“Còn một phút nữa! Cố lên.”
“Đừng chết! Đừng chết mà nhóc!”
Phía sau Hạ Hành là hơn hai mươi chiếc chiến hạm của địch, hắn giống như ngôi sao băng cực nóng đang chạy trốn khỏi tầng khí quyển hừng hực.
Hạ Hành nheo mắt, xoay thêm một vòng nữa, bất ngờ bỏ xa chiến hạm của địch, sau đó lại bắt đầu khởi động trò chơi “Rắn săn mồi” trong không gian vũ trụ bao la. Hạ Hành liên tiếp bắn trúng hai chiến hạm, dưỡng khí và năng lương của hắn chỉ còn lại ba phần trăm.
“Còn ba mươi giây!”
Hạ Hành không ngừng tiêu diệt chiến hạm của địch, đồng thời không để chiến hạm của địch bắn trúng.
Mặc dù biết rõ mình sẽ không chết ở chỗ này, nhưng thần kinh của hắn vẫn căng thẳng.
Thực chiến càng khủng khiếp và ác liệt hơn bây giờ nhiều, nếu không qua được bài kiểm tra cấp bậc thao tác viên này, Hạ Hành biết trong thực chiến mình chỉ còn một con đường thành liệt sĩ mà thôi.
Mà thân là một thao tác viên chiến hạm, hắn rất rõ rang rằng, nếu dẫn kẻ địch rời xa trái đất được một giây, thì quân bảo vệ trên trái đất sẽ có nhiều thêm một giây để xuất kích.
Hắn chuyển hướng, tiếp tục bắn rơi một chiến hạm địch, đồng thời không thể không nhanh chóng chuyển khiên năng lượng để đỡ đòn, năng lượng dự trữ lập tức giảm xuống còn 1%.
“Còn mười giây!”
Hạ Hành tiếp tục di chuyển, vô số đạn năng lượng vụt qua chiến hạm của hắn.
“Năm giây!”
Mỗi một giây Hạ Hành đều phải tránh vô số lần bắn tỉa, làn đạn đến từ nhiều hướng khác nhau, đan xen vào như một tấm lưới, mà hắn đang chật vật trong tấm lưới đó.
“Bốn giây!”
Năng lượng dự trữ còn lại 0.5%
“Ba giây!”
Khiên năng lượng ngừng hoạt động.
Hạ Hành không còn khiên chắn đạn, chỉ có thể chấp nhận hi sinh những bộ phận không chí mạng, một bên để đạn năng lượng xuyên thấu thân chiến hạm, một bên khác nhanh chóng sửa chữa.
Trán Hạ Hạnh toát mồ hôi lạnh, lưng hắn đã ướt đẫm.
“Hai giây!”
Các nhân viên trong phòng giám sát đều quên cả làm việc, chỉ quan tâm đến giấy cuối cùng của Hạ Hành.
“Một giây!”
Cuối cùng Hạ Hành vẫn bị chiến hạm địch bao vây, không có khiên năng lượng hắn chắc chắn phải chết.
Khoang chiến hạm bị thủng, thậm chí không thể sửa chữa được nữa, giây phút nó nổ tung, tất cả mọi người đều nín thở.
Đã qua chưa? Người xem đều tự hỏi.
A Nhược mở to hai mắt nhìn dữ liệu trên màn hình, vì cho dù Hạ Hành không vượt qua được bài kiểm tra này, hắn cũng đã cung cấp cho bộ phận kĩ thuật những số liệu mới tinh.
Nhưng đối với một thao tác viên xuất sắc như vậy, A Nhược cảm thấy hắn xứng đáng đạt được cấp A.
Hạ Tu Văn ngơ ngác nhìn màn hình, chờ đợt kết quả cuối cùng. Lòng bàn tay của ông đều là mồ hôi.
Hà Hoan ngồi cạnh vỗ nhẹ mu bàn tay của ông, nhẹ giọng nói: “Ba, đừng lo lắng.”
Ngay sau đó, toàn bộ phòng giám sát vang lên một trận hoan hô.
“Ahhh —— được —— thông qua!”
“Quá tốt rồi quá tốt rồi!”
Tiếng vỗ tay liên tiếp, có người còn tung mũ quân phục lên.
Khung cảnh đó như là ăn mừng thắng lợi của đợt diễn tập lớn.
Hạ Tu Văn thẫn thờ nhìn màn hình hiển thị [Level A], đưa tay che mặt.
“Ba, làm sau vậy?”
“Tôi nên khóc hay nên cười đây?” Hạ Tu Văn run giọng.
Thao tác viên cấp A, đồng nghĩa với việc khi chiến tranh xảy ra, Hạ Hành sẽ bị phái đến chỗ nguy hiểm nhất.
“Con sẽ bảo vệ em ấy, nên ba đừng khóc. Ngài phải hãnh diện, phải tự hào vì em ấy.” Hà Hoan nhẹ nhàng nói.
Hạ Tu Văn xoay người lại, ôm lấy Hà Hoan: “Cảm ơn, tôi biết mỗi nam nhi đều nuôi chí lớn, vậy nên dù rất muốn nhưng tôi không thể để nó được bao bọc như một đóa hoa trong nhà kính…Nó sẽ trở thành một người mà kẻ địch sao Hỏa vừa nghe đã khiếp sợoHoaHnsdvfdv.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Hà Hoan vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tu Văn.
Lạc Thiên Hà rũ mắt, mặt lộ nét cười nhìn cấp bậc hiển thị trên màn hình.
“Thằng nhóc này thực sự rất tuyệt.”
“Ngài có đánh giá như vậy, không phải vì cậu ấy vượt qua bài test 4 chứ?” Thư ký cười hỏi.
“Vì Hạ Hành dù hy sinh bản thân cũng không dẫn kẻ địch bay hướng trái đất. Đối với hắn mà nói, bảo vệ quan trọng hơn cả thắng thua.”
“Đúng, đây mới là điều cần có nhất của một thao tác viên chiến hạm liên bang.” Lạc Thiên Hà nói.
Hạ Hành nhắm chặt mắt, dựa sâu vào ghế, thời điểm chiến hạm, hắn thực sự nghĩ mình chết rồi.
Nhưng hắn không hề thấy sợ hãi, chỉ theo bản năng duỗi tay về vị trí phi công.
Nếu đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn muốn được lần nữa cảm nhận sự tồn tại của Hà Hoan.
Cửa khoang mở ra, không khí trong lành tràn vào, còn cả hương vị quen thuộc Hạ Hành không thể nào quên được.
Dù mỗi người trong toàn hạm đội liên bang đều cùng một loại nước giặt quần áo, nhưng Hạ Hành vẫn có thể nhận ra được sự tồn tại của Hà Hoan.
“Em thích khoang mô phỏng vậy hả? Hay là muốn anh ôm ra không?” Hà Hoan cười hỏi.
Hạ Hành nghiêng mặt nhìn y, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ an tâm.
“Anh có giỏi thì ôm em ra đi.” Hạ Hành đập hai tay xuống, nằm bò trên ghế thao tác viên.
Hà Hoan nhìn hắn hai giây, nói: “Ok luôn.”
Tên này khom người tiến vào buồng lái thật, mở đai an toàn trên ghế Hạ Hành, nhấc hắn lên.
Bởi vì không gian trong khoang nhỏ hẹp, Hà Hoan khom lưng cúi đầu, y nhìn Hạ Hành nở nụ cười: “Em có thể ăn nhiều hơn nữa.”
Hạ Hành nâng cằm, chạm nhẹ vào khoé môi Hà Hoan, rồi lười biếng ngẩng đầu như một chú mèo đang tắm nắng.
Mãi đến khi Hà Hoan ôm Hạ Hành ra cửa khoang, ánh đèn sáng ngời khiến hắn không thể không mở mắt ra.
Tiếp đón là một tràng âm thanh vang dội: “Chúc mừng Hạ Hành trở thành thao tác viên cấp A.”
Sau đó là một tràng pháo tay.
Đó là giọng của Lạc Thiên Hà!
Hạ Hành giật mình nhảy khỏi người Hà Hoan, ngã xuống đất.
Vừa đứng dậy nhìn, ông trời của tôi ơi, Lạc Thiên Hà, thư ký của ông, A Nhược, Hạ Tu Văn, vài người mặc áo blouse, có mấy người mặc quân phục như là huấn luyện viên hoặc thao tác viên cấp cao, tất cả đều đứng đợi hắn.
Nghĩa là cái điệu bộ được Hà Hoan “ôm” như mèo không xương của hắn bị người ta thấy hết rồi.
Mặt Hạ Hành như nhỏ máu đến nơi, xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
Hắn lập tức đứng lên, thẳng lưng, nghiêm chỉnh giơ tay chào Lạc Thiên Hà.
Khoé miệng Lạc Thiên Hà khẽ run, rõ ràng là ông rất muốn cười nhưng vì giữ hình tượng mà gắng nhịn xuống.
Ngược lại, A Nhược đứng sau Lạc Thiên Hà không kiêng nể gì mà ôm bụng cười.
Hạ Tu Văn cũng hơi lúng túng nâng kính mắt.
Hạ Hành cắn răng nhỏ giọng hỏi Hà Hoan: “Sao anh không nói cho em biết trung tướng đến đây?”
“Anh phải ôm em cho trung tướng thấy, chứ không ông ấy đưa em đi xứng đôi với người khác thì sao.” Hà Hoan mỉm cười, nghiêm chỉnh đáp.
Lần đầu tiên Hạ Hành có xúc động muốn đánh một trận quyết liệt với người nào đó.
“Chào mừng trở lại hạm đội liên bang, thiếu uý.” Lạc Thiên Hà nói.
Hạ Hành kinh ngạc: “Thao tác viên cấp A chỉ ngang bậc thiếu uý?”
Thư ký Lạc Thiên Hà giải thích: “Này nhóc, đừng có khùng. Những học viên tốt nghiệp ngạch quân dự bị mới có tư cách trở thành thiếu uý, trung tướng đã cân nhắc cậu rời khỏi ngạch quân dự bị do ‘Cuộc chiến Hắc yểm’, nên mới ngoại lệ coi như cậu đã tốt nghiệp và đến trao quân hàm.”
Hạ Tu Văn ho khan, giải thích cho Hạ Hành: “Theo cấp bậc quân đội thì quân hàm của con là thiếu uý, còn thao tác viên cấp A là cấp bậc kỹ thuật của con.”
“Ồ” trong lòng Hạ Hành suy nghĩ, cho nên dù mình là thiếu uý nhưng kỹ thuật còn lợi hại hơn nhiều trung uý, thượng uý khác.
Hà Hoan còn lạ gì Hạ Hành, nghiêng về phía hắn, mỉm cười giải thích: “Đối với vấn đề này, chúng ta hiểu đơn giản thế này. Giả sử em làm thiếu uý, mức lương chỉ có 5 tinh tệ. Nhưng em là thao tác viên cấp A nên sẽ có thêm 50 tinh tệ tiền bồi dưỡng, tổng cộng là 55 tinh tệ.”
“Còn Hứa Xung thì sao?”
“Hứa Xung là thiếu tá, lương của hắn 20 tinh tệ, thao tác viên cấp A được 50 tinh tệ, tổng cộng lại là 70 tinh tệ. Như vậy nhiều hơn em 15 tệ, nhưng hắn cũng lớn tuổi hơn em mà. Em một mình no cả nhà không đói, còn hắn phải quản lý cả đội, xem như là phí vất vả nữa, phải không?”
Nghe Hà Hoan nói như thế, Hạ Hành rất hài lòng.
Hắn đi lên phía trước ôm lấy Hạ Tu Văn, ghé vào bên tai ông: “Ba à, sau này chúng ta không cần sợ Tô Chấn nữa.”
Hạ Tu Văn sững sốt, viền mắt lập tức đỏ hoe, đưa tay lên vỗ lưng con trai.
“Cậu ấy là của cậu.” Lạc Thiên Hà nhìn Hà Hoan. “Làm quân nhân, phải huấn luyện đúng lúc, diễn tập tích cực, tuân thủ kỷ luật, không ai có đặc quyền.”
Hà Hoan hạ thấp lông mày, gật đầu.
“Còn chuyện gì nữa không?” Lạc Thiên Hà nhìn qua mọi người ở hiện trường.
“Nếu không có vấn đề gì nữa, có phải chúng ta nên bảo Hạ Hành khao mọi người một bữa không?” A Nhược cười nói.
“Được, sữa đậu nành là đủ.” Hạ Hành vỗ ngực nói với A Nhược.
“Trung tướng, ngài đã đọc báo cáo của tôi chưa?” Hà Hoan đi về phía Lạc Thiên Hà, hình như là có việc quan trọng muốn bàn với ông.
Hạ Hành hiểu ý không đi theo, đứng đó nói chuyện với ba mình.
“Sau này con sẽ cùng Hà Hoan lái một chiếc chiếc hạm?” Hạ Tu Văn hỏi.
“Dạ. Sao vậy ạ? Ba cảm thấy Hà Hoan không đáng tin sao? Ba yên tâm, anh ấy rất giỏi!” Hạ Hành nói.
Hạ Tu Văn thở dài, vỗ vai Hạ Hành: “Là Hà Hoan rất quan tâm đến con. Ba sợ cậu ta chiều hư con, để con cà lơ phất phơ, không biết trời cao đất dày.”
“…Sao có thể chứ. Con trai của ba rất đáng tin cậy đó!” Hạ Hành nói.
Mấy huấn luyện viên cũng đến trò chuyện giết thời gian với Hạ Hành.
Nói về chiến lược chiến thuật, kỹ năng bắt tỉa, làm một người bình thường không thích nói chuyện với người lạ như Hạ Hành bỗng rôm rả theo.
Thậm chí họ còn muốn Hạ Hành đến chỗ họ làm mẫu cho các học viên.
Hà Hoan cùng Lạc Thiên Hà đi qua hành lang, Lạc Thiên Hà nghiêng người ra hiệu thư ký trưởng và cảnh vệ cách xa một đoạn, chỉ còn lại hai người họ.
Lạc Thiên Hà nửa đùa nửa thật hỏi: “Cậu hỏi ta đã xem báo cáo của cậu chưa, cụ thể là cái nào? Cái xin ở ký túc xá đôi hả?”
“Tôi có thể xin ở ký túc xá đôi được không?” Hà Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bớt giả vờ với ta.” Lạc Thiên Hà nói tiếp, “Phi công đến với pháo thủ là chuyện bình thường. Hạm đội cũng không mất nhân tính đến vậy. Nhưng các cậu còn quá trẻ, ta hy vọng các cậu dành thời gian của mình để tăng độ xứng đôi, chứ không phải chỉ để tận hưởng yêu đương.”
“Vâng, tôi đang nói đến Ngôn Dụ Phong.” Hà Hoan nói.
“Hạm đội sẽ không bỏ qua nhân tài ưu tú, nhưng quan trọng là chúng ta phải tôn trọng lựa chọn cá nhân của cậu ấy.” Lạc Thiên Hà nghiêm túc trả lời.
“Tôi hiểu rồi.” Hà Hoan gật đầu.
Tối hôm đó, Hạ Hành mời Ngôn Dụ Phong và Diệp Dương đến căn tin ăn cơm.
Cả người Diệp Dương như phát điên: “Trời ơi! Anh thật sự trở thành thao tác viên chiến hạm! Còn là cấp A! Chờ khi em về Trái đất chắc chắn sẽ kể cho bạn học nghe, thật là hãnh diện! Dù gì em cũng từng là đồng đội của thao tác viên cấp A đó!”
Mặc dù Ngôn Dụ Phong có chút bất ngờ, nhưng kết quả là trong dự đoán của hắn, hắn mỉm cười vuốt tóc, nâng ly chúc mừng Hạ Hành: “Chúc mừng cậu, cũng chúc mừng Hà Hoan, sau nhiều năm cuối cùng đã được mãn nguyện, có pháo thủ của riêng mình.”
Hà Hoan mỉm cười, “Chúng ta đều sẽ đạt được ước nguyện.”
Hạ Hành nhìn bộ dáng của Ngôn Dụ Phong, chợt ý thức được dù bây giờ Ngôn Dụ Phong là hoạ sĩ, lúc trước khi còn là học viên dự bị cũng rất siêng năng chăm chỉ, có lẽ sâu trong lòng hắn vẫn còn lưu luyến chiến hạm.
“Lão Ngôn…”
Hạ Hành vừa mở miệng, Ngôn Dụ Phong đã nói trước: “Tôi rất cảm ơn tất cả mọi người ngồi ở đây, bao gồm cả Vương Thiên Chuy. Nếu như không có mọi người, tôi không thể nào giành được ngôi vị quán quân trong giải đấu phi hạm, không thể đến tham quan cứ điểm mặt trăng. Mọi người không cần phải thương hại tôi, hoặc vì mình trở thành thao tác viên mà lo tôi tiếc nuối. Dù trong lòng tôi có hối tiếc thật, nhưng hơn thế nữa…Tôi biết là không phải nguyện vọng nào cũng thể trở thành hiện thực! Làm người không thể quá tham lam, đúng không?”
Hà Hoan rũ mắt, cười nhẹ: “Tham lam một chút cũng được mà. Chỉ cần một ngày chưa rời hạm đội liên bang thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.”
Hạ Hành nhìn Hà Hoan, trong lòng chợt có linh cảm.
Mà linh cảm đã nhanh chóng được kiểm chứng.
Vì có một người đến phía sau họ, lịch sự hỏi: “Xin hỏi ở đây có Ngôn Dụ Phong tiên sinh không?”
Tất cả đều quay đầu lại, là thư ký của Lạc Thiên Hà.
“Tôi là Ngôn Dụ Phong, xin hỏi có chuyện gì không?” Ngôn Dụ Phong nhìn đối phương mặc quân phục, thái độ cực kỳ nghiêm túc, vội vàng đứng dậy.
“Cậu đừng hoảng, chỉ là có người muốn trò chuyện với cậu một lát. Nhưng mà có vẻ tôi đến thông báo không đúng lúc lắm, mọi người cứ liên hoan thoải mái, xong tôi lại đến tìm cậu.” Thư ký mỉm cười.
Thư ký của Lạc Thiên Hà không thể tuỳ tiện đến đây tìm người chỉ để trò chuyện, cơ bản Hạ Hành đã đoán được bản báo cáo Hà Hoan đưa cho Lạc Thiên Hà có nội dung gì.
Hạ Hành cắn một miếng khoai tây chiên, hất cắm về phía Ngôn Dụ Phong.
“Lão Ngôn, bây giờ mọi người ở đây ăn khoai tây chiên uống nước ngọt, anh cũng không ăn được đúng không? Vậy thì cứ thoải mái đi nói chuyện với người ta đi, mọi người ở đây chờ anh.” Hạ Hành nói.
“Hả?” Ngôn Dụ Phong luôn bình tĩnh lộ vẻ hơi lo lắng.
“Đi đi. Có lẽ khi cậu trở về, chúng ta sẽ được ăn thêm một bữa liên hoan nữa.” Hà Hoan một tay chống cằm, một tay khoác vai Hạ Hành.
Ngôn Dụ Phong đứng dậy, gật đầu, ánh mắt dần lóe lên tia thần thái đặc biệt.
Đó là mong chờ.
“Thế nên, nói một gì thì nói, lão Ngôn vẫn rất rất muốn trở thành chữa trị sư.” Hạ Hành vừa nhai khoai tây chiên vừa nói.
Diệp Dương vừa nghe, mắt sáng như sao: “Vậy còn em? Em cũng muốn trở thành phòng ngự sư!”
“Bé ngoan vẫn nên thi đại học đi! Thi xong hẵng nghĩ đến vào ngạch quân dự bị, mấy anh chờ bé.” Hạ Hành xoa đầu Diệp Dương.
Diệp Dương hất tay Hạ Hành: “Anh thật quá đáng! Thế mà lấy tay ăn khoai tây chiên sờ đầu em!”
Hạ Hành cười xấu xa: “Í za, bị nhóc phát hiện.”
Hứa Xung vừa xong việc ngày hôm nay, nghe tin Hạ Hành vượt qua bài kiểm tra thao tác viên đã lập tức chạy đến.
“Nhãi ranh giỏi lắm! Chưa tốt nghiệp quân dự bị đã trở thành thao viên cấp A! Có chừa đường sống cho người ta không!”
Hứa Xung ngoài miệng nói “Không còn đường sống”, nhưng vẫn rót nước ngọt chạm cốc cùng Hạ Hành.
Hạ Hành cứ như anh đại, nhướng mày: “Hứa đội, xem ở thái độ tốt của anh, nếu sau này gặp nhau lúc diễn tập, tôi nhất định sẽ cho anh chết nhanh gọn cho đỡ đau khổ!”
Trán Hứa Xung nổi gân xanh, suýt nữa đã nhấn đầu Hạ Hành vào miếng gà rán trước mặt.
“Anh Hành giỏi thật đấy! Em nghe nói anh đã hoàn thành test 4 một mình! Trước đó em còn phải mời Hứa đội hợp tác, thi sáu lần mới thông qua test 4 đấy!” Trần Thuật nhìn Hạ Hành với ánh mắt sùng bái.
“Cậu biết tại sao cậu phải thi tận sáu lần không?” Hạ Hành nghiêm túc nhìn Trần Thuật.
Trần Thuật xấu hổ cười: “Bởi vì thực lực em còn kém.”
“Sai! Bởi vì cậu tìm Hứa Xung hợp tác để kiểm tra! Cậu bị anh ta kéo chân đó em trai à!” Hạ Hành nói.
“Nhãi thúi này! Được voi rồi muốn đòi tiên luôn hay gì! Có muốn ăn đập không?” Hứa Xung làm dáng xắn tay áo lên.
“Có sức thì đừng đánh tôi! Để dành mà đánh ‘Sát thủ sao Hoả’ ấy.” Vẻ mặt Hạ Hành tự nhiên.
Hứa Xung sửng sốt, rồi bật cười, “Tuyệt lắm nhóc quỷ, giờ cậu là pháo thủ của Hà Hoan rồi!.”
“Đúng vậy, sau này Hà Hoan sẽ không nhăm nhe cướp quả kiwi nhà anh nữa.” Hạ Hành đưa tay véo nhẹ tai Hà Hoan.
Hà Hoan mỉm cười, ngoài kêu “Đau, đau”, nhưng người thì dựa vào vai Hạ Hành, cảnh tưởng này dẫn đến bao ánh mắt trong căn tin lia đến.
Bọn họ chưa từng thấy Hà Hoan có cử chỉ thân mật như vậy với ai bao giờ.
“Không, ý của tôi là giờ chúng ta đã có những chiến hữu mạnh mẽ. [Cuồng sóng – 21] sẽ mạnh hơn trước, có nghĩa là khi đại chiến xảy ra, xác suất chúng ta có cơ hội sống sót trở về sẽ càng lớn hơn.” Hứa Xung nghiêm túc nhìn Hà Hoan và Hạ Hành.
“Đúng vậy, tôi cũng có ý như thế, lên chiến trường, anh đây sẽ chiếu cố anh.” Hạ Hành nâng ly.
Người đi đến nói giọng trêu đùa: “Ai muốn chiếu cố ai?”
“Dawson? Cái tên nhà anh lúc nào mới về trái đất thế?” Hứa Xung quay đầu lại, nhìn thấy Dawson mặc thường phục ngồi xuống bên cạnh.
“Chào Dawson đội trưởng ạ.” Trần Thuật ngoan ngoãn chào hỏi.
Dawson nhìn Hạ Hành, cười nói: “Cậu xem pháo thủ nhà Hứa Xung lễ phép chưa.”
Hà Hoan mỉm cười, rót cho Dawson một ly: “Hứa đội vừa hỏi anh đấy, khi nào anh về trái đất?”
“Trưa mai xuất phát. Khoảng một tháng nữa các cậu phải đến cứ điểm trạm không gian phải không?” Dawson nhấp một ngum rượu.
“Bây giờ tình hình ở sao Hoả như thế nào?” Hứa Xung hỏi.
“Nghiêm trọng hơn so với dự đoán. Vốn cho là trong vòng vài năm nữa có thể dẹp tan sao Hoả, nhưng gần đây chúng đã nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế nên gần đây chúng nó thường đến gây chiến những trận lớn hơn là những cuộc tập kích quy mô nhỏ như trước. Cứ điểm trạm không gian trạm phòng tuyến thứ hai, nếu như bị phái đi cứ điểm sao Hỏa thì đó đang là trung tâm chiến hỏa đấy.” Dawson trả lời.
“Cực khổ rồi.” Hà Hoan lại cụng ly với đối phương.
Nghe đến đó, Hạ Hành càng tôn trọng Dawson hơn, cũng cụng ly với hắn.
Dawson nhìn Hạ Hành, nói: “[Cuồng sóng – 21] là chiến hạm có tốc độ nhanh nhất hạm đội khu Đông. Giờ đã có pháo thủ, hẳn là sẽ càng phát huy hết sức mạnh.”
“Vậy thừa dịp mọi người hạm đội khu Tây chưa rời đi, chúng ta tổ chức một buổi diễn tập quy mô nhỏ đi?” Hửa Xung đề nghị.
Dawson vừa nghe, cúi đầu cười: “Mấy đứa láo lếu này, xem hạm đội khu Tây như đá mài dao hay gì. Được thôi, chúng ta diễn tập một trận. Có [Phượng hoàng – zero] của lão Hứa cộng thêm [Năm ánh sáng – 79] của tôi, chúng ta đồng thời đối chiến Hà Hoan và Hạ Hành, xem bọn họ có xử lý được không?”
Hạ Hành để khoai tây chiên qua một bên: “Quá tốt rồi! Một là đội trưởng Trung đội 1 khu Đông, một người là đại thần hạm đội khu Tây! Đi nào! Nếu có Chu Hồng và Cố Hoài ở đây, chắc chắn sẽ bắt đầu đặt cược rồi!”
Hạ Hành vừa nói xong, Hứa Xung đã phụt cả nước.
“Này nhóc ranh… hạm đội còn chưa phát tiền lương cho cậu đâu, thế còn dám cược?”
“Đúng là cơ hội hiếm có khó tìm. Tôi sẽ xin phép cấp trên chuẩn bị ba chiến hạm để diễn tập.” Hà Hoan đứng dậy, lại cúi người nói vào tai Hạ Hành, “Ăn cho no nhé.”
Đợi Hà Hoan đi, Hứa Xung nhìn Hạ Hành đang bẻ cánh gà, lành lạnh bỏ một câu: “Đừng ăn nhiều như vậy. Lát nữa diễn tập lại nôn ra trong chiến hạm, hạm đội khu Tây nó lại cười vào mặt cho.”
Khoảng nửa tiếng sau, tin tức về việc hạm đội khu Đông và khu Tây hợp tác diễn tập đã lan truyền khắp toàn bộ cứ điểm.
A Nhược đang ngồi trong phòng kĩ thuật phân tích số liệu từ bài kiểm tra đánh giá thao tác viên của Hạ Hành suýt nữa ngã trên ghế xuống.
“Trời ơi! Khu Đông và khu Tây muốn diễn tập với nhau? Dawson đội trưởng có tham gia không? Tham gia không? Tôi có thể thu thập dữ liệu của anh ấy không?” A Nhược chắp hai tay trước ngực, đôi mắt lập lòe ánh sáng thiếu nữ.
“Nửa tiếng nữa bắt đầu diễn tập đúng không?” Hạ Tụ Văn đang điều chỉnh, phân tích “Hệ thống tự động quay về” nghe A Nhược nói liền quay đầu lại.
“Không không không, nói một cách chính xác, đây xem như là bài kiểm tra cho phi công và pháo thủ của [Cuồng sóng – 21]. Dù sao chỉ có cao thủ như Dawson đội trưởng và Hứa đội trưởng, mới có thể kích cho tính năng của [Cuồng sóng – 21] phát huy hết được.” A Nhược giải thích.
“ Cho nên… Hạ Hành vừa hoàn thành bài kiểm tra cấp bậc thao tác viên đã lập tức chạy đi diễn tập?” Hạ Tu Văn hơi lo lắng nói.
“Ngài lo làm gì ạ? Khả năng tập trung của Hạ Hành rất cao. Không phải lúc kết thúc bài kiểm tra Ngô Nhuận cũng nói đầu óc cậu ấy vẫn bảo trì tốc độ phản ứng nhanh sao?” A Nhược an ủi Hạ Tu Văn.
Hạ Tu Văn lắc đầu: “Lúc nãy khi đi Hạ Hành đã nói sẽ mời bạn bè ăn tối. Chắc chắn nó đã ăn rất nhiều, chỉ sợ trong lúc diễn tập sẽ nôn trong chiến hạm.”
“…” A Nhược ngớ người, “ Đúng là hiểu con chỉ có người làm cha.”
“Đừng chết! Đừng chết mà nhóc!”
Phía sau Hạ Hành là hơn hai mươi chiếc chiến hạm của địch, hắn giống như ngôi sao băng cực nóng đang chạy trốn khỏi tầng khí quyển hừng hực.
Hạ Hành nheo mắt, xoay thêm một vòng nữa, bất ngờ bỏ xa chiến hạm của địch, sau đó lại bắt đầu khởi động trò chơi “Rắn săn mồi” trong không gian vũ trụ bao la. Hạ Hành liên tiếp bắn trúng hai chiến hạm, dưỡng khí và năng lương của hắn chỉ còn lại ba phần trăm.
“Còn ba mươi giây!”
Hạ Hành không ngừng tiêu diệt chiến hạm của địch, đồng thời không để chiến hạm của địch bắn trúng.
Mặc dù biết rõ mình sẽ không chết ở chỗ này, nhưng thần kinh của hắn vẫn căng thẳng.
Thực chiến càng khủng khiếp và ác liệt hơn bây giờ nhiều, nếu không qua được bài kiểm tra cấp bậc thao tác viên này, Hạ Hành biết trong thực chiến mình chỉ còn một con đường thành liệt sĩ mà thôi.
Mà thân là một thao tác viên chiến hạm, hắn rất rõ rang rằng, nếu dẫn kẻ địch rời xa trái đất được một giây, thì quân bảo vệ trên trái đất sẽ có nhiều thêm một giây để xuất kích.
Hắn chuyển hướng, tiếp tục bắn rơi một chiến hạm địch, đồng thời không thể không nhanh chóng chuyển khiên năng lượng để đỡ đòn, năng lượng dự trữ lập tức giảm xuống còn 1%.
“Còn mười giây!”
Hạ Hành tiếp tục di chuyển, vô số đạn năng lượng vụt qua chiến hạm của hắn.
“Năm giây!”
Mỗi một giây Hạ Hành đều phải tránh vô số lần bắn tỉa, làn đạn đến từ nhiều hướng khác nhau, đan xen vào như một tấm lưới, mà hắn đang chật vật trong tấm lưới đó.
“Bốn giây!”
Năng lượng dự trữ còn lại 0.5%
“Ba giây!”
Khiên năng lượng ngừng hoạt động.
Hạ Hành không còn khiên chắn đạn, chỉ có thể chấp nhận hi sinh những bộ phận không chí mạng, một bên để đạn năng lượng xuyên thấu thân chiến hạm, một bên khác nhanh chóng sửa chữa.
Trán Hạ Hạnh toát mồ hôi lạnh, lưng hắn đã ướt đẫm.
“Hai giây!”
Các nhân viên trong phòng giám sát đều quên cả làm việc, chỉ quan tâm đến giấy cuối cùng của Hạ Hành.
“Một giây!”
Cuối cùng Hạ Hành vẫn bị chiến hạm địch bao vây, không có khiên năng lượng hắn chắc chắn phải chết.
Khoang chiến hạm bị thủng, thậm chí không thể sửa chữa được nữa, giây phút nó nổ tung, tất cả mọi người đều nín thở.
Đã qua chưa? Người xem đều tự hỏi.
A Nhược mở to hai mắt nhìn dữ liệu trên màn hình, vì cho dù Hạ Hành không vượt qua được bài kiểm tra này, hắn cũng đã cung cấp cho bộ phận kĩ thuật những số liệu mới tinh.
Nhưng đối với một thao tác viên xuất sắc như vậy, A Nhược cảm thấy hắn xứng đáng đạt được cấp A.
Hạ Tu Văn ngơ ngác nhìn màn hình, chờ đợt kết quả cuối cùng. Lòng bàn tay của ông đều là mồ hôi.
Hà Hoan ngồi cạnh vỗ nhẹ mu bàn tay của ông, nhẹ giọng nói: “Ba, đừng lo lắng.”
Ngay sau đó, toàn bộ phòng giám sát vang lên một trận hoan hô.
“Ahhh —— được —— thông qua!”
“Quá tốt rồi quá tốt rồi!”
Tiếng vỗ tay liên tiếp, có người còn tung mũ quân phục lên.
Khung cảnh đó như là ăn mừng thắng lợi của đợt diễn tập lớn.
Hạ Tu Văn thẫn thờ nhìn màn hình hiển thị [Level A], đưa tay che mặt.
“Ba, làm sau vậy?”
“Tôi nên khóc hay nên cười đây?” Hạ Tu Văn run giọng.
Thao tác viên cấp A, đồng nghĩa với việc khi chiến tranh xảy ra, Hạ Hành sẽ bị phái đến chỗ nguy hiểm nhất.
“Con sẽ bảo vệ em ấy, nên ba đừng khóc. Ngài phải hãnh diện, phải tự hào vì em ấy.” Hà Hoan nhẹ nhàng nói.
Hạ Tu Văn xoay người lại, ôm lấy Hà Hoan: “Cảm ơn, tôi biết mỗi nam nhi đều nuôi chí lớn, vậy nên dù rất muốn nhưng tôi không thể để nó được bao bọc như một đóa hoa trong nhà kính…Nó sẽ trở thành một người mà kẻ địch sao Hỏa vừa nghe đã khiếp sợoHoaHnsdvfdv.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Hà Hoan vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tu Văn.
Lạc Thiên Hà rũ mắt, mặt lộ nét cười nhìn cấp bậc hiển thị trên màn hình.
“Thằng nhóc này thực sự rất tuyệt.”
“Ngài có đánh giá như vậy, không phải vì cậu ấy vượt qua bài test 4 chứ?” Thư ký cười hỏi.
“Vì Hạ Hành dù hy sinh bản thân cũng không dẫn kẻ địch bay hướng trái đất. Đối với hắn mà nói, bảo vệ quan trọng hơn cả thắng thua.”
“Đúng, đây mới là điều cần có nhất của một thao tác viên chiến hạm liên bang.” Lạc Thiên Hà nói.
Hạ Hành nhắm chặt mắt, dựa sâu vào ghế, thời điểm chiến hạm, hắn thực sự nghĩ mình chết rồi.
Nhưng hắn không hề thấy sợ hãi, chỉ theo bản năng duỗi tay về vị trí phi công.
Nếu đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn muốn được lần nữa cảm nhận sự tồn tại của Hà Hoan.
Cửa khoang mở ra, không khí trong lành tràn vào, còn cả hương vị quen thuộc Hạ Hành không thể nào quên được.
Dù mỗi người trong toàn hạm đội liên bang đều cùng một loại nước giặt quần áo, nhưng Hạ Hành vẫn có thể nhận ra được sự tồn tại của Hà Hoan.
“Em thích khoang mô phỏng vậy hả? Hay là muốn anh ôm ra không?” Hà Hoan cười hỏi.
Hạ Hành nghiêng mặt nhìn y, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ an tâm.
“Anh có giỏi thì ôm em ra đi.” Hạ Hành đập hai tay xuống, nằm bò trên ghế thao tác viên.
Hà Hoan nhìn hắn hai giây, nói: “Ok luôn.”
Tên này khom người tiến vào buồng lái thật, mở đai an toàn trên ghế Hạ Hành, nhấc hắn lên.
Bởi vì không gian trong khoang nhỏ hẹp, Hà Hoan khom lưng cúi đầu, y nhìn Hạ Hành nở nụ cười: “Em có thể ăn nhiều hơn nữa.”
Hạ Hành nâng cằm, chạm nhẹ vào khoé môi Hà Hoan, rồi lười biếng ngẩng đầu như một chú mèo đang tắm nắng.
Mãi đến khi Hà Hoan ôm Hạ Hành ra cửa khoang, ánh đèn sáng ngời khiến hắn không thể không mở mắt ra.
Tiếp đón là một tràng âm thanh vang dội: “Chúc mừng Hạ Hành trở thành thao tác viên cấp A.”
Sau đó là một tràng pháo tay.
Đó là giọng của Lạc Thiên Hà!
Hạ Hành giật mình nhảy khỏi người Hà Hoan, ngã xuống đất.
Vừa đứng dậy nhìn, ông trời của tôi ơi, Lạc Thiên Hà, thư ký của ông, A Nhược, Hạ Tu Văn, vài người mặc áo blouse, có mấy người mặc quân phục như là huấn luyện viên hoặc thao tác viên cấp cao, tất cả đều đứng đợi hắn.
Nghĩa là cái điệu bộ được Hà Hoan “ôm” như mèo không xương của hắn bị người ta thấy hết rồi.
Mặt Hạ Hành như nhỏ máu đến nơi, xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
Hắn lập tức đứng lên, thẳng lưng, nghiêm chỉnh giơ tay chào Lạc Thiên Hà.
Khoé miệng Lạc Thiên Hà khẽ run, rõ ràng là ông rất muốn cười nhưng vì giữ hình tượng mà gắng nhịn xuống.
Ngược lại, A Nhược đứng sau Lạc Thiên Hà không kiêng nể gì mà ôm bụng cười.
Hạ Tu Văn cũng hơi lúng túng nâng kính mắt.
Hạ Hành cắn răng nhỏ giọng hỏi Hà Hoan: “Sao anh không nói cho em biết trung tướng đến đây?”
“Anh phải ôm em cho trung tướng thấy, chứ không ông ấy đưa em đi xứng đôi với người khác thì sao.” Hà Hoan mỉm cười, nghiêm chỉnh đáp.
Lần đầu tiên Hạ Hành có xúc động muốn đánh một trận quyết liệt với người nào đó.
“Chào mừng trở lại hạm đội liên bang, thiếu uý.” Lạc Thiên Hà nói.
Hạ Hành kinh ngạc: “Thao tác viên cấp A chỉ ngang bậc thiếu uý?”
Thư ký Lạc Thiên Hà giải thích: “Này nhóc, đừng có khùng. Những học viên tốt nghiệp ngạch quân dự bị mới có tư cách trở thành thiếu uý, trung tướng đã cân nhắc cậu rời khỏi ngạch quân dự bị do ‘Cuộc chiến Hắc yểm’, nên mới ngoại lệ coi như cậu đã tốt nghiệp và đến trao quân hàm.”
Hạ Tu Văn ho khan, giải thích cho Hạ Hành: “Theo cấp bậc quân đội thì quân hàm của con là thiếu uý, còn thao tác viên cấp A là cấp bậc kỹ thuật của con.”
“Ồ” trong lòng Hạ Hành suy nghĩ, cho nên dù mình là thiếu uý nhưng kỹ thuật còn lợi hại hơn nhiều trung uý, thượng uý khác.
Hà Hoan còn lạ gì Hạ Hành, nghiêng về phía hắn, mỉm cười giải thích: “Đối với vấn đề này, chúng ta hiểu đơn giản thế này. Giả sử em làm thiếu uý, mức lương chỉ có 5 tinh tệ. Nhưng em là thao tác viên cấp A nên sẽ có thêm 50 tinh tệ tiền bồi dưỡng, tổng cộng là 55 tinh tệ.”
“Còn Hứa Xung thì sao?”
“Hứa Xung là thiếu tá, lương của hắn 20 tinh tệ, thao tác viên cấp A được 50 tinh tệ, tổng cộng lại là 70 tinh tệ. Như vậy nhiều hơn em 15 tệ, nhưng hắn cũng lớn tuổi hơn em mà. Em một mình no cả nhà không đói, còn hắn phải quản lý cả đội, xem như là phí vất vả nữa, phải không?”
Nghe Hà Hoan nói như thế, Hạ Hành rất hài lòng.
Hắn đi lên phía trước ôm lấy Hạ Tu Văn, ghé vào bên tai ông: “Ba à, sau này chúng ta không cần sợ Tô Chấn nữa.”
Hạ Tu Văn sững sốt, viền mắt lập tức đỏ hoe, đưa tay lên vỗ lưng con trai.
“Cậu ấy là của cậu.” Lạc Thiên Hà nhìn Hà Hoan. “Làm quân nhân, phải huấn luyện đúng lúc, diễn tập tích cực, tuân thủ kỷ luật, không ai có đặc quyền.”
Hà Hoan hạ thấp lông mày, gật đầu.
“Còn chuyện gì nữa không?” Lạc Thiên Hà nhìn qua mọi người ở hiện trường.
“Nếu không có vấn đề gì nữa, có phải chúng ta nên bảo Hạ Hành khao mọi người một bữa không?” A Nhược cười nói.
“Được, sữa đậu nành là đủ.” Hạ Hành vỗ ngực nói với A Nhược.
“Trung tướng, ngài đã đọc báo cáo của tôi chưa?” Hà Hoan đi về phía Lạc Thiên Hà, hình như là có việc quan trọng muốn bàn với ông.
Hạ Hành hiểu ý không đi theo, đứng đó nói chuyện với ba mình.
“Sau này con sẽ cùng Hà Hoan lái một chiếc chiếc hạm?” Hạ Tu Văn hỏi.
“Dạ. Sao vậy ạ? Ba cảm thấy Hà Hoan không đáng tin sao? Ba yên tâm, anh ấy rất giỏi!” Hạ Hành nói.
Hạ Tu Văn thở dài, vỗ vai Hạ Hành: “Là Hà Hoan rất quan tâm đến con. Ba sợ cậu ta chiều hư con, để con cà lơ phất phơ, không biết trời cao đất dày.”
“…Sao có thể chứ. Con trai của ba rất đáng tin cậy đó!” Hạ Hành nói.
Mấy huấn luyện viên cũng đến trò chuyện giết thời gian với Hạ Hành.
Nói về chiến lược chiến thuật, kỹ năng bắt tỉa, làm một người bình thường không thích nói chuyện với người lạ như Hạ Hành bỗng rôm rả theo.
Thậm chí họ còn muốn Hạ Hành đến chỗ họ làm mẫu cho các học viên.
Hà Hoan cùng Lạc Thiên Hà đi qua hành lang, Lạc Thiên Hà nghiêng người ra hiệu thư ký trưởng và cảnh vệ cách xa một đoạn, chỉ còn lại hai người họ.
Lạc Thiên Hà nửa đùa nửa thật hỏi: “Cậu hỏi ta đã xem báo cáo của cậu chưa, cụ thể là cái nào? Cái xin ở ký túc xá đôi hả?”
“Tôi có thể xin ở ký túc xá đôi được không?” Hà Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bớt giả vờ với ta.” Lạc Thiên Hà nói tiếp, “Phi công đến với pháo thủ là chuyện bình thường. Hạm đội cũng không mất nhân tính đến vậy. Nhưng các cậu còn quá trẻ, ta hy vọng các cậu dành thời gian của mình để tăng độ xứng đôi, chứ không phải chỉ để tận hưởng yêu đương.”
“Vâng, tôi đang nói đến Ngôn Dụ Phong.” Hà Hoan nói.
“Hạm đội sẽ không bỏ qua nhân tài ưu tú, nhưng quan trọng là chúng ta phải tôn trọng lựa chọn cá nhân của cậu ấy.” Lạc Thiên Hà nghiêm túc trả lời.
“Tôi hiểu rồi.” Hà Hoan gật đầu.
Tối hôm đó, Hạ Hành mời Ngôn Dụ Phong và Diệp Dương đến căn tin ăn cơm.
Cả người Diệp Dương như phát điên: “Trời ơi! Anh thật sự trở thành thao tác viên chiến hạm! Còn là cấp A! Chờ khi em về Trái đất chắc chắn sẽ kể cho bạn học nghe, thật là hãnh diện! Dù gì em cũng từng là đồng đội của thao tác viên cấp A đó!”
Mặc dù Ngôn Dụ Phong có chút bất ngờ, nhưng kết quả là trong dự đoán của hắn, hắn mỉm cười vuốt tóc, nâng ly chúc mừng Hạ Hành: “Chúc mừng cậu, cũng chúc mừng Hà Hoan, sau nhiều năm cuối cùng đã được mãn nguyện, có pháo thủ của riêng mình.”
Hà Hoan mỉm cười, “Chúng ta đều sẽ đạt được ước nguyện.”
Hạ Hành nhìn bộ dáng của Ngôn Dụ Phong, chợt ý thức được dù bây giờ Ngôn Dụ Phong là hoạ sĩ, lúc trước khi còn là học viên dự bị cũng rất siêng năng chăm chỉ, có lẽ sâu trong lòng hắn vẫn còn lưu luyến chiến hạm.
“Lão Ngôn…”
Hạ Hành vừa mở miệng, Ngôn Dụ Phong đã nói trước: “Tôi rất cảm ơn tất cả mọi người ngồi ở đây, bao gồm cả Vương Thiên Chuy. Nếu như không có mọi người, tôi không thể nào giành được ngôi vị quán quân trong giải đấu phi hạm, không thể đến tham quan cứ điểm mặt trăng. Mọi người không cần phải thương hại tôi, hoặc vì mình trở thành thao tác viên mà lo tôi tiếc nuối. Dù trong lòng tôi có hối tiếc thật, nhưng hơn thế nữa…Tôi biết là không phải nguyện vọng nào cũng thể trở thành hiện thực! Làm người không thể quá tham lam, đúng không?”
Hà Hoan rũ mắt, cười nhẹ: “Tham lam một chút cũng được mà. Chỉ cần một ngày chưa rời hạm đội liên bang thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.”
Hạ Hành nhìn Hà Hoan, trong lòng chợt có linh cảm.
Mà linh cảm đã nhanh chóng được kiểm chứng.
Vì có một người đến phía sau họ, lịch sự hỏi: “Xin hỏi ở đây có Ngôn Dụ Phong tiên sinh không?”
Tất cả đều quay đầu lại, là thư ký của Lạc Thiên Hà.
“Tôi là Ngôn Dụ Phong, xin hỏi có chuyện gì không?” Ngôn Dụ Phong nhìn đối phương mặc quân phục, thái độ cực kỳ nghiêm túc, vội vàng đứng dậy.
“Cậu đừng hoảng, chỉ là có người muốn trò chuyện với cậu một lát. Nhưng mà có vẻ tôi đến thông báo không đúng lúc lắm, mọi người cứ liên hoan thoải mái, xong tôi lại đến tìm cậu.” Thư ký mỉm cười.
Thư ký của Lạc Thiên Hà không thể tuỳ tiện đến đây tìm người chỉ để trò chuyện, cơ bản Hạ Hành đã đoán được bản báo cáo Hà Hoan đưa cho Lạc Thiên Hà có nội dung gì.
Hạ Hành cắn một miếng khoai tây chiên, hất cắm về phía Ngôn Dụ Phong.
“Lão Ngôn, bây giờ mọi người ở đây ăn khoai tây chiên uống nước ngọt, anh cũng không ăn được đúng không? Vậy thì cứ thoải mái đi nói chuyện với người ta đi, mọi người ở đây chờ anh.” Hạ Hành nói.
“Hả?” Ngôn Dụ Phong luôn bình tĩnh lộ vẻ hơi lo lắng.
“Đi đi. Có lẽ khi cậu trở về, chúng ta sẽ được ăn thêm một bữa liên hoan nữa.” Hà Hoan một tay chống cằm, một tay khoác vai Hạ Hành.
Ngôn Dụ Phong đứng dậy, gật đầu, ánh mắt dần lóe lên tia thần thái đặc biệt.
Đó là mong chờ.
“Thế nên, nói một gì thì nói, lão Ngôn vẫn rất rất muốn trở thành chữa trị sư.” Hạ Hành vừa nhai khoai tây chiên vừa nói.
Diệp Dương vừa nghe, mắt sáng như sao: “Vậy còn em? Em cũng muốn trở thành phòng ngự sư!”
“Bé ngoan vẫn nên thi đại học đi! Thi xong hẵng nghĩ đến vào ngạch quân dự bị, mấy anh chờ bé.” Hạ Hành xoa đầu Diệp Dương.
Diệp Dương hất tay Hạ Hành: “Anh thật quá đáng! Thế mà lấy tay ăn khoai tây chiên sờ đầu em!”
Hạ Hành cười xấu xa: “Í za, bị nhóc phát hiện.”
Hứa Xung vừa xong việc ngày hôm nay, nghe tin Hạ Hành vượt qua bài kiểm tra thao tác viên đã lập tức chạy đến.
“Nhãi ranh giỏi lắm! Chưa tốt nghiệp quân dự bị đã trở thành thao viên cấp A! Có chừa đường sống cho người ta không!”
Hứa Xung ngoài miệng nói “Không còn đường sống”, nhưng vẫn rót nước ngọt chạm cốc cùng Hạ Hành.
Hạ Hành cứ như anh đại, nhướng mày: “Hứa đội, xem ở thái độ tốt của anh, nếu sau này gặp nhau lúc diễn tập, tôi nhất định sẽ cho anh chết nhanh gọn cho đỡ đau khổ!”
Trán Hứa Xung nổi gân xanh, suýt nữa đã nhấn đầu Hạ Hành vào miếng gà rán trước mặt.
“Anh Hành giỏi thật đấy! Em nghe nói anh đã hoàn thành test 4 một mình! Trước đó em còn phải mời Hứa đội hợp tác, thi sáu lần mới thông qua test 4 đấy!” Trần Thuật nhìn Hạ Hành với ánh mắt sùng bái.
“Cậu biết tại sao cậu phải thi tận sáu lần không?” Hạ Hành nghiêm túc nhìn Trần Thuật.
Trần Thuật xấu hổ cười: “Bởi vì thực lực em còn kém.”
“Sai! Bởi vì cậu tìm Hứa Xung hợp tác để kiểm tra! Cậu bị anh ta kéo chân đó em trai à!” Hạ Hành nói.
“Nhãi thúi này! Được voi rồi muốn đòi tiên luôn hay gì! Có muốn ăn đập không?” Hứa Xung làm dáng xắn tay áo lên.
“Có sức thì đừng đánh tôi! Để dành mà đánh ‘Sát thủ sao Hoả’ ấy.” Vẻ mặt Hạ Hành tự nhiên.
Hứa Xung sửng sốt, rồi bật cười, “Tuyệt lắm nhóc quỷ, giờ cậu là pháo thủ của Hà Hoan rồi!.”
“Đúng vậy, sau này Hà Hoan sẽ không nhăm nhe cướp quả kiwi nhà anh nữa.” Hạ Hành đưa tay véo nhẹ tai Hà Hoan.
Hà Hoan mỉm cười, ngoài kêu “Đau, đau”, nhưng người thì dựa vào vai Hạ Hành, cảnh tưởng này dẫn đến bao ánh mắt trong căn tin lia đến.
Bọn họ chưa từng thấy Hà Hoan có cử chỉ thân mật như vậy với ai bao giờ.
“Không, ý của tôi là giờ chúng ta đã có những chiến hữu mạnh mẽ. [Cuồng sóng – 21] sẽ mạnh hơn trước, có nghĩa là khi đại chiến xảy ra, xác suất chúng ta có cơ hội sống sót trở về sẽ càng lớn hơn.” Hứa Xung nghiêm túc nhìn Hà Hoan và Hạ Hành.
“Đúng vậy, tôi cũng có ý như thế, lên chiến trường, anh đây sẽ chiếu cố anh.” Hạ Hành nâng ly.
Người đi đến nói giọng trêu đùa: “Ai muốn chiếu cố ai?”
“Dawson? Cái tên nhà anh lúc nào mới về trái đất thế?” Hứa Xung quay đầu lại, nhìn thấy Dawson mặc thường phục ngồi xuống bên cạnh.
“Chào Dawson đội trưởng ạ.” Trần Thuật ngoan ngoãn chào hỏi.
Dawson nhìn Hạ Hành, cười nói: “Cậu xem pháo thủ nhà Hứa Xung lễ phép chưa.”
Hà Hoan mỉm cười, rót cho Dawson một ly: “Hứa đội vừa hỏi anh đấy, khi nào anh về trái đất?”
“Trưa mai xuất phát. Khoảng một tháng nữa các cậu phải đến cứ điểm trạm không gian phải không?” Dawson nhấp một ngum rượu.
“Bây giờ tình hình ở sao Hoả như thế nào?” Hứa Xung hỏi.
“Nghiêm trọng hơn so với dự đoán. Vốn cho là trong vòng vài năm nữa có thể dẹp tan sao Hoả, nhưng gần đây chúng đã nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế nên gần đây chúng nó thường đến gây chiến những trận lớn hơn là những cuộc tập kích quy mô nhỏ như trước. Cứ điểm trạm không gian trạm phòng tuyến thứ hai, nếu như bị phái đi cứ điểm sao Hỏa thì đó đang là trung tâm chiến hỏa đấy.” Dawson trả lời.
“Cực khổ rồi.” Hà Hoan lại cụng ly với đối phương.
Nghe đến đó, Hạ Hành càng tôn trọng Dawson hơn, cũng cụng ly với hắn.
Dawson nhìn Hạ Hành, nói: “[Cuồng sóng – 21] là chiến hạm có tốc độ nhanh nhất hạm đội khu Đông. Giờ đã có pháo thủ, hẳn là sẽ càng phát huy hết sức mạnh.”
“Vậy thừa dịp mọi người hạm đội khu Tây chưa rời đi, chúng ta tổ chức một buổi diễn tập quy mô nhỏ đi?” Hửa Xung đề nghị.
Dawson vừa nghe, cúi đầu cười: “Mấy đứa láo lếu này, xem hạm đội khu Tây như đá mài dao hay gì. Được thôi, chúng ta diễn tập một trận. Có [Phượng hoàng – zero] của lão Hứa cộng thêm [Năm ánh sáng – 79] của tôi, chúng ta đồng thời đối chiến Hà Hoan và Hạ Hành, xem bọn họ có xử lý được không?”
Hạ Hành để khoai tây chiên qua một bên: “Quá tốt rồi! Một là đội trưởng Trung đội 1 khu Đông, một người là đại thần hạm đội khu Tây! Đi nào! Nếu có Chu Hồng và Cố Hoài ở đây, chắc chắn sẽ bắt đầu đặt cược rồi!”
Hạ Hành vừa nói xong, Hứa Xung đã phụt cả nước.
“Này nhóc ranh… hạm đội còn chưa phát tiền lương cho cậu đâu, thế còn dám cược?”
“Đúng là cơ hội hiếm có khó tìm. Tôi sẽ xin phép cấp trên chuẩn bị ba chiến hạm để diễn tập.” Hà Hoan đứng dậy, lại cúi người nói vào tai Hạ Hành, “Ăn cho no nhé.”
Đợi Hà Hoan đi, Hứa Xung nhìn Hạ Hành đang bẻ cánh gà, lành lạnh bỏ một câu: “Đừng ăn nhiều như vậy. Lát nữa diễn tập lại nôn ra trong chiến hạm, hạm đội khu Tây nó lại cười vào mặt cho.”
Khoảng nửa tiếng sau, tin tức về việc hạm đội khu Đông và khu Tây hợp tác diễn tập đã lan truyền khắp toàn bộ cứ điểm.
A Nhược đang ngồi trong phòng kĩ thuật phân tích số liệu từ bài kiểm tra đánh giá thao tác viên của Hạ Hành suýt nữa ngã trên ghế xuống.
“Trời ơi! Khu Đông và khu Tây muốn diễn tập với nhau? Dawson đội trưởng có tham gia không? Tham gia không? Tôi có thể thu thập dữ liệu của anh ấy không?” A Nhược chắp hai tay trước ngực, đôi mắt lập lòe ánh sáng thiếu nữ.
“Nửa tiếng nữa bắt đầu diễn tập đúng không?” Hạ Tụ Văn đang điều chỉnh, phân tích “Hệ thống tự động quay về” nghe A Nhược nói liền quay đầu lại.
“Không không không, nói một cách chính xác, đây xem như là bài kiểm tra cho phi công và pháo thủ của [Cuồng sóng – 21]. Dù sao chỉ có cao thủ như Dawson đội trưởng và Hứa đội trưởng, mới có thể kích cho tính năng của [Cuồng sóng – 21] phát huy hết được.” A Nhược giải thích.
“ Cho nên… Hạ Hành vừa hoàn thành bài kiểm tra cấp bậc thao tác viên đã lập tức chạy đi diễn tập?” Hạ Tu Văn hơi lo lắng nói.
“Ngài lo làm gì ạ? Khả năng tập trung của Hạ Hành rất cao. Không phải lúc kết thúc bài kiểm tra Ngô Nhuận cũng nói đầu óc cậu ấy vẫn bảo trì tốc độ phản ứng nhanh sao?” A Nhược an ủi Hạ Tu Văn.
Hạ Tu Văn lắc đầu: “Lúc nãy khi đi Hạ Hành đã nói sẽ mời bạn bè ăn tối. Chắc chắn nó đã ăn rất nhiều, chỉ sợ trong lúc diễn tập sẽ nôn trong chiến hạm.”
“…” A Nhược ngớ người, “ Đúng là hiểu con chỉ có người làm cha.”
Danh sách chương