Lâm gia đổi chủ.
Toàn bộ thành viên tập trung đông đúc ở phòng khách nhà chính Lâm gia, chờ kẻ từng bị đuổi khỏi cửa giờ lại trở thành người nắm quyền hành lớn nhất của tập đoàn Lâm thị xuất hiện.
Chỉ có Lâm Gia Duệ là không yên lòng.
Cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được bông mẫu đơn đang nở rộ ở dưới sân. Cậu tưởng tượng ra một đôi tay thật đẹp nâng lấy những cánh hoa ấy, đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, ngón tay tựa như ngọc, màu đỏ của mẫu đơn kia càng làm bật lên vẻ đẹp ấy. Dời tầm mắt lên cao nữa, là cánh tay, lên thêm chút nữa là một thân xường xám…
Đang tập trung phác họa nét mặt thì bị tiếng bước chân cắt ngang, phòng khách huyên náo như thế nhất thời chìm trong im lặng.
Lâm Gia Duệ biết người tới là ai, nhưng cậu không quay đầu lại, tiếp tục nhìn khóm mẫu đơn, trong đầu khung cảnh ban nãy lại hiện trở về. Lần này xuất hiện trong đầu cậu là cảnh đêm cạnh sông Tân Hoài, người phụ nữ mặc cổ trang ôm chặt tì bà, ánh mắt khẽ hạ, nụ cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ gẩy, gẩy lên khúc nhạc động lòng người.
“Lâm Gia Duệ.”
Giọng nam trầm đầy từ tính gọi tên cậu, đột nhiên che mất cả tiểu khúc tì bà kia.
Lâm Gia Duệ trong lòng khẽ động, nháy mắt trở về với hiện thực, chuyển mắt qua… nhìn gương mặt quen thuộc xa cách đã mười năm.
Gương mặt ấy vẫn anh tuấn như dĩ vãng.
Trên khuôn mặt Lâm Dịch không lưu lại nhiều vết tích của tuổi tác nhưng trên miệng hắn lúc nào cũng là nụ cười nhạt, ánh mắt vĩnh viễn lạnh lùng.
Hô hấp Lâm Gia Duệ như ngừng trong một giây.
Chỉ một giây mà thôi.
Yêu hận tình cừu nhiều như vậy, nhớ thương nhiều như vậy đã quên, thì ra cũng không quá một giây.
Lâm Gia Duệ mỉm cười: “Chú, đã lâu không gặp.”
–o0o–
Toàn bộ thành viên tập trung đông đúc ở phòng khách nhà chính Lâm gia, chờ kẻ từng bị đuổi khỏi cửa giờ lại trở thành người nắm quyền hành lớn nhất của tập đoàn Lâm thị xuất hiện.
Chỉ có Lâm Gia Duệ là không yên lòng.
Cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được bông mẫu đơn đang nở rộ ở dưới sân. Cậu tưởng tượng ra một đôi tay thật đẹp nâng lấy những cánh hoa ấy, đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, ngón tay tựa như ngọc, màu đỏ của mẫu đơn kia càng làm bật lên vẻ đẹp ấy. Dời tầm mắt lên cao nữa, là cánh tay, lên thêm chút nữa là một thân xường xám…
Đang tập trung phác họa nét mặt thì bị tiếng bước chân cắt ngang, phòng khách huyên náo như thế nhất thời chìm trong im lặng.
Lâm Gia Duệ biết người tới là ai, nhưng cậu không quay đầu lại, tiếp tục nhìn khóm mẫu đơn, trong đầu khung cảnh ban nãy lại hiện trở về. Lần này xuất hiện trong đầu cậu là cảnh đêm cạnh sông Tân Hoài, người phụ nữ mặc cổ trang ôm chặt tì bà, ánh mắt khẽ hạ, nụ cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ gẩy, gẩy lên khúc nhạc động lòng người.
“Lâm Gia Duệ.”
Giọng nam trầm đầy từ tính gọi tên cậu, đột nhiên che mất cả tiểu khúc tì bà kia.
Lâm Gia Duệ trong lòng khẽ động, nháy mắt trở về với hiện thực, chuyển mắt qua… nhìn gương mặt quen thuộc xa cách đã mười năm.
Gương mặt ấy vẫn anh tuấn như dĩ vãng.
Trên khuôn mặt Lâm Dịch không lưu lại nhiều vết tích của tuổi tác nhưng trên miệng hắn lúc nào cũng là nụ cười nhạt, ánh mắt vĩnh viễn lạnh lùng.
Hô hấp Lâm Gia Duệ như ngừng trong một giây.
Chỉ một giây mà thôi.
Yêu hận tình cừu nhiều như vậy, nhớ thương nhiều như vậy đã quên, thì ra cũng không quá một giây.
Lâm Gia Duệ mỉm cười: “Chú, đã lâu không gặp.”
–o0o–
Danh sách chương