Diệp Phi bị anh hôn lên môi, mắt cô mở to hết cỡ. Đây là một lời nói không hợp ý thì bắt đầu hôn sao? Rốt cuộc cô làm sao anh, anh nói hôn là hôn.
Cô xoay đầu muốn gắng gượng thoát khỏi anh, nhưng tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không cọ quậy được dù chỉ một chút.
Anh thành công chiếm lấy cô, hít hết không khí trong phổi cô.
Cô rên rỉ phản kháng, một bụng hoài nghi, anh thực sự nuốt cô vào bụng sao?
Tất cả âm thanh rên rỉ đều bị anh nuốt vào miệng, âm thanh nhỏ nhẹ từ mũi cô thở ra, quyện lấy âm thanh mê hoặc. Cô sợ đến mức không dám kêu nữa, không ngờ âm thanh của cô lại đáng xấu hổ như vậy, giống như âm thanh phát ra khi đang làm chuyện ấy. Mộ Thương Nam nghe thấy âm thanh của cô anh bị kích thích, cảm giác muốn ăn vào da thịt cô đang rấy khắp người anh, môi anh cắn cô, và muốn ở cô nhiều hơn thế nữa.
Tay Diệp Phi nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, cô bất lực thở nhẹ thành tiếng “Không được. Buông tôi ra”
“Cục cưng. Em yên tâm anh sẽ không buông em ra đâu! Chúng ta tiếp tục” Trái tim Mộ Thương Nam đang sướng phát điên, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với anh “Không được buông em ra”, anh làm sao có thể buông cô được.
Diệp Phi đứt một dây thần kinh trong đầu, cô nói là ý này sao? Cô nói là “Không được! Buông tôi ra!”
Nhưng anh đã ngấu nghiến hôn cô, cô đến một chữ cũng không phát ra được.
Mộ Thương Nam thăm dò một chút vết thương lúc trước còn lưu lại trên người cô, thụt ngón tay lại “Cục cưng! Em chuẩn bị xong rồi?”
Diệp Phi như con cá mắc cạn, mở to miệng thở một hơi, cô sắp thiếu oxy mà chết.
“Đừng động vào tôi” cô nói như không còn tí sức lực nào.
“Không động vào em? Em thoải mái sao được? Thả lòng một chút, chúng ta làm một cái sảng khoái rồi đi ăn cơm” Các dây thần kinh trên người Mộ Thương Nam đang nổi loạn, hoàn toàn không thể chờ đến kết hôn nữa rồi, thậm chí một giây cũng không muốn chờ.
Tay anh ôm thân hình bé bỏng của cô lên, ôm cô lên giường lớn, đè lên người cô “Thả lỏng. Để anh yêu em”.
Trong ánh mắt Diệp Phi là hình ảnh người đàn ông dần dần đè cô xuống, không được, cô làm sao có thể làm chuyện ấy với anh.
Thân thể cô dường như phát ra cảnh báo “Không được! Không được! Mộ Thương Nam, anh có tư cách gì mà đòi có tôi, tôi là vợ sắp cưới của Cung Trạch Vũ”
Lúc then chốt, cô chỉ có thể lấy Cung Trạch Vũ làm lá chắn cho cô.
Mộ Thương Nam nháy mắt “Em là người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản thế thôi.”
“Tôi là người phụ nữ của anh? Thiên Tịnh là vợ sắp cưới của anh. Mộ Thương Nam, anh còn dám vô liêm sỷ nữa à? Tôi sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba của bất cứ ai.” Diệp Phi nói từng câu từng chữ.
Ấn đường Mộ Thương Nam trĩu xuống, anh hiểu ra vấn đề “ Anh sẽ nói rõ mọi chuyện. Phi Phi, hãy nhớ, em là người phụ nữ của anh”. Lý trí của anh cuối cùng cũng khống chế được bản thân anh, trong trạng thái gần như không kìm chế được, anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô. Anh sẽ để cô danh chính ngôn thuận bên anh, chứ không phải làm người thứ ba.
“Anh muốn hủy hôn?” Diệp Phi nhìn anh, hình như anh nói là ý này. Anh thực sự vì cô mà hủy hôn với Thiên Tịnh? Tim cô đột nhiên chạm mạnh vào xương sườn, anh yêu cô? Cô không khống chế được suy nghĩ của mình.
Mộ Thương Nam nhếch mép “Tôi sẽ không hủy hôn”. Sao anh phải hủy hôn, rõ ràng người anh cưới là cô, anh sẽ không hủy hôn, để cô chạy mất!
Diệp Phi lúc nãy bị động lòng, phốt chốc lại bị rơi xuống đáy hang, anh không hủy hôn, thế sao anh còn tiếp tục thân mật với cô. Mắt cô sắc nhọn, cô đột nhiên giơ đầu gối lên húc vào bụng dưới của anh “Cút”. Thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào vô liêm sỷ như này, tìm kẻ thứ ba cũng phải tìm người ngay thẳng như này.
Mộ Thương Nam không đề phòng cô, lại đang trong trạng thái hưng phấn, thế là bị cô đá trúng, anh đau ôm lấy vết thương “Cô và nó có thù sao? Lần nào cũng làm nó bị thương”
“Anh giữ chặt đồ của anh, đừng để nó không có việc gì tự nghĩ ai cũng mê nó, cục cưng này không chiều được anh” Diệp Phi một chân đá anh ra.
Từ trên giường lăn xuống đất, giây phút đấy, cô vẫn đang mộng tưởng là anh sẽ nói yêu cô.
Mộ Thương Nam một tay túm lấy cánh tay cô “Nha đầu thối này, đá anh đau rồi, phải chữa bệnh cho anh”.
Anh kéo tay cô, ấn vào chỗ đau cô vừa đạp.
Mặt Diệp Phi tức giận đỏ bừng, nếu như anh cần Thiên Tịnh, sao không đi tìm Thiên Tịnh. Mắt cô ánh lên sự xảo quyệt của tiểu hồ ly, đảm bảo làm anh cả đời không quên. Cô kiễng chân ghé sát một bên mặt của anh, hơi thở nồng ấm phun lên mặt anh “Muốn tôi giúp anh?”
Tiếng nói dịu dàng của cô như cái ngứa ngáy mà lông ngỗng lướt qua đầu, khiến anh ngứa ngáy khó chịu.
Tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, ép người cô sát người anh “Muốn, Phi Phi giúp anh đi”.
Anh cúi đầu hôn vào má cô.
Diệp Phi nhếch mép “Được thôi, bây giờ tôi sẽ giúp anh”. Tay cô thu lại, nắm chặt lấy, vỗ thật mạnh. Cô đảm bảo cả đời này anh sẽ không quên sự kích thích này.
Ngũ quan anh tuấn của Mộ Thương Nam lập tức biến dạng, anh chắc chắn nha đầu này có tiềm chất học bác sĩ ngoại khoa, tay tuyệt đối độc ác.
“Bỏ tay ra, anh tàn phế, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời” anh tức giận hét lên.
“Xuỳ. Người anh cưới là Thiên Tịnh, có chịu trách nhiệm cũng là chị ta chịu trách nhiệm, anh nói xem, đêm tân hôn tôi tặng cho chị ta một ông chồng tàn phế, chị ta liệu có khóc đến đứt hơi không?” Diệp Phi nói. Xin lỗi, cô không có lương thiện, cô luôn trừng mắt lên báo thù như thế đấy, ai bắt nạt cô một, cô phải trả lại gấp mười lần.
“Nếu như anh tàn phế, anh đảm bảo người khóc không phải Thiên Tịnh, mà là em” Từ của anh phát ra từ kẽ răng, việc giữa họ liên quan gì đến Thiên Tịnh, người phụ nữ anh cần mãi mãi chỉ có mình cô.
Diệp Phi trợn mắt nhìn anh, xí, cô khóc cái gì, cô hận anh không phế luôn đi thì càng tốt.
Nhưng, tay cô nắm chặt rất đau, hình như chưa làm gì được anh thì tay cô đã phế rồi, cô bỏ tay ra “Tha cho anh lần này, lần sau còn dám bắt nạt tôi, tôi nhất định không tha”. Cô bước nhanh về phòng lớn, tiếng khóc của Thiên Tịnh vọng đến.
“Ông, cháu chắc chắn Diệp Phi ngay từ đầu đã nhận ra ông, mới tốt với ông như vậy, cô ta cố ý để cháu ngược đãi ông, để dễ chia rẽ quan hệ giữa chúng ta. Cô ta mãi là một cô gái có mưa tính, chỉ có cháu ngốc mới bị cô ta lừa, Ông, người là người biết nhìn xa trông rộng, nhất định nhìn ra cô ta đang cố ý lấy lòng ông”
Cô xoay đầu muốn gắng gượng thoát khỏi anh, nhưng tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không cọ quậy được dù chỉ một chút.
Anh thành công chiếm lấy cô, hít hết không khí trong phổi cô.
Cô rên rỉ phản kháng, một bụng hoài nghi, anh thực sự nuốt cô vào bụng sao?
Tất cả âm thanh rên rỉ đều bị anh nuốt vào miệng, âm thanh nhỏ nhẹ từ mũi cô thở ra, quyện lấy âm thanh mê hoặc. Cô sợ đến mức không dám kêu nữa, không ngờ âm thanh của cô lại đáng xấu hổ như vậy, giống như âm thanh phát ra khi đang làm chuyện ấy. Mộ Thương Nam nghe thấy âm thanh của cô anh bị kích thích, cảm giác muốn ăn vào da thịt cô đang rấy khắp người anh, môi anh cắn cô, và muốn ở cô nhiều hơn thế nữa.
Tay Diệp Phi nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, cô bất lực thở nhẹ thành tiếng “Không được. Buông tôi ra”
“Cục cưng. Em yên tâm anh sẽ không buông em ra đâu! Chúng ta tiếp tục” Trái tim Mộ Thương Nam đang sướng phát điên, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với anh “Không được buông em ra”, anh làm sao có thể buông cô được.
Diệp Phi đứt một dây thần kinh trong đầu, cô nói là ý này sao? Cô nói là “Không được! Buông tôi ra!”
Nhưng anh đã ngấu nghiến hôn cô, cô đến một chữ cũng không phát ra được.
Mộ Thương Nam thăm dò một chút vết thương lúc trước còn lưu lại trên người cô, thụt ngón tay lại “Cục cưng! Em chuẩn bị xong rồi?”
Diệp Phi như con cá mắc cạn, mở to miệng thở một hơi, cô sắp thiếu oxy mà chết.
“Đừng động vào tôi” cô nói như không còn tí sức lực nào.
“Không động vào em? Em thoải mái sao được? Thả lòng một chút, chúng ta làm một cái sảng khoái rồi đi ăn cơm” Các dây thần kinh trên người Mộ Thương Nam đang nổi loạn, hoàn toàn không thể chờ đến kết hôn nữa rồi, thậm chí một giây cũng không muốn chờ.
Tay anh ôm thân hình bé bỏng của cô lên, ôm cô lên giường lớn, đè lên người cô “Thả lỏng. Để anh yêu em”.
Trong ánh mắt Diệp Phi là hình ảnh người đàn ông dần dần đè cô xuống, không được, cô làm sao có thể làm chuyện ấy với anh.
Thân thể cô dường như phát ra cảnh báo “Không được! Không được! Mộ Thương Nam, anh có tư cách gì mà đòi có tôi, tôi là vợ sắp cưới của Cung Trạch Vũ”
Lúc then chốt, cô chỉ có thể lấy Cung Trạch Vũ làm lá chắn cho cô.
Mộ Thương Nam nháy mắt “Em là người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản thế thôi.”
“Tôi là người phụ nữ của anh? Thiên Tịnh là vợ sắp cưới của anh. Mộ Thương Nam, anh còn dám vô liêm sỷ nữa à? Tôi sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba của bất cứ ai.” Diệp Phi nói từng câu từng chữ.
Ấn đường Mộ Thương Nam trĩu xuống, anh hiểu ra vấn đề “ Anh sẽ nói rõ mọi chuyện. Phi Phi, hãy nhớ, em là người phụ nữ của anh”. Lý trí của anh cuối cùng cũng khống chế được bản thân anh, trong trạng thái gần như không kìm chế được, anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô. Anh sẽ để cô danh chính ngôn thuận bên anh, chứ không phải làm người thứ ba.
“Anh muốn hủy hôn?” Diệp Phi nhìn anh, hình như anh nói là ý này. Anh thực sự vì cô mà hủy hôn với Thiên Tịnh? Tim cô đột nhiên chạm mạnh vào xương sườn, anh yêu cô? Cô không khống chế được suy nghĩ của mình.
Mộ Thương Nam nhếch mép “Tôi sẽ không hủy hôn”. Sao anh phải hủy hôn, rõ ràng người anh cưới là cô, anh sẽ không hủy hôn, để cô chạy mất!
Diệp Phi lúc nãy bị động lòng, phốt chốc lại bị rơi xuống đáy hang, anh không hủy hôn, thế sao anh còn tiếp tục thân mật với cô. Mắt cô sắc nhọn, cô đột nhiên giơ đầu gối lên húc vào bụng dưới của anh “Cút”. Thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào vô liêm sỷ như này, tìm kẻ thứ ba cũng phải tìm người ngay thẳng như này.
Mộ Thương Nam không đề phòng cô, lại đang trong trạng thái hưng phấn, thế là bị cô đá trúng, anh đau ôm lấy vết thương “Cô và nó có thù sao? Lần nào cũng làm nó bị thương”
“Anh giữ chặt đồ của anh, đừng để nó không có việc gì tự nghĩ ai cũng mê nó, cục cưng này không chiều được anh” Diệp Phi một chân đá anh ra.
Từ trên giường lăn xuống đất, giây phút đấy, cô vẫn đang mộng tưởng là anh sẽ nói yêu cô.
Mộ Thương Nam một tay túm lấy cánh tay cô “Nha đầu thối này, đá anh đau rồi, phải chữa bệnh cho anh”.
Anh kéo tay cô, ấn vào chỗ đau cô vừa đạp.
Mặt Diệp Phi tức giận đỏ bừng, nếu như anh cần Thiên Tịnh, sao không đi tìm Thiên Tịnh. Mắt cô ánh lên sự xảo quyệt của tiểu hồ ly, đảm bảo làm anh cả đời không quên. Cô kiễng chân ghé sát một bên mặt của anh, hơi thở nồng ấm phun lên mặt anh “Muốn tôi giúp anh?”
Tiếng nói dịu dàng của cô như cái ngứa ngáy mà lông ngỗng lướt qua đầu, khiến anh ngứa ngáy khó chịu.
Tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, ép người cô sát người anh “Muốn, Phi Phi giúp anh đi”.
Anh cúi đầu hôn vào má cô.
Diệp Phi nhếch mép “Được thôi, bây giờ tôi sẽ giúp anh”. Tay cô thu lại, nắm chặt lấy, vỗ thật mạnh. Cô đảm bảo cả đời này anh sẽ không quên sự kích thích này.
Ngũ quan anh tuấn của Mộ Thương Nam lập tức biến dạng, anh chắc chắn nha đầu này có tiềm chất học bác sĩ ngoại khoa, tay tuyệt đối độc ác.
“Bỏ tay ra, anh tàn phế, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời” anh tức giận hét lên.
“Xuỳ. Người anh cưới là Thiên Tịnh, có chịu trách nhiệm cũng là chị ta chịu trách nhiệm, anh nói xem, đêm tân hôn tôi tặng cho chị ta một ông chồng tàn phế, chị ta liệu có khóc đến đứt hơi không?” Diệp Phi nói. Xin lỗi, cô không có lương thiện, cô luôn trừng mắt lên báo thù như thế đấy, ai bắt nạt cô một, cô phải trả lại gấp mười lần.
“Nếu như anh tàn phế, anh đảm bảo người khóc không phải Thiên Tịnh, mà là em” Từ của anh phát ra từ kẽ răng, việc giữa họ liên quan gì đến Thiên Tịnh, người phụ nữ anh cần mãi mãi chỉ có mình cô.
Diệp Phi trợn mắt nhìn anh, xí, cô khóc cái gì, cô hận anh không phế luôn đi thì càng tốt.
Nhưng, tay cô nắm chặt rất đau, hình như chưa làm gì được anh thì tay cô đã phế rồi, cô bỏ tay ra “Tha cho anh lần này, lần sau còn dám bắt nạt tôi, tôi nhất định không tha”. Cô bước nhanh về phòng lớn, tiếng khóc của Thiên Tịnh vọng đến.
“Ông, cháu chắc chắn Diệp Phi ngay từ đầu đã nhận ra ông, mới tốt với ông như vậy, cô ta cố ý để cháu ngược đãi ông, để dễ chia rẽ quan hệ giữa chúng ta. Cô ta mãi là một cô gái có mưa tính, chỉ có cháu ngốc mới bị cô ta lừa, Ông, người là người biết nhìn xa trông rộng, nhất định nhìn ra cô ta đang cố ý lấy lòng ông”
Danh sách chương