Lâm Gia Duệ há miệng mãi mới lên tiếng: “Chưa thấy ai đi xe xịn giao hàng cả.”
Hơn nữa, cho dù là thật, Lâm Dịch như này không hề giống người giao hàng, mỗi tư thái giơ tay nhấc chân của hắn, so với vài nghệ sĩ nổi tiếng còn nổi hơn.
Lâm đại bài đặt túi vào tay Lâm Gia Duệ, “Ngốc ở đây làm gì? Còn không lại đó đi?”
Lâm Gia Duệ kinh ngạc tiếp nhận, hỏi: “Chú không đi qua à?”
Lâm Dịch lần nữa đeo kính râm, khoanh tay: “Sợ scandal.”
Lâm Gia Duệ thật hết chỗ nói, nên sợ scandal phải là cậu mới đúng? Nhưng người ta có lòng tốt đến tận đây tặng đồ, không thể vứt đi, đành phải vác theo về.
Đoàn làm phim thấy đồ ăn, hoan hô rầm rầm, lao lên tranh nhau. Ở trong gió lạnh chờ nửa ngày, bữa xế này ngang với đưa than sưởi ấm ngày tuyết.
Lâm Gia Duệ phát hiện trên phương diện đối nhân xử thế, cậu so với Lâm Dịch còn kém xa. Cậu đoán được một bộ phim nên diễn ra sao nhưng không nghĩ được lúc này nên gọi đồ ăn. Đương nhiên, bình thường chả nhà hàng nào giao hàng ở chỗ như này cả.
Cậu cuối cùng cướp được một ly cà phê, ôm trong tay sưởi ấm từng ngón lạnh cóng, quay trở lại bên cạnh xe Lâm Dịch, “Sao còn chưa về?”
Lâm Dịch vươn tay ra, bao lấy cả tay cậu lẫn ly nước: “Dù sao hôm nay tôi rảnh, chờ em kết thúc cùng về.”
Lâm Gia Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, thời điểm mặt trời lặn cách nửa giờ nữa, nhân tiện nói: “Bên ngoài gió lớn, vào trong xe chờ đi.”
Lâm Dịch quả nhiên mở cửa xe, đẩy Lâm Gia Duệ vào trước, cười: “Đồ ăn đã đưa đến, tiền còn chưa nhận đâu.”
Nói xong hắn cũng vào trong xe, đóng cửa tạo thành một không gian khép kín.
Lâm Gia Duệ tim đập nhanh: “Ở nơi công cộng, chú ý xung quanh.”
“Yên tâm, bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.”
Lâm Dịch đưa tay nắm lấy cằm cậu, thong thả mà kiên nhẫn tiến tới gần, đầu tiên, nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, miệng lẩm nhẩm: “Đây là tiền tip.”
Tiếp theo hôn lên mắt cậu: “Đây là tiền xe.”
Sau đó hôn xuống cái mũi cao thẳng của cậu: “Đây là tiền đồ uống.”
Cuối cùng mới hôn lên môi Lâm Gia Duệ, lấy răng khẽ cắn, thầm thì: “Đây là… bữa chính.”
Lâm Dịch trước nay là cao thủ trên phương diện này, Lâm Gia Duệ kinh nghiệm sao so được với hắn? Nụ hôn kết thúc, tự nhiên thở dốc không thôi, cà phê trong tay nghiêng tí nữa thì đổ.
Lâm Dịch trái lại bày ra dáng vẻ đứng đắn, giúp cậu sửa sang quần áo nói: “Có người đến tìm em.”
Lâm Gia Duệ vừa quay ra cửa sổ xe nhìn thấy tiểu trợ lí đang đi về hướng này. Cậu hai ba ngụm uống xong cà phê, mở cửa xe ra ngoài, xa xa chợt nghe tiểu trợ lí hô: “Đạo diễn Lâm, đến giờ rồi, có phải nên chuẩn bị rồi không?”
Vừa nói vừa tò mò nhìn vào trong xe.
Lâm Gia Duệ đương nhiên không cho cậu ta vừa lòng, “Rầm” đóng cửa xe, bước về phía đám người đang ăn uống, vỗ vỗ tay, cao giọng: “Đến giờ rồi, tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tranh thủ quay một lần xong.”
Những lời ấy của cậu cũng chính là tiếng lòng của đoàn người.
Trời lạnh thế, ai nguyện ý ở bở biển hứng gió chịu tội chứ? Bởi vậy mỗi người nhiệt tình mười phần, trang điểm thì trang điểm, xem lời thoại thì xem lời thoại, nhanh nhanh chóng chóng tập trung vào công việc.
Mắt thấy mặt trời dần xuống, giao hòa với nước, ráng chiều rực rỡ, sáng mờ cả trời, Lâm Gia Duệ chăm chú quan sát, chọn thời cơ thích hợp để quay. Buỏi quay này không gặp khó khăn gì, Cố Ngôn hình như tối còn có hẹn, phát huy đặc biệt xuất sắc, ngay cả Lâm Gia Duệ kinh khủng thế cũng không tìm ra lỗi.
Chờ mặt trời chìm hoàn toàn vào trong biển, đoàn phim thuận lợi kết thúc công việc, xem như hoàn thành công việc cuối cùng trong năm nay.
Lâm Gia Duệ không về chung xe với đoàn phim, cùng mọi người chào tạm biệt liền ngồi vào xe Lâm Dịch. Lâm Dịch vừa hút xong điếu thuốc, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Nơi này vị trí không tồi, ngồi trong xe cũng có thể ngắm mặt trời lặn.”
Lâm Gia Duệ điều chỉnh chỗ ngồi, thuận miệng nói: “Mặt trời mọc còn đẹp nũa.”
Lâm Dịch như có điều suy nghĩ liếc nhìn cậu, ngón tay gõ gõ tay lái, đột nhiên bảo: “Không bằng đêm nay chúng ta ở lại đây, chờ đến sáng ngắm mặt trời mọc đi.”
“Cái gì?”
“Cùng nhau xem mặt trời mọc ngày đầu tiên của năm mới, em không thấy đặc biệt có ý nghĩa à?”
Lâm Gia Duệ cau mày: “Đây là muốn chơi lãng mạn đến cảm vào viện hở?”
“Như thế nào?” Lâm Dịch cúi đầu cười: “Em không dám?”
Lâm Gia Duệ nhếch cằm, chỉ nói một chữ: “Dám.”
Hai người họ đều có tính tùy hứng, chỉ mấy câu đã quyết định, tuy chẳng chuẩn bị gì nhưng vẫn ở lại bờ biển. May mắn chiều nay Lâm Dịch đưa đồ ăn khá nhiều, giờ còn lại mấy miếng bánh ngọt, bọn họ để làm bữa tối.
Chờ đợi là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Lâm Gia Duệ tựa lưng vào ghế ngồi, câu được câu chăng chuyện trò với Lâm Dịch, đến mười hai giờ, từ xa tiếng “Bùm bụp” vang lên, không biết ở đâu bắn pháo hoa, trong bóng đêm, vô vàn ánh sáng rực rỡ bắn ra, chiếu sáng cả bầu trời.
Lâm Dịch kéo Lâm Gia Duệ lại gần, nhẹ nhàng ôm vai cậu.
Lâm Gia Duệ không giãy dụa, cứ như vậy tựa vào hắn, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm.
Đợi khi pháo hoa bắn xong, Lâm Gia Duệ bất tri bất giác ngủ mất, thẳng đến năm giờ sáng bị Lâm Dịch lay tỉnh. Lúc này trời vẫn một mảng tối đen, cậu không biết Lâm Dịch có ngủ hay không, thấy trên xe có không ít đầu lọc, chắc hút thuốc để giữ vững tinh thần.
Mắt Lâm Dịch tràn đầy tơ máu, nhưng tinh thần không tệ, đưa tay xoa xoa tóc Lâm Gia Duệ: “Trời sắp sáng rồi.”
“Ừm, cuối cùng cũng tới.”
“Mệt không?”
Lâm Gia Duệ gật gât đầu rồi lại lắc, đưa tay chỉ về tia sáng nhạt trên mặt biển: “Cảnh đẹp như này đáng giá chờ đợi.”
Sắc trời ngày càng sáng.
Ánh mình minh dần xoa tan bóng tối, cả vùng biển nổi lên ánh sáng vàng lấp lánh, mặt trời nhô lên từng chút, lúc vừa xuất hiện là mảng ánh sáng ửng đỏ, nháy mắt phá tan tầng mây, hào quang vạn trượng, rực rỡ rạng ngời. Mặt trời mới mọc đỏ hồng chiếu sáng phía chân trời, tạo thành dải ánh sáng lên mặt biển xanh, khiến người xem mê mẩn.
Lâm Gia Duệ hô hấp dồn dập.
Cùng lúc đó, tay Lâm Dịch đưa ra, chậm rãi nắm lấy tay cậu, mười ngón tương giao.
“Tiểu Duệ, tôi yêu em.”
Hơn nữa, cho dù là thật, Lâm Dịch như này không hề giống người giao hàng, mỗi tư thái giơ tay nhấc chân của hắn, so với vài nghệ sĩ nổi tiếng còn nổi hơn.
Lâm đại bài đặt túi vào tay Lâm Gia Duệ, “Ngốc ở đây làm gì? Còn không lại đó đi?”
Lâm Gia Duệ kinh ngạc tiếp nhận, hỏi: “Chú không đi qua à?”
Lâm Dịch lần nữa đeo kính râm, khoanh tay: “Sợ scandal.”
Lâm Gia Duệ thật hết chỗ nói, nên sợ scandal phải là cậu mới đúng? Nhưng người ta có lòng tốt đến tận đây tặng đồ, không thể vứt đi, đành phải vác theo về.
Đoàn làm phim thấy đồ ăn, hoan hô rầm rầm, lao lên tranh nhau. Ở trong gió lạnh chờ nửa ngày, bữa xế này ngang với đưa than sưởi ấm ngày tuyết.
Lâm Gia Duệ phát hiện trên phương diện đối nhân xử thế, cậu so với Lâm Dịch còn kém xa. Cậu đoán được một bộ phim nên diễn ra sao nhưng không nghĩ được lúc này nên gọi đồ ăn. Đương nhiên, bình thường chả nhà hàng nào giao hàng ở chỗ như này cả.
Cậu cuối cùng cướp được một ly cà phê, ôm trong tay sưởi ấm từng ngón lạnh cóng, quay trở lại bên cạnh xe Lâm Dịch, “Sao còn chưa về?”
Lâm Dịch vươn tay ra, bao lấy cả tay cậu lẫn ly nước: “Dù sao hôm nay tôi rảnh, chờ em kết thúc cùng về.”
Lâm Gia Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, thời điểm mặt trời lặn cách nửa giờ nữa, nhân tiện nói: “Bên ngoài gió lớn, vào trong xe chờ đi.”
Lâm Dịch quả nhiên mở cửa xe, đẩy Lâm Gia Duệ vào trước, cười: “Đồ ăn đã đưa đến, tiền còn chưa nhận đâu.”
Nói xong hắn cũng vào trong xe, đóng cửa tạo thành một không gian khép kín.
Lâm Gia Duệ tim đập nhanh: “Ở nơi công cộng, chú ý xung quanh.”
“Yên tâm, bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.”
Lâm Dịch đưa tay nắm lấy cằm cậu, thong thả mà kiên nhẫn tiến tới gần, đầu tiên, nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, miệng lẩm nhẩm: “Đây là tiền tip.”
Tiếp theo hôn lên mắt cậu: “Đây là tiền xe.”
Sau đó hôn xuống cái mũi cao thẳng của cậu: “Đây là tiền đồ uống.”
Cuối cùng mới hôn lên môi Lâm Gia Duệ, lấy răng khẽ cắn, thầm thì: “Đây là… bữa chính.”
Lâm Dịch trước nay là cao thủ trên phương diện này, Lâm Gia Duệ kinh nghiệm sao so được với hắn? Nụ hôn kết thúc, tự nhiên thở dốc không thôi, cà phê trong tay nghiêng tí nữa thì đổ.
Lâm Dịch trái lại bày ra dáng vẻ đứng đắn, giúp cậu sửa sang quần áo nói: “Có người đến tìm em.”
Lâm Gia Duệ vừa quay ra cửa sổ xe nhìn thấy tiểu trợ lí đang đi về hướng này. Cậu hai ba ngụm uống xong cà phê, mở cửa xe ra ngoài, xa xa chợt nghe tiểu trợ lí hô: “Đạo diễn Lâm, đến giờ rồi, có phải nên chuẩn bị rồi không?”
Vừa nói vừa tò mò nhìn vào trong xe.
Lâm Gia Duệ đương nhiên không cho cậu ta vừa lòng, “Rầm” đóng cửa xe, bước về phía đám người đang ăn uống, vỗ vỗ tay, cao giọng: “Đến giờ rồi, tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tranh thủ quay một lần xong.”
Những lời ấy của cậu cũng chính là tiếng lòng của đoàn người.
Trời lạnh thế, ai nguyện ý ở bở biển hứng gió chịu tội chứ? Bởi vậy mỗi người nhiệt tình mười phần, trang điểm thì trang điểm, xem lời thoại thì xem lời thoại, nhanh nhanh chóng chóng tập trung vào công việc.
Mắt thấy mặt trời dần xuống, giao hòa với nước, ráng chiều rực rỡ, sáng mờ cả trời, Lâm Gia Duệ chăm chú quan sát, chọn thời cơ thích hợp để quay. Buỏi quay này không gặp khó khăn gì, Cố Ngôn hình như tối còn có hẹn, phát huy đặc biệt xuất sắc, ngay cả Lâm Gia Duệ kinh khủng thế cũng không tìm ra lỗi.
Chờ mặt trời chìm hoàn toàn vào trong biển, đoàn phim thuận lợi kết thúc công việc, xem như hoàn thành công việc cuối cùng trong năm nay.
Lâm Gia Duệ không về chung xe với đoàn phim, cùng mọi người chào tạm biệt liền ngồi vào xe Lâm Dịch. Lâm Dịch vừa hút xong điếu thuốc, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Nơi này vị trí không tồi, ngồi trong xe cũng có thể ngắm mặt trời lặn.”
Lâm Gia Duệ điều chỉnh chỗ ngồi, thuận miệng nói: “Mặt trời mọc còn đẹp nũa.”
Lâm Dịch như có điều suy nghĩ liếc nhìn cậu, ngón tay gõ gõ tay lái, đột nhiên bảo: “Không bằng đêm nay chúng ta ở lại đây, chờ đến sáng ngắm mặt trời mọc đi.”
“Cái gì?”
“Cùng nhau xem mặt trời mọc ngày đầu tiên của năm mới, em không thấy đặc biệt có ý nghĩa à?”
Lâm Gia Duệ cau mày: “Đây là muốn chơi lãng mạn đến cảm vào viện hở?”
“Như thế nào?” Lâm Dịch cúi đầu cười: “Em không dám?”
Lâm Gia Duệ nhếch cằm, chỉ nói một chữ: “Dám.”
Hai người họ đều có tính tùy hứng, chỉ mấy câu đã quyết định, tuy chẳng chuẩn bị gì nhưng vẫn ở lại bờ biển. May mắn chiều nay Lâm Dịch đưa đồ ăn khá nhiều, giờ còn lại mấy miếng bánh ngọt, bọn họ để làm bữa tối.
Chờ đợi là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Lâm Gia Duệ tựa lưng vào ghế ngồi, câu được câu chăng chuyện trò với Lâm Dịch, đến mười hai giờ, từ xa tiếng “Bùm bụp” vang lên, không biết ở đâu bắn pháo hoa, trong bóng đêm, vô vàn ánh sáng rực rỡ bắn ra, chiếu sáng cả bầu trời.
Lâm Dịch kéo Lâm Gia Duệ lại gần, nhẹ nhàng ôm vai cậu.
Lâm Gia Duệ không giãy dụa, cứ như vậy tựa vào hắn, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm.
Đợi khi pháo hoa bắn xong, Lâm Gia Duệ bất tri bất giác ngủ mất, thẳng đến năm giờ sáng bị Lâm Dịch lay tỉnh. Lúc này trời vẫn một mảng tối đen, cậu không biết Lâm Dịch có ngủ hay không, thấy trên xe có không ít đầu lọc, chắc hút thuốc để giữ vững tinh thần.
Mắt Lâm Dịch tràn đầy tơ máu, nhưng tinh thần không tệ, đưa tay xoa xoa tóc Lâm Gia Duệ: “Trời sắp sáng rồi.”
“Ừm, cuối cùng cũng tới.”
“Mệt không?”
Lâm Gia Duệ gật gât đầu rồi lại lắc, đưa tay chỉ về tia sáng nhạt trên mặt biển: “Cảnh đẹp như này đáng giá chờ đợi.”
Sắc trời ngày càng sáng.
Ánh mình minh dần xoa tan bóng tối, cả vùng biển nổi lên ánh sáng vàng lấp lánh, mặt trời nhô lên từng chút, lúc vừa xuất hiện là mảng ánh sáng ửng đỏ, nháy mắt phá tan tầng mây, hào quang vạn trượng, rực rỡ rạng ngời. Mặt trời mới mọc đỏ hồng chiếu sáng phía chân trời, tạo thành dải ánh sáng lên mặt biển xanh, khiến người xem mê mẩn.
Lâm Gia Duệ hô hấp dồn dập.
Cùng lúc đó, tay Lâm Dịch đưa ra, chậm rãi nắm lấy tay cậu, mười ngón tương giao.
“Tiểu Duệ, tôi yêu em.”
Danh sách chương