ này nữa.

Cho dù cách mười năm, nhưng tưởng tượng vẫn khiến người ta sợ hãi như cũ.

Nghĩ thế trong lòng Lâm Dịch làm cách nào cũng không yên, cầm lấy tay Lâm Gia Duệ hôn rồi lại hôn, thấp giọng gọi tên cậu: “Tiểu Duệ…”

Lâm Gia Duệ mặc hắn hôn, như đã thành thói quen với sự dịu dàng ấy, thình lình hỏi một câu: “Câu kết tiếp có phải chú muốn nói, chú yêu tôi?”

Lâm Dịch ngẩn ngơ.

Lâm Gia Duệ tập mãi thành thói quen: “Không cần ngạc nhiên, mở đầu và kết thúc giấc mơ đều như thế.”

Cậu chủ động chui vào trong lòng Lâm Dịch, ngón tay mê mẩn mơn trớn đôi môi Lâm Dịch: “Có chuyện tôi chưa từng nói cho chú biết, hiện tại nói nhỏ với anh nhé?”

Cậu không đợi Lâm Dịch trả lời, tiếp tục thì thầm: “Thật ra tôi sợ đau lắm, trước kia sợ chú ấy cười tôi, nên vẫn luôn chịu đựng, nhưng…”

Cậu dừng một chút, tựa như không thể kiềm chế được sự đau đớn: “Này, chú đem dao giấu đâu rồi?”

“Dao nào?”

“Chính là…” Lâm Gia Duệ kéo tay hắn đặt lên ngực mình, đương nhiên nói: “Con dao đâm thẳng vào đây này.”

Tay Lâm Dịch run rẩy.

“Nói chú yêu tôi đi.” Lâm Gia Duệ dường như vẫn chưa tỉnh, nhắm mắt nói: “Nhưng khi ra tay nhớ dứt khoát một chút, đừng khiến tôi đau quá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện