“Sau khi y trở về từ chiến dịch kia, đã phải ở lại trong phòng giám sát tâm lý rất lâu, gọi chung là để điều trị. Tất cả người sống sót trở về như chúng tôi đều phải đi điều trị, nhưng ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng là xong. Mọi người đều hoặc là trở lại hạm đội, hoặc là giải ngũ. Chỉ có Hà Hoan phải mất đến nửa năm.”
Hứa Xung cúi đầu, nắm chặt tay, bởi vì dùng sức mà ngón tay trắng bệch.
“Bác sĩ trị liệu cho Hà Hoan là Ngô Nhuận đúng không?” Hạ Hành hỏi.
“Ừ. Tôi biết Ngô Nhuận vừa bị cậu cho một đấm, nhưng tôi vẫn phải nói, Ngô Nhuận xem như là bác sĩ tâm lý số một hạm đội, đã từng cứu được rất nhiều thao tác viên. Sau đó khi Hà Hoan quay lại, mặc dù nhìn y vẫn như trước, vẫn nói đùa cùng chúng tôi, vẫn cố ý chạy đi đào góc tường nhà chúng tôi, nhưng… cảm giác lại khang khác. Tôi cảm thấy y khác với Hà Hoan tôi biết trước kia, mặc dù tôi không biết là khác chỗ nào.”
“Người trở lại, nhưng giống như hồn không còn trong xác.” Hạ Hành nói.
Hứa Xung ngơ người: “Đúng! Đúng! Chính là loại cảm giác này!”
Hạ Hành rũ mắt, nhớ đến lúc mình tỉnh lại sau chiến dịch kia, câu đầu tiên hỏi là Quan Thành đang ở đâu.
Khi đó nhân viên y tế đã nói xin lỗi, chiến hạm của đội Quan Thành chỉ còn một mình hắn sống sót, hắn vừa nghe đã cảm thấy chỉ hít thở bình thường cũng rất đau, trước mắt hết thảy tối sầm, cảm giác như trở lại trong khoang chiến hạm chật hẹp oi bức, cố gắng tranh đoạt từng giây từng phút để được sống sót trở về.
“Nghe nói Quan Thành đã cứu Hà Hoan trong Cuộc chiến Hắc yểm, nên Ngô Nhuận vì muốn cổ vũ Hà Hoan, đã tìm khắp nơi kiếm video hoặc bản ghi âm giọng nói của Quan Thành. Thậm chí đến hỏi cả tôi, bởi tôi đã từng là cộng sự với Quan Thành trong khoảng thời gian đóng quân ở căn cứ mặt trăng.”
Hạ Hành sững sờ, lập tức quay qua: “Anh nói gì? Ai cứu Hà Hoan trong Cuộc chiến Hắc yểm?”
“Quan Thành.” Hứa Xung hơi ngừng lại, “A, đúng rồi. Cậu từng điều khiển một chiến hạm với Quan Thành trong Cuộc chiến Hắc yểm mà. Có ấn tượng không?”
“Hả? Không có… Ban đầu tôi chỉ là dự bị đi theo thôi, không phải pháo thủ chính, chỉ vào mấy tiếng cuối mới bất đắc dĩ lên thay.”
Hạ Hành nhíu mày, cố gắng đào lại trí nhớ.
“Lúc đó chiến hạm của Hà Hoan mang số hiệu 21. Đây cũng là lý do tại sao [Cuồng sóng] là chiến hạm tân tiến đời đầu, đáng ra phải được đánh số 00 hoặc 01, nhưng mà lại mang số hiệu là 21.”
Hứa Xung vừa dứt câu, trong đầu Hạ Hành như có gì đó vụt qua, từ đại não đến toàn thân như có dòng điện chạy qua, nhẹ nhàng run lên.
“Chiến hạm của anh ấy số hiệu… 21?”
“Đúng vậy, cái này tôi sẽ không nhớ lầm đâu.” Hứa Xung đáp, “Dù sao giờ y vẫn dùng số hiệu kia mà.”
“Tôi… tôi biết rồi…” Hạ Hành buông khay thức ăn, đứng dậy.
“Này, cậu sao thế?” Hứa Xung lôi Hạ Hành lại, “Vì tôi nhắc đến Quan Thành hả?”
“Không… không phải. Là vì tôi… vì trí nhớ tôi quá kém. Thế mà tôi không nhận ra…”
Tim Hạ Hành đập bịch bịch, tiếng sau dồn dập hơn tiếng trước, như nắm đấm nện mạnh trong bóng tối, vừa bức bối vừa khó chịu.
Là do hắn quá ngu, từ lần đầu nhìn thấy Hà Hoan đã mang đầy lòng địch ý, không hề có một chút ý nghĩ muốn hiểu y, mà trong đầu chỉ toàn làm sao né y càng xa càng tốt.
Hắn không thích nụ cười của Hà Hoan, không nhìn cảm giác không nhìn thấu y mang đến, không thích tất cả phương thức tiếp cận hắn của y.
Nhưng có thể ngay từ đầu Hà Hoan đã biết hắn là ai, từng chút từng chút mang đến cho hắn nhiều thứ, bao gồm cả cảm giác an toàn.
Không phải tự nhiên mà Hà Hoan đi xem cuộc thi đấu kia, cũng không phải tự nhiên mà phát hiện ra tiềm lực lái chiến hạm của hắn, mà là y vẫn luôn biết.
Rõ ràng có thể để hạm đội triệu hắn về, hắn sẽ phải kề vai sát cánh cùng y, dù không tình nguyện cũng bị buộc phải đồng sinh cộng tử.
Nhưng Hà Hoan không làm như vậy.
Quá trình một người chờ một người khác mở rộng cửa lòng, luôn luôn dày vò và cô độc.
Nhưng Hà Hoan lựa chọn im lặng.
Hạ Hành biết vì sao y làm thế, bởi một khi Hà Hoan nói thẳng ra —— “Tôi vẫn luôn đi tìm em, người đã từng cứu tôi”, chắc chắn hắn sẽ mềm lòng, sẽ đem việc bầu bạn với Hà Hoan thành trách nhiệm của mình, xem bảo vệ Hà Hoan như một cách khác để bồi thường cho Quan Thành.
Hà Hoan nhìn thấu hết những thứ này, vậy nên lựa chọn một mình giấu kín.
Hạ Hành chạy nhanh trong hành lang căn cứ, mấy lần suýt đâm vào nhân viên làm việc.
“Êy! Hạ Hành! Chạy chậm thôi!”
Giờ hắn như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Tim như bị thắt chặt lại, rõ ràng chạy nhanh như vậy nhưng không hề có cảm giác hít thở dồn dập.
Thật ra hắn cũng giống như Hà Hoan, đáy lòng vẫn luôn có một thứ bị giam cầm trong không gian tối tăm chật hẹp, gò bó đến quên cả sợ hãi, luôn dùng thái độ thản nhiên đối mặt với sinh tử.
Bọn họ chưa bao giờ thực sự trở về.
Hạ Hành chạy như điên suốt một đường, nơi hắn đến không phải là phòng của Hà Hoan, mà là lối ra chân chính của bọn họ.
Khi hắn thở hồng hộc mở cửa phòng của y, Hà Hoan đã sửa sang nội vụ, gấp áo phông giúp Hạ Hành, y cúi đầu, ánh đèn trắng trên đỉnh đầu đáp trên mi, rơi xuống chóp mũi y, thành một bóng hình ôn nhu.
“Sao thế?” Hà Hoan ngẩng đầu, thấy bộ dáng Hạ Hành chạy nhanh đến tóc rối cả lên, trán lấm tấm mồ hôi, cười nói, “Đừng nói là em ăn nhiều quá vượt suất ăn căn tin nên mới bỏ chạy đấy nhé?”
Hạ Hành vất vả lắm mới thở đều lại, hầu kết nhúc nhích lên xuống, cảm thấy hơi hồi hộp.
“Hà Hoan này, anh có từng sùng bái người nào không?” Hạ Hành nhìn vào mắt y, cực kỳ nghiêm túc hỏi.
Rõ là trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vừa nhìn thấy Hà Hoan, hắn chợt cảm thấy không tự tin.
Ở trong lòng Hà Hoan, người cứu chiến hạm số 21 kia, rốt cuộc là Quan Thành, hay là hắn? “Ừ, sao tự dưng lại hỏi vậy?” Hà Hoan để việc trong tay xuống, đứng dậy, đến trước mặt Hạ Hành.
Ngón tay y lướt qua vầng trán đầm mồ hôi của Hạ Hành, nụ cười trên môi dưới ánh đèn càng thêm mềm mại.
“Chỉ muốn biết thôi.” Hạ Hành nói.
Hà Hoan như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, cúi đầu cười híp mắt: “Anh sợ anh nói thật em không tin thôi.”
“Em tin.”
Anh nói gì em cũng tin.
“Em.”
Thanh âm Hà Hoan rất nhẹ, nếu không phải Hạ Hành mong chờ câu trả lời từ sớm, có lẽ hắn đã không phân biệt được y nói cái gì.
“Em lợi hại như vậy à?”
Hạ Hành nghẹn ngào, cảm giác như ngàn vạn nỗi niềm tuôn trào từ trong thân thể, muốn mượn ngôn ngữ để giải phóng, nhưng đều bị ngăn tại cổ họng.
“Rất lợi hại.” Hà Hoan ngước mắt nhìn Hạ Hành.
Ánh mắt y rất sâu.
Hạ Hành từng nghe người ta nói, trong mắt một người có thể chứa muôn ngàn vì sao chứa đại dương sâu thẳm, nhưng hắn không thấy chúng trong mắt Hà Hoan.
Cái mà hắn thấy là đường về.
Là vũ trụ mênh mông, quay đầu thấy chốn về.
“Lợi hại như nào?” Hạ Hành tiến lên trước một bước, rút ngắn khoảng cách, rồi cúi người xuống, lấy góc nhìn từ dưới lên nhìn vào đôi mắt của Hà Hoan.
“Một kích đã trúng, không lệch một li.” Hà Hoan đáp.
“Bắn trúng vào đâu?” Hạ Hành hỏi tiếp.
Hà Hoan không trả lời hắn, mà xoay người, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quân phục ngay ngắn chỉnh tề đưa cho Hạ Hành xem.
“Bên hậu cần năng suất thật. Đưa đồ đến luôn rồi này.”
Hạ Hành cúi đầu, thấy hàm thiếu úy trên ve hàm.
“Em mặc thử đi, không vừa thì đem đi đổi.” Hà Hoan nói.
Hạ Hành đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Hà Hoan nói: “Anh thay giúp em.”
Hà Hoan đứng hình mất mấy giây, buồn cười nói: “Cục cưng à, em đây là đang làm nũng với anh hả?”
“Anh ơi, thay giúp em đi.” Hạ Hành kiên trì.
Ngón tay Hà Hoan run lên một cái.
“Nhìn em không đúng lắm, ngứa da?” Hà Hoan ngước mắt lên, cười nói.
Không biết vì sao giờ Hạ Hành bỗng nhạy cảm với mọi thứ của Hà Hoan.
Gồm ánh mắt y dần tối sầm, hô hấp cũng trầm hơn.
“Không phải em ngứa da, lòng em ngứa.” Ngón tay Hạ Hành lướt qua tai y.
Trước kia Hà Hoan hay chọc hắn như vậy, mỗi lần như thế lòng hắn cũng ngứa ngáy lắm.
Mà giờ người bị chọc đổi thành Hà Hoan, hình như tai y khẽ nhích một chút, phản ứng như vậy rất thú vị, thế nên hắn loại đưa tay đùa tiếp.
Nhưng Hà Hoan đã bất ngờ quay mặt sang, cắn một cái lên đầu ngón tay Hạ Hành, lành lạnh liếc hắn một cái, Hạ Hành nhìn mà mặt nóng lên.
Hà Hoan đang cảnh cáo hắn đừng có nghịch dại.
Hạ Hành vẫn quyết tâm cong ngón tay, móng tay chính xác cọ vào đầu lưỡi Hà Hoan, vừa chạm vào máu toàn thân như điên cuồng sôi trào, vọt thẳng lên đầu hắn.
Hà Hoan dùng đầu lưỡi nhè ngón tay hắn ra.
“Em muốn chết à.”
Thanh âm Hà Hoan như rít ra từ kẽ răng, y xoay người, giũ quân phục ra, khoác lên vai Hạ Hành, hất cằm ra hiệu hắn mau xỏ tay vào.
Hạ Hành nhìn hầu kết nhô lên của Hà Hoan, biết giờ người này cũng muốn ấy ấy lắm, nhưng mà chắc cấp trên đã hạ lệnh gì rồi, nên mới phải cố nhịn hết cỡ.
Hắn để mặc cho Hà Hoan cài nút áo lại, từ dưới lên đến trên cổ áo.
Hà Hoan cao hơn hắn một chút, Hạ Hành ngước lên có thể thấy y chuyên tâm cúi đầu, cài từng nút từng nút một cho hắn.
Ngón tay y rất đẹp, thon gọn mà không mất vẻ nam tính, đầu ngón tay mềm mượt không tính công kích.
“Ưm.” Hạ Hành nâng cằm.
“Đừng có chọc anh.” Hà Hoan lành lạnh lên tiếng.
“Nếu anh không muốn em vờn anh, chắc chắn sẽ không cài nút áo giúp em đâu, mà sẽ cách xa em.” Hạ Hành nghiêng mặt muốn hôn y.
“Anh không dễ chọc đâu.” Hà Hoan buông tay.
Y đang định lui về sau, Hạ Hành đã bắt ngờ đưa tay kéo cổ áo y lại.
“Không phải anh nói anh sùng bái em bởi một kích đã trúng, không lệch một li à? Vậy em bắn trúng chỗ nào rồi?”
Hạ Hành tiến về phía trước một bước, Hà Hoan nhẹ hít một hơi, quay mặt đi.
“Em bắn trúng nơi này chưa?” Hạ Hành cong ngón tay nhẹ gõ lên ngực Hà Hoan.
Trong mắt Hà Hoan có một loại khát khao xen lẫn chút trốn tránh, nhìn hai loại cảm xúc đan xen nhau làm Hạ Hành có xúc động muốn tháo mặt nạ của y xuống, để tâm ý của y không còn chỗ trốn.
“Em bắn trúng ở đâu còn không biết?” Hà Hoan hỏi ngược lại.
Từng chữ từng chữ rất có lực.
Giờ hết thảy trên thế giới này đã không quan trọng nữa, chỉ trừ Hà Hoan trước mắt.
Nhiệt độ của y, hô hấp của y, tất cả làm Hạ Hành không dời đi được.
“Sao anh nhận ra em?” Hạ Hành hỏi.
Đáy mắt Hà Hoan xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Gì?”
“Em nói, sao anh nhận ra em?”
Hạ Hành cười nghiêng người về phía trước, Hà Hoan còn muốn lui về sau, nhưng mà ha, phòng này có một tí như vậy, vừa lui vài bước sau đầu gối đã chạm vào thành giường, Hạ Hành thuận thế ấn bả vai y, ép ngồi xuống.
“Gì mà nhận ra em?” Tay Hà Hoan đặt trên eo hắn.
Tay y nhìn vậy nhưng rất có lực, dù Hạ Hành có thả lỏng toàn thân, y vẫn có thể vững vàng đỡ lấy.
“Có nhiều tuyển thủ phi hạm như vậy, sao anh cứ trùng hợp gặp phải em?” Hạ Hành nói.
Hà Hoan muốn đẩy hắn ra khỏi người, nhưng Hạ Hành đã dứt khoát ngồi lên đùi y.
“Phi công chiến hạm số 21 – Hà Hoan.”
Hà Hoan giật mình.
Y ngước đầu nhìn Hạ Hành, Hạ Hành nhìn sự ngạc nhiên khó giấu trên khuôn mặt y mà thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
“Anh… anh nhớ thanh âm em.” Rốt cuộc Hà Hoan cũng chịu nói thật.
“Thanh âm em? Em nói gì với anh?” Đúng là Hạ Hành có ấn tượng trên đường về cổng truy nhập đã từng giúp một chiếc chiến hạm thoát nguy, nhưng không nhớ đã nói qua gì với chiến hạm nọ.
“Em nói… Chúng ta về nhà.” Hà Hoan nói.
Chúng ta về nhà.
Là một câu nói bình thường phổ thông, nhưng là niềm tin duy nhất của Hạ Hành khi đó, bởi hắn phải dẫn Quan Thành trở về.
Cùng một câu nói như vậy, là động lực để Hà Hoan giữ vững đến bây giờ.
Hạ Hành luôn không rõ ý nghĩa Hà Hoan trong mình là như thế nào, nhưng giờ bỗng trở nên rõ ràng.
Đó là sức nặng toàn bộ thế giới mà hắn không thể tách rời, cũng là sức mạnh để hắn kiên trì vượt qua cô độc.
Hạ Hành cười, ôm lấy thế giới của mình.
“Cho nên, em đã bắn trúng anh chưa?”
Hà Hoan không đẩy hắn nữa, đưa tay ôm chặt lấy hắn, “Trúng rồi.”
Hạ Hành hôn lên gò má y, ban đầu chỉ là những nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, rồi dần trở nên kịch liệt.
Hà Hoan bỗng lật hắn lại, Hạ Hành suýt thì ngã xuống giường, buộc phải một tay chống đất, một tay túm ga trải giường, tí thì rớt xuống, may mà Hà Hoan đã kịp lôi trở lại.
Từng trận mưa hôn trút xuống trên gáy hắn, cánh tay Hà Hoan vờn quanh Hạ Hành, hoàn toàn không còn dáng vẻ ẩn nhẫn kìm chế như vừa nãy.
Thanh âm cởi nút áo rất mạnh, Hạ Hành bị y buộc quay mặt, thật không nghĩ tới vừa rồi người này còn không muốn lắm sao bỗng dưng vội vã vậy.
Đương nhiên, y kiềm chế rất lâu, cũng im lặng rất lâu.
Trắng trợn không chút kiêng dè, mới là dáng vẻ vốn có của y.
Hà Hoan giữ chặt Hạ Hành, như con cá đuối nước tìm được nguồn nước, mà Hạ Hành chính là dòng sông lớn kia, Hà Hoan phải một ngụm nuốt sạch hắn.
Y ôm chặt như muốn siết gãy xương Hạ Hành vậy, tiếng hô hấp cùng nhịp tim ngay bên tai hắn, như hàng ngàn con ngựa đang chạy băng băng, thần kinh Hạ Hành theo đó mà trở nên vô cùng nhạy cảm, suy nghĩ của hắn, cảm quan của hắn đều bị Hà Hoan bao kín đến gió không lọt, rõ là rất gò bó, không đường từ chối, nhưng tim Hạ Hành như rơi vào nơi mềm mại cực kỳ.
Đầu Hạ Hành tràn đầy sự điên cuồng cùng phóng túng, mà sự xâm nhập của Hà Hoan cứ như một ngòi lửa, chui vào máu thịt xương cốt của hắn, tung tăng dạo chơi tưng bừng kích nổ trong đó.
Họ không còn là những cá thể cô độc nữa, như đêm tối được ánh trăng bao bọc, như ánh sáng được mặt trời sưởi ấm.
Tình yêu cùng sự lưu luyến không muốn xa rời mãnh liệt trào dâng, Hạ Hành biết mình rất yêu vẻ ngoài người này, cũng yêu sự ngông cuồng càn rỡ của y, càng yêu chết bộ dáng giả vờ trầm tĩnh thản nhiên che giấu cô độc của y.
“Về nhà, anh đã về nhà.” Hạ Hành thì thầm bên tai y.
Hắn không nhớ nổi Hà Hoan đã làm bao nhiêu lần, nhưng mơ hồ biết y đã rửa ráy giúp mình, lau từng chút mồ hôi trên mặt hắn, rồi vẫn luôn ôm hắn đến khi quang não trên giường rung lên.
Hạ Hành ngủ rất say, không ngừng chui đầu vào ngực Hà Hoan, y không kéo giường ra, thế nên hai người vẫn chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, ôm nhau qua một đêm.
Hạ Hành bị đói tỉnh, hắn lục tục bò dậy, với lấy ly nước để đầu giường, nhìn quân phục của mình bị Hà Hoan kéo hư giờ như kỳ tích mà phẳng lì chỉnh tề nằm ở nơi đó, ngay cả một cúc áo cũng không thiếu.
Chắc là Hà Hoan đã đem đi bên hậu cần đổi bộ mới giúp hắn.
“Đi đâu rồi…” Hạ Hành vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng khàn như lửa vừa nướng qua, cảm giác đau nhức từ sống lưng chạy thẳng lên đầu.
“Đệt!” Hắn bực bội đấm một cái lên giường.
Ăn xong phủi mông đi, đồ cặn bã.
Hạ Hành cầm quang não của mình đeo lên, chuyện đầu tiên làm là tìm Hà Hoan hỏi tội.
Nhưng gọi nhiều lần vẫn không người nghe máy.
Lúc này, có người gõ cửa nói.
“Hạ Hành, cậu còn đang ngủ à?
Thanh âm này hơi quen quen, nhưng không mấy khi nghe thấy lắm. Hạ Hành nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là bác sĩ tâm lý tên Ngô Nhuận kia?
Hắn dứt khoát ngã thẳng lên giường, lành lạnh cất lời: “Hạ Hành đã chết, có việc vui lòng hóa vàng mã.”
“Cậu dậy rồi? Dậy thì tốt. Có thể mở cửa dùm tôi không? Trước khi Hà Hoan đi có nhờ tôi ghé qua xem cậu xem, cậu còn đang sốt đấy.”
Gì? Hà Hoan kêu Ngô Nhuận qua xem hắn?
Coi như là sốt, thì kêu bác sĩ tâm lý cũng như không.
“Hà Hoan đâu rồi?” Hạ Hành hỏi.
Thật không muốn nói chuyện chút nào, vừa mở miệng nói cổ họng đã khó chịu.
“Cậu ta à… vi phạm quân quy, bị nhốt trong phòng nhỏ một ngày rồi.”
Ngô Nhuận vừa dứt câu hắn đã ngạc nhiên. Vi phạm quân quy?
Tên kia vẫn lêu lổng với mình suốt mà, sao có thể vi phạm cái gì chứ?
Hạ Hành xoay người xuống giường, vừa đứng lên eo đã mềm nhũn, suýt thì quỳ sụp xuống.
Đậu xanh! Chuyện gì thế này!
May mà Hà Hoan đã mặc quần áo giúp mình, nếu không giờ tự xỏ quần áo không bằng chết quách đi cho rồi.
Đi có một đoạn mấy bước chân như vậy mà hắn đã run rẩy đến hoài nghi cuộc đời.
“Anh nói Hà Hoan vi phạm quân quy? Anh ấy vi phạm cái gì?” Không chờ Ngô Nhuận mở miệng Hạ Hành đã gấp gáp hỏi.
“Để đồng đội không thể nào tham gia huấn luyện và diễn tập.” Ngô Nhuận vào ngồi xuống bên cạnh, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ giúp hắn, “37.5°C, còn đang sốt.”
“Là chỉ tôi?” Hạ Hành chỉ chỉ mình.
“Không thì còn ai. Cậu đã là thiếu úy, cũng là thành viên trong hạm tổ của Hà Hoan. Cậu nhìn bộ dáng bây giờ của mình đi, đang sốt, có thể còn bị viêm nhẹ, ít nhất ba ngày không thể tham gia huấn luyện. Người đầu têu là ai?” Ngô Nhuận ngẩng đầu, cười hỏi.
“Không ai. Tôi tự nguyện.”
Ngô Nhuận đến, còn mang theo thuốc, nói rõ người ta biết Hà Hoan đã làm gì hắn.
“Cậu tự nguyện? Nhưng Hà Hoan thân là cấp trên của cậu, có trách nhiệm và nghĩa vụ phải từ chối cậu. Cậu muốn tự nguyện cũng phải trong trường hợp các cậu không có bất kỳ bài huấn luyện, diễn tập hay nhiệm vụ nào.” Ngô Nhuận vừa nói vừa bơm thuốc vào ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho Hạ Hành.
“Ôi ôi ôi! Cái gì đây? Không thể tìm một bác sĩ chính thống đến xem được ạ?” Hạ Hành hỏi.
“Thuốc hạ sốt. Cậu muốn tìm bác sĩ đến, cũng được thôi. Nhưng mà phải nằm úp cho người ta kiểm tra thật kĩ, rồi chắc tầm mấy phút sau toàn bộ cứ điểm mặt trăng sẽ biết nguyên nhân vì sao Hà Hoan bị giam trong phòng một ngày.”
Ngô Nhuận không nhanh không chậm nói.
“Haiz…” Hạ Hành biết trình hóng chuyện của người ở đây đến mức nào.
“Cậu muốn nói gì hả?” Ngô Nhuận mặt không đổi sắc tiêm một mũi giúp hắn.
“Có thể để giam tôi vào phòng tối nhỏ thay Hà Hoan không?”
Không biết giờ Hà Hoan có sợ tối không, hay có khi đang ngồi ôm đầu gối trong góc tường.
Bất kể hôm qua tên kia có bao nhiêu vô sỉ, nhưng vừa nghĩ đến y đang ngồi trong phòng tối nhỏ, Hạ Hành vẫn cảm thấy khó chịu cùng đau lòng.
Ngô Nhuận nhìn hắn, bỗng cười lên: “Trời, đừng nói cậu nghĩ giam trong phòng nhỏ là cả căn phòng tối thui kín mít nhé?”
“Chẳng lẽ… không phải sao?” Hạ Hành hỏi.
“Thần kinh thao tác viên chiến hạm luôn căng thẳng, xét từ một góc độ nào khác mà nói, có thể còn yếu ớt hơn cả người thường. Sao có thể tùy tiện nhốt trong phòng tối kín mít không ánh sáng chứ?” Ngô Nhuận cười nói.
“Thế cái phòng nhỏ kia là sao?”
“Là một phòng đơn, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác. Sau khi vào thì ngồi đó, chuyên tâm vắt óc mà… viết kiểm điểm.”
Hạ Hành sửng sốt, rồi tự sặc nước miếng của mình ho sù sụ.
“Cậu còn muốn vào phòng nhỏ thay Hà Hoan không?”
Hạ Hành dùng sức lắc đầu: “Không không không!”
Hắn không giỏi viết kiểm điểm đâu! Bảo hắn viết kiểm điểm thà để hắn tình nguyện sút Hà Hoan vào đó còn hơn.
“Vậy được. Chỗ bị sưng của cậu Hà Hoan đã thoa thuốc, tôi cũng đã tiêm mũi hạ sốt giúp cậu, còn lại cậu tự lo lấy đi.”
Ngô Nhuận đưa cho hắn vài loại thuốc cùng hộp cơm của căn tin, rồi nhấc chân đi.
“Anh là bác sĩ tâm lý hay là bác sĩ thế?”
“Yên tâm đi, tôi có bằng bác sĩ, chữa không chết cậu đâu. Hơn nữa quan trọng nhất là, tôi kín miệng hơn mấy bác sĩ kia nhiều.”
“Vậy diễn tập cùng huấn luyện hôm nay của tôi làm sao đây?” Hạ Hành lại hỏi.
“Hà Hoan không đi xin nghỉ cho cậu thì cũng không đến nỗi phải chạy đi viết kiểm điểm, đúng không?”
Ngô Nhuận cười, ra khỏi phòng.
Hạ Hành thầm nghĩ, hôm qua tên kia quá phận quá, hắn đã sắp hôn mê đến nơi còn không chịu ngừng, đáng đời viết kiểm điểm.
Viết đến thiên hoang địa lão[1] đi!
[1] ý chỉ thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
Hạ Hành mở hộp đồ ăn, là cháo, uống một hớp dạ dày đã thoải mái hơn chút.
Chỉ là môi dính cháo hơi đau.
Là do hôm qua mình muốn đẩy Hà Hoan ra bị hàng này cắn.
Mụ nội nó, đau thật.
Hứa Xung cúi đầu, nắm chặt tay, bởi vì dùng sức mà ngón tay trắng bệch.
“Bác sĩ trị liệu cho Hà Hoan là Ngô Nhuận đúng không?” Hạ Hành hỏi.
“Ừ. Tôi biết Ngô Nhuận vừa bị cậu cho một đấm, nhưng tôi vẫn phải nói, Ngô Nhuận xem như là bác sĩ tâm lý số một hạm đội, đã từng cứu được rất nhiều thao tác viên. Sau đó khi Hà Hoan quay lại, mặc dù nhìn y vẫn như trước, vẫn nói đùa cùng chúng tôi, vẫn cố ý chạy đi đào góc tường nhà chúng tôi, nhưng… cảm giác lại khang khác. Tôi cảm thấy y khác với Hà Hoan tôi biết trước kia, mặc dù tôi không biết là khác chỗ nào.”
“Người trở lại, nhưng giống như hồn không còn trong xác.” Hạ Hành nói.
Hứa Xung ngơ người: “Đúng! Đúng! Chính là loại cảm giác này!”
Hạ Hành rũ mắt, nhớ đến lúc mình tỉnh lại sau chiến dịch kia, câu đầu tiên hỏi là Quan Thành đang ở đâu.
Khi đó nhân viên y tế đã nói xin lỗi, chiến hạm của đội Quan Thành chỉ còn một mình hắn sống sót, hắn vừa nghe đã cảm thấy chỉ hít thở bình thường cũng rất đau, trước mắt hết thảy tối sầm, cảm giác như trở lại trong khoang chiến hạm chật hẹp oi bức, cố gắng tranh đoạt từng giây từng phút để được sống sót trở về.
“Nghe nói Quan Thành đã cứu Hà Hoan trong Cuộc chiến Hắc yểm, nên Ngô Nhuận vì muốn cổ vũ Hà Hoan, đã tìm khắp nơi kiếm video hoặc bản ghi âm giọng nói của Quan Thành. Thậm chí đến hỏi cả tôi, bởi tôi đã từng là cộng sự với Quan Thành trong khoảng thời gian đóng quân ở căn cứ mặt trăng.”
Hạ Hành sững sờ, lập tức quay qua: “Anh nói gì? Ai cứu Hà Hoan trong Cuộc chiến Hắc yểm?”
“Quan Thành.” Hứa Xung hơi ngừng lại, “A, đúng rồi. Cậu từng điều khiển một chiến hạm với Quan Thành trong Cuộc chiến Hắc yểm mà. Có ấn tượng không?”
“Hả? Không có… Ban đầu tôi chỉ là dự bị đi theo thôi, không phải pháo thủ chính, chỉ vào mấy tiếng cuối mới bất đắc dĩ lên thay.”
Hạ Hành nhíu mày, cố gắng đào lại trí nhớ.
“Lúc đó chiến hạm của Hà Hoan mang số hiệu 21. Đây cũng là lý do tại sao [Cuồng sóng] là chiến hạm tân tiến đời đầu, đáng ra phải được đánh số 00 hoặc 01, nhưng mà lại mang số hiệu là 21.”
Hứa Xung vừa dứt câu, trong đầu Hạ Hành như có gì đó vụt qua, từ đại não đến toàn thân như có dòng điện chạy qua, nhẹ nhàng run lên.
“Chiến hạm của anh ấy số hiệu… 21?”
“Đúng vậy, cái này tôi sẽ không nhớ lầm đâu.” Hứa Xung đáp, “Dù sao giờ y vẫn dùng số hiệu kia mà.”
“Tôi… tôi biết rồi…” Hạ Hành buông khay thức ăn, đứng dậy.
“Này, cậu sao thế?” Hứa Xung lôi Hạ Hành lại, “Vì tôi nhắc đến Quan Thành hả?”
“Không… không phải. Là vì tôi… vì trí nhớ tôi quá kém. Thế mà tôi không nhận ra…”
Tim Hạ Hành đập bịch bịch, tiếng sau dồn dập hơn tiếng trước, như nắm đấm nện mạnh trong bóng tối, vừa bức bối vừa khó chịu.
Là do hắn quá ngu, từ lần đầu nhìn thấy Hà Hoan đã mang đầy lòng địch ý, không hề có một chút ý nghĩ muốn hiểu y, mà trong đầu chỉ toàn làm sao né y càng xa càng tốt.
Hắn không thích nụ cười của Hà Hoan, không nhìn cảm giác không nhìn thấu y mang đến, không thích tất cả phương thức tiếp cận hắn của y.
Nhưng có thể ngay từ đầu Hà Hoan đã biết hắn là ai, từng chút từng chút mang đến cho hắn nhiều thứ, bao gồm cả cảm giác an toàn.
Không phải tự nhiên mà Hà Hoan đi xem cuộc thi đấu kia, cũng không phải tự nhiên mà phát hiện ra tiềm lực lái chiến hạm của hắn, mà là y vẫn luôn biết.
Rõ ràng có thể để hạm đội triệu hắn về, hắn sẽ phải kề vai sát cánh cùng y, dù không tình nguyện cũng bị buộc phải đồng sinh cộng tử.
Nhưng Hà Hoan không làm như vậy.
Quá trình một người chờ một người khác mở rộng cửa lòng, luôn luôn dày vò và cô độc.
Nhưng Hà Hoan lựa chọn im lặng.
Hạ Hành biết vì sao y làm thế, bởi một khi Hà Hoan nói thẳng ra —— “Tôi vẫn luôn đi tìm em, người đã từng cứu tôi”, chắc chắn hắn sẽ mềm lòng, sẽ đem việc bầu bạn với Hà Hoan thành trách nhiệm của mình, xem bảo vệ Hà Hoan như một cách khác để bồi thường cho Quan Thành.
Hà Hoan nhìn thấu hết những thứ này, vậy nên lựa chọn một mình giấu kín.
Hạ Hành chạy nhanh trong hành lang căn cứ, mấy lần suýt đâm vào nhân viên làm việc.
“Êy! Hạ Hành! Chạy chậm thôi!”
Giờ hắn như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Tim như bị thắt chặt lại, rõ ràng chạy nhanh như vậy nhưng không hề có cảm giác hít thở dồn dập.
Thật ra hắn cũng giống như Hà Hoan, đáy lòng vẫn luôn có một thứ bị giam cầm trong không gian tối tăm chật hẹp, gò bó đến quên cả sợ hãi, luôn dùng thái độ thản nhiên đối mặt với sinh tử.
Bọn họ chưa bao giờ thực sự trở về.
Hạ Hành chạy như điên suốt một đường, nơi hắn đến không phải là phòng của Hà Hoan, mà là lối ra chân chính của bọn họ.
Khi hắn thở hồng hộc mở cửa phòng của y, Hà Hoan đã sửa sang nội vụ, gấp áo phông giúp Hạ Hành, y cúi đầu, ánh đèn trắng trên đỉnh đầu đáp trên mi, rơi xuống chóp mũi y, thành một bóng hình ôn nhu.
“Sao thế?” Hà Hoan ngẩng đầu, thấy bộ dáng Hạ Hành chạy nhanh đến tóc rối cả lên, trán lấm tấm mồ hôi, cười nói, “Đừng nói là em ăn nhiều quá vượt suất ăn căn tin nên mới bỏ chạy đấy nhé?”
Hạ Hành vất vả lắm mới thở đều lại, hầu kết nhúc nhích lên xuống, cảm thấy hơi hồi hộp.
“Hà Hoan này, anh có từng sùng bái người nào không?” Hạ Hành nhìn vào mắt y, cực kỳ nghiêm túc hỏi.
Rõ là trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vừa nhìn thấy Hà Hoan, hắn chợt cảm thấy không tự tin.
Ở trong lòng Hà Hoan, người cứu chiến hạm số 21 kia, rốt cuộc là Quan Thành, hay là hắn? “Ừ, sao tự dưng lại hỏi vậy?” Hà Hoan để việc trong tay xuống, đứng dậy, đến trước mặt Hạ Hành.
Ngón tay y lướt qua vầng trán đầm mồ hôi của Hạ Hành, nụ cười trên môi dưới ánh đèn càng thêm mềm mại.
“Chỉ muốn biết thôi.” Hạ Hành nói.
Hà Hoan như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, cúi đầu cười híp mắt: “Anh sợ anh nói thật em không tin thôi.”
“Em tin.”
Anh nói gì em cũng tin.
“Em.”
Thanh âm Hà Hoan rất nhẹ, nếu không phải Hạ Hành mong chờ câu trả lời từ sớm, có lẽ hắn đã không phân biệt được y nói cái gì.
“Em lợi hại như vậy à?”
Hạ Hành nghẹn ngào, cảm giác như ngàn vạn nỗi niềm tuôn trào từ trong thân thể, muốn mượn ngôn ngữ để giải phóng, nhưng đều bị ngăn tại cổ họng.
“Rất lợi hại.” Hà Hoan ngước mắt nhìn Hạ Hành.
Ánh mắt y rất sâu.
Hạ Hành từng nghe người ta nói, trong mắt một người có thể chứa muôn ngàn vì sao chứa đại dương sâu thẳm, nhưng hắn không thấy chúng trong mắt Hà Hoan.
Cái mà hắn thấy là đường về.
Là vũ trụ mênh mông, quay đầu thấy chốn về.
“Lợi hại như nào?” Hạ Hành tiến lên trước một bước, rút ngắn khoảng cách, rồi cúi người xuống, lấy góc nhìn từ dưới lên nhìn vào đôi mắt của Hà Hoan.
“Một kích đã trúng, không lệch một li.” Hà Hoan đáp.
“Bắn trúng vào đâu?” Hạ Hành hỏi tiếp.
Hà Hoan không trả lời hắn, mà xoay người, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quân phục ngay ngắn chỉnh tề đưa cho Hạ Hành xem.
“Bên hậu cần năng suất thật. Đưa đồ đến luôn rồi này.”
Hạ Hành cúi đầu, thấy hàm thiếu úy trên ve hàm.
“Em mặc thử đi, không vừa thì đem đi đổi.” Hà Hoan nói.
Hạ Hành đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Hà Hoan nói: “Anh thay giúp em.”
Hà Hoan đứng hình mất mấy giây, buồn cười nói: “Cục cưng à, em đây là đang làm nũng với anh hả?”
“Anh ơi, thay giúp em đi.” Hạ Hành kiên trì.
Ngón tay Hà Hoan run lên một cái.
“Nhìn em không đúng lắm, ngứa da?” Hà Hoan ngước mắt lên, cười nói.
Không biết vì sao giờ Hạ Hành bỗng nhạy cảm với mọi thứ của Hà Hoan.
Gồm ánh mắt y dần tối sầm, hô hấp cũng trầm hơn.
“Không phải em ngứa da, lòng em ngứa.” Ngón tay Hạ Hành lướt qua tai y.
Trước kia Hà Hoan hay chọc hắn như vậy, mỗi lần như thế lòng hắn cũng ngứa ngáy lắm.
Mà giờ người bị chọc đổi thành Hà Hoan, hình như tai y khẽ nhích một chút, phản ứng như vậy rất thú vị, thế nên hắn loại đưa tay đùa tiếp.
Nhưng Hà Hoan đã bất ngờ quay mặt sang, cắn một cái lên đầu ngón tay Hạ Hành, lành lạnh liếc hắn một cái, Hạ Hành nhìn mà mặt nóng lên.
Hà Hoan đang cảnh cáo hắn đừng có nghịch dại.
Hạ Hành vẫn quyết tâm cong ngón tay, móng tay chính xác cọ vào đầu lưỡi Hà Hoan, vừa chạm vào máu toàn thân như điên cuồng sôi trào, vọt thẳng lên đầu hắn.
Hà Hoan dùng đầu lưỡi nhè ngón tay hắn ra.
“Em muốn chết à.”
Thanh âm Hà Hoan như rít ra từ kẽ răng, y xoay người, giũ quân phục ra, khoác lên vai Hạ Hành, hất cằm ra hiệu hắn mau xỏ tay vào.
Hạ Hành nhìn hầu kết nhô lên của Hà Hoan, biết giờ người này cũng muốn ấy ấy lắm, nhưng mà chắc cấp trên đã hạ lệnh gì rồi, nên mới phải cố nhịn hết cỡ.
Hắn để mặc cho Hà Hoan cài nút áo lại, từ dưới lên đến trên cổ áo.
Hà Hoan cao hơn hắn một chút, Hạ Hành ngước lên có thể thấy y chuyên tâm cúi đầu, cài từng nút từng nút một cho hắn.
Ngón tay y rất đẹp, thon gọn mà không mất vẻ nam tính, đầu ngón tay mềm mượt không tính công kích.
“Ưm.” Hạ Hành nâng cằm.
“Đừng có chọc anh.” Hà Hoan lành lạnh lên tiếng.
“Nếu anh không muốn em vờn anh, chắc chắn sẽ không cài nút áo giúp em đâu, mà sẽ cách xa em.” Hạ Hành nghiêng mặt muốn hôn y.
“Anh không dễ chọc đâu.” Hà Hoan buông tay.
Y đang định lui về sau, Hạ Hành đã bắt ngờ đưa tay kéo cổ áo y lại.
“Không phải anh nói anh sùng bái em bởi một kích đã trúng, không lệch một li à? Vậy em bắn trúng chỗ nào rồi?”
Hạ Hành tiến về phía trước một bước, Hà Hoan nhẹ hít một hơi, quay mặt đi.
“Em bắn trúng nơi này chưa?” Hạ Hành cong ngón tay nhẹ gõ lên ngực Hà Hoan.
Trong mắt Hà Hoan có một loại khát khao xen lẫn chút trốn tránh, nhìn hai loại cảm xúc đan xen nhau làm Hạ Hành có xúc động muốn tháo mặt nạ của y xuống, để tâm ý của y không còn chỗ trốn.
“Em bắn trúng ở đâu còn không biết?” Hà Hoan hỏi ngược lại.
Từng chữ từng chữ rất có lực.
Giờ hết thảy trên thế giới này đã không quan trọng nữa, chỉ trừ Hà Hoan trước mắt.
Nhiệt độ của y, hô hấp của y, tất cả làm Hạ Hành không dời đi được.
“Sao anh nhận ra em?” Hạ Hành hỏi.
Đáy mắt Hà Hoan xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Gì?”
“Em nói, sao anh nhận ra em?”
Hạ Hành cười nghiêng người về phía trước, Hà Hoan còn muốn lui về sau, nhưng mà ha, phòng này có một tí như vậy, vừa lui vài bước sau đầu gối đã chạm vào thành giường, Hạ Hành thuận thế ấn bả vai y, ép ngồi xuống.
“Gì mà nhận ra em?” Tay Hà Hoan đặt trên eo hắn.
Tay y nhìn vậy nhưng rất có lực, dù Hạ Hành có thả lỏng toàn thân, y vẫn có thể vững vàng đỡ lấy.
“Có nhiều tuyển thủ phi hạm như vậy, sao anh cứ trùng hợp gặp phải em?” Hạ Hành nói.
Hà Hoan muốn đẩy hắn ra khỏi người, nhưng Hạ Hành đã dứt khoát ngồi lên đùi y.
“Phi công chiến hạm số 21 – Hà Hoan.”
Hà Hoan giật mình.
Y ngước đầu nhìn Hạ Hành, Hạ Hành nhìn sự ngạc nhiên khó giấu trên khuôn mặt y mà thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
“Anh… anh nhớ thanh âm em.” Rốt cuộc Hà Hoan cũng chịu nói thật.
“Thanh âm em? Em nói gì với anh?” Đúng là Hạ Hành có ấn tượng trên đường về cổng truy nhập đã từng giúp một chiếc chiến hạm thoát nguy, nhưng không nhớ đã nói qua gì với chiến hạm nọ.
“Em nói… Chúng ta về nhà.” Hà Hoan nói.
Chúng ta về nhà.
Là một câu nói bình thường phổ thông, nhưng là niềm tin duy nhất của Hạ Hành khi đó, bởi hắn phải dẫn Quan Thành trở về.
Cùng một câu nói như vậy, là động lực để Hà Hoan giữ vững đến bây giờ.
Hạ Hành luôn không rõ ý nghĩa Hà Hoan trong mình là như thế nào, nhưng giờ bỗng trở nên rõ ràng.
Đó là sức nặng toàn bộ thế giới mà hắn không thể tách rời, cũng là sức mạnh để hắn kiên trì vượt qua cô độc.
Hạ Hành cười, ôm lấy thế giới của mình.
“Cho nên, em đã bắn trúng anh chưa?”
Hà Hoan không đẩy hắn nữa, đưa tay ôm chặt lấy hắn, “Trúng rồi.”
Hạ Hành hôn lên gò má y, ban đầu chỉ là những nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, rồi dần trở nên kịch liệt.
Hà Hoan bỗng lật hắn lại, Hạ Hành suýt thì ngã xuống giường, buộc phải một tay chống đất, một tay túm ga trải giường, tí thì rớt xuống, may mà Hà Hoan đã kịp lôi trở lại.
Từng trận mưa hôn trút xuống trên gáy hắn, cánh tay Hà Hoan vờn quanh Hạ Hành, hoàn toàn không còn dáng vẻ ẩn nhẫn kìm chế như vừa nãy.
Thanh âm cởi nút áo rất mạnh, Hạ Hành bị y buộc quay mặt, thật không nghĩ tới vừa rồi người này còn không muốn lắm sao bỗng dưng vội vã vậy.
Đương nhiên, y kiềm chế rất lâu, cũng im lặng rất lâu.
Trắng trợn không chút kiêng dè, mới là dáng vẻ vốn có của y.
Hà Hoan giữ chặt Hạ Hành, như con cá đuối nước tìm được nguồn nước, mà Hạ Hành chính là dòng sông lớn kia, Hà Hoan phải một ngụm nuốt sạch hắn.
Y ôm chặt như muốn siết gãy xương Hạ Hành vậy, tiếng hô hấp cùng nhịp tim ngay bên tai hắn, như hàng ngàn con ngựa đang chạy băng băng, thần kinh Hạ Hành theo đó mà trở nên vô cùng nhạy cảm, suy nghĩ của hắn, cảm quan của hắn đều bị Hà Hoan bao kín đến gió không lọt, rõ là rất gò bó, không đường từ chối, nhưng tim Hạ Hành như rơi vào nơi mềm mại cực kỳ.
Đầu Hạ Hành tràn đầy sự điên cuồng cùng phóng túng, mà sự xâm nhập của Hà Hoan cứ như một ngòi lửa, chui vào máu thịt xương cốt của hắn, tung tăng dạo chơi tưng bừng kích nổ trong đó.
Họ không còn là những cá thể cô độc nữa, như đêm tối được ánh trăng bao bọc, như ánh sáng được mặt trời sưởi ấm.
Tình yêu cùng sự lưu luyến không muốn xa rời mãnh liệt trào dâng, Hạ Hành biết mình rất yêu vẻ ngoài người này, cũng yêu sự ngông cuồng càn rỡ của y, càng yêu chết bộ dáng giả vờ trầm tĩnh thản nhiên che giấu cô độc của y.
“Về nhà, anh đã về nhà.” Hạ Hành thì thầm bên tai y.
Hắn không nhớ nổi Hà Hoan đã làm bao nhiêu lần, nhưng mơ hồ biết y đã rửa ráy giúp mình, lau từng chút mồ hôi trên mặt hắn, rồi vẫn luôn ôm hắn đến khi quang não trên giường rung lên.
Hạ Hành ngủ rất say, không ngừng chui đầu vào ngực Hà Hoan, y không kéo giường ra, thế nên hai người vẫn chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, ôm nhau qua một đêm.
Hạ Hành bị đói tỉnh, hắn lục tục bò dậy, với lấy ly nước để đầu giường, nhìn quân phục của mình bị Hà Hoan kéo hư giờ như kỳ tích mà phẳng lì chỉnh tề nằm ở nơi đó, ngay cả một cúc áo cũng không thiếu.
Chắc là Hà Hoan đã đem đi bên hậu cần đổi bộ mới giúp hắn.
“Đi đâu rồi…” Hạ Hành vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng khàn như lửa vừa nướng qua, cảm giác đau nhức từ sống lưng chạy thẳng lên đầu.
“Đệt!” Hắn bực bội đấm một cái lên giường.
Ăn xong phủi mông đi, đồ cặn bã.
Hạ Hành cầm quang não của mình đeo lên, chuyện đầu tiên làm là tìm Hà Hoan hỏi tội.
Nhưng gọi nhiều lần vẫn không người nghe máy.
Lúc này, có người gõ cửa nói.
“Hạ Hành, cậu còn đang ngủ à?
Thanh âm này hơi quen quen, nhưng không mấy khi nghe thấy lắm. Hạ Hành nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là bác sĩ tâm lý tên Ngô Nhuận kia?
Hắn dứt khoát ngã thẳng lên giường, lành lạnh cất lời: “Hạ Hành đã chết, có việc vui lòng hóa vàng mã.”
“Cậu dậy rồi? Dậy thì tốt. Có thể mở cửa dùm tôi không? Trước khi Hà Hoan đi có nhờ tôi ghé qua xem cậu xem, cậu còn đang sốt đấy.”
Gì? Hà Hoan kêu Ngô Nhuận qua xem hắn?
Coi như là sốt, thì kêu bác sĩ tâm lý cũng như không.
“Hà Hoan đâu rồi?” Hạ Hành hỏi.
Thật không muốn nói chuyện chút nào, vừa mở miệng nói cổ họng đã khó chịu.
“Cậu ta à… vi phạm quân quy, bị nhốt trong phòng nhỏ một ngày rồi.”
Ngô Nhuận vừa dứt câu hắn đã ngạc nhiên. Vi phạm quân quy?
Tên kia vẫn lêu lổng với mình suốt mà, sao có thể vi phạm cái gì chứ?
Hạ Hành xoay người xuống giường, vừa đứng lên eo đã mềm nhũn, suýt thì quỳ sụp xuống.
Đậu xanh! Chuyện gì thế này!
May mà Hà Hoan đã mặc quần áo giúp mình, nếu không giờ tự xỏ quần áo không bằng chết quách đi cho rồi.
Đi có một đoạn mấy bước chân như vậy mà hắn đã run rẩy đến hoài nghi cuộc đời.
“Anh nói Hà Hoan vi phạm quân quy? Anh ấy vi phạm cái gì?” Không chờ Ngô Nhuận mở miệng Hạ Hành đã gấp gáp hỏi.
“Để đồng đội không thể nào tham gia huấn luyện và diễn tập.” Ngô Nhuận vào ngồi xuống bên cạnh, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ giúp hắn, “37.5°C, còn đang sốt.”
“Là chỉ tôi?” Hạ Hành chỉ chỉ mình.
“Không thì còn ai. Cậu đã là thiếu úy, cũng là thành viên trong hạm tổ của Hà Hoan. Cậu nhìn bộ dáng bây giờ của mình đi, đang sốt, có thể còn bị viêm nhẹ, ít nhất ba ngày không thể tham gia huấn luyện. Người đầu têu là ai?” Ngô Nhuận ngẩng đầu, cười hỏi.
“Không ai. Tôi tự nguyện.”
Ngô Nhuận đến, còn mang theo thuốc, nói rõ người ta biết Hà Hoan đã làm gì hắn.
“Cậu tự nguyện? Nhưng Hà Hoan thân là cấp trên của cậu, có trách nhiệm và nghĩa vụ phải từ chối cậu. Cậu muốn tự nguyện cũng phải trong trường hợp các cậu không có bất kỳ bài huấn luyện, diễn tập hay nhiệm vụ nào.” Ngô Nhuận vừa nói vừa bơm thuốc vào ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho Hạ Hành.
“Ôi ôi ôi! Cái gì đây? Không thể tìm một bác sĩ chính thống đến xem được ạ?” Hạ Hành hỏi.
“Thuốc hạ sốt. Cậu muốn tìm bác sĩ đến, cũng được thôi. Nhưng mà phải nằm úp cho người ta kiểm tra thật kĩ, rồi chắc tầm mấy phút sau toàn bộ cứ điểm mặt trăng sẽ biết nguyên nhân vì sao Hà Hoan bị giam trong phòng một ngày.”
Ngô Nhuận không nhanh không chậm nói.
“Haiz…” Hạ Hành biết trình hóng chuyện của người ở đây đến mức nào.
“Cậu muốn nói gì hả?” Ngô Nhuận mặt không đổi sắc tiêm một mũi giúp hắn.
“Có thể để giam tôi vào phòng tối nhỏ thay Hà Hoan không?”
Không biết giờ Hà Hoan có sợ tối không, hay có khi đang ngồi ôm đầu gối trong góc tường.
Bất kể hôm qua tên kia có bao nhiêu vô sỉ, nhưng vừa nghĩ đến y đang ngồi trong phòng tối nhỏ, Hạ Hành vẫn cảm thấy khó chịu cùng đau lòng.
Ngô Nhuận nhìn hắn, bỗng cười lên: “Trời, đừng nói cậu nghĩ giam trong phòng nhỏ là cả căn phòng tối thui kín mít nhé?”
“Chẳng lẽ… không phải sao?” Hạ Hành hỏi.
“Thần kinh thao tác viên chiến hạm luôn căng thẳng, xét từ một góc độ nào khác mà nói, có thể còn yếu ớt hơn cả người thường. Sao có thể tùy tiện nhốt trong phòng tối kín mít không ánh sáng chứ?” Ngô Nhuận cười nói.
“Thế cái phòng nhỏ kia là sao?”
“Là một phòng đơn, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác. Sau khi vào thì ngồi đó, chuyên tâm vắt óc mà… viết kiểm điểm.”
Hạ Hành sửng sốt, rồi tự sặc nước miếng của mình ho sù sụ.
“Cậu còn muốn vào phòng nhỏ thay Hà Hoan không?”
Hạ Hành dùng sức lắc đầu: “Không không không!”
Hắn không giỏi viết kiểm điểm đâu! Bảo hắn viết kiểm điểm thà để hắn tình nguyện sút Hà Hoan vào đó còn hơn.
“Vậy được. Chỗ bị sưng của cậu Hà Hoan đã thoa thuốc, tôi cũng đã tiêm mũi hạ sốt giúp cậu, còn lại cậu tự lo lấy đi.”
Ngô Nhuận đưa cho hắn vài loại thuốc cùng hộp cơm của căn tin, rồi nhấc chân đi.
“Anh là bác sĩ tâm lý hay là bác sĩ thế?”
“Yên tâm đi, tôi có bằng bác sĩ, chữa không chết cậu đâu. Hơn nữa quan trọng nhất là, tôi kín miệng hơn mấy bác sĩ kia nhiều.”
“Vậy diễn tập cùng huấn luyện hôm nay của tôi làm sao đây?” Hạ Hành lại hỏi.
“Hà Hoan không đi xin nghỉ cho cậu thì cũng không đến nỗi phải chạy đi viết kiểm điểm, đúng không?”
Ngô Nhuận cười, ra khỏi phòng.
Hạ Hành thầm nghĩ, hôm qua tên kia quá phận quá, hắn đã sắp hôn mê đến nơi còn không chịu ngừng, đáng đời viết kiểm điểm.
Viết đến thiên hoang địa lão[1] đi!
[1] ý chỉ thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
Hạ Hành mở hộp đồ ăn, là cháo, uống một hớp dạ dày đã thoải mái hơn chút.
Chỉ là môi dính cháo hơi đau.
Là do hôm qua mình muốn đẩy Hà Hoan ra bị hàng này cắn.
Mụ nội nó, đau thật.
Danh sách chương