Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác!

Asmodeus lên tiếng rất đúng lúc để phá vỡ bầu không khí sượng ngắc: “Em muốn đi dạo khách sạn.”

Raphael lập tức hùa theo: “Được, tôi đi cùng em.”

Mammon vốn định bỏ đi nhưng lại quay ngược về đứng chắn giữa đường xuống của cả hai. Tuy không phải vật gì có kích thước quá khổng lồ nhưng cảm giác tồn tại của gã đúng là quá mãnh liệt khiến người ta không tiện lờ đi và bước qua luôn, vì vậy Raphael rất “lễ độ” mà giơ tay làm động tác bảo tránh đường.

Mammon khoanh tay nói: “Sau khi vào khách sạn, ngươi còn chưa đến thăm phòng của mình chứ gì?”

Phòng thì có gì đâu mà xem? Lẽ nào có chuẩn bị quà đặc biệt dành riêng cho mình? Thế lại càng chẳng nên xem.

Raphael nheo mắt tỏ vẻ ngờ vực: “Ngươi lại bày trò gì trong đó?”

“Đồ tốt ấy mà. Ngươi chẳng phải cũng muốn có quà sao? Ta sớm đã chuẩn bị xong xuôi.” Mammon lộ ra nụ cười gian xảo, “Yên tâm, an toàn tuyệt đối. Sau khi sắp xếp xong, ta còn nhờ Meta đến kiểm tra. Ngươi phải tin vào khiếu thẩm mỹ của Meta chứ.” Tuy rằng khi ấy vẻ mặt của Meta rất chi là vi diệu.

Raphael thẳng thắn nói: “Từ lúc y chọn ngươi đã chẳng còn khiếu thẩm mỹ nữa rồi.”

Mammon nói: “Không đi đừng hối hận.”

Raphael thật ra không muốn đi cho lắm, nhưng món quà được Metatron công nhận… Đúng là hơi tò mò. Chàng nhìn sang Asmodeus để hỏi ý kiến.

Asmodeus nói: “Người đi đi, em xuống lầu đợi người.”

“Không đi chung sao?” Raphael vừa ngạc nhiên vừa thấy tủi thân. Sau khi tiến xa hơn trong quan hệ, chẳng phải hai người càng nên khắn khít không rời ư? Chỉ hận không thể dùng còng tay trói đối phương lại mới đúng.

Mammon phì cười: “Không ngờ có ngày còn sống trên đời lại được chứng kiến cảnh Raphael khóc nhè không chịu rời khỏi vòng tay của phụ huynh.”

Raphael sửa lời: “Là người nhà.”

Mammon hỏi: “Là loại người nhà mỗi học kỳ đều ký tên vào bảng điểm sao?”

Mammon đã tích cực thúc đẩy tiêu thụ của căn phòng đến mức này, bên trong nhất định có thứ gì kỳ quái. Gã thành công khơi dậy tính tò mò của Raphael, nhưng chàng lại không yên tâm để Asmodeus một mình ở lại. Asmodeus thấy vậy bèn nói: “Thế em ở đây đợi người.”

“Thật sự không muốn đi cùng à?” Raphael móc lấy ngón tay của y và lắc lắc.

Asmodeus tỏ vẻ khó xử.

Vì không muốn đối mặt với những thiên sứ khác ư? Raphael âm thầm phỏng đoán. Vừa công khai quan hệ, chàng đương nhiên muốn tỏ ra mình rất thấu hiểu cho y nên không xoắn xuýt nữa mà chỉ mỉm cười đi theo Mammon lên lầu…

Con Thuyền Noah hơi cao một chút, cầu thang hơi dài một chút… Nhưng cuối cùng cũng gặp phải ngả rẽ.

Vừa khuất khỏi tầm nhìn của Asmodeus, nụ cười của Raphael lập tức biến mất, lạnh lùng buông lời giễu cợt vì chuyện Mammon trang trí phòng của mình, “Ngươi và Meta gây lộn chia phòng để ngủ nên phải kéo luôn người khác xuống nước hả?”

Mammon đáp: “Chuyện chia phòng mãi mãi không bao giờ xảy ra với ta và Meta đâu.”

Raphael rõ ràng không tin, “Nơi ở sắp xếp cách xa nhau như vậy chẳng lẽ chỉ để lấy số đẹp mà thôi?”



Đúng thật là vậy mà! Bị Thạch Phi Hiệp xoay đến choáng váng đầu óc dụ dỗ lấy phòng số đẹp, Mammon hiện tại cũng là kẻ cùng chung cảnh ngộ với Raphael, nhưng gã vẫn cắn răng giải thích: “Thỉnh thoảng xa nhau sẽ hâm nóng tình cảm còn hơn tân hôn, lính mới chỉ đạt đến trình độ nắm tay bạn trai không hiểu thứ tình thú này đâu.”

Vừa thăng cấp lên trình độ “hôn môi”, Raphael đắc ý khoe khoang: “Nào chỉ mới nắm tay.”

Mammaon đang đi trước hai bậc thang, nghe thế thì quay đầu lại và tặng cho Raphael một ánh mắt giễu cợt, “Ồ, thế khám phá được bao nhiêu nơi rồi? Phòng tắm? Phòng sách? Nhà bếp? Vườn hoa? Ban công… Phòng thay quần áo?”

Mỗi một chữ của gã như đẩy Raphael rơi xuống một bậc thang, đến khi gã nói xong, chàng cảm thấy hình như mình đã rơi thẳng xuống tầng dưới cùng của Con Thuyền Noah.

Mammon đắc ý nhướng mày, “Gà mờ thì chớ cần vội khám phá, biển kiến thức vô biên, phải biết khiêm tốn mới có thể bay cao bay xa.”

Raphael: “…”

Sức hấp dẫn của tầng 88 đột nhiên chẳng còn lại bao nhiêu, chàng chỉ muốn phóng ngay về bên cạnh As để nhảy vào biển kiến thức vô biên kia và giăng buồm ra khơi!

Tuy ban đầu ra quân bất lợi, nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Mammon đã thành công chuyển bại thành thắng ở phút chót, trong lòng vui sướng khôn cùng, vừa tới tầng 88 đã vội chạy đi khoe công với Metatron. Đương nhiên cũng như gã dự đoán, Metatron sẽ không đồng tình với gã cho lắm.

Raphael mở cửa phòng ra, bật đèn lên rồi dè dặt bước vào. Cơ quan cạm bẫy như chàng tưởng tượng cũng không xuất hiện, thậm chí ngay cả tủ giường bàn ghế thường dùng của khách sạn cũng bị dọn sạch. Cả căn phòng trống trơn, chỉ có mỗi cây thánh giá bằng gỗ cao hơn đầu ngươi treo ở vị trí vốn là đầu giường.

Raphael: “…” Căn phòng này… Metatron… Đích thân… Kiểm tra? Quả nhiên sau khi ở chung với Mammon, khiếu thẩm mỹ của y cũng chẳng còn bao nhiêu.

Giọng của Mammon từ ngoài cửa đột nhiên vọng vào: “Có phải cảm động lắm không?”

Raphael đáp: “Cảm động đến dám động đây này.” Quả thật muốn động quyền cước lắm rồi!

Mammon đột nhiên cười lạnh: “Năm xưa, Meta chính là ở căn phòng hệt thế này ở Con Thuyền Noah.”

Raphael ngờ vực hỏi: “Có liên quan gì tới ta à?”

Mammon ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không liên quan.” Trên thực tế căn phòng đó chính là do Metatron tự yêu cầu được sắp xếp như vậy… Nhưng mà! Vẫn làm mình đau lòng cho Metatron!

Raphael tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Vậy nên…?”

Mammon đáp: “Giận cá chém thớt cho vui ấy mà.”

Raphael: “…”

Thừa cơ chàng chưa kịp trút giận, Mammon đã nhanh chân bay về phòng của Metatron.

Chỉ mình ngươi có bạn trai chắc? Raphael hùng hổ xuống lầu để tìm Asmodeus và kể khổ cho y nghe, nào ngờ người đã biến đâu mất tiêu. Đã bảo sẽ ở đây đợi cơ mà? Đứng giữa những bậc cầu thang trống vắng, Raphael cảm thấy đau lòng như cả bị thế giới bỏ rơi.

Lầu một hình như có mấy chấm nhỏ đang di chuyển.

Chàng dựa vào lan can để nhìn xuống, trong số các chấm nhỏ ấy có một chấm nhỏ nổi bật hơn cả, đáng yêu hơn này, vui mắt hơn này, xinh đẹp hơn này… Chính là As nhà mình không sai vào đâu cho được. Chẳng buồn leo thang nữa, chàng giang cánh bay thẳng xuống dưới.

Thạch Phi Hiệp bấy giờ đang bận tiếp đãi các vị khách mới đến, gã cũng đã quá quen với việc khách sạn của mình thi thoảng lại có thiên sứ hay đọa thiên sứ bay qua lượn lại, vì vậy lúc này gã rất ư là bình tĩnh ngẩng đầu lên và giới thiệu: “Hãy xem kìa, là thần tiên giáng trần! Đây là cảnh tượng đặc sắc chỉ có ở khách sạn chúng tôi, nghe đồn chỉ cần nhìn thấy là có thể may mắn suốt cả năm!”

Raton nhìn gã bằng ánh mắt khâm phục. Chả trách Con Thuyền Noah thành lập bấy nhiêu năm nay Thạch Phi Hiệp là người duy nhất được thăng chức, quả nhiên là kẻ không từ thủ đoạn! Chuyện hắn ta có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc thôi chẳng cần bàn nữa, nhưng không ngờ giá trị của các khách VIP cũng bị bóc lột cho triệt để. Không hổ danh là con người đầu tiên thành công thường trú lâu dài ở Con Thuyền Noah!

Raphael bay đến gần mới phát hiện các ma vương khác của địa ngục cũng tới rồi.

Ma vương lười biếng Beria đang ngủ gà ngủ gật và được cắp trên tay Beelzebub, hai chân gã mềm nhũn như mì sợi, tin rằng chỉ cần Beelzebub thả tay ra, gã sẽ bò nhoài ra đất ngủ tiếp.

Lucifer đang cúi đầu thân thiện trò chuyện cùng các nhân viên của khách sạn, mái tóc vàng óng trở nên vô cùng bắt mắt giữa các ma vương.

Nhưng điều chàng chú ý nhất chính là – Asmodeus và Abaddon đang đứng rất gần với nhau! Hai cái đầu áp sát vào nhau đến mức cả tờ giấy cũng khó chen vào!

Vừa đáp xuống đất, Raphael liền kéo Asmodeus để tách hai người ra, khi y quay lại nhìn chàng bằng ánh mắt khó hiểu, Raphael liền tỏ vẻ đáng thương và tủi thân: “Mammon ăn hiếp tôi.”

Trông thái độ thân mật của họ, Abaddon ngạc nhiên đến suýt rớt cả mắt, “As, sao cậu lại cặp kè với tên lừa đảo kia cơ chứ?”

Asmodeus đỏ mặt, ấp úng đáp: “Tôi, trước đây tôi hiểu lầm anh ấy, hiện tại đã giải thích rõ ràng với nhau rồi.”

Abaddon hỏi: “Cậu quên Sara rồi ư?”

Raphael bắt đầu thấy chướng mắt. Năm xưa nếu chẳng phải tại con gấu to xác này, chàng sớm đã phá được vụ án của Sara, rửa sạch mối hàm oan của As để y có thể quay về thiên đường, làm sao lại phải chịu cảnh mỗi người mỗi ngả, muốn gặp nhau còn phải viện đủ lý do.

Asmodeus đáp: “Mọi chuyện tôi sẽ từ từ giải thích với anh sau.”

Thạch Phi Hiệp bèn đứng ra giảng hòa: “Phòng ốc tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, mời các vị lên lầu ạ.”

Asmodeus vốn định đi theo nhưng bị Raphael giữ lại. Raphael nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Abaddon và trầm tư: “Em có cảm thấy… Thái độ của Abaddon có gì là lạ không?”

Asmodeus mím môi đáp: “Ừm? Đâu có nhỉ.”

“Vậy à?” Raphael cũng không thể nói rõ ra vì sao nên chỉ đành tạm gác lại chuyện này nhưng vẫn không quên dặn dò Asmodeus thật kỹ: “Khó khăn lắm chúng ta mới ở bên nhau, em đừng bao giờ nghe lời vớ vẩn của mấy tên ghen ăn tức ở đấy. Mấy tên độc thân cả vạn năm ấy rất dễ trở thành biến thái.”

Asmodeus ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

…Thiệt là ngoan quá đi mà!

Raphael nhịn không được hôn y một cái rồi bắt đầu tiếp tục tố cáo Mammon. Nói xong, nhớ đến việc Asmodeus bị Beelzebub sai đi nhân giới tìm kẻ hủy diệt, chàng lại lên án thêm vài câu, vốn định bôi bác luôn Beria và Lucifer nhưng tìm mãi chẳng có lý do nên thôi.

“Leviathan không đến đúng là hời cho hắn quá.”

Raphael tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối. Chàng sớm đã quyết định, nếu có cơ hội, chàng sẽ đập cho Leviathan tới cha mẹ cũng nhận không ra! Cơ mà… Leviathan không có cha mẹ.

Hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện, tình cờ gặp được Thạch Phi Hiệp đang đi xuống.

Ngày mai là ngày họp mặt, Asmodeus thuận miệng hỏi thiên đường đã có mấy vị đến rồi.

Thạch Phi Hiệp đáp: “Trước mắt có ba vị, còn lại theo kế hoạch ngày mai sẽ đến.”

Raphael hỏi: “Trừ Meta thì còn ai nữa?”

Thạch Phi Hiệp đáp: “Double Happy.”

Cả Raphael lẫn Asmodeus đều tưởng tai mình có vấn đề, “Ai?”

Thạch Phi Hiệp dùng giọng tiếng Anh chuẩn lặp lại lần nữa: “Double Happy. Nói thật lúc mới nghe cái tên này, tôi còn tưởng hãng Đại Bảo cho ra chuỗi mỹ phẩm mới, hoặc là bia Harbin bị Đại Bảo thu mua rồi… Hơ, đây là lời đùa độc quyền ạ, các ngài không hiểu cũng là lẽ thường, cũng không cần phải hiểu.”

Asmodeus hỏi Raphael: “Người cũng không quen?”

Vẻ mặt Raphael có hơi phức tạp, “Không, tôi có quen, tôi chỉ lấy làm lạ vì sao gã lại xuất hiện ở đây.”

Thạch Phi Hiệp đáp: “Nghe nói tới để trang trí hội trường. Các vị có cần gặp mặt không ạ?”

Raphael ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Mấy khi được nghỉ phép, chẳng cần rước việc cho mình làm gì.”

Thạch Phi Hiệp cũng chỉ mong sao khỏi phải nhận thêm việc.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện