Đấu giá sau đó được tiếp tục, một trăm linh thạch trung phẩm cho viên ngọc không biết tên rõ ràng là một cái giá gần như sẽ không có ai cạnh tranh, nhưng Bồ đại sư vẫn dựa theo quy củ hô lớn

"Một trăm linh thạch trung phẩm lần thứ nhất"

Lý Thiên nghe câu nói của Bồ đại sư mà lòng bồn chồn không yên, trong đầu hắn lão Mã Long không ngừng thuyết phục:

"Lý thiên, viên ngọc đó là huyết thệ ngọc, nó là của ta nhanh thu lại giúp ta, chỉ cần có nó ta có thể khôi phục phần nào ma uy của huyết sát ma đao ta đây, ha ha"

"Ta nào không muốn giúp lão, ta thật không đủ tiền"

Lý Thiên tiếc hận nhìn viên ngọc trong tay Bồ Trưởng lão, lòng âm thầm tính toán, gộp hết toàn bộ gia sản hắn chỉ có vẻn vẹn hai mươi viên linh thạch trung phẩm, đó còn là do cướp được từ bọn Đào Mộc, không hắn chỉ có duy nhất năm viên lấy được từ lão họ Phạm.

"Lý huynh muốn viên ngọc sao, ta có thể cho huynh mượn tiền"

Trần Triển nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng nói, giọng nói như bình thường kia rơi vào tai Lý Thiên lại như tiên nhạc, hắn có chút không tin tưởng nói:

"Thật sự cho ta mượn tiền sao"

"Ta nào có gạt huynh"

Trần Triển cười khổ nói, vỗ vai Lý Thiên một cái cười tươi:

"Huynh ra tay giúp ta, ta còn chưa trả ơn cho huynh, trong đây có một trăm linh thạch trung phẩm, huynh cứ cầm lấy"

Lý Thiên vui mừng tiếp lấy túi trữ vật Trần Triển đưa qua, cũng không từ chối ý tốt của đối phương, quả thật nếu không thể có được từ đấu giá hội, hắn chỉ còn có thể đi cướp, nhưng độ nguy hiểm cũng quá lớn. Lý thiên hướng Trần Triển gật đầu cảm kích, ghi nhớ phần nhân tình này.

"Một trăm linh thạch trung phẩm lần hai"

"Một Trăm linh một trung phẩm linh thạch" 

Tiếng hô lớn từ khu vực của Lý Thiên thu hút mọi người, Trần Hưng trên cao đều nhìn rõ tất cả, thấy Lý Thiên ra giá tức giận đến nghẹn một bụm máu, giận dữ đập mạnh tay lên thành ghế, ánh mắt dữ tợn hướng về phía hai người Lý Thiên, lúc hắn định tăng giá thì Lý Thiên mỉm cười nhìn hắn:

"Trần Hưng ngươi muốn tăng giá sao, cứ việc, bổn thiếu gia đều chiều ngươi tất, ta mỗi lần chỉ tăng hơn ngươi một linh thạch thôi, tăng cho ngươi tức chết"

"Ngươi, ngươi"

Trần Hưng ánh mắt do dự nhìn bộ dáng tự tin của Lý Thiên, lòng hơi căng thẳng

"Tên này khá nhanh nhạy, nếu hắn lừa mình ra giá rồi bỏ cuộc, chẳng phải mình lại mất mặt lần nữa sao, hừ tính lừa ta tăng giá mua viên ngọc này sao, dù sao cũng chỉ mua về sưu tầm, bỏ cũng không sao, để xem ngươi tính thế nào đây"

Nghĩ thế hắn liền bình tĩnh lại, thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Lý Thiên cười trêu cợt:

"Ha ha, đừng tưởng ta dễ lừa, lần này khiến ngươi thất vọng rồi, nếu ngươi muốn viên ngọc nát này thì ta sẽ nhường cho ngươi đấy"

Lý Thiên nhìn hắn cũng không biểu lộ gì, quay đầu cười với Trần Triển, cả hai liếc ra ý cười trong mắt đối phương, tên Trần Hưng tự nhận thông minh lại bị thông minh hại. Bồ đại sư nghe Trần Hưng kia nói ngọc do Thương Hương Các bọn họ bán thành ngọc nát thì giận dữ liếc mắt nhìn hắn, Trần Hưng biết lỡ lời cũng không dám có vọng động gì nữa. 

"Một Trăm linh một trung phẩm linh thạch lần thứ nhất"

Một Trăm linh một trung phẩm linh thạch lần thứ hai"

"Một Trăm linh một trung phẩm linh thạch lần thứ ba. Thành giao"

"Chúc mừng vị công tử này thu được ngọc thạch thần bí"

Sau ba lần hô to, Lý Thiên thuận lợi thu được Huyết Thệ Ngọc, vui mừng tiếp nhận lệnh bài nhận hàng thị nữ đưa tới, hắn mới yên lòng thu vào túi áo, chắp tay lần nữa cảm ơn với Trần Triển, hai người cùng cất tiếng cười to. Trần Hưng thấy Lý Thiên vui vẻ như thế không giống bị mua hớ, cảm giác bị lừa lần nữa, tâm tình càng kém, sắc mặt âm trầm dọa cho hai thiếu nữ bên người run lẩy bẩy, đứng cách rất xa, sợ chọc giận vị công tử này mà mất mạng oan uổng.

"Thiếu gia ngài hãy bình tĩnh lại, ngài nên học phong phạm của gia chủ, mất tự chủ như vậy lọt vào tai mấy trưởng lão trong tộc, càng phiền toái thêm cho người thôi" 

Không biết từ lúc nào xuất hiện một lão nhân tóc bạc trắng đứng trước cửa phòng, hai thiếu nữ thấy lão nhân như thấy cứu tinh, vội chạy tới hô khóc:

"Cừu quản gia cứu với"

"Cút"

Giọng lạnh băng vang lên kéo theo một vòi máu tươi từ trán thiếu nữ phóng ra, ánh mắt nàng ta vẫn là bộ dạng cầu khẩn đến chết vẫn còn không nhận biết được, đến khi ngã xuống đất, mắt vẫn nhìn về một hướng vừa lúc nhìn trúng thiếu nữ còn lại, nàng kia sợ đến quỳ sụp xuống đất, tay bịt miệng không dám lên tiếng.

Cừu quản gia vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra, bước chân chậm rãi lại gần Trần Hưng, cúi đầu cung kính nói:

"Thiếu gia, gia chủ có lệnh, bằng mọi giá phải mua được thứ đó".

"Ta biết rồi"

Trần Hưng không quan tâm vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm chỗ hai người Lý Thiên, Cừu quản gia không nhanh không chậm kéo màn lại, che mất tầm mắt của hắn, tâm tình Trần Hưng vốn đang kém thấy thế càng thêm giận dữ:

"Ngươi làm gì thế"

"Ngài nên tập trung vào chuyện chính, mấy việc nhỏ khác để sau giải quyết, nếu mọi chuyện thất bại, cả ngài, cả ta, cả gia chủ và trưởng lão ủng hộ chúng ta đều phải chết"

Cửu quản gia không nhanh không chậm nói, giọng không siểm nịnh không kiêu ngạo, nói cho Trần Hưng đang tức giận cũng phải bình tĩnh trở lại, cắn môi đến bật máu, hắn cần phát tiết liền vỗ một chưởng vào tay ghế, tay ghế không chịu nổi lực mạnh vỡ làm vô số mảnh, nhiều mảnh vỡ không biết vô tình hay cố ý bay thẳng hướng thiếu nữ đang sợ hãi ôm thi thể đồng bạn.

"AAAA"

Sau một tiếng kêu thê lương, không gian trở lại tĩnh lặng, phòng khách quý cách âm cực tốt, động tĩnh cũng không truyền ra bên ngoài, mà ngoài này hiện giờ cũng rất sôi động, vì món đồ tiếp theo là thứ mà mọi người luôn mong chờ, ngay cả các phòng khách quý trước giờ luôn yên tĩnh, cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rung động, Lý Thiên có cảm ứng với nguyên tố phán đoán chút hắn có thể suy ra món này hẳn là món chính ngày hôm nay rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện