Bữa học đầu tiên là chiều ngày hôm sau, sau khi tan học, tôi gấp rút
chuẩn bị bài vở, đồng thời cũng hi vọng có thể giúp được Tần Long.
Khi đi học, Tần Long mặc dù cúi đầu không nói tiếng nào, dáng vẻ như đang đọc sách, nhưng chỉ một lúc sau, tôi phát hiện hỏi gì cậu cũng chẳng đáp, nhắc cậu mấy lần, cậu ngay cả giả bộ cũng không thèm nữa, nhìn chằm chằm vào một nơi bất kì trong phòng rồi ngẩn người.
“Mấy lời vừa rồi tôi nói, cậu có nghe được gì không?” Tôi giảng gần hai tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng lại cảm thấy dường như tôi đang tự nói tự nghe vậy.
Cậu duỗi lưng, khụt khịt mũi về phía phòng bếp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thơm quá đi, hôm nay mẹ tôi không về nhà ăn cơm, tôi có thể ở lại nhà chị ăn tối không?”
Đúng lúc đó, Thẩm Thiên Huy bưng thức ăn ra ngoài, nghe được sự khích lệ của cậu ta liền sảng khoái đồng ý, còn vui vẻ gọi cậu ta qua nềm thử.
Tần Long ném sách chạy qua, không hề khách khí lấy tay bốc một miếng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm luôn miệng bảo ngon quá ngon quá, còn muốn học hỏi cách làm.
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế càng có vẻ hứng thú, hai người một hỏi một đáp, nói đến quên cả trời đất.
“Tần Long, chưa học xong mà.” Tôi thấy tình cảnh như thế, chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Chị cứ nói tiếp đi.” Cậu cười cười, nhìn nhìn đồng hồ treo tường “Còn khoảng một tiếng nữa là xong rồi à? Nếu không hôm nay nghỉ sớm đi, không sao đâu, mẹ tôi sẽ không tính toán chút thời gian này đâu.”
Nói rồi, lại đưa tay bốc thức ăn, ngồi vào sô pha, mở TV lên.
Tôi đang định đáp lời liền thấy Diệu Diệu vội vã chạy vào —- kể từ hồi đầu năm có thêm mấy bộ quần áo mới, cô ấy bắt đầu thích xuất hiện trong hình dạng con người hơn.
“Chị ơi, thứ này không chơi được nữa, chị nhìn này, chơi một lúc đã hư mất rồi.” Cô ấy chìa ra con chuột đồ chơi bị rách một lỗ to đưa cho tôi xem.
Tần Long thấy cô ấy, hai mắt tỏa sáng, cười hì hì chạy đến hỏi: “Cái gì hư? Đưa tôi nhìn thử xem, không chừng tôi có thể sửa giúp cô đó.”
“Cậu có thể sửa à?” Hôm qua khi gặp cậu ấy, Diệu Diệu vẫn còn đang trong lốt mèo.
“Sửa không được thì mua cái mới cũng được mà.” Tôi thở dài, bắt đầu gom lại tập vở trên bàn.
“Cô thích cái này à?” khi Tần Long nhìn thấy con chuột đồ chơi kia thì hơi kinh ngạc: “Tôi mua cho cô cái khác, tôi biết chỗ bán thứ này.”
“Thật sao? Cậu mua cho tôi à?” Diệu Diệu trợn to mắt, vui vẻ nhìn cậu.
Tần Long gật đầu: “Thật mà. Đúng rồi, tôi tên là Tần Long, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Long trong Phi Long. Còn cô tên gì? Học trường nào?”
“Tôi tên là Diệu Diệu.” Diệu Diệu xoay xoay cái đuôi của con chuột đồ chơi “Cậu sẽ mua cho tôi thật à?”
“Tôi hứa sẽ giữ lời mà.” Tần Long hứa hẹn “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Đây rõ ràng là mượn cớ bắt chuyện, một cách trắng trợn là đằng khác! Tên nhóc này thấy sách giáo khoa thì ỉu xíu, vừa thấy gái đẹp thì lại rất hăng say.
“Diệu Diệu, Huyền Kỳ tìm em kìa.” Với tính cách đơn thuần của Diệu Diệu, nhất định sẽ nói tuổi thật của mình cho cậu ta biết. Để tránh những phiền toái không cần thiết, tôi liền viện cớ gọi cô ấy, ngăn không cho cô ấy mở miệng.
Diệu Diệu nghe thấy thì không thèm quan tâm đến con chuột đồ chơi nữa, chạy nhanh như chớp vào phòng của Huyền Kỳ.
“Em gái của chị à? Thật xinh đẹp.” Tần Long hất hất cằm về phía bóng lưng của cô ấy “Hôm qua sao không thấy cô ấy?”
“Là bạn gái của Huyền Kỳ.” Tôi nhấn mạnh, đưa sách sang “Hôm nay coi như thôi, lần sau đi học, mong cậu tập trung hơn.”
Cậu ta nhận sách, nhét lung tung vào trong túi xách, không đáp lại lời tôi, chăm chú xem TV.
Lúc này Huyền Kỳ từ trong phòng đi ra, hẳn là đã thông qua Diệu Diệu biết chuyện vừa rồi, đi đến nói vào tai tôi, cười khẽ nói: “Dì Tần bảo mấy thầy cô giáo trước đều bị chọc tức rồi bỏ dạy luôn, lúc đầu em còn không tin, giờ xem ra hẳn là thật rồi.”
Tôi chỉ có thể cười cười với cậu, không nói câu nào.
Lúc ăn cơm tối, trên TV đang phát tin tức, Tần Long dường như cảm thấy rất hứng thú, ăn cơm cũng không yên, dựng thẳng tai lên nghe.
“Trưa ngày xx tháng xxx, cảnh sát địa phương ở thành phố A đã phát hiện ba thi thể bên trong một phòng thuê, được biết, đây là ba người trong cùng một gia đình….” Nghe câu này, cậu ta bỏ hẳn cả chén cơm, chạy đến trước TV, xem thật chăm chú.
Tôi cũng hơi hiếu kì với tin tức đã khiến cậu ta cảm thấy hứng thú, nên cũng đi qua nhìn thử.
Kênh thời sự có nói, đây là một vụ án giết người, ba người này ở tại một thành phố ven biển cách đây không xa lắm, thi thể của bọn họ được phát hiện sau hai tuần bị giết, mà hung thủ, cho đến nay vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cuối cùng, cảnh sát địa phương cung cấp một bức hình của hung thủ, hi vọng quần chúng xung quanh tích cực cung cấp manh mối.
Tần Long xem xong liền cười khanh khách đứng lên, trở lại bàn ăn ăn cơm, sau đó lại ngồi vào ghế sô pha, tiếp tục xem TV.
“Thật đúng là không xem bản thân là người ngoài.” Huyền Kỳ vừa dọn chén bát, vừa khẽ nói thầm.
“Thanh Loan, đến đây xem TV này.” Tần Long bỗng lớn tiếng gọi tôi.
Tôi vờ không nghe thấy, cúi đầu dọn giúp Huyền Kỳ.
“Cô xem TV bao lâu, tôi sẽ đi học bấy lâu.” Cậu ta thấy tôi không đáp lại, liền nói.
Đó quả là một điều kiện hấp dẫn. Nói thật, tôi rất muốn dạy cho tốt, hơn nữa cũng muốn cậu ta học khá hơn, dù sao, Tần Lan đã trả tiền sảng khoái như thế, tôi cũng nên giúp dì ấy một tay.
Tần Long mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt như chắc chắn tôi sẽ tới.
Tuy không quá tình nguyện nhưng cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống cạnh cậu ta.
“Muốn xem gì?” Cậu cầm điều khiển từ xa hỏi tôi.
“Sao cũng được.” Bình thường tôi cũng ít xem TV.
“Không được nói “sao cũng được”.” Cậu ta nói.
“Cậu xem cái gì tôi xem cái đó.” Tôi vừa nói, cảm giác bất đắc dĩ vừa trào dâng trong lòng.
Cậu ta bấm đến một một kênh đang chiếu phim, trông có vẻ thú vị.
Trong phim, nam nữ chính đang giận dỗi, nói qua nói lại mấy câu, nữ chính đã lệ rơi đầy mặt. Từ trước đến giờ tôi không thích mấy phim như thế, gì mà chỉ cần nói mấy câu nghe không xuôi tai là đã khóc sướt mướt, muốn tự tử.
“Người ngồi trên bệ cửa sổ hôm qua là bạn trai chị à?” Tần Long nhìn chằm chằm màn hình, nhưng lại hỏi tôi một câu.
“Hả??” Tôi không phản ứng kịp.
Cậu ta liền hất cằm về phía bệ cửa sổ bên kia:”Cái người mặc áo đen, không nói tiếng nào, chỉ ngồi ở bên đó, có phải là bạn trai chị không?”
Hóa ra cậu ta đang nói đến Vu Dương. Hôm qua lúc cậu ta và mẹ cậu ta đến, Vu Dương vẫn theo thường lệ ngồi bên cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến họ một cái nào.
“Không phải, chỉ là bạn thôi.” tôi nói.
“Ồ.” Cậu ta gật gật đầu “Hôm nay lúc tôi tan học, đi ngang qua trường học của hai người, tôi thấy anh ta và cô giáo Hồ ở cạnh nhau, có lẽ là định về nhà của cô giáo Hồ. Không phải bạn trai cô à? Tốt quá tốt quá.”
Tôi nghe vậy thì sửng sốt: “Cậu biết cô giáo Hồ?”
“Ai mà không biết?” Cậu ta nhếch môi cười hỏi ngược lại: “Mấy trường trung học đại học xung quanh đây, có ai không biết cô giáo xinh đẹp của trường mấy người?”
Không ngờ Lưu Hà lại nổi tiếng như thế.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Tôi nhắc lại lần nữa, nghĩ thầm, khó trách sau khi về nhà không thấy Vu Dương đâu, hóa ra là ở cạnh Lưu Hà.
Tần Long nhìn tôi vài giây, sau đó quay đầu xem TV.
“Thanh Loan.” Mới xem không được bao lâu, tôi lại nghe giọng cậu ta trầm thấp gọi tôi.
“Hả?” Tôi còn đang nghĩ đến Vu Dương và Lưu Hà, theo bản năng đáp.
“Vừa rồi cô có biết tin tức bảo một nhà ba người kia chết thế nào không?” Cậu ta khẽ hỏi.
“Chết thế nào?” Tôi không khỏi quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta vẫn xem TV chăm chú, trên mặt phản chiếu ánh sáng màu lam nhạt.
“Có người móc thận của họ ra.” Cậu nói.
Vẻ mặt và giọng nói của cậu ta đều vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cũng không giống như đang nói nhảm, thế nhưng, những điều này bản tin ban nãy không có nói, làm sao cậu ta biết? “Người đó vốn là hàng xóm của nhà này, hai nhà rất thân thuốc. Hắn ta biết ông chủ nhà đó thích uống trà, một tối nọ liền mang đến một bao lá trà hạng sang, còn có một bộ dụng cụ pha trà, cũng mở ra ngay tại đó, bắt đầu pha trà.” Cậu ta từ từ nói, cứ như đang kể chuyện cổ tích.
Huyền Kỳ, Diệu Diệu và Thẩm Thiên Huy, lúc này đều bỏ dở chuyện mình đang làm, tụ tập đến bên ghế sô pha, muốn nghe thử xem chuyện gì đã xảy ra.
Tần Long nhìn họ một cái, tiếp tục nói: “Hắn ta thả thuốc mê vào trong lá trà, đợi thuốc có tác dụng, liền đưa mấy người này đến căn phòng đã thuê sẵn, cột bọn họ vào giường, sau đó móc thận của họ ra. Phòng cho thuê đó chỉ thuê trong thời hạn nửa tháng, lúc chủ cho thuê nhà đi lấy lại phòng, trong phòng toàn là máu tươi, thi thể cũng đã trở nên biến dạng xấu xí.”
“Ý cậu là tên đó mua bán nội tạng người khác để kiếm lời?” Huyền Kỳ nghe rất chăm chú,
Tần Long lắc đầu: “Không, hắn ta đã ăn mấy quả thận đó, cả ba quả.”
Diệu Diệu nghe đến đó, không nhịn được núp sau lưng Huyền Kỳ.
“Sao cậu biết?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Tần Long nhìn chúng tôi một lượt rồi nói: “Bởi vì, người đã moi thận bọn họ rồi ăn sống, chính là tôi.”
Tất cả mọi người đều ngây ra, trong lúc đó, trong phòng chỉ còn tiếng phát ra từ TV.
“Ăn nói bậy bạ!” Một lát sau, tôi nghĩ ra điều gì, liếc cậu ta một cái: “Bức hình của người kia không phải là cậu.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Huyền Kỳ còn “hứ” cậu ta một cái, sau đó đi vào phòng bếp rửa chén, Diệu Diệu theo sau cậu, dáng vẻ vẫn còn hơi sợ hãi.
“Chị không sợ à?” Tần Long hỏi tôi.
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, vờ đang xem TV chăm chú.
“Nói không chừng, tên tội phạm kia đã đến đây rồi.” Cậu ta còn nói.
“Có gì mà phải sợ.” Nếu cậu ta biết tôi từ nhỏ đến lớn đã từng thấy những thứ gì, gần đây còn trải qua những chuyện gì, chắc sẽ không dùng mấy câu chuyện kém cỏi này đến dọa tôi.
“Quả thật cậu đã ăn hết thận của họ?” Cửa đột nhiên bị mở ra, tôi nghe có người lên tiếng — Vu Dương đi tới, mắt dán chặt trên người Tần Long.
Tần Long nhìn anh cười cười: “Cô giáo Hồ không giữ anh lại qua đêm à?”
Vu Dương bị hỏi như thế, hơi lúng túng: “Cậu biết Lưu Hà?”
“Ai mà chả biết, cô ấy là cô giáo xinh đẹp nổi danh ở khu này.” Tần Long nhún nhún vai “Đúng là có diễm phúc, anh là bạn trai cô ấy à?”
“Không phải.” Sắc mặt Vu Dương lạnh lẽo, lại hỏi lần nữa: “Trả lời tôi, thận của họ, có phải do cậu ăn hay không?”
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Khi đi học, Tần Long mặc dù cúi đầu không nói tiếng nào, dáng vẻ như đang đọc sách, nhưng chỉ một lúc sau, tôi phát hiện hỏi gì cậu cũng chẳng đáp, nhắc cậu mấy lần, cậu ngay cả giả bộ cũng không thèm nữa, nhìn chằm chằm vào một nơi bất kì trong phòng rồi ngẩn người.
“Mấy lời vừa rồi tôi nói, cậu có nghe được gì không?” Tôi giảng gần hai tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng lại cảm thấy dường như tôi đang tự nói tự nghe vậy.
Cậu duỗi lưng, khụt khịt mũi về phía phòng bếp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thơm quá đi, hôm nay mẹ tôi không về nhà ăn cơm, tôi có thể ở lại nhà chị ăn tối không?”
Đúng lúc đó, Thẩm Thiên Huy bưng thức ăn ra ngoài, nghe được sự khích lệ của cậu ta liền sảng khoái đồng ý, còn vui vẻ gọi cậu ta qua nềm thử.
Tần Long ném sách chạy qua, không hề khách khí lấy tay bốc một miếng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm luôn miệng bảo ngon quá ngon quá, còn muốn học hỏi cách làm.
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế càng có vẻ hứng thú, hai người một hỏi một đáp, nói đến quên cả trời đất.
“Tần Long, chưa học xong mà.” Tôi thấy tình cảnh như thế, chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Chị cứ nói tiếp đi.” Cậu cười cười, nhìn nhìn đồng hồ treo tường “Còn khoảng một tiếng nữa là xong rồi à? Nếu không hôm nay nghỉ sớm đi, không sao đâu, mẹ tôi sẽ không tính toán chút thời gian này đâu.”
Nói rồi, lại đưa tay bốc thức ăn, ngồi vào sô pha, mở TV lên.
Tôi đang định đáp lời liền thấy Diệu Diệu vội vã chạy vào —- kể từ hồi đầu năm có thêm mấy bộ quần áo mới, cô ấy bắt đầu thích xuất hiện trong hình dạng con người hơn.
“Chị ơi, thứ này không chơi được nữa, chị nhìn này, chơi một lúc đã hư mất rồi.” Cô ấy chìa ra con chuột đồ chơi bị rách một lỗ to đưa cho tôi xem.
Tần Long thấy cô ấy, hai mắt tỏa sáng, cười hì hì chạy đến hỏi: “Cái gì hư? Đưa tôi nhìn thử xem, không chừng tôi có thể sửa giúp cô đó.”
“Cậu có thể sửa à?” Hôm qua khi gặp cậu ấy, Diệu Diệu vẫn còn đang trong lốt mèo.
“Sửa không được thì mua cái mới cũng được mà.” Tôi thở dài, bắt đầu gom lại tập vở trên bàn.
“Cô thích cái này à?” khi Tần Long nhìn thấy con chuột đồ chơi kia thì hơi kinh ngạc: “Tôi mua cho cô cái khác, tôi biết chỗ bán thứ này.”
“Thật sao? Cậu mua cho tôi à?” Diệu Diệu trợn to mắt, vui vẻ nhìn cậu.
Tần Long gật đầu: “Thật mà. Đúng rồi, tôi tên là Tần Long, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Long trong Phi Long. Còn cô tên gì? Học trường nào?”
“Tôi tên là Diệu Diệu.” Diệu Diệu xoay xoay cái đuôi của con chuột đồ chơi “Cậu sẽ mua cho tôi thật à?”
“Tôi hứa sẽ giữ lời mà.” Tần Long hứa hẹn “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Đây rõ ràng là mượn cớ bắt chuyện, một cách trắng trợn là đằng khác! Tên nhóc này thấy sách giáo khoa thì ỉu xíu, vừa thấy gái đẹp thì lại rất hăng say.
“Diệu Diệu, Huyền Kỳ tìm em kìa.” Với tính cách đơn thuần của Diệu Diệu, nhất định sẽ nói tuổi thật của mình cho cậu ta biết. Để tránh những phiền toái không cần thiết, tôi liền viện cớ gọi cô ấy, ngăn không cho cô ấy mở miệng.
Diệu Diệu nghe thấy thì không thèm quan tâm đến con chuột đồ chơi nữa, chạy nhanh như chớp vào phòng của Huyền Kỳ.
“Em gái của chị à? Thật xinh đẹp.” Tần Long hất hất cằm về phía bóng lưng của cô ấy “Hôm qua sao không thấy cô ấy?”
“Là bạn gái của Huyền Kỳ.” Tôi nhấn mạnh, đưa sách sang “Hôm nay coi như thôi, lần sau đi học, mong cậu tập trung hơn.”
Cậu ta nhận sách, nhét lung tung vào trong túi xách, không đáp lại lời tôi, chăm chú xem TV.
Lúc này Huyền Kỳ từ trong phòng đi ra, hẳn là đã thông qua Diệu Diệu biết chuyện vừa rồi, đi đến nói vào tai tôi, cười khẽ nói: “Dì Tần bảo mấy thầy cô giáo trước đều bị chọc tức rồi bỏ dạy luôn, lúc đầu em còn không tin, giờ xem ra hẳn là thật rồi.”
Tôi chỉ có thể cười cười với cậu, không nói câu nào.
Lúc ăn cơm tối, trên TV đang phát tin tức, Tần Long dường như cảm thấy rất hứng thú, ăn cơm cũng không yên, dựng thẳng tai lên nghe.
“Trưa ngày xx tháng xxx, cảnh sát địa phương ở thành phố A đã phát hiện ba thi thể bên trong một phòng thuê, được biết, đây là ba người trong cùng một gia đình….” Nghe câu này, cậu ta bỏ hẳn cả chén cơm, chạy đến trước TV, xem thật chăm chú.
Tôi cũng hơi hiếu kì với tin tức đã khiến cậu ta cảm thấy hứng thú, nên cũng đi qua nhìn thử.
Kênh thời sự có nói, đây là một vụ án giết người, ba người này ở tại một thành phố ven biển cách đây không xa lắm, thi thể của bọn họ được phát hiện sau hai tuần bị giết, mà hung thủ, cho đến nay vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cuối cùng, cảnh sát địa phương cung cấp một bức hình của hung thủ, hi vọng quần chúng xung quanh tích cực cung cấp manh mối.
Tần Long xem xong liền cười khanh khách đứng lên, trở lại bàn ăn ăn cơm, sau đó lại ngồi vào ghế sô pha, tiếp tục xem TV.
“Thật đúng là không xem bản thân là người ngoài.” Huyền Kỳ vừa dọn chén bát, vừa khẽ nói thầm.
“Thanh Loan, đến đây xem TV này.” Tần Long bỗng lớn tiếng gọi tôi.
Tôi vờ không nghe thấy, cúi đầu dọn giúp Huyền Kỳ.
“Cô xem TV bao lâu, tôi sẽ đi học bấy lâu.” Cậu ta thấy tôi không đáp lại, liền nói.
Đó quả là một điều kiện hấp dẫn. Nói thật, tôi rất muốn dạy cho tốt, hơn nữa cũng muốn cậu ta học khá hơn, dù sao, Tần Lan đã trả tiền sảng khoái như thế, tôi cũng nên giúp dì ấy một tay.
Tần Long mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt như chắc chắn tôi sẽ tới.
Tuy không quá tình nguyện nhưng cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống cạnh cậu ta.
“Muốn xem gì?” Cậu cầm điều khiển từ xa hỏi tôi.
“Sao cũng được.” Bình thường tôi cũng ít xem TV.
“Không được nói “sao cũng được”.” Cậu ta nói.
“Cậu xem cái gì tôi xem cái đó.” Tôi vừa nói, cảm giác bất đắc dĩ vừa trào dâng trong lòng.
Cậu ta bấm đến một một kênh đang chiếu phim, trông có vẻ thú vị.
Trong phim, nam nữ chính đang giận dỗi, nói qua nói lại mấy câu, nữ chính đã lệ rơi đầy mặt. Từ trước đến giờ tôi không thích mấy phim như thế, gì mà chỉ cần nói mấy câu nghe không xuôi tai là đã khóc sướt mướt, muốn tự tử.
“Người ngồi trên bệ cửa sổ hôm qua là bạn trai chị à?” Tần Long nhìn chằm chằm màn hình, nhưng lại hỏi tôi một câu.
“Hả??” Tôi không phản ứng kịp.
Cậu ta liền hất cằm về phía bệ cửa sổ bên kia:”Cái người mặc áo đen, không nói tiếng nào, chỉ ngồi ở bên đó, có phải là bạn trai chị không?”
Hóa ra cậu ta đang nói đến Vu Dương. Hôm qua lúc cậu ta và mẹ cậu ta đến, Vu Dương vẫn theo thường lệ ngồi bên cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến họ một cái nào.
“Không phải, chỉ là bạn thôi.” tôi nói.
“Ồ.” Cậu ta gật gật đầu “Hôm nay lúc tôi tan học, đi ngang qua trường học của hai người, tôi thấy anh ta và cô giáo Hồ ở cạnh nhau, có lẽ là định về nhà của cô giáo Hồ. Không phải bạn trai cô à? Tốt quá tốt quá.”
Tôi nghe vậy thì sửng sốt: “Cậu biết cô giáo Hồ?”
“Ai mà không biết?” Cậu ta nhếch môi cười hỏi ngược lại: “Mấy trường trung học đại học xung quanh đây, có ai không biết cô giáo xinh đẹp của trường mấy người?”
Không ngờ Lưu Hà lại nổi tiếng như thế.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Tôi nhắc lại lần nữa, nghĩ thầm, khó trách sau khi về nhà không thấy Vu Dương đâu, hóa ra là ở cạnh Lưu Hà.
Tần Long nhìn tôi vài giây, sau đó quay đầu xem TV.
“Thanh Loan.” Mới xem không được bao lâu, tôi lại nghe giọng cậu ta trầm thấp gọi tôi.
“Hả?” Tôi còn đang nghĩ đến Vu Dương và Lưu Hà, theo bản năng đáp.
“Vừa rồi cô có biết tin tức bảo một nhà ba người kia chết thế nào không?” Cậu ta khẽ hỏi.
“Chết thế nào?” Tôi không khỏi quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta vẫn xem TV chăm chú, trên mặt phản chiếu ánh sáng màu lam nhạt.
“Có người móc thận của họ ra.” Cậu nói.
Vẻ mặt và giọng nói của cậu ta đều vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cũng không giống như đang nói nhảm, thế nhưng, những điều này bản tin ban nãy không có nói, làm sao cậu ta biết? “Người đó vốn là hàng xóm của nhà này, hai nhà rất thân thuốc. Hắn ta biết ông chủ nhà đó thích uống trà, một tối nọ liền mang đến một bao lá trà hạng sang, còn có một bộ dụng cụ pha trà, cũng mở ra ngay tại đó, bắt đầu pha trà.” Cậu ta từ từ nói, cứ như đang kể chuyện cổ tích.
Huyền Kỳ, Diệu Diệu và Thẩm Thiên Huy, lúc này đều bỏ dở chuyện mình đang làm, tụ tập đến bên ghế sô pha, muốn nghe thử xem chuyện gì đã xảy ra.
Tần Long nhìn họ một cái, tiếp tục nói: “Hắn ta thả thuốc mê vào trong lá trà, đợi thuốc có tác dụng, liền đưa mấy người này đến căn phòng đã thuê sẵn, cột bọn họ vào giường, sau đó móc thận của họ ra. Phòng cho thuê đó chỉ thuê trong thời hạn nửa tháng, lúc chủ cho thuê nhà đi lấy lại phòng, trong phòng toàn là máu tươi, thi thể cũng đã trở nên biến dạng xấu xí.”
“Ý cậu là tên đó mua bán nội tạng người khác để kiếm lời?” Huyền Kỳ nghe rất chăm chú,
Tần Long lắc đầu: “Không, hắn ta đã ăn mấy quả thận đó, cả ba quả.”
Diệu Diệu nghe đến đó, không nhịn được núp sau lưng Huyền Kỳ.
“Sao cậu biết?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Tần Long nhìn chúng tôi một lượt rồi nói: “Bởi vì, người đã moi thận bọn họ rồi ăn sống, chính là tôi.”
Tất cả mọi người đều ngây ra, trong lúc đó, trong phòng chỉ còn tiếng phát ra từ TV.
“Ăn nói bậy bạ!” Một lát sau, tôi nghĩ ra điều gì, liếc cậu ta một cái: “Bức hình của người kia không phải là cậu.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Huyền Kỳ còn “hứ” cậu ta một cái, sau đó đi vào phòng bếp rửa chén, Diệu Diệu theo sau cậu, dáng vẻ vẫn còn hơi sợ hãi.
“Chị không sợ à?” Tần Long hỏi tôi.
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, vờ đang xem TV chăm chú.
“Nói không chừng, tên tội phạm kia đã đến đây rồi.” Cậu ta còn nói.
“Có gì mà phải sợ.” Nếu cậu ta biết tôi từ nhỏ đến lớn đã từng thấy những thứ gì, gần đây còn trải qua những chuyện gì, chắc sẽ không dùng mấy câu chuyện kém cỏi này đến dọa tôi.
“Quả thật cậu đã ăn hết thận của họ?” Cửa đột nhiên bị mở ra, tôi nghe có người lên tiếng — Vu Dương đi tới, mắt dán chặt trên người Tần Long.
Tần Long nhìn anh cười cười: “Cô giáo Hồ không giữ anh lại qua đêm à?”
Vu Dương bị hỏi như thế, hơi lúng túng: “Cậu biết Lưu Hà?”
“Ai mà chả biết, cô ấy là cô giáo xinh đẹp nổi danh ở khu này.” Tần Long nhún nhún vai “Đúng là có diễm phúc, anh là bạn trai cô ấy à?”
“Không phải.” Sắc mặt Vu Dương lạnh lẽo, lại hỏi lần nữa: “Trả lời tôi, thận của họ, có phải do cậu ăn hay không?”
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>
Danh sách chương