Ánh đao kiếm chớp lên, tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc.

Chưởng phong chỉ ảnh cuộn vào nhau. Dưới ánh trăng phía trong khu rừng thông, ba vị Phật môn nữ ni đang liều chết giao đấu cùng với ba gã đại hán, hai bên say máu quyết liệt xuất chiêu mong hạ gấp đối phương.

Bỗng nhiên có tiếng chim vỗ cánh bay trong gió, một con chim câu trắng xám từ trong tay một hán tử vỗ cánh bay lên, nháy mắt đã vút lên không trung.

Vị lão ni thấy vậy hai mắt đỏ ngầu, tức tối đánh ra một chưởng bức bách hán tử phải thoái lui, song cước lão ni điểm mạnh xuống đất vọt mình lên không, cánh tay phải lẹ làng vươn ra định bắt lấy con chim câu nọ.

Tên hán tử này cất tiếng cười lạnh, lắc vai nhún mình, thân hình y như tia chớp, song chưởng lẹ như điện xẹt đột ngột xông lại phía lão ni.

Lão ni la lên thất kinh vội xoay ngược hữu thủ xuất chưởng nghênh đón thế chưởng của hán tử nọ, tả thủ vươn tới tiếp tục chụp lấy con chim câu.

Song chưởng chạm nhau.

Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, cuồng phong bốc lên từng đợt.

Hán tử và lão ni hầu như đồng thời rơi mình xuống đất.

Hán tử nọ ung dung cất tiếng cười cuồng ngạo vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Còn lão ni mặt mày xám ngắt, giậm chân thở dài, miệng lẩm bẩm :

- Tội quá, tội quá. Chỉ vì bần ni nhất thời sơ suất mà không biết bao người sẽ mất mạng vô ích, oán thán trầm nơi đáy biển.

Chợt nghe một tiếng hú dài, thanh âm như muốn xé rách màn đêm. Tiếp đó một luồng ô quang đen kịt xẹt thẳng lên không lẹ hơn tên bắn.

Phựt...

Tiếng chim kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn xuống như mưa.

Ô quang vừa tắt, tiếng vỗ cánh cũng không nghe thấy nữa.

Bịch...

Con chim câu trắng xám đã rơi xuống đất.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến ba tên hán tử cùng với ba vị nữ ni đồng thời ngây người đứng lặng, vội vã ngước mắt ngó lên.

Chỉ thấy từ trên không trung một thiếu niên mặc bộ ngân sam trắng muốt từ từ đáp xuống mặt đất. Mặt ngọc trắng sáng, đôi môi đỏ hồng, răng trắng mịn, tư thái văn nhã đứng sừng sững giơ tay gỡ con chim câu đang vướng vào gậy trúc.

Lão ni cực kỳ phấn chấn, chắp hai tay lại miệng không ngớt niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật...

Hai nữ ni trẻ tuổi len lén liếc nhìn Đặng Tiểu Nhàn, đôi gò má ửng đỏ xấu hổ cúi đầu xuống.

Đặng Tiểu Nhàn cảm thấy kỳ quái, bất ngờ thấy ba tên hán tử cùng vung đao xông tới, nét mặt giận dữ, trầm giọng chửi mắng :

- Xú tiểu tử chết tiệt, mi thật cả gan uống mật gấu, ngang nhiên đến đây làm hỏng đại sự của gia gia mi. Nếu không phân thây mi làm vạn mảnh thật không thể nào hết được nỗi hận của bọn ta. Tiểu tử mi hãy nạp mạng...

- Tiểu thí chủ cẩn thận...

- Lão ni yên tâm, ba cái đồ phế vật này làm gì được tại hạ.

Lão ni và Đặng Tiểu Nhàn đối đáp với nhau như vậy đã kích động hung tính của ba hán tử nọ, ba tên này gầm lên một tiếng, đoạn vung đao múa kiếm lẹ hơn điện xẹt xông về hướng Đặng Tiểu Nhàn đang đứng.

Chàng cau mày trầm giọng quát lớn :

- Khoan đã! Tam vị phải chăng là thủ hạ của Nam Bút Tạ Tiêu Thiên?

Ba tên hán tử rúng động nhất tề hét vang :

- Con chó nhỏ kia, mi đã biết như vậy thì đừng mong tam gia tha mạng cho mi đâu.

Đặng Tiểu Nhàn lóe lên tia nhìn dữ dội, hai mắt chiếu ra hai luồng điện trợn trừng nhìn ba tên hán tử hồi lâu không chớp.

Ba hán tử đụng phải tia nhìn của Đặng Tiểu Nhàn bất giác rùng mình kinh sợ thoái lui ra sau một bước.

Đặng Tiểu Nhàn cười lạnh một tiếng rồi bảo :

- Các hạ có mắt như mù, sắc mặt hôn ám, chẳng lẽ không thấy Diêm vương sắp tiếp đón tam vị hay sao? Hãy xem ta động thủ đây.

Đao quang lấp lánh, kiếm ảnh trùng trùng bao phủ.

Tiếng cười lạnh lùng cất lên, tiếng kêu gào thảm thiết vọng tới.

Chỉ trong chớp mắt lại trở lên yên lặng tĩnh mịch.

Đặng Tiểu Nhàn ung dung tra kiếm vào vỏ, hai tay chắp sau lưng, thần thái cực kỳ nhàn nhã tựa hồ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ba tên hán tử đôi mắt trợn tròn, thân hình không ngừng dao động.

Lão ni đưa mắt ngó Đặng Tiểu Nhàn giọng cực kỳ lo lắng :

- A di đà Phật, tiểu thí chủ trừ ác phải trừ tận gốc chớ nên dung tình thả hổ về rừng.

Đặng Tiểu Nhàn chỉ mỉm cười không đáp.

Thốt nhiên, bịch... bịch... bịch...

Ba tên hán tử nhất loạt ngã nhào xuống đất, hồn bay về cõi u minh quỷ phủ.

Ba vị nữ ni ngây người lặng im.

Những nhân vật theo sau chàng cũng ngẩn người chết lặng.

Bởi vì họ không biết Đặng Tiểu Nhàn xuất thủ thế nào, ngay cả ba tên hán tử nọ cũng không rõ mình chết cách nào, cứ mơ mơ hồ hồ phiêu diêu vào u minh quỷ phủ.

Thanh kiếm của Đặng Tiểu Nhàn đâm vào giữa ngực của ba tên hán tử giống hệt nhau không sai một ly.

Bầu khí tĩnh mịch bao trùm.

Lão ni nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp mắt, đột nhiên mặt bà rạng rỡ bước lên, gập gối quỳ xuống trước mặt Đặng Tiểu Nhàn cúi đầu xuống hô lớn :

- Lão nô khấu đầu bái kiến ấu chúa.

Hai nữ ni trẻ tuổi cũng quỳ mọp xuống đất bái lạy.

Đặng Tiểu Nhàn giật mình kinh ngạc, chàng chợt nhớ đến cảnh tượng đêm mưa trong tòa miếu đổ nát, lập tức mặt chàng đỏ bừng xấu hổ không kìm được vội đưa mắt liếc Tịnh Quả và Tịnh Nhân đang quỳ phía sau lão ni, vừa lúc Tịnh Nhân và Tịnh Quả cũng len lén liếc về phía Đặng Tiểu Nhàn. Ánh mắt ba người gặp nhau, khuôn mặt cả ba đều đỏ lên vì thẹn vội cúi đầu xuống.

Bạch Hàng Tố thấy vậy trong lòng bực tức, giậm chân tức tối quay lưng bước đi.

Chàng cảm thấy thất lễ, vội định thần lại đưa tay đỡ lão ni đứng dậy đoạn lớn tiếng nói :

- Sư thái không nên làm vậy, lẽ nào người lại làm cho tại hạ khó xử?

Lão ni thở dài đoạn ôn tồn bảo :

- Lão nô từ ấu thơ đã theo chân chúa công, chúa mẫu. Ơn của nhị vị đối với ta trọng hơn núi, lão nô tuy đã ẩn mình nơi cửa thiền nhưng ơn sâu nặng của chủ cũ vẫn không lúc nào dám quên. Song không biết ấu chúa đang đêm khuya đến Tổng đàn Phi Hổ bang có chuyện gì? Những người sau lưng chắc phải có lai lịch thân thế lớn lắm, có thể dẫn kiến cho lão nô được biết không?

Đặng Tiểu Nhàn vội dẫn tiến lai lịch của từng người một cho lão ni nghe qua một lượt.

Lão ni gật đầu mỉm cười nói :

- Xin ấu chúa an tâm, Tây Đổ Nguyễn Đại Thành, Lão quái Nạp Vũ Xuân, Bắc Đao Từ Bán Nông, Cái bang Bang chủ Thạch Lệnh Nguyên, Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị, Trì Cái Hoa Thập Lang, Thần Đao Trịnh Chính Nhân, Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu, Thiên Long bát tướng, Hồi Bộ Chi Vương Mục Lặc Trác Mộc cùng với đại diện các đại môn phái chẳng những an toàn mà lúc này có lẽ đã âm thầm xâm nhập vào nơi trọng yếu của Nam Bút Tả Tiêu Thiên.

Đặng Tiểu Nhàn nghe vậy, nét mặt hân hoan, nói không kịp thở :

- Tại sao sư thái lại biết rõ như vậy?

Lão ni khẽ điểm nụ cười nói tiếp :

- Bởi vì tất cả đều do lão nô an bài sắp xếp cả.

Quần hùng nghe vậy không khỏi kính phục nhất tề hô :

- Sư thái thần cơ diệu toán khiến người ta cực kỳ bội phục.

Lão ni lắc đầu lên tiếng tiếp tục :

- Chư vị quá xem trọng bần ni, chúa công nhà ta đã biết Nam Bút Tả Tiêu Thiên âm thầm cấu kết với Huyền Thiên Nhất Kiếm Tư Mã Trường Thanh Bang chủ Phi Hổ bang từ lâu gây hại cho võ lâm nên đã ngầm bố trí người giám sát bọn chúng. Nhất cử nhất động của chúng chúa công nhà ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần đợi thời cơ đến sẽ tung lưới bắt trọn bọn chúng. Bần ni bất quá chỉ là kẻ phụng mạng thi hành mà thôi.

Đặng Tiểu Nhàn hoan hỉ ra mặt, hấp tấp hỏi :

- Nói như vậy gia phụ vẫn còn bình an phải không?

Lão ni nhìn chàng rồi cười ha hả đáp :

- Chúa công ta cơ trí siêu phàm, võ công cái thế. Tin rằng khắp trong thiên hạ không ai có thể đụng đến người, xin ấu chúa cứ yên tâm.

Thu Hàn Vân trầm tư hồi lâu cuối cùng nhịn không được bèn hỏi :

- Thỉnh vấn sư thái, không biết Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp hiện giờ ở đâu?

Lão ni điềm nhiên cười đáp :

- Bần ni tin rằng không quá năm ngày nữa Thu nữ hiệp nhất định sẽ trùng phùng với chúa công ta tại nơi dị địa.

Thu Hàn Vân thẹn đỏ mặt, im lặng không nói nữa.

Đặng Tiểu Nhàn chợt đưa ống trúc mà chàng gỡ ra từ dưới chân chim bồ câu, thái độ vô cùng cung kính đặt vào tay lão ni.

Lão ni tiếp lấy ống trúc đoạn bóp nhẹ một cái rồi tung ra, ống trúc nát tan thành nhiều mảnh bay phất phơ trong gió.

Đặng Tiểu Nhàn hết sức kinh ngạc điểm nụ cười hỏi :

- Xin hỏi sư thái, vật... vật này... quan trọng lắm hay sao?

Lão ni khẽ thở dài ôn tồn đáp :

- Ấu chúa không biết rõ, Tây Đổ Nguyễn Đại Thành, Bắc Đao Từ Bán Nông, Bang chủ Cái bang Thạch Lệnh Nguyên, Mặc Lặc Trác Mộc lên thuyền âm thầm vào cô đảo nơi Tả Tiêu Thiên ẩn náu, không biết tại sao mà Thái Cực môn Nguyễn Thị tam huynh đệ, tay chân thân tín của Tả Tiêu Thiên lại phát giác ra được nên dùng chim câu đưa thư phi báo cho y. May nhờ ấu chúa đến đây kịp thời nếu không thì hậu quả thật không sao lường hết được.

Tiếp đó lão ni hỏi Đặng Tiểu Nhàn về hành trình sắp tới. Đặng Tiểu Nhàn vội đem kế hoạch của mình ra nói rõ cho lão ni nghe một lượt.

Lão ni nghe xong gật đầu khen ngợi diệu kế của chàng rồi nói với mọi người :

- Trời sắp sáng rồi, hành động của chư vị tất sẽ làm người ta nghi ngờ. Thái Hoa am là căn cứ địa của bần ni tại Côn Minh cách đây cũng không xa mấy, chư vị có thể theo bần ni về đó để nghỉ ngơi, dùng tạm cơm chay. Còn thọ y và giấy vàng che mặt bần ni sẽ lệnh cho tiểu đồ lo liệu. Khi màn đêm buông xuống chúng ta sẽ tiếp tục hành động cũng chưa muộn. Không rõ ý chư vị như thế nào?

Quần hùng vui vẻ ra mặt, gật đầu khen phải.

Tịnh Quả và Tịnh Nhân thừa lúc mọi người không chú ý bèn liếc xéo Đặng Tiểu Nhàn rồi thấp giọng hỏi :

- Bộ ngươi không có mắt hay là đui rồi?

Đặng Tiểu Nhàn không dám ngó ngang đáp nhỏ :

- Đâu có.

Tịnh Nhân, Tịnh Quả khẽ mấp máy môi giọng trở lên u oán :

- Vậy... vậy thì sao ngươi không dám ngước nhìn hai ta?

Đặng Tiểu Nhàn thoáng giật mình vội đáp :

- Sợ gây ra phiền phức...

Đặng Tiểu Nhàn chưa kịp nói hết câu, cánh tay chàng đột nhiên đau nhói thấu buốt tới tim gan, chàng quay đầu lại đã thấy Bạch Hàng Tố đứng bên cạnh nhéo chàng một cái.

Tịnh Nhân và Tịnh Quả bật cười hì hì nhăn mặt làm xấu rồi lên tiếng trêu chọc :

- Mấy cái phiền phức đã đến thật rồi đó.

Lãnh Nguyệt My cùng Mai Đông Ni cũng đã đứng bên cạnh chàng không biết từ lúc nào.

Nói vừa dứt lời, hai người đã lẹ làng lướt đi phút chốc đã mất tăm tích.

Lãnh Nguyệt My, Mai Đông Ni, Bạch Hàng Tố sắc mặt trở lên lạnh giá, ánh mắt bực bội lạnh lùng nhìn xoáy vào mặt chàng.

Đặng Tiểu Nhàn hết nhìn người này lại ngó người kia trong lòng vô cùng lo ngại rồi chợt bảo ba người :

- Các... các người cứ trợn mắt ngó ta làm chi, mắt ta đâu có liếc ngang liếc dọc đâu. Người ra nói quả không sai chút nào, hễ gặp mấy cô nương xinh đẹp là xui tận mạng.

Lãnh Nguyệt My, Mai Đông Ni và Bạch Hang Tố cúi gập người cười đau bụng, lát sau ba người cùng đưa ngón tay dí vào trán chàng rồi đồng thanh mắng yêu :

- Ngươi đó hả? Chỉ... chỉ được cái lẻo mép...

* * * * *

Những đợt sóng không ngừng vỗ vào bờ, thanh âm tựa như sấm động, gió đêm thổi mạnh, bầu trời tối đen không một bóng trăng ánh sao.

Tiếng sáo vút lên nghe chói tai, hòa lẫn với tiếng thanh la cực kỳ âm trầm.

Những bóng ma từ xa tiến lại gần.

Bỗng nghe, tách...

Một cột khói bốc thẳng lên trời, ánh lửa sáng rực chiếu sáng trong màn đêm dày đặc.

Một thoáng im lặng.

Ánh lửa đột ngột sáng lên liên tục, ba mũi tên lửa từ trên mặt biển phía xa xa đồng loạt vọt thẳng lên không trung Bùng...

Những tiếng nổ lớn vang lên trong khoảng không tối đen. Ánh lửa đột ngột lóe sáng soi trên mặt biển sáng rực như ban ngày.

Quần hùng thấy vậy trong lòng cũng thoáng kinh động thầm nghĩ:

“Xem ra Nam Bút Tả Tiêu Thiên cũng có chỗ hơn người chứ chẳng phải chỉ có hư danh. Tất cả mọi sự đều được y an bài tính toán hết rồi, chúng ta phải cẩn thận mới được”.

Sáu chiếc thuyền cùng căng buồm phăng phăng lướt tới càng lúc càng gần.

Trên đầu mũi thuyền đột nhiên chớp lên năm lượt.

Bùng...

Ầm...

Năm viên đại pháo từ trên thuyền bay vút qua đầu rớt xuống phía sau lưng quần hùng một khoảng xa.

Năm tiếng nổ lớn vang lên kinh thiên động địa, khói sương tỏa ra mù mịt che kín mọi vật.

Quần hùng vẫn đứng im bất động.

Thuyền chưa cập bến thanh âm đã theo gió truyền tới trước :

- Thủy hoàn sơn.

Lục Chỉ Cầm Ma Phí Đại Cương vội cao giọng đáp :

- Sơn bao thủy.

Thanh âm lại tiếp tục vọng tới :

- Thủy tại sơn trung.

Tý Bất Quá Ngọ Thượng Quan Lượng vội lớn tiếng đáp :

- Sơn tại thủy trung.

Bóng người lướt tới trên mũi thuyền lớn xuất hiện, một hán tử trung niên hai mắt sáng rực nhìn qua đám đông một cái rồi chỉ tay lên bờ lạnh lùng hạ lệnh :

- Báo danh rồi lên thuyền.

Lục Chỉ Cầm Ma Phí Đại Cương khom mình đáp :

- Thuộc hạ Phí Đại Cương.

Tiểu hòa thượng Không Không Không cũng khom mình nói :

- Thuộc hạ Không Không Không.

Thần Đà Ất Hưu cũng cúi rạp người xuống cung kính đáp :

- Thuộc hạ Ất Hưu.

Tý Bất Quá Ngọ Thượng Quan Lượng cúi đầu thi lễ đáp :

- Thuộc hạ Thượng Quan Lượng.

Hán tử trung niên quét mắt ngó bốn người khẽ gật đầu hài lòng lạnh lùng ra lệnh :

- Lên thuyền mau.

Nỗi lo lắng trong lòng quần hùng nãy giờ đến đây mới được giải tỏa.

Tiếng sáo cùng tiếng thanh la dẫn đường lại vang lên, đoàn người tuần tự bước lên thuyền.

Sóng vỗ ì ầm.

Cánh buồm lướt gió di động ra xa, xa dần.

Tất cả mọi vật chìm trong yên tĩnh như cũ.

* * * * *

Tiếng gà gáy sáng vang lên, phương đông dần dần chuyển sang màu trắng.

Thanh âm cao vút cất lên dẫn đường, tiếng thanh la đi sau đoạn hậu.

Quần hùng đi theo Phí Đại Cương, Không Không Không, Thần Đà Ất Hưu, Thượng Quan Lượng rời thuyền lên bờ.

Vượt qua bãi cát đi về phía trước mấy dặm, thấy một ngọn núi cao có những bậc thang dẫn lên trên, đi được chừng ngàn bậc có lẽ dựng tới trời xanh, sóng biển rì rào bên tai.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, toàn bộ đảo thu vào trong mắt, tâm thần đột nhiên cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Cảnh đẹp mê ly, sơn thủy hữu tình khiến người ta cực kỳ thích thú.

Một dãy núi bao quanh cái hồ rộng khoảng trăm dặm, mặt nước trong suốt nhìn thấu tới đáy, bọt nước trắng xóa không ngừng vỗ vào bờ bắn tung tóe.

Chung quanh bờ hồ cây cỏ xanh tươi, kỳ hoa dị thảo tranh nhau đua nở khiến người ta mê mẩn tâm hồn.

Thuận thế đi xuống tốc độ cành lẹ hơn, chớp mắt mọi người đã đến mảnh đất bằng phẳng cạnh bờ hồ.

Thình lình, bóng người lẹ làng lướt tới, tiếng cười khoái trá vang lên. Nam Bút Tả Tiêu Thiên dẫn theo một đám đông, đưa mắt ngó Phí Đại Cương, Không Không Không, Thần Đà Ất Hưu, Thượng Quang Lượng cười lớn tiếng khen :

- Tốt, tốt lắm! Bốn vị đến vừa kịp lúc. Hãy tạm thời lùi qua một bên xem bản tòa xử tội cường địch.

Tiếp đó tiếng thanh la vang rền, tiếng sáo vút lên như muốn xé rách màng nhĩ. Hơn một trăm thi thể mình khoác thọ y mặt dán giấy vàng, xếp thành hàng đi ra bày theo hình chữ nhất đứng kín hai bên tả hữu.

Tiếng chuông, trống nhất tề vang lên.

Ba tiếng pháo hiệu rền vang.

Quần hùng nghĩa hiệp vội theo Mục Lặc Trác Mộc, Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị, Bắc Đao Từ Bán Nông, Bang chủ Thạch Lệnh Nguyên, Tây Đổ Nguyễn Đại Thành chầm chậm bước ra.

Tả Tiêu Thiên phẩy tay hú lên một tiếng dài, môn nhân đệ tử đã lũ lượt xuất hiện khắp tứ phía bao vây quần hùng vào chính giữa, đao kiếm tua tủa lấp lánh dưới ánh dương quang.

Nam Bút Tả Tiêu Thiên đưa mắt ngó quần hùng nghĩa hiệp rồi ung dung cất tiếng cười ngạo nghễ :

- Xin hỏi chư vị có thể nắm được mấy phần thắng?

Hồi Bộ Chi Vương Mục Lặc Trác Mộc cau mày cất tiếng cười lớn giọng sang sảng :

- Tả Tiêu Thiên, không phải mãnh long không quá giang, chúng ta đến đây đã có tâm quyết đấu sinh tử cần chi phải hỏi đến thắng bại.

Nam Bút lạnh lùng nhếch môi cười, đoạn nói tiếp :

- Vương gia hào khí ngút trời không khác năm xưa nhưng mà Tả Tiêu Thiên này đã có cách làm cho chư vị phải bó tay thúc thủ chịu trói, chư vị hãy nhìn đây.

Tả Tiêu Thiên vung tay ra hiệu lập tức môn nhân đệ tử đã gỡ bỏ miếng giấy vàng che mặt các thi thể, để lộ ra bộ mặt thật của họ. Quần hùng nghĩa hiệp ngước mắt nhìn lên, ai nấy đều rùng mình bởi vì trong số các Chưởng môn nhân các đại môn phái trong võ lâm này còn có Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp, người được coi là thái sơn bắc đẩu trong võ lâm lúc này cũng tựa như một xác chết đang đứng ở đó, ánh mắt đờ đẫn trì độn, sắc mặt trắng bệch đứng im lìm bất động hai tay buông thõng xuống.

Đại diện các môn phái thấy vậy trong lòng cực kỳ đau đớn, tức giận chỉ vào mặt Tả Tiêu Thiên nạt lớn :

- Tả Tiêu Thiên, mi thật là đê tiện bỉ ổi, chúng ta quyết liều mạng với ngươi.

Nam Bút Tả Tiêu Thiên hết sức đắc ý cười ha hả lớn tiếng :

- Chư vị hãy nhìn đây, tinh anh võ lâm, hào kiệt giang hồ, tất cả đều nằm trong tay Tả Tiêu Thiên này. Các vị muốn liều mạng ư! Ha... ha... ha... Thật là châu chấu đá xe, điên rồ mộng ảo, họ đều đã bị ta dùng dược vật làm mê mất bản tính nhưng võ công vẫn không bị phế bỏ. Ta muốn coi đồ tôn đồ tử các ngươi sẽ giao đấu đối kháng với các Chưởng môn nhân ra sao, nếu như không may chư vị bị chết dưới tay các quý Chưởng môn nhân như vậy thì thời may cho các ngươi, còn nếu như quý Chưởng môn nhân bị các ngươi đả thương vậy thì các ngươi phạm tội sát sư diệt thầy. Lúc đó cho dù ta tha cho các ngươi song sợ rằng các huynh đệ đồng môn quết không dung tha cho các ngươi. Ha... ha... ha!...

Nam Bút Tả Tiêu Thiên vung nhẹ hữu thủ làm hiệu tiếng đoản địch thanh la lại tiếp tục nổi lên, Chưởng môn nhân các đại môn phái sắc mặt trơ trơ vô cảm từ từ bước về phía quần hùng nghĩa hiệp.

Quần hùng nghĩa hiệp kinh sợ há hốc mồm, mắt trợn tròn, mồ hôi toát ra lạnh ngắt, chân tay luống cuống không biết làm sao cho được đành phải lui dần ra sau. Nam Bút Tả Tiêu Thiên thấy vậy vô cùng đắc ý soái lĩnh thuộc hạ từ từ đi theo phía sau lưng các Chưởng môn nhân.

Lúc này Đặng Tiểu Nhàn tóc tai dựng đứng, máu huyết dồn lên tức ngực đang muốn ra tay hành động chợt nghe thanh âm lão ni vang lên bên tai :

- Ấu chúa cứ an tâm đừng nóng vội làm gì, tinh anh võ lâm, Chưởng môn nhân các đại môn phái đã được chúa công âm thầm giải cứu đã khôi phục bản tính nhưng vẫn cứ phải làm thinh giả câm giả điếc để cho Tả Tiêu Thiên không phòng bị sẽ lập tức xông tới giết hắn, chúng ta hãy cứ bình tĩnh đợi xem màn kịch sắp đến lúc hay rồi đó.

Đặng Tiểu Nhàn nghe đến đây trong lòng vô cùng sung sướng vội thầm thì với hai bên tả hữu :

- Mau lên, chúng ta hãy vòng ra sau lưng Tả Tiêu Thiên chặn đường lui của y để cho gậy ông đập lưng ông.

Bất ngờ...

Bóng người lao tới.

Một thiếu niên mình vận chiếc áo dài quá gối màu lam nhạt, tay cầm ngân bút lấp lánh ánh bạc bay tới trước mặt Lục Chỉ Thần Ma Phí Đại Cương đoạn trầm giọng nói :

- Đặng Tiểu Nhàn đâu!

Lục Chỉ Thần Ma Phí Đại Cương dồn sức vào hai cánh tay thủ thế đợi sẵn, trầm sắc mặt đáp :

- Không biết!

Thiếu niên áo xanh trợn trừng hai mắt, nổi cơn thịnh nộ đang định xuất thủ đột nhiên sau lưng hắn vang lên một tràng cười lạnh lùng nghe rợn cả người, tiếp đó có tiếng thét lớn :

- Giang Thủy Hàn, hãy nằm xuống!

Một luồng chưởng phong lẹ như điện xẹt nhằm vào sao gáy Giang Thủy Hàn thốc tới.

Sự việc quá bất ngờ, Giang Thủy Hàn tuy đã nhanh lẹ tránh qua một bên song vẫn bị luồng chưởng phong quét trúng.

Thân hình y loạng choạng thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất. Y vô cùng kinh hãi vội lao mình tới trước rồi lắc vai nhún mình bay vọt lên không.

- Quay lại!

Bùng...

Một âm thanh chấn động vang lên, Giang Thủy Hàn tựa như biết nghe lời, lăn tròn trở về chỗ cũ.

Trước mặt hắn là một thi thể gầy ốm mình mặc thọ y trên mặt gián mảnh giấy vàng phủ kín.

Giang Thủy Hàn đứng bật dậy, mắt lộ hung quang, cây ngân bút trên tay mau lẹ vung ra nhanh như sao xẹt đột ngột điểm vào yếu huyệt Kiên Tỉnh của đối phương.

Bóng hai người lao vào nhau, một tiếng rú thảm thiết vang lên, máu tươi văng tứ phía.

Một tiếng động trầm đục vọng tới. Thi thể gầy ốm nọ vẫn đứng sững tại chỗ im lìm bất động còn đối phương đã thay đổi chỗ.

Giang Thủy Hàn phun ra một ngụm máu tươi, hàm răng bị rụng gần hết, quai hàm sưng lên một cục đau nhức vô cùng.

Toàn thân hắn run lên bần bật, trong lòng chợt trầm hẳn xuống, từ đầu đến chân hắn mồ hôi lạnh toát ra như mưa.

Thanh âm của thi thể gầy ốm nọ vang lên càng lạnh lùng hơn, từng chữ rõ ràng đập vào tai y :

- Mi tự xử hay phải đợi ta hạ thủ đây?

Giang Thủy Hàn lặng im không đáp, vừa mới thử sức đã bị lãnh trọn hai chưởng đối phương, thủ pháp của đối phương ra sao hắn cũng không biết, càng nghĩ hắn càng sợ hãi nên chớp mắt song cước điểm nhẹ xuống đất vút bay lên không trung mau như tên bắn lao về phía hồ nước bỏ chạy thục mạng.

Y thấy sau lưng mình không có động tĩnh vội liếc mắt ngó sang hai bên thấy cái thi thể gầy ốm kia không đuổi theo nữa, lúc đó hắn mới tạm yên tâm bình tĩnh trở lại.

Đang lúc vui mừng thoát nạn, trước mắt Giang Thủy Hàn đột nhiên tối sầm lại, vừa ngẩng đầu lên nhìn bất giác y lạnh người, sắc mặt tái ngắt như xác chết, suýt chút nữa đã đâm đầu xuống đất.

Thi thể gầy ốm đứng lặng im bất động cản đường chạy của y.

Bất ngờ Giang Thủy Hàn lẹ làng lao tới, một vầng ngân quang xẹt tới hóa thành muôn vạn điểm sáng nhằm ngay đầu thi thể chụp tới.

Thi thể gầy ốm nọ không lùi mà lại tiến tới, tả thủ mau lẹ vung ra, thân hình bay lơ lửng trên không rồi cấp tốc lao mình vào giữa vầng ngân quang dày đặc của đối phương.

Hai bóng người lẹ như sét đánh vừa nhập lại đã lập tức phân khai.

Tiếng gào thê thảm vọng tới. Hai bóng người đồng thời rơi xuống mặt đất.

Mặt Giang Thủy Hàn không còn một tia huyết sắc, hữu thủ co giật liên hồi như vừa đụng phải rắn độc. Ngân bút lấp lánh ánh bạc đã bị rơi vào tay đối phương.

Y đứng há hốc mồm, mắt trắng dã sững người chết lặng.

Keng... Cây ngân bút bị ném ra hơn mấy trượng.

Ánh ngân quang lóe lên, trong tay thi thể gầy ốm lăm lăm xuất hiện một cây chủy thủ sắc bén vô cùng, có thể chém tan vàng nát ngọc, chỉ vào mặt Giang Thủy Hàn lạnh lùng quát :

- Coi chừng, ta sắp động thủ đây.

Ánh đao chớp lóe, lấp lánh trong ánh dương, bóng người lại đan vào nhau.

Tiếng thét ghê rợn lại vang lên chấn động không gian.

Đao quang tắt lịm, mọi vật lại yên lặng như cũ.

Thi thể gầy ốm nọ nắm chặt chủy thủ hoành ngang trước ngực đứng bất động tại chỗ tựa như không hề có việc gì xảy ra.

Máu huyết chảy ròng ròng trên mặt Giang Thủy Hàn, hai bên má bị rạch hai đường thành hình chữ thập.

Hắn khiếp sợ đứng sững ngay tại chỗ, khuôn mặt đầy máu đờ đẫn dường như hồn đã lìa khỏi xác.

Lát sau...

Y mới từ từ định thần lại, tóc tai dựng ngược, khuôn mặt tựa ma quỷ hiện hình, mở miệng mắng chửi :

- Con bà mi, tổ bà mi, Giang mỗ sống không ăn thịt mi thì chết cũng phải bắt hồn mi mới hả dạ.

Thanh âm phát ra rờn rợn tựa hồ tiếng quỷ gào khóc trong đêm :

- Chửi cũng được, mi sẽ càng chết thảm hơn.

Bóng người bay vọt lên không. Ngân quang điên cuồng chớp lóe.

Những tiếng gào thét thê thảm vọng tới nghe như đau thấu tâm can.

Máu huyết da thịt bắn ra tung tóe khắp nơi. Tứ chi Giang Thủy Hàn đã bị lưỡi chủy thủ sắc bén tiện đứt chỉ còn trơ lại thân hình lơ lửng trên không sắp sửa rớt xuống.

Năm ngón tay của thi thể xòe ra lẹ hơn chớp xẹt, không đợi cho thân hình rớt xuống đất đã nắm lấy cổ hắn.

Giang Thủy Hàn đôi mắt trợn ngược cổ họng khò khè nói từng tiếng ngắt quãng :

- Ngươi... là... ai? Ta... và ngươi... có thù... oán... chi?

Rẹt...

Miếng giấy vàng che mặt thi thể chợp bị bóc ra để lộ khuôn mặt thật của thi thể gầy ốm nọ.

Hai mắt Giang Thủy Hàn trợn ngược kinh hoàng thốt lên :

- Mai... Đông... Ni...

Mai Đông Ni cắn răng, năm ngón tay xuyên thủng vào thân hình nhầy nhụa, máu tươi nhỏ xuống liên hồi. Tiếp đó nàng vặn cổ tay một cái.

Rắc!... Đầu của Giang Thủy Hàn bị bẻ rời khỏi thân rơi xuống đất.

Chiếc đầu của Giang Thủy Hàn bị Mai Đông Ni co chân đá mạnh một cái bay xuống hồ nước.

Đừng nói đến Thu Hàn Vân, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố cùng với ba nữ ni Phật môn mà ngay đến Lục Chỉ Thần Ma Phí Đại Cương đã từng giết người không gớm tay cũng phải hoảng kinh trước thủ đoạn giết người tàn khốc hiếm thấy trên giang hồ của Mai Đông Ni, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh mắt trố mắt kinh hãi hồi lâu không thốt lên lời.

Nói thì dài kỳ thực sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi. Sự việc xảy ra quá ư đột ngột.

Nam Bút Tả Tiêu Thiên muốn đến tiếp cứu song đã không còn kịp nữa rồi.

Thình lình một tiếng hét lanh lảnh cất lên.

Một đạo bạch quang lẹ tợ sao sa chớp điện xẹt thẳng về phía Mai Đông Ni đang đứng bất động.

Mai Đông Ni sau khi giết Giang Thủy Hàn cứ đứng ngây người như tượng gỗ nhìn hai bàn tay dính đầy máu, hai dòng lệ bất giác từ từ chảy xuống nên nàng không hề biết có kẻ đột nhiên đánh lén ở sau lưng, xem ra nàng sắp sửa phải táng mạng phơi thây tại đây.

Mọi người cách nàng quá xa nên có muốn cứu việc cũng không còn kịp.

Đặng Tiểu Nhàn trong lòng cực kỳ sợ hãi, kinh hồn thất vía, giậm chân thở dài, đành phải đứng nhìn thảm cảnh sắp xảy ra mà không biết phải làm sao.

Hốt nhiên Mai Đông Ni la lên một tiếng kinh ngạc, thân hình mảnh mai của nàng đã bay ra xa hơn một trượng.

Đạo bạch quang xẹt đến tựa như bị một bức tường vô hình ngăn lại, cho dù người sử dụng có dùng sức đâm tới nhưng chẳng những không nhích được thêm chút nào mà còn bị sức phản chấn dội lại.

Một lão nhân cổ quái râu tóc trắng bạc như cước tính nóng hơn lửa trợn mắt giận dữ gầm lên một tiếng vang như sấm, trong tay cầm một thanh ngân kiếm lớn tiếng thét vang :

- Kẻ nào dám to gan hạ sát ái tử của Giang Thái Huyền, cái giống tạp chủng có dám đứng lại đây không?

Lão nhân vừa đến thông báo danh tính lập tức làm chấn động những người đang có mặt tại trường đấu. Hóa ra lão nhân này chính là sư phụ của Nam Bút Tả Tiêu Thiên được giang hồ đặt cho biệt hiệu là Ngọc Phiến Ngân Kiếm.

Bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động vào vang lên.

Ngọc Phiến Ngân Kiếm Giang Thái Huyền tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của Giang Thủy Hàn, lão nộ khí xung thiên, hai mắt đỏ ngầu điên cuồng giậm chân chửi mắng :

- Cái đồ trứng thối chết tiệt...

- To gan...

Tiếng nói vừa dứt liền nghe :

- Bốp...

Trên khuôn mặt già nua của Ngọc Phiến Ngân Kiếm Giang Thái Huyền đã lãnh trọn một cái tát tai, câu chửi đang thốt ra giữa chừng tự nhiên im bặt.

Giang Thái Huyền đứng sững sờ chết lặng, những người đứng quanh đó cũng ngẩn người ngạc nhiên bởi vì họ không bao giờ tưởng được trên đời này lại có người có thể lớn mật tát tai lão nhân đó.

Giang Thái Huyền râu tóc dựng ngược nhìn chằm chằm vào thi thể đang đứng trước mặt đoạn trầm giọng quát :

- Ngươi đánh ta phải không?

Việc xảy ra thật là quái lạ, ai đánh lão mà ngay cả bản thân lão cũng không biết nữa.

Thi thể đứng trước mặt lão gật đầu.

Giang Thái Huyền tức nghẹn đến cổ, nộ khí quát lớn :

- Ngươi muốn chết!

Nói xong hai chân lão điểm nhẹ xuống đất bay vút lên không trung, ngân kiếm bên tay phải nhanh chóng trầm xuống đâm lẹ vào yết hầu đối phương, ngọc phiến bên tay trái đẩy tới đột ngột điểm đến gần như đồng thời vào huyệt kỳ môn của thi thể nọ.

Kiếm quang phiến ảnh lẹ hơn điện xẹt cùng nhau phóng tới uy thế cực kỳ mãnh liệt.

Mũi kiếm, ngọc phiến chỉ còn cách thân hình thi thể độ chừng mấy tấc mà thôi nhưng thi thể vẫn đứng yên bất động không hề có phản ứng.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều thất kinh hồn vía đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho thi thề kia.

Giang Thái Huyền vui sướng như điên tin chắc đối phương sẽ phải táng mạng dưới lưỡi kiếm của mình.

Khi mũi kiếm vừa chạm tới miếng giấy vàng khè che mặt mới chợt thấy tả thủ của thi thể vươn ra bóp chặt vào mạch môn bên cổ tay phải của Giang Thái Huyền, hữu thủ cũng đồng thời vạch ra, song chỉ búng nhẹ một cái, ngọc phiến lập tức bị gãy thành từng đoạn rơi lả tả.

Giang Thái Huyền vô cùng hoảng sợ giọng run run cất tiếng :

- Các hạ là...

Hữu thủ lập tức dịch chuyển, miếng giấy vàng trên mặt thi thể vừa rơi xuống, toàn thân Giang Thái Huyền run lên cầm cập, mồ hôi tuôn ra lạnh ngắt, hai gối quỳ sụp xuống đất khấu đầu lạy tạ mắt rớm lệ lẩm bẩm thốt lên :

- Sư phụ...

Đặng Tiểu Nhàn không thể nào ngờ được Tái Thế Nhân chính là sư phụ của Ngọc Phiến Ngân Kiếm Giang Thái Huyền đồng thời là sư tổ của Nam Bút Tả Tiêu Thiên.

Hèn gì mà lão cứ một mực nói chuyến đi này là để chuộc tội thì ra trong này có uẩn khúc cực kỳ phức tạp hòa lẫn vào nhau.

Tái Thế Nhân nước mắt lưng tròng giọng nói chất chứa muôn phần đau khổ :

- Giang Thái Huyền, ta đã nuôi nấng ngươi từ thuở ấu thơ, xem ngươi chẳng khác chi con ruột nhưng không ngờ ngươi lòng lang dạ thú sinh lòng phản nghịch bức bách sư đệ ngươi là Độc Cô kiếm khách Độc Cô Sinh. Thừa lúc ta bế quan luyện công đã ngầm hạ độc thủ phế bỏ võ công của ta cướp lấy Bách Thảo Chân Kinh luyện chế mê dược làm hại giang hồ, vọng tưởng xưng bá võ lâm, sư đệ ngươi bị một nhát kiếm thấu tim chết thảm. Âu cũng là điều báo ứng...

Tái Thế Nhân nói đến đây thần sắc đột nhiên biến đổi gằn giọng quát lớn :

- Trời xanh còn thương khiến võ công ta khôi phục lại như xưa không phải chết nhục song ta không còn mặt mũi nào trông thấy thế nhân. Nói mau, ngươi tự đoạn mạch hay đợi ta phải hạ thủ?

Ngọc Phiến Ngân Kiếm Giang Thái Huyền gào khóc thảm thiết :

- Đồ nhi tự biết tội nghiệt quá nặng muốn lấy cái chết để đền tội, xin sư phụ nhận cho đồ nhi một lạy.

Tái Thế Nhân dường như không chịu nổi khi thấy đồ đệ mình sắp phải chết thảm vội buông tả thủ ra.

Keng...

Thanh ngân kiếm rơi xuống đất kêu lên một tiếng.

Tái Thế Nhân ngậm ngùi nuốt lệ quay lưng bước đi.

Giang Thái Huyền đôi mắt chợt lóe lên tia hung quang, lập tức vận hết công lực dồn vào cánh tay rồi nhích động cổ tay xuất chưởng lẹ hơn sao băng đánh vào sau lưng Tái Thế Nhân.

Binh...

Thân hình Tái Thế Nhân xiêu vẹo lắc lư dường như sắp ngã xuống đất, lão vội quay đầu lại thấy Giang Thái Huyền đã cắm đầu phóng mình ra xa mấy chục trượng.

Tái Thế Nhân nộ khí xung thiên trầm giọng thét vang :

- Nghiệt xúc, mi còn định chạy hay sao?

Nói vừa dứt lời, Tái Thế Nhân hất nhẹ mũi chân, thanh ngân kiếm rớt dưới đất đã bay lên rơi vào trong tay.

Lão vận hết nội lực phóng vút thanh kiếm vê phía Giang Thái Huyền.

Thanh kiếm chớp lên hóa thành một đạo ngân quang xé gió lao vút tới nhanh như tên bắn, lẹ như chớp điện xẹt về hướng Giang Thái Huyền.

Á...

Phịch...

Một tiếng gào thảm thiết vang lên.

Máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi. Ngọc Phiến Ngân Kiếm Giang Thái Huyền đã bị lưỡi bảo kiếm xuyên thủng ngay tim, máu tươi tuôn ra xối xả, gục chết ngay tại chỗ.

Chợt nghe...

Rầm...

Cát bụi tung bay mù mịt.

Thanh ngân kiếm sai khi sát thương Giang Thái Huyền dư lực vẫn còn mãnh liệt bay tới chém đứt cây cổ thụ ngàn năm đổ rạp xuống đất rồi cắm lút vào vách đá. Chuôi kiếm vẫn không ngớt rung lên bần bật.

Tái Thế Nhân cất tiếng cười thảm não, miệng khạc ra một búng máu tươi, hai chân mềm nhũn té nhào xuống đất.

Đặng Tiểu Nhàn đau xót vô cùng vội bay lên trước đỡ Tái Thế Nhân dậy rồi lấy từ trong người ra một viên Thái Ất Đại Hoàn đan lớn tiếng lay gọi :

- Lão ca ca mau tỉnh lại nuốt viên thuốc này vào...

Tái Thế Nhân từ từ mở mắt ra thất thần nhìn Đặng Tiểu Nhàn, miệng khẽ điểm nụ cười lắc đầu bảo :

- Không cần đâu, dược vật đâu có cứu được người chết, tâm mạch của lão ca ca đã đứt đoạn, tạng phủ dịch chuyển, đây là báo ứng... cho việc... quản giáo đồ không nghiêm...

Nói chưa dứt lời hai mắt lão đã nhắm nghiền lại.

Đặng Tiểu Nhàn khóc rống lên vừa la vừa gọi :

- Lão ca ca mau tỉnh lại... mau tỉnh lại đi...

Tái Thế Nhân thu hết sức tàn mở hai mắt nhìn chàng điểm nụ cười khổ gượng gạo lắp bắp :

- Lão ca ca thật không muốn chết... bởi... vì... còn... chưa... học được... cách đổ mười... hai mặt sáu điểm... tổ tông bạo tử...

Tái Thế Nhân duỗi hai chân gục đầu sang một bên ôm hận đi xuống suối vàng.

Đặng Tiểu Nhàn càng bật khóc dữ dội hơn ôm chặt thi thể của Tái Thế Nhân.

Thu Hàn Vân tận mắt chứng kiến thảm trạng cũng đứng lặng một bên âm thầm rơi lệ, hồi lâu mới ôn tồn bảo :

- Hài tử, người chết không thể sống lại được, đại địch đang ở trước mắt, mau trấn tĩnh lại đừng vì thương tiếc mà làm hỏng đại sự.

Đặng Tiểu Nhàn nhìn Tái Thế Nhân chết thảm như vậy, cấp thời nổi giận lôi đình, tính nết đột nhiên biến đổi, nhổm người dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt lộ hung quang lao tới chỗ Tả Tiêu Thiên đang đứng.

Tả Tiêu Thiên tuy là kẻ kiêu hùng trong thiên hạ nhưng tình thế biến đổi quá bất ngờ, tâm trí hoảng loạn, tay chân luống cuống vội hạ lệnh cho thủ hạ thổi đoản địch gõ thanh la chỉ huy tinh anh võ lâm và các Chưởng môn nhân các đại môn phái quay người trở về.

Thanh âm cao vút trầm đục hòa quyện vào nhau cùng vang lên nhưng tinh anh của võ lâm cùng với các Chưởng môn nhân các đại môn phái vẫn đứng im bất động.

Nam Bút Tả Tiêu Thiên trong lòng biết tai họa sắp xảy ra đang định truyền lệnh mở huyết lộ tháo chạy.

Bất ngờ!

Một tiếng hú dài vang lên vọng vào vách đá dội lại hồi lâu chưa dứt. Tiếng hú vừa dứt một bóng trắng nhanh chóng lướt tới.

Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên mình mặc trường bào trắng tinh, phong thái phiêu dật, mặt đẹp như ngọc, miệng điểm nụ cười hai tay chắp sau lưng dáng điệu ung dung tiêu sái tựa như tiên ông giáng trần.

Người này vừa mới hiện thân, quần hùng lập tức kích động hoan hỉ đồng thanh hô to :

- Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp...

Tiếng hô vang lên như sấm động, thanh âm vang dội xung quanh hồi lâu không dứt.

Đặng Tiểu Nhàn rơm rớm nước mắt bất giác tình phụ tử bỗng dâng lên ào ạt trong lòng.

Đông Địch Thu Hàn Vân khóe mắt cũng lấp lánh những giọt lệ vội kề vào tai Đặng Tiểu Nhàn đang đứng bên cạnh nói nhỏ với chàng :

- Hài tử, sao ngươi chưa chịu đến gặp phụ thân ngươi.

Đặng Tiểu Nhàn vui mừng khôn xiết vội vàng trút bỏ thọ y ba chân bốn cẳng chạy tới cao giọng reo hò gọi lớn :

- Phụ thân...

Bóng người bay vút lên không, một cái bóng trắng lẹ như sao xẹt nhẹ nhàng như cành liễu đung đưa trước gió trong nháy mắt đã đáp xuống phía trên sườn núi.

Khoảng cách từ chỗ chàng đứng tới sườn núi ít nhất cũng xa hơn trăm trượng, thuật khinh công của chàng thật hiếm thấy trong giang hồ khiến cho những người đứng đó trố mắt há miệng không dám thở mạnh.

Hồi lâu mọi người dường như chợt tỉnh rồi tiếp đó tiếng vỗ tay hoan hô vang lên như sấm động.

Đặng Tiểu Nhàn quỳ vội xuống đất khấu đầu lạy tạ miệng không ngừng thốt lên :

- Gia gia...

Quả là hổ phụ sanh hổ tử thật không sai chút nào.

Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp vui mừng không sao tả xiết đưa tay ra nâng ái tử của mình đứng dậy vừa nhìn vừa tươi cười đáp :

- Khá... Khá lắm...

Chu đại hiệp chỉ Nam Bút Tả Tiêu Thiên cười nhạt bảo y :

- Mi là kẻ thành danh trên giang hồ cớ sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ âm thầm hại võ lâm giang hồ rồi giá họa cho ta để mi làm bá chủ võ lâm, thống trị giang hồ. May mà ta chiếm được tiên cơ, tương kế tựu kế âm thầm chế thuốc giải độc khôi phục thần trí cho các Chưởng môn nhân các đại phái và tinh anh của võ lâm thiên hạ. Không ngờ các hạ là kẻ thông minh nhất thế lại không hiểu được điều đó, đến giờ vẫn bị bưng tai bịt mắt, mê muội hoang tưởng thật là vừa tức cười vừa đáng thương cho các hạ...

Tả Tiêu Thiên nét mặt âm trầm bất định, lặng im không nói một lời.

Chu đại hiệp cười lạt tiếp tụ lên tiếng :

- Tả Tiêu Thiên, bây giờ ta hỏi ngược lại mi một câu, ngươi có được mấy phần thắng?

Một thoáng trầm mặc.

Đột nhiên đám đông xao động.

Quần hùng trút bỏ thọ y để lộ khuôn mặt của mình lũ lượt cất tiếng mắng chửi :

- Tả Tiêu Thiên, ta không giết mi thề chẳng làm người.

- Ta không băm thây xẻ thịt mi thật khó hả dạ.

- Đồ lang sói ác độc kia, ta không giết mi thật không đáng làm người...

Quần hùng cực kỳ tức giận mắng chửi y liên hồi.

Cả một rừng người thủ thế chờ sẵn chỉ muốn xông tới ăn tươi nốt sống y.

Chợt nghe...

Chu đại hiệp cất tiếng cười vang khoát tay ra hiệu cho mọi người chớ nên vọng động. Quần hùng lập tức im lặng ngơ ngác nhìn vị Minh chủ võ lâm.

Chu đại hiệp điểm nụ cười lớn tiếng nói :

- Tả Tiêu Thiên nếu như mi biết phải trái tự phế võ công, chúng ta sẽ thể theo lòng trời mở lối cho mi thoát chết lui về quy ẩn chốn tuyền lâm...

Tả Tiêu Thiên ung dung cất tiếng cười cuồng ngạo, đôi mắt gian xảo liếc nhìn Chu đại hiệp trầm giọng thét :

- Tả Tiêu Thiên dù phải rơi đầu máu huyết phun ra cũng không bao giờ chịu nhục như vậy, ngươi đã thích chịu khổ bức bách ta thì chúng ta cùng tự tận vậy.

Nói vừa dứt lời hữu thủ của Tả Tiêu Thiên giơ lên phát mệnh lệnh, miệng hét vang :

- Ném xuống.

Bốn phía xung quanh trên đỉnh núi có nhiều bóng người di động, nhất tề vung tay ném xuống.

Vô số những viên thiết hắc lôi hoàn đen bóng rơi xuống như mưa.

Lúc này Nam Bút Tả Tiêu Thiên hình như phát điên vỗ tay bật cười cuồng dại :

- Ha ha ha, Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp luôn chiếm thượng phong, mấy mươi năm trước ta luôn thấp hơn mi, mi lúc nào cũng đối địch với ta, luôn làm hư đại sự của ta. Bây giờ ta cho ngươi nếm thử hương vị Phích Lịch Tử của Âu Dương Quang xem sao. Ha ha ha đường xuống suối vàng có tôn giá làm bằng hữu cùng đi, Tả Tiêu Thiên này cũng bớt phần cô đơn lạnh lẽo...

Quần hùng đứng đó đều biến sắc mặt.

Tai kiếp ghê gớm sắp giáng xuống võ lâm.

Tiếng sóng biển ầm ầm dội đến.

Tiếng gió rít lên tựa như than khóc nỉ non.

Chỉ có Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp vẫn điềm nhiên cười nói ung dung dường như không biết đến đại nạn sắp sửa giáng xuống đầu mình.

Thanh âm không ngớt vang lên tựa như từng mũi giùi đang đâm vào tim mỗi người.

Trong nháy mắt...

Những quả Phích Lịch Tử đã liên tục rơi trên đất.

Tiếng thở dài vang lên.

Tiếng khóc nghẹn trong cổ.

Tiếng thóa mạ không ngớt nổi lên.

Lại thêm tiếng cười ngạo nghễ của Tả Tiêu Thiên.

Tất cả hòa lại thành điệu nhạc chết chóc.

Thời gian không ngừng trôi qua như bay.

Trong lòng mỗi người đều lo lắng bất an tim đập dồn dập.

Tử vong chết chóc rốt cuộc cũng là điều cực kỳ đáng sợ. Nhưng điều càng kinh hoàng đáng sợ hơn nữa chính là lúc chờ đợi cái chết đến.

Bốn phía đều cực kỳ tĩnh lặng. Bầu khí chết chóc bao trùm quanh đây, mùi tử khí dường như phảng phất quanh đây.

Hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh.

Sắc mặt mọi người bỗng lộ vè nghi ngờ.

Tả Tiêu Thiên sắc mặt xám ngắt tái đi như xác chết không tài nào cất tiếng cười được nữa.

Quần hùng khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm bởi vì phút nguy hiểm đã trôi qua. Nam Bút Tả Tiêu Thiên căm hận trợn mắt nhìn Chu đại hiệp, y nghiến răng gầm vang như sấm :

- Ngươi...

Chu đại hiệp cười lạt một tiếng, vung mạnh cánh tay phải.

Một luồng ô quang đen kịt theo tay bay ra rớt xuống chân núi phía xa.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vọng tới.

Ầm...

Ánh lửa bắn ra tung tóe khắp trời.

Núi non rung chuyển, chấn động hồi lâu không dứt.

Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp thản nhiên mỉm cười lên tiếng nói tiếp :

- Cáo lỗi nhé, Phích Lịch Tử do các hạ lao tâm khổ chế ra đã bị tại hạ đánh tráo hết rồi.

Quần hùng chợt nghe nói vậy đồng thanh lớn tiếng reo vui hoan hỉ.

Thắng bại đã rõ, Tả Tiêu Thiên chỉ muốn đấu một trận, đôi mắt long lên như con mãnh thú bị thương, trầm giọng hô lớn :

- Mau mang binh khí của lão gia lại đây.

Tên đồng tử cầm bút vội cúi mình tiến lên hai tay cung kính đưa cây ngân bút lên trước mặt y.

Tả Tiêu Thiên giơ tay đón lấy ngọn ngân bút, vũ khí thành danh trên giang hồ của mình, đoạn vuốt nhẹ theo thân bút hồi lâu mới vung cây ngân bút lớn tiếng hô :

- Đi theo ta!

Chu đại hiệp cao giọng hét lớn :

- Chư vị hãy nghe ta nói một câu rồi đi hay ở là tùy các vị, phải trái trắng đen chư vị đã tận mắt chứng kiến, bất tất Chu mỗ phải đa ngôn. Chư vị đi theo Tả Tiêu Thiên đã lâu, y đối xử với người ta ra sao chư vị nhất định biết rõ hơn ta. Thiên hạ đều vô tội, tội chỉ do một mình y gây ra, chim khôn chọn cành cao mà đậu, người tốt chọn lấy chủ mà thờ. Lúc này vẫn còn kịp, một khi binh đao nổ ra thì ngọc nát đá tan có hối cũng chẳng kịp. Ta nói đã hết lời, muốn đi hướng nào, hưởng phúc hay thích họa tùy các ngươi liệu định.

Chu đại hiệp chưa nói dứt lời, thủ hạ của Tả Tiêu Thiên đã hò nhau ra tản mác bỏ chạy ra tứ phía.

Tả Tiêu Thiên nhất thời chế ngự không được nổi cơn thịnh nộ lôi đình múa tít cây ngân bút phóng ra ngân quang chớp lên liên hồi phút chốc đã điểm trúng yếu huyệt của gần chục mạng.

Song lòng người đã quyết thì không cách nào ngăn trở được họ.

Thế là chỉ trong nháy mắt những thuộc hạ đã theo chân Nam Bút bao năm đều bỏ chạy hết cả chỉ còn lại bốn tên thuộc hạ thân cận hộ vệ hai bên tả hữu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện