Từ khi nhìn thấy Lưu Hà giả, cho đến khi bị khống chế, rồi được Tham Lang thức tỉnh, không biết đã trải qua bao lâu rồi, hiện giờ, tôi hiểu rõ, bằng sức của mình mình, muốn mang Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy ra khỏi kết giới này, là hoàn toàn không thể, hơn nữa, ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, cũng không còn thời gian để nghĩ biện pháp khác, lúc này, cách hữu hiệu nhất, nhanh chóng nhất, chỉ có thể khiến Vu Dương dừng lại, tôi lựa chọn tin tưởng Đại Hình Quan, quyết định được ăn cả, ngã về không.
Suốt khoảng thời gian Mão Tinh bị hành hạ, nhớ lại vừa rồi khi gặp Thiên Khu, khi anh ta nghe thấy Vu Dương hóa ra dáng vẻ vốn có, sắc mặt rất không tốt, như vậy, dù không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chắc cũng có thể đoán được tám chín phần, mà sở dĩ anh ta không nói, chắc cũng vì mấy kiểu lí do như “thiên cơ bất khả lộ” gì đó. Thẩm Thiên Huy bảo rằng chủ nhân trước kia của Tham Lang rất mạnh, chẳng lẽ, biết mà không nói đều là bệnh chung của mấy người lợi hại à? Như vậy có thể khiến họ trông bí ẩn hơn chăng? Tôi suy nghĩ miên man, con đường vốn cũng không dài đã nhanh chóng đến nơi.
Dưới ánh sáng vàng kim, ánh sáng chói mắt đến mức tôi không thể ngẩng đầu nổi, mặt đất hoàn toàn bị khô cằn, hiện ra vô số lỗ hổng, mỗi bước đi đều có bụi bay bay.
Không có lửa, nhưng so với việc bị lửa vây quanh thì càng nóng hơn, mồ hôi tôi tuôn ra như mưa, cổ họng cũng khô khốc, hơi thở như có lửa, giầy đã hỏng từ sớm, lòng bàn chân đặt trên đất có thể cảm giác được nhiệt độ rất cao, nhưng cũng giống như ban nãy vậy, tôi không hề cảm thấy đau đớn.
“Vu Dương, dừng tay lại, nếu không tất cả mọi người sẽ chết ở đây.” Tôi đứng cạnh Mão Tinh, dù vết máu trên cổ đã đông lại thành vảy, nhưng vừa ngẩng đầu lại làm vết thương rách ra, nhưng tôi vẫn cố thử lại, hi vọng có thể khiến Vu Dương chú ý.
Kết quả vẫn vậy, không được đáp lời. Tôi hít thật sâu, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cúi người nằm lên trên người Mão Tinh.
Nóng hổi, khô cứng, cứ như đang nằm trên một thanh gỗ khô.
Làm như vậy hoàn toàn là vì tôi không còn cách nào khác, Vu Dương quá tập trung, ngay cả kẻ thù mà anh tìm kiếm đã lâu xuất hiện ở ngay sau lưng, còn muốn uy hiếp đến tính mạng của anh, anh cũng hoàn toàn không để ý, chứ đừng nói là để ý đến người đang đứng dưới đất kêu gọi, và những chấn động được truyền đến từ Ô Thiên ấn.
Hành động của tôi khiến Mão Tinh vô cùng kinh ngạc, khiến cho nó vốn đã không còn bao nhiêu ý thức chợt tỉnh táo lại, bởi vì tôi có thể nhìn thấy một tia sáng lóe lên dưới đôi mắt chưa khép hẳn, lướt qua thật nhanh.
Tôi quay mặt sang một bên, cố gắng quên đi gương mặt càng lúc càng dữ tợn do mất nước của nó, cũng là để có thể hít thở thuận lợi hơn.
Lúc này, quần áo của tôi rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nhiệt độ nữa, chỉ trong vài giây đã bị đốt sạch, mặc dù tôi đã biết trước rằng ánh sáng này sẽ không làm tôi bị thương nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng quần áo của tôi lại không được bảo vệ, tình huống bất ngờ này khiến tôi vô cùng xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành mặc kệ, nhớ đến chuyện mình phải làm, tôi cắn răng chống đỡ. Có một luồng khí thổi qua phần tóc sau lưng tôi, không đợi tôi hiểu là chuyện gì đang xảy ra, ngay trước mắt chợt có thứ gì đó nổ tung, tôi không kịp chuẩn bị đã bị bụi bay làm sặc đến ho khan không ngừng, mắt đau đớn, miệng toàn là đất.
Sau lưng, tôi có cảm giác bị nhìn chằm chằm vô cùng rõ ràng, tôi bừng tỉnh, nghĩ nhất định là Vu Dương thấy tôi đột ngột xuất hiện, theo bản năng tấn công, sau đó lại cảm nhận được Ô Thiên ấn, nên khi ra tay mới đổi hướng, nếu không, e là lần này tôi cũng không tin mình có thể sống được.
Nói không sợ là không thể, thật ra, kể từ khoảnh khắc quần áo bị đốt trụi, tôi đã hơi hối hận, nhưng vào giờ khắc này, lại có một điều đáng mừng là cuối cùng tôi cũng nghe tiếng chân chạm đất, coi như việc cố gắng cũng có chút tác dụng.
Tôi muốn nói chuyện, muốn mở mắt ra, nhưng tôi càng vội vàng thì cơn ho khan càng khó có thể dừng lại,
“Cô muốn ngăn cản tôi à?” Vu Dương mở miệng trước, giọng nói lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với tình trạng khốc liệt xung quanh.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng vẫn không cách nào mở mắt.
“Cô muốn ngăn cản tôi à?” Chờ một lúc không thấy ai trả lời, anh lại hỏi.
“Dừng tay, nếu không mọi người sẽ chết.” Thật vất vả tôi mới phun được hết đất trong miệng ra, mới có thể mở miệng, trong mông lung, tôi thấy Vu Dương đang đứng trước mặt, ánh sáng vàng kim giảm xuống độ sáng có thể chấp nhận được, nhiệt độ cũng hơi giảm xuống.
“À.” Anh lạnh nhạt nói “Vậy thì sao?”
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, đúng vậy, vậy thì sao? Những người đang trong tình trạng nguy hiểm lúc này, bất quá chỉ là vài con người tầm thường mà thôi.
“Tôi và Huyền Kỳ thì không nói, nhưng Thẩm Thiên Huy thì sao, anh cũng không để ý đến anh ta sao?” Tôi vẫn không chịu thôi.
Lần này, anh không đáp.
“Việc gì tôi phải bận tâm đến anh ta?” Một lúc sau, Vu Dương hỏi ngược lại.
“Hai người… hai người thường đi cùng nhau… hai người là…” Tôi trợn tròn mắt, nhưng vẫn cố nghĩ, dù một lí do thôi cũng được.
“Chiến hữu?” Vu Dương xen ngang “Với thực lực của anh ta, có bao nhiêu lần có thể kề vai sát cánh với tôi chứ?”
“Hai người ở trên cầu Nại Hà, không phải đã từng…” Tôi nhớ đến chuyện cũ.
“Khi đó, không có anh ta, các người cũng sẽ không chết, nhưng không có tôi, các người có thể còn sống không?” Vu Dương lại xen ngang, muốn tôi không còn lối thoát.
Anh nói không sai, đây là sự thật.
“Hay cô cho rằng, chúng tôi là bạn?” Vu Dương lại hỏi
Tôi không biết nên nói gì cho phải… chẳng lẽ không đúng ư?
“Anh ta mạnh hơn tôi ư? Anh ta có chỗ nào để tôi học tập ư? Anh ta có thứ gì có thể dạy tôi à?” Vu Dương từ tốn nói, từng câu từng chữ đều như đả kích tôi “Nếu dựa theo tiêu chuẩn của loài người các cô, tôi và anh ta có cùng sở thích không? Có chuyện gì chung để nói không? Có cùng chí hướng không?”
Tôi cúi đầu, không thể phản bác, quả thật là không có, nhưng tôi không tin, tôi thật sự không tin, đây sao có thể là lời thật lòng của Vu Dương? Anh của trước đây, cho dù quả thật không muốn làm bạn cùng người khác, thái độ của anh đối với Thẩm Thiên Huy, chính là khi chiến đấu có thể sẵn sàng đưa lưng về phía anh ấy, loại tin tưởng này là không thể che giấu, cũng không thể giả vờ, càng không có sự miệt thị như thế.
Vu Dương vẫn không nói, khẽ hừ, ngồi xổm xuống, lấy ngón cái và ngón trỏ nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng anh: “Thừa dịp tôi còn đủ kiên nhẫn, không muốn làm cô bị thương, cô tránh ra.”
Đôi mắt kia vẫn là đôi mắt màu vàng kim, nhưng sự lạnh lùng và thô bạo trong mắt, lại vô cùng xa lạ, tôi không nhịn được nghi ngờ, liệu đây có phải là một người giống hệt anh chứ không phải là chính anh không?
“Vừa rồi Đại Hình Quan tới đây, hắn ta muốn dùng sừng thú Thủy Ngưng đánh lén anh.” Tôi đờ đẫn nói.
“Ồ?” Vu Dương nhíu mày, lại không lộ vẻ kinh ngạc “Sau đó thì sao? Cô muốn nói là cô đã cứu tôi một mạng à?”
Mà tôi thì há mồm cứng lưỡi.
Vu Dương bật cười: “Thật ra thì hắn ta cũng chẳng thể làm gì tôi, sừng thú Thủy Ngưng sau khi đã được dùng qua thì e là chỉ có thiên tài mới có thể khơi dậy đầy đủ nguồn năng lượng của nó, Thanh Loan à, cô quá lo xa rồi.”
Nhìn dáng vẻ của anh, cứ như đang nói tôi xen vào việc của người khác.
“Không phải ban đầu anh muốn Đại Hình Quan xuất hiện sao? Hắn ta tới, anh lại không hề cảm nhận được.” Tôi nhớ đến mong muốn ban đầu của Vu Dương.
“Không, không cần hắn phải lộ diện.” Không ngờ anh lại lắc đầu “Chỉ cần Cổ Thú không thể sống lại, hồn phách sẽ phản phệ lại chủ nhân, đến lúc đó, dù hắn có chạy trốn đến đâu, cuối cùng cũng phải chết.
“Nếu là như vậy, hắn sẽ vội vàng muốn cứu Mão Tinh mới đúng, chứ không phải chạy trốn.” Tôi vẫn nghĩ là có điều gì không đúng “Đại Hình Quan rất gian xảo, mỗi bước đi đều chuẩn bị rất tốt, tôi cũng không có bản lĩnh khiến hắn buông tha cho anh rồi chạy trốn.”
“Đó là vì hắn không có khả năng đánh lén tôi. Cô cho rằng, trong mắt tôi chỉ có mình Cổ Thú thì thật sự không biết tất cả những việc khác ư? Nếu hắn ta dám ra tay, tôi vẫn có thể kết liễu hắn.” Vu Dương cũng rất xem thường “Hắn cho là Cổ Thú có thân thể bất tử, lần này đến, chỉ mang Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng đi mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Quỷ Ẩn bị hôn mê lúc này không có ở đây.
“Thân thể bất tử? Đúng là buồn cười, tôi sẽ khiến cho con thằn lằn tự tin này cả đời không được siêu sinh.” Vu Dương nâng cằm, nhìn lướt qua Mão Tinh, lại nói: “Vậy chúng ta cùng xem thử đi, rốt cuộc ý nghĩ của ai mới là đúng nhất.”
“Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, đây có thể là cái bẫy.” Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có âm mưu.
“Cho dù là bẫy, tôi cũng có thể toàn vẹn rút lui, trên đời này, không ai là tôi không thể đối phó.” Vu Dương đứng lên.
Cuồng ngạo, tự kiêu, cố chấp vô cùng, dù có nói lí lẽ với anh rằng đây là chuyện không thể, muốn anh bình tĩnh suy nghĩ, tất cả đều là phí công, vì giết Mão Tinh, anh liều lĩnh, cuối cùng còn trở thành kẻ địch của chúng tôi.
Tôi nên làm thế nào, mới có thể cứu mọi người đây?
“Tránh ra.” Khi tôi đang luống cuống, giọng nói lạnh như băng của Vu Dương lại vang lên.
Nhìn mấy ngọn lửa cách đó không xa vẫn đang bập bùng, đầu óc tôi hỗn loạn, không có cách nào, nếu muốn khiến anh không thể làm tiếp, chỉ có thể nằm úp sấp không nhúc nhích, quyết tâm khiến anh không thể ra tay.
“Tránh ra!” Hai chữ này bị anh nặn ra từ kẽ răng.
Không ra, không nhúc nhích, xem mình như tảng đá.
Một giây sau, cổ đột nhiên bị túm chặt, thân thể không thể khống chế được bay lên trời, tôi không khỏi hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ lạ thường, tôi mới nhận ra mình đã bị bóp cổ nhấc lên. Ngay sau đó, cơn đau đớn từ cổ truyền đến, tôi bất chấp thân thể trần truồng, theo bản năng nắm chặt lấy tay Vu Dương, cố gắng kéo ra, duỗi hai chân, muốn để cho nửa bàn chân chạm đất, miễn cưỡng giảm đi cảm giác khó thở.
“Cho dù trên người cô có Ô Thiên ấn do tôi để lại, cho dù lửa nóng của nơi này không giết được cô, nhưng nếu cô muốn ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ đích thân giết cô.” Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, nhưng dưới sự bình tĩnh, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận ghê gớm, khiến tôi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Suốt khoảng thời gian Mão Tinh bị hành hạ, nhớ lại vừa rồi khi gặp Thiên Khu, khi anh ta nghe thấy Vu Dương hóa ra dáng vẻ vốn có, sắc mặt rất không tốt, như vậy, dù không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chắc cũng có thể đoán được tám chín phần, mà sở dĩ anh ta không nói, chắc cũng vì mấy kiểu lí do như “thiên cơ bất khả lộ” gì đó. Thẩm Thiên Huy bảo rằng chủ nhân trước kia của Tham Lang rất mạnh, chẳng lẽ, biết mà không nói đều là bệnh chung của mấy người lợi hại à? Như vậy có thể khiến họ trông bí ẩn hơn chăng? Tôi suy nghĩ miên man, con đường vốn cũng không dài đã nhanh chóng đến nơi.
Dưới ánh sáng vàng kim, ánh sáng chói mắt đến mức tôi không thể ngẩng đầu nổi, mặt đất hoàn toàn bị khô cằn, hiện ra vô số lỗ hổng, mỗi bước đi đều có bụi bay bay.
Không có lửa, nhưng so với việc bị lửa vây quanh thì càng nóng hơn, mồ hôi tôi tuôn ra như mưa, cổ họng cũng khô khốc, hơi thở như có lửa, giầy đã hỏng từ sớm, lòng bàn chân đặt trên đất có thể cảm giác được nhiệt độ rất cao, nhưng cũng giống như ban nãy vậy, tôi không hề cảm thấy đau đớn.
“Vu Dương, dừng tay lại, nếu không tất cả mọi người sẽ chết ở đây.” Tôi đứng cạnh Mão Tinh, dù vết máu trên cổ đã đông lại thành vảy, nhưng vừa ngẩng đầu lại làm vết thương rách ra, nhưng tôi vẫn cố thử lại, hi vọng có thể khiến Vu Dương chú ý.
Kết quả vẫn vậy, không được đáp lời. Tôi hít thật sâu, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cúi người nằm lên trên người Mão Tinh.
Nóng hổi, khô cứng, cứ như đang nằm trên một thanh gỗ khô.
Làm như vậy hoàn toàn là vì tôi không còn cách nào khác, Vu Dương quá tập trung, ngay cả kẻ thù mà anh tìm kiếm đã lâu xuất hiện ở ngay sau lưng, còn muốn uy hiếp đến tính mạng của anh, anh cũng hoàn toàn không để ý, chứ đừng nói là để ý đến người đang đứng dưới đất kêu gọi, và những chấn động được truyền đến từ Ô Thiên ấn.
Hành động của tôi khiến Mão Tinh vô cùng kinh ngạc, khiến cho nó vốn đã không còn bao nhiêu ý thức chợt tỉnh táo lại, bởi vì tôi có thể nhìn thấy một tia sáng lóe lên dưới đôi mắt chưa khép hẳn, lướt qua thật nhanh.
Tôi quay mặt sang một bên, cố gắng quên đi gương mặt càng lúc càng dữ tợn do mất nước của nó, cũng là để có thể hít thở thuận lợi hơn.
Lúc này, quần áo của tôi rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nhiệt độ nữa, chỉ trong vài giây đã bị đốt sạch, mặc dù tôi đã biết trước rằng ánh sáng này sẽ không làm tôi bị thương nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng quần áo của tôi lại không được bảo vệ, tình huống bất ngờ này khiến tôi vô cùng xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành mặc kệ, nhớ đến chuyện mình phải làm, tôi cắn răng chống đỡ. Có một luồng khí thổi qua phần tóc sau lưng tôi, không đợi tôi hiểu là chuyện gì đang xảy ra, ngay trước mắt chợt có thứ gì đó nổ tung, tôi không kịp chuẩn bị đã bị bụi bay làm sặc đến ho khan không ngừng, mắt đau đớn, miệng toàn là đất.
Sau lưng, tôi có cảm giác bị nhìn chằm chằm vô cùng rõ ràng, tôi bừng tỉnh, nghĩ nhất định là Vu Dương thấy tôi đột ngột xuất hiện, theo bản năng tấn công, sau đó lại cảm nhận được Ô Thiên ấn, nên khi ra tay mới đổi hướng, nếu không, e là lần này tôi cũng không tin mình có thể sống được.
Nói không sợ là không thể, thật ra, kể từ khoảnh khắc quần áo bị đốt trụi, tôi đã hơi hối hận, nhưng vào giờ khắc này, lại có một điều đáng mừng là cuối cùng tôi cũng nghe tiếng chân chạm đất, coi như việc cố gắng cũng có chút tác dụng.
Tôi muốn nói chuyện, muốn mở mắt ra, nhưng tôi càng vội vàng thì cơn ho khan càng khó có thể dừng lại,
“Cô muốn ngăn cản tôi à?” Vu Dương mở miệng trước, giọng nói lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với tình trạng khốc liệt xung quanh.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng vẫn không cách nào mở mắt.
“Cô muốn ngăn cản tôi à?” Chờ một lúc không thấy ai trả lời, anh lại hỏi.
“Dừng tay, nếu không mọi người sẽ chết.” Thật vất vả tôi mới phun được hết đất trong miệng ra, mới có thể mở miệng, trong mông lung, tôi thấy Vu Dương đang đứng trước mặt, ánh sáng vàng kim giảm xuống độ sáng có thể chấp nhận được, nhiệt độ cũng hơi giảm xuống.
“À.” Anh lạnh nhạt nói “Vậy thì sao?”
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, đúng vậy, vậy thì sao? Những người đang trong tình trạng nguy hiểm lúc này, bất quá chỉ là vài con người tầm thường mà thôi.
“Tôi và Huyền Kỳ thì không nói, nhưng Thẩm Thiên Huy thì sao, anh cũng không để ý đến anh ta sao?” Tôi vẫn không chịu thôi.
Lần này, anh không đáp.
“Việc gì tôi phải bận tâm đến anh ta?” Một lúc sau, Vu Dương hỏi ngược lại.
“Hai người… hai người thường đi cùng nhau… hai người là…” Tôi trợn tròn mắt, nhưng vẫn cố nghĩ, dù một lí do thôi cũng được.
“Chiến hữu?” Vu Dương xen ngang “Với thực lực của anh ta, có bao nhiêu lần có thể kề vai sát cánh với tôi chứ?”
“Hai người ở trên cầu Nại Hà, không phải đã từng…” Tôi nhớ đến chuyện cũ.
“Khi đó, không có anh ta, các người cũng sẽ không chết, nhưng không có tôi, các người có thể còn sống không?” Vu Dương lại xen ngang, muốn tôi không còn lối thoát.
Anh nói không sai, đây là sự thật.
“Hay cô cho rằng, chúng tôi là bạn?” Vu Dương lại hỏi
Tôi không biết nên nói gì cho phải… chẳng lẽ không đúng ư?
“Anh ta mạnh hơn tôi ư? Anh ta có chỗ nào để tôi học tập ư? Anh ta có thứ gì có thể dạy tôi à?” Vu Dương từ tốn nói, từng câu từng chữ đều như đả kích tôi “Nếu dựa theo tiêu chuẩn của loài người các cô, tôi và anh ta có cùng sở thích không? Có chuyện gì chung để nói không? Có cùng chí hướng không?”
Tôi cúi đầu, không thể phản bác, quả thật là không có, nhưng tôi không tin, tôi thật sự không tin, đây sao có thể là lời thật lòng của Vu Dương? Anh của trước đây, cho dù quả thật không muốn làm bạn cùng người khác, thái độ của anh đối với Thẩm Thiên Huy, chính là khi chiến đấu có thể sẵn sàng đưa lưng về phía anh ấy, loại tin tưởng này là không thể che giấu, cũng không thể giả vờ, càng không có sự miệt thị như thế.
Vu Dương vẫn không nói, khẽ hừ, ngồi xổm xuống, lấy ngón cái và ngón trỏ nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng anh: “Thừa dịp tôi còn đủ kiên nhẫn, không muốn làm cô bị thương, cô tránh ra.”
Đôi mắt kia vẫn là đôi mắt màu vàng kim, nhưng sự lạnh lùng và thô bạo trong mắt, lại vô cùng xa lạ, tôi không nhịn được nghi ngờ, liệu đây có phải là một người giống hệt anh chứ không phải là chính anh không?
“Vừa rồi Đại Hình Quan tới đây, hắn ta muốn dùng sừng thú Thủy Ngưng đánh lén anh.” Tôi đờ đẫn nói.
“Ồ?” Vu Dương nhíu mày, lại không lộ vẻ kinh ngạc “Sau đó thì sao? Cô muốn nói là cô đã cứu tôi một mạng à?”
Mà tôi thì há mồm cứng lưỡi.
Vu Dương bật cười: “Thật ra thì hắn ta cũng chẳng thể làm gì tôi, sừng thú Thủy Ngưng sau khi đã được dùng qua thì e là chỉ có thiên tài mới có thể khơi dậy đầy đủ nguồn năng lượng của nó, Thanh Loan à, cô quá lo xa rồi.”
Nhìn dáng vẻ của anh, cứ như đang nói tôi xen vào việc của người khác.
“Không phải ban đầu anh muốn Đại Hình Quan xuất hiện sao? Hắn ta tới, anh lại không hề cảm nhận được.” Tôi nhớ đến mong muốn ban đầu của Vu Dương.
“Không, không cần hắn phải lộ diện.” Không ngờ anh lại lắc đầu “Chỉ cần Cổ Thú không thể sống lại, hồn phách sẽ phản phệ lại chủ nhân, đến lúc đó, dù hắn có chạy trốn đến đâu, cuối cùng cũng phải chết.
“Nếu là như vậy, hắn sẽ vội vàng muốn cứu Mão Tinh mới đúng, chứ không phải chạy trốn.” Tôi vẫn nghĩ là có điều gì không đúng “Đại Hình Quan rất gian xảo, mỗi bước đi đều chuẩn bị rất tốt, tôi cũng không có bản lĩnh khiến hắn buông tha cho anh rồi chạy trốn.”
“Đó là vì hắn không có khả năng đánh lén tôi. Cô cho rằng, trong mắt tôi chỉ có mình Cổ Thú thì thật sự không biết tất cả những việc khác ư? Nếu hắn ta dám ra tay, tôi vẫn có thể kết liễu hắn.” Vu Dương cũng rất xem thường “Hắn cho là Cổ Thú có thân thể bất tử, lần này đến, chỉ mang Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng đi mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Quỷ Ẩn bị hôn mê lúc này không có ở đây.
“Thân thể bất tử? Đúng là buồn cười, tôi sẽ khiến cho con thằn lằn tự tin này cả đời không được siêu sinh.” Vu Dương nâng cằm, nhìn lướt qua Mão Tinh, lại nói: “Vậy chúng ta cùng xem thử đi, rốt cuộc ý nghĩ của ai mới là đúng nhất.”
“Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, đây có thể là cái bẫy.” Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có âm mưu.
“Cho dù là bẫy, tôi cũng có thể toàn vẹn rút lui, trên đời này, không ai là tôi không thể đối phó.” Vu Dương đứng lên.
Cuồng ngạo, tự kiêu, cố chấp vô cùng, dù có nói lí lẽ với anh rằng đây là chuyện không thể, muốn anh bình tĩnh suy nghĩ, tất cả đều là phí công, vì giết Mão Tinh, anh liều lĩnh, cuối cùng còn trở thành kẻ địch của chúng tôi.
Tôi nên làm thế nào, mới có thể cứu mọi người đây?
“Tránh ra.” Khi tôi đang luống cuống, giọng nói lạnh như băng của Vu Dương lại vang lên.
Nhìn mấy ngọn lửa cách đó không xa vẫn đang bập bùng, đầu óc tôi hỗn loạn, không có cách nào, nếu muốn khiến anh không thể làm tiếp, chỉ có thể nằm úp sấp không nhúc nhích, quyết tâm khiến anh không thể ra tay.
“Tránh ra!” Hai chữ này bị anh nặn ra từ kẽ răng.
Không ra, không nhúc nhích, xem mình như tảng đá.
Một giây sau, cổ đột nhiên bị túm chặt, thân thể không thể khống chế được bay lên trời, tôi không khỏi hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ lạ thường, tôi mới nhận ra mình đã bị bóp cổ nhấc lên. Ngay sau đó, cơn đau đớn từ cổ truyền đến, tôi bất chấp thân thể trần truồng, theo bản năng nắm chặt lấy tay Vu Dương, cố gắng kéo ra, duỗi hai chân, muốn để cho nửa bàn chân chạm đất, miễn cưỡng giảm đi cảm giác khó thở.
“Cho dù trên người cô có Ô Thiên ấn do tôi để lại, cho dù lửa nóng của nơi này không giết được cô, nhưng nếu cô muốn ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ đích thân giết cô.” Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, nhưng dưới sự bình tĩnh, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận ghê gớm, khiến tôi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Danh sách chương