Ở trên lưng nó, có hai bướu thịt đỏ tươi cứ như hai con mắt khổng lồ
đang lạnh lùng nhìn tôi. Xuyên qua lớp da màu xanh tím mỏng manh, có thể thấy bên dưới bướu thịt có thứ gì đó đang không ngừng đập.
“Thấy không?” Vương Hân Nhiên chậm rãi quay lại nhìn tôi “Thứ tôi gánh trên người cũng chẳng phải chỉ có oán hận của một mình tôi. Kể từ sau khi tôi chết, chúng vẫn luôn bám trên lưng tôi, tôi có thể cảm giác được sự hận thù của chúng nó càng lúc càng mạnh.”
Trong lòng tôi có dự cảm mơ hồ, nhưng không dám xác định: “Chẳng lẽ là…”
Nó khẽ gật đầu.
Quả nhiên, hai bướu thịt bám vào trên lưng nó chính là con của nó và Dương Dương, hai thai nhi chưa kịp hình thành kia.
Hai đứa trẻ không thể ra đời, không phải là những oán linh bình thường, không có ràng buộc, không có nhớ thương, lúc chúng nó chỉ còn là những hồn phách, cũng sẽ uống canh Mạnh bà, quên mọi chuyện ở kiếp trước, mang tâm trạng vui sướng chuyển thế luân hồi, không ngờ chưa kịp nhìn thấy thế giới bên ngoài đã bị bóp chết, vì vậy, sự oán hận của chúng lại càng mạnh mẽ, lại càng thuần túy.
Sau đó, Vương Hân Nhiên lại yếu ớt nói: “Mà tôi thì sao, cảm giác cứ như đang chìm trong lửa địa ngục, không lúc nào là không có cảm giác như bị thiêu đốt, đau khổ vô cùng. Chúng muốn tôi báo thù, muốn tôi thay chúng báo thù, nếu như tôi làm trái với ý muốn của chúng, sự oán hận đó có thể sẽ đốt cháy tôi đến hồn phi phách tán, khi đó, còn đầu thai chuyển thế gì nữa chứ?”
Tôi không ngờ là lại có chuyện như thế, chỉ có thể cứng lưỡi không thể phản bác.
“Thế nhưng…thế nhưng…” Nói rồi, nó lại nghẹn ngào “Tôi không thể ra tay….tôi không thể….”
Thấy mảnh sứ vỡ kề ngay cổ Dương Dương đã hơi run rẩy, tôi nghĩ, thừa dịp nó đang xúc động, đoạt lấy hung khí rồi tính tiếp nên liền lặng lẽ nhích đến gần.
“Không được động đậy!” Không ngờ mới nhích đến hai bước đã bị phát hiện.
Tôi dừng lại, tay không tự chủ nắm chặt lại, không ngờ lại đụng phải một vật nho nhỏ cưng cứng.
Khi từ nhà bác về, lúc chia tay, Thẩm Thiên Huy đưa nhẫn ngọc của anh ta cho tôi, bảo tôi đừng hiểu lầm, đây là vật trừ tà gia truyền, cho tôi mang trước, chuẩn bị cho mọi tình huống xấu có thể xảy ra. Tôi thử đeo vào, nhẫn hơi lớn, chỉ đành đeo lên ngón cái. Chiếc nhẫn được làm thật mỏng, ngọc là loại ngọc tốt vô cùng ấm, cho nên mấy ngày qua, tôi gần như quên mất sự tồn tại của nó. Ban nãy khi đột nhiên nắm chặt tay, tôi mới chợt nhớ ra nó.
Nếu là vật trừ tà, vậy dùng nó để đối phó oán linh bình thường, chắc là được.
Tôi nghĩ thế, liền âm thầm cởi nhẫn ra, lại thuận miệng bịa chuyện kéo dài thời gian: “Cô xem thế này được không, tôi có biết một đại sư rất tốt, để ông ấy siêu độ cho mấy người được không?”
Nó “hừm” một tiếng, nói: “Oán hận như thế, phải dùng cái gì, bao lâu mới có thể siêu độ được chứ?”
Trong lúc nói chuyện qua lại, tôi đã nắm chiếc nhẫn trong tay, lúc định quăng ra, tôi lại nghĩ, nếu như không có tác dụng thì sao? Lúc này, cổ của Dương Dương dưới sự khống chế của Vương Hân Nhiên, đã bị rạch một đường nhỏ, may là cũng không sâu, chỉ bị rách da, máu từ từ chảy chảy ra.
Mọi chuyện khiến tôi không kịp nghĩ nhiều, vội ném chiếc nhẫn về phía Vương Hân Nhiên.
Chiếc nhẫn xuyên qua làn khói đen xung quanh Vương Hân Nhiên rồi chạm vào cánh tay nó, bên tai tôi liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một cái bóng trong suốt lập tức tách ra khỏi người Dương Dương. Tuy vậy tôi vẫn không thể thả lỏng, bởi vì làn khói đen kia cũng chưa tan mà chỉ bay lơ lửng trong không trung.
Không khí trong phòng trở nên lạnh dần, tôi dựa lưng vào cửa, đưa tay vặn nắm cửa, thế nhưng cửa dường như đã bị dán chặt, vặn mãi cũng không nhúc nhích. Tôi sợ hãi, xoay người nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt, Diêu đội và Huyền Kỳ dang đứng ở cách đó không xa nói gì đó, tôi cố sức đập cửa nhưng hai người họ không hề phản ứng gì.
Tôi nhìn về phía ban nãy chủy thủ bị đánh rơi, nghĩ lại, dù thế nào thì cũng phải lấy lại được vũ khí đã.
“Cô….cái đồ chết tiệt…xen vào việc của người khác….” Có một âm thanh khô khan, đứt quãng truyền đến.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy làn khói đen kia cứ như mực, bao phủ quanh thân Vương Hân Nhiên, nó bò dậy khỏi mặt đất, bổ nhào về phía trước, nhập vào người Dương Dương, sau đó giơ tay cầm mảnh sứ vỡ, tàn bạo xông về phía tôi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, sau lưng tôi lại là vách tường, căn bản không có chỗ để lùi, tôi chỉ có thể trong lúc cấp bách nhanh trí ngồi xổm xuống, thuận thế chồm lên, vừa lúc đến gần vị trí của nhẫn ngọc.
Tôi vừa cầm chiếc nhẫn ngọc, sau lưng cũng có luồng sát khí chợt ập đến, tôi ngẩng đầu lên, lập tức liền đau đến chảy nước mắt — cánh tay của Dương Dương đã nắm lấy tóc tôi.
“Giết…” Khuôn mặt anh ta đen thùi, cầm mảnh sứ bén nhọn, đâm về phía mắt tôi.
Tôi theo bản năng đưa tay cản lại, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
Lúc này, bất kể là Dương Dương hay Vương Hân Nhiên đều trông như một tượng gỗ, ánh mắt dại ra, chỉ mang một mục đích chung là đưa tôi vào chỗ chết.
Da đầu tôi đã bị kéo đến tê dại, tôi cố sức ném chiếc nhãn ngọc lên người Dương Dương, tuy lần này không thể tách Vương Hân Nhiên ra khỏi người Dương Dương nhưng ít ra tóc của tôi đã được thả lỏng.
Tôi nhìn chăm chú xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng ở vị trí cửa sổ ngay sát bên giường và đối diện với cửa phòng, chủy thủ lại nằm ở cạnh cửa, nói cách khác, nếu tôi muốn cầm chủy thủ, phải đi hết cả chiều dài của gian phòng, bình thường thì đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì nhưng lúc này, trước mắt tôi chính là Dương Dương đang bị Vương Hân Nhiên nhập vào, đây chính là chướng ngại lớn nhát.
Bất kể thế nào, lúc này Vương Hân Nhiên khác xa so với lần trước tôi nhìn thấy. Nếu nói lúc tước nó chỉ là một oán linh vì bị người yêu ruồng bỏ mà mang oán hận thì lúc này, nó chính là một con rối bị hận thù mãnh liệt khống chế, toàn tâm toàn ý muốn giết sạch tất cả những kẻ cản trở nó báo thù.
Lúc tôi đang nghĩ thì Vương Hân Nhiên đột nhiên lại dừng mọi tấn công, nó biết chủy thủ của tôi lợi hại liền lợi dụng thân hình cao to của Dương Dương, chắn trước mặt tôi, bức tôi đến bên giường, ép sát vào một góc.
Tôi lại né được mảnh sứ vỡ đang đâm đến một lần nữa, tôi tìm được cơ hội định xông ra, nhưng lại giẫm phải nệm giường mềm nhũn khiến sự linh hoạt của tôi bị hạn chế, tôi vẫn chậm một bước, bị nó tóm cổ.
Tôi giãy dụa cỡ nào cũng không thoát được, Vương Hân Nhiên không biết vì sao lại có sức lực lớn như thế, kéo tôi đến cạnh nó, quẳng mảnh sứ vỡ trong tay, dùng hai tay bóp chặt cổ tôi.
Khi muốn bóp chết một người, đầu tiên, sức lực của đối phương phải yếu hơn bạn nhiều, nói cách khác, sức lực của bạn phải đủ để kiềm chế mọi sự giãy dụa của đối phương, sau đó, bạn phải dùng hết sức, quan trọng nhất là phải bóp vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương, chặn nguồn dưỡng khí chính là cách tốt nhất, cuối cùng, nếu bạn có thể cố sức chịu đựng, duy trì độ mạnh yếu trên tay, mãi cho đến khi đối phương ngừng giãy dụa, Có thể nói, bóp cổ một người cho đến chết là cách giết người ít tốn kém nhất, nhưng lại tốn nhiều sức lực nhất.
Tôi rất bội phục mình, dưới tình huống miệng há to, lưỡi lè ra, mắt trợn ngược, mặt nghẹn đến đỏ tím mà còn có thể trong chớp mắt nghĩ ra mấy bước để bóp cổ người ta đến chết hiệu quả như thế, sau đó, mọi thứ xung quanh tôi dần không rõ ràng, ý thức cũng dần mơ hồ, chỉ còn một ý niệm trong đầu — lần này, chắc là chết thật rồi.
Vu Dương, cứu tôi!
Những lời này vừa hiện lên trong đầu, ngay lập tức, tôi lại nghe thấy một tiếng gầm khẽ, sau đó, sức lực trên cổ dần được thả lỏng.
Tôi còn không kịp nghĩ xem có chuyện gì, không khí cứ như nước sông vỡ đê tràn vào khí quản, cổ họng rất đau, tôi ho khan không ngừng, có cảm giác như khí quản vốn sắp bị bóp nát của mình đang dần hồi phục như cũ.
Tôi ho khan không kiềm chế nổi, mãi một lúc sau, tôi mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy có một linh thú đang đứng cạnh cửa.
Tôi nhìn liền cảm thấy nó rất quen thuộc. Con vật này có một bộ lông đen bóng, cái đuôi dài xõa tung, rất giống hồ ly nhưng một chỗ quanh mắt nó không hề có một vòng lông màu trắng mà lông cả đầu đều là màu trắng.
Lúc này, nó đang đè thấp nửa thân trước, nhìn chằm chằm Vương Hân Nhiên, trong cổ họng có âm thanh gừ khẽ.
Vương Hân Nhiên thấy nó, vẻ mặt sợ hãi, bắt đầu phát run, không ngừng lui về sau, mãi cho đến lúc đụng vào tường.
Tôi chợt nhớ lại, con vật này, không phải là giống hệt như cái đầu mà Bạch Hổ đã cầm đến lúc cần sửa lại chủy thủ sao?
Thiên Cẩu. Thẩm Thiên Huy đã gọi nó như thế.
Tôi vẫn không rõ vì sao nó lại xuất hiện, quan trọng nhất là, sự xuất hiện của nó đã cứu tôi, tôi chỉ hi vọng nó có thể dừng mấy hành động của Vương Hân Nhiên, để tôi có thể thuận lợi lấy được chủy thủ, sau đó, đuổi Vương Hân Nhiên ra khỏi thân thể Dương Dương.
“Chó ngoan chó ngoan, cứ thế, tốt lắm, đừng cử động.” Tôi lẩm bẩm tự nói, cẩn thận bước từng bước.
Nghe tiếng của tôi, lúc này dường như Thiên Cẩu mới ý thức được sự tồn tại của tôi, nghiêng đầu tò mò nhìn tôi.
“Suỵt suỵt, đừng nhìn tao, nhìn cái quỷ kia kìa, cắn nó, cắn đi!” Tôi phất phất tay với nó, chỉ chỉ về phía Vương Hân Nhiên, hi vọng nó có thể hiểu ý tôi.
Nó hiển nhiên nghe không hiểu lời tôi, vẫn nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu như khẽ như tiếng mèo.
Tôi hơi có cảm giác dở khóc dở cười, trong lòng chợt có một suy nghĩ hoang đường — nếu như Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần thật sự giống như con này vậy, lúc đi hàng yêu trừ ma không biết sẽ tạo thành tình huống hài hước đến thế nào nữa.
Mặc dù nghĩ thế nhưng trước mắt, con vật này vẫn là thứ khiến ác linh phải lùi bước, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi từng bước về phía cửa, luôn cảnh giác, sợ lỡ như có động tác nào không đúng khiến nó hiểu lầm nghĩ tôi thành đồng bọn của đám ma quỷ thì chết.
Nó càng lúc càng hiếu kì, cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo tôi, mãi đến lúc tôi vươn tay với chủy thủ, nó bỗng phát ra tiếng gầm khẽ.
Tôi sợ hết hồn, vội rút tay về.
“Cái này, của tao.” Tôi ngồi xổm xuống, cách đó khá xa, vừa khoa tay múa chân vừa giải thích.
Nếu là Thần Thú thật, chắc nó sẽ hiểu ý tôi.
Nhưng nó vẫn giữ động tác nhìn chằm chằm tôi, không có phản ứng gì khác, thậm chí trông còn hơi ngốc ngốc nữa.
“Cái này, là của tao đó.” Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, bất chấp tất cả, đưa tay chộp lấy chủy thủ.
“Thấy không?” Vương Hân Nhiên chậm rãi quay lại nhìn tôi “Thứ tôi gánh trên người cũng chẳng phải chỉ có oán hận của một mình tôi. Kể từ sau khi tôi chết, chúng vẫn luôn bám trên lưng tôi, tôi có thể cảm giác được sự hận thù của chúng nó càng lúc càng mạnh.”
Trong lòng tôi có dự cảm mơ hồ, nhưng không dám xác định: “Chẳng lẽ là…”
Nó khẽ gật đầu.
Quả nhiên, hai bướu thịt bám vào trên lưng nó chính là con của nó và Dương Dương, hai thai nhi chưa kịp hình thành kia.
Hai đứa trẻ không thể ra đời, không phải là những oán linh bình thường, không có ràng buộc, không có nhớ thương, lúc chúng nó chỉ còn là những hồn phách, cũng sẽ uống canh Mạnh bà, quên mọi chuyện ở kiếp trước, mang tâm trạng vui sướng chuyển thế luân hồi, không ngờ chưa kịp nhìn thấy thế giới bên ngoài đã bị bóp chết, vì vậy, sự oán hận của chúng lại càng mạnh mẽ, lại càng thuần túy.
Sau đó, Vương Hân Nhiên lại yếu ớt nói: “Mà tôi thì sao, cảm giác cứ như đang chìm trong lửa địa ngục, không lúc nào là không có cảm giác như bị thiêu đốt, đau khổ vô cùng. Chúng muốn tôi báo thù, muốn tôi thay chúng báo thù, nếu như tôi làm trái với ý muốn của chúng, sự oán hận đó có thể sẽ đốt cháy tôi đến hồn phi phách tán, khi đó, còn đầu thai chuyển thế gì nữa chứ?”
Tôi không ngờ là lại có chuyện như thế, chỉ có thể cứng lưỡi không thể phản bác.
“Thế nhưng…thế nhưng…” Nói rồi, nó lại nghẹn ngào “Tôi không thể ra tay….tôi không thể….”
Thấy mảnh sứ vỡ kề ngay cổ Dương Dương đã hơi run rẩy, tôi nghĩ, thừa dịp nó đang xúc động, đoạt lấy hung khí rồi tính tiếp nên liền lặng lẽ nhích đến gần.
“Không được động đậy!” Không ngờ mới nhích đến hai bước đã bị phát hiện.
Tôi dừng lại, tay không tự chủ nắm chặt lại, không ngờ lại đụng phải một vật nho nhỏ cưng cứng.
Khi từ nhà bác về, lúc chia tay, Thẩm Thiên Huy đưa nhẫn ngọc của anh ta cho tôi, bảo tôi đừng hiểu lầm, đây là vật trừ tà gia truyền, cho tôi mang trước, chuẩn bị cho mọi tình huống xấu có thể xảy ra. Tôi thử đeo vào, nhẫn hơi lớn, chỉ đành đeo lên ngón cái. Chiếc nhẫn được làm thật mỏng, ngọc là loại ngọc tốt vô cùng ấm, cho nên mấy ngày qua, tôi gần như quên mất sự tồn tại của nó. Ban nãy khi đột nhiên nắm chặt tay, tôi mới chợt nhớ ra nó.
Nếu là vật trừ tà, vậy dùng nó để đối phó oán linh bình thường, chắc là được.
Tôi nghĩ thế, liền âm thầm cởi nhẫn ra, lại thuận miệng bịa chuyện kéo dài thời gian: “Cô xem thế này được không, tôi có biết một đại sư rất tốt, để ông ấy siêu độ cho mấy người được không?”
Nó “hừm” một tiếng, nói: “Oán hận như thế, phải dùng cái gì, bao lâu mới có thể siêu độ được chứ?”
Trong lúc nói chuyện qua lại, tôi đã nắm chiếc nhẫn trong tay, lúc định quăng ra, tôi lại nghĩ, nếu như không có tác dụng thì sao? Lúc này, cổ của Dương Dương dưới sự khống chế của Vương Hân Nhiên, đã bị rạch một đường nhỏ, may là cũng không sâu, chỉ bị rách da, máu từ từ chảy chảy ra.
Mọi chuyện khiến tôi không kịp nghĩ nhiều, vội ném chiếc nhẫn về phía Vương Hân Nhiên.
Chiếc nhẫn xuyên qua làn khói đen xung quanh Vương Hân Nhiên rồi chạm vào cánh tay nó, bên tai tôi liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một cái bóng trong suốt lập tức tách ra khỏi người Dương Dương. Tuy vậy tôi vẫn không thể thả lỏng, bởi vì làn khói đen kia cũng chưa tan mà chỉ bay lơ lửng trong không trung.
Không khí trong phòng trở nên lạnh dần, tôi dựa lưng vào cửa, đưa tay vặn nắm cửa, thế nhưng cửa dường như đã bị dán chặt, vặn mãi cũng không nhúc nhích. Tôi sợ hãi, xoay người nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt, Diêu đội và Huyền Kỳ dang đứng ở cách đó không xa nói gì đó, tôi cố sức đập cửa nhưng hai người họ không hề phản ứng gì.
Tôi nhìn về phía ban nãy chủy thủ bị đánh rơi, nghĩ lại, dù thế nào thì cũng phải lấy lại được vũ khí đã.
“Cô….cái đồ chết tiệt…xen vào việc của người khác….” Có một âm thanh khô khan, đứt quãng truyền đến.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy làn khói đen kia cứ như mực, bao phủ quanh thân Vương Hân Nhiên, nó bò dậy khỏi mặt đất, bổ nhào về phía trước, nhập vào người Dương Dương, sau đó giơ tay cầm mảnh sứ vỡ, tàn bạo xông về phía tôi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, sau lưng tôi lại là vách tường, căn bản không có chỗ để lùi, tôi chỉ có thể trong lúc cấp bách nhanh trí ngồi xổm xuống, thuận thế chồm lên, vừa lúc đến gần vị trí của nhẫn ngọc.
Tôi vừa cầm chiếc nhẫn ngọc, sau lưng cũng có luồng sát khí chợt ập đến, tôi ngẩng đầu lên, lập tức liền đau đến chảy nước mắt — cánh tay của Dương Dương đã nắm lấy tóc tôi.
“Giết…” Khuôn mặt anh ta đen thùi, cầm mảnh sứ bén nhọn, đâm về phía mắt tôi.
Tôi theo bản năng đưa tay cản lại, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
Lúc này, bất kể là Dương Dương hay Vương Hân Nhiên đều trông như một tượng gỗ, ánh mắt dại ra, chỉ mang một mục đích chung là đưa tôi vào chỗ chết.
Da đầu tôi đã bị kéo đến tê dại, tôi cố sức ném chiếc nhãn ngọc lên người Dương Dương, tuy lần này không thể tách Vương Hân Nhiên ra khỏi người Dương Dương nhưng ít ra tóc của tôi đã được thả lỏng.
Tôi nhìn chăm chú xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng ở vị trí cửa sổ ngay sát bên giường và đối diện với cửa phòng, chủy thủ lại nằm ở cạnh cửa, nói cách khác, nếu tôi muốn cầm chủy thủ, phải đi hết cả chiều dài của gian phòng, bình thường thì đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì nhưng lúc này, trước mắt tôi chính là Dương Dương đang bị Vương Hân Nhiên nhập vào, đây chính là chướng ngại lớn nhát.
Bất kể thế nào, lúc này Vương Hân Nhiên khác xa so với lần trước tôi nhìn thấy. Nếu nói lúc tước nó chỉ là một oán linh vì bị người yêu ruồng bỏ mà mang oán hận thì lúc này, nó chính là một con rối bị hận thù mãnh liệt khống chế, toàn tâm toàn ý muốn giết sạch tất cả những kẻ cản trở nó báo thù.
Lúc tôi đang nghĩ thì Vương Hân Nhiên đột nhiên lại dừng mọi tấn công, nó biết chủy thủ của tôi lợi hại liền lợi dụng thân hình cao to của Dương Dương, chắn trước mặt tôi, bức tôi đến bên giường, ép sát vào một góc.
Tôi lại né được mảnh sứ vỡ đang đâm đến một lần nữa, tôi tìm được cơ hội định xông ra, nhưng lại giẫm phải nệm giường mềm nhũn khiến sự linh hoạt của tôi bị hạn chế, tôi vẫn chậm một bước, bị nó tóm cổ.
Tôi giãy dụa cỡ nào cũng không thoát được, Vương Hân Nhiên không biết vì sao lại có sức lực lớn như thế, kéo tôi đến cạnh nó, quẳng mảnh sứ vỡ trong tay, dùng hai tay bóp chặt cổ tôi.
Khi muốn bóp chết một người, đầu tiên, sức lực của đối phương phải yếu hơn bạn nhiều, nói cách khác, sức lực của bạn phải đủ để kiềm chế mọi sự giãy dụa của đối phương, sau đó, bạn phải dùng hết sức, quan trọng nhất là phải bóp vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương, chặn nguồn dưỡng khí chính là cách tốt nhất, cuối cùng, nếu bạn có thể cố sức chịu đựng, duy trì độ mạnh yếu trên tay, mãi cho đến khi đối phương ngừng giãy dụa, Có thể nói, bóp cổ một người cho đến chết là cách giết người ít tốn kém nhất, nhưng lại tốn nhiều sức lực nhất.
Tôi rất bội phục mình, dưới tình huống miệng há to, lưỡi lè ra, mắt trợn ngược, mặt nghẹn đến đỏ tím mà còn có thể trong chớp mắt nghĩ ra mấy bước để bóp cổ người ta đến chết hiệu quả như thế, sau đó, mọi thứ xung quanh tôi dần không rõ ràng, ý thức cũng dần mơ hồ, chỉ còn một ý niệm trong đầu — lần này, chắc là chết thật rồi.
Vu Dương, cứu tôi!
Những lời này vừa hiện lên trong đầu, ngay lập tức, tôi lại nghe thấy một tiếng gầm khẽ, sau đó, sức lực trên cổ dần được thả lỏng.
Tôi còn không kịp nghĩ xem có chuyện gì, không khí cứ như nước sông vỡ đê tràn vào khí quản, cổ họng rất đau, tôi ho khan không ngừng, có cảm giác như khí quản vốn sắp bị bóp nát của mình đang dần hồi phục như cũ.
Tôi ho khan không kiềm chế nổi, mãi một lúc sau, tôi mới vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy có một linh thú đang đứng cạnh cửa.
Tôi nhìn liền cảm thấy nó rất quen thuộc. Con vật này có một bộ lông đen bóng, cái đuôi dài xõa tung, rất giống hồ ly nhưng một chỗ quanh mắt nó không hề có một vòng lông màu trắng mà lông cả đầu đều là màu trắng.
Lúc này, nó đang đè thấp nửa thân trước, nhìn chằm chằm Vương Hân Nhiên, trong cổ họng có âm thanh gừ khẽ.
Vương Hân Nhiên thấy nó, vẻ mặt sợ hãi, bắt đầu phát run, không ngừng lui về sau, mãi cho đến lúc đụng vào tường.
Tôi chợt nhớ lại, con vật này, không phải là giống hệt như cái đầu mà Bạch Hổ đã cầm đến lúc cần sửa lại chủy thủ sao?
Thiên Cẩu. Thẩm Thiên Huy đã gọi nó như thế.
Tôi vẫn không rõ vì sao nó lại xuất hiện, quan trọng nhất là, sự xuất hiện của nó đã cứu tôi, tôi chỉ hi vọng nó có thể dừng mấy hành động của Vương Hân Nhiên, để tôi có thể thuận lợi lấy được chủy thủ, sau đó, đuổi Vương Hân Nhiên ra khỏi thân thể Dương Dương.
“Chó ngoan chó ngoan, cứ thế, tốt lắm, đừng cử động.” Tôi lẩm bẩm tự nói, cẩn thận bước từng bước.
Nghe tiếng của tôi, lúc này dường như Thiên Cẩu mới ý thức được sự tồn tại của tôi, nghiêng đầu tò mò nhìn tôi.
“Suỵt suỵt, đừng nhìn tao, nhìn cái quỷ kia kìa, cắn nó, cắn đi!” Tôi phất phất tay với nó, chỉ chỉ về phía Vương Hân Nhiên, hi vọng nó có thể hiểu ý tôi.
Nó hiển nhiên nghe không hiểu lời tôi, vẫn nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu như khẽ như tiếng mèo.
Tôi hơi có cảm giác dở khóc dở cười, trong lòng chợt có một suy nghĩ hoang đường — nếu như Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần thật sự giống như con này vậy, lúc đi hàng yêu trừ ma không biết sẽ tạo thành tình huống hài hước đến thế nào nữa.
Mặc dù nghĩ thế nhưng trước mắt, con vật này vẫn là thứ khiến ác linh phải lùi bước, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi từng bước về phía cửa, luôn cảnh giác, sợ lỡ như có động tác nào không đúng khiến nó hiểu lầm nghĩ tôi thành đồng bọn của đám ma quỷ thì chết.
Nó càng lúc càng hiếu kì, cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo tôi, mãi đến lúc tôi vươn tay với chủy thủ, nó bỗng phát ra tiếng gầm khẽ.
Tôi sợ hết hồn, vội rút tay về.
“Cái này, của tao.” Tôi ngồi xổm xuống, cách đó khá xa, vừa khoa tay múa chân vừa giải thích.
Nếu là Thần Thú thật, chắc nó sẽ hiểu ý tôi.
Nhưng nó vẫn giữ động tác nhìn chằm chằm tôi, không có phản ứng gì khác, thậm chí trông còn hơi ngốc ngốc nữa.
“Cái này, là của tao đó.” Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, bất chấp tất cả, đưa tay chộp lấy chủy thủ.
Danh sách chương