Trong đầu Diệp Phi chỉ tràn đầy một câu: Mộ Thương Nam đến nhà Thiên Tịnh và thân mật với Thiên Tịnh.
Không thể nói rõ đây có phải là cảm giác đau đớn trong tim không, cô chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng như thể mình đánh rơi mất vật gì rất quan trọng.
Tự cười nhạo chính mình ngốc nghếch. Rõ ràng cô biết rằng anh là bạn trai của Thiên Tịnh, vậy mà vẫn khó chịu vì câu nói này.
Cung Trạch Vũ tiến lại gần Diệp Phi, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé của cô: “Phi Phi, ai mang em đi vậy? Cả đêm qua em đã đi đâu?”
Thanh âm của người đàn ông kéo lại suy nghĩ của Diệp Phi: “Em không biết. Em không nhớ gì chuyện tối hôm qua cả, chỉ nhớ mình uống rượu trong khách sạn, sau đó không còn nhớ được gì nữa.”
“Ha ha, không nhớ gì nữa? Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Chúng tôi đều nhìn thấy cô bị một người đàn ông ôm đi mất! Cô còn muốn chối? Đúng là tiện nhân! Tìm ba tên trai bao vẫn còn chưa đủ hay sao mà còn phải gọi thêm một người nữa! Rốt cục thì bao nhiêu người mới đủ thỏa mãn cô đây?” Mộ Lạc Lạc lớn tiếng chất vấn.
“Ba tên trai bao? Ba tên trai bao ở đâu ra vậy?” Diệp Phi ngạc nhiên. Chuyện tối qua cô chẳng hề biết gì cả.
Mộ Lạc Lạc giữ chặt cánh tay Cung Trạch Vũ: “Anh Vũ, anh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta chưa? Cô ta còn dám trừng mắt nói dối đấy!”
Cô ả thiếu điều cười ra tiếng thôi, ả không tin là Cung Trạch Vũ sẽ còn thích Diệp Phi! Diệp Phi nhìn về phía Cung Trạch Vũ: “Học trưởng, cuối cùng đã có chuyện gì vậy? Anh nói cho em biết đi!”
Lông mày của Cung Trạch Vũ nhíu chặt: “Đêm qua bọn anh không tìm thấy em nên đã đến phòng khách sạn trên tầng để tìm. Lúc bọn anh phá cửa xông vào phòng, trên nền nhà có ba tên trai bao đang nằm, một người đàn ông đeo mặt nạ bạc ô mem chạy trốn bằng cửa sổ. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thì bọn anh cũng không biết. Anh đã tìm em cả đêm…”
“Em không biết tại sao lại có trai bao ở đây. Chắc chắn có người muốn hãm hại em!” Diệp Phi nói.
Làm sao lại có người đàn ông đeo mặt nạ bạc đến nữa? Chẳng lẽ có những bốn tên trai bao? Cô nghi ngờ.
Lông mày Mộ Lạc Lạc chợt nháy, ầm ỹ nói: “Anh Vũ, em có thể chứng minh cô ta đang nói dối! Cô ta gọi trai bao đến thì chắc chắn phải liên lạc với bọn họ, trong điện thoại nhất định có số điện thoại của bọn họ! Cô dám lấy điện thoại của cô ra đây không?”
Diệp Phi lấy điện thoại ra: “Đêm qua tôi chưa từng liên hệ với bất cứ ai!”
Mộ Lạc Lạc cướp lấy điện thoại trong tay Diệp Phi, quen đường quen lối mà mở trình duyệt web: “Anh Vũ, anh nhìn này, em tìm thấy lịch sử cô ta đặt trai bao trên mạng rồi! Tối hôm qua cô ta nói cái gì mà bị bán cho lão già nên mới tìm trai bao đều là nói dối. Cô ta vốn dĩ là người phóng đãng, là người phụ nữ chẳng có việc gì cũng tìm trai bao để an ủi.”
Cô ả chìa màn hình điện thoại cho tất cả mọi người xem, đắc ý vênh mặt lên trời.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn trang web trên màn hình điện thoại của mình, dù cho cô có mất trí nhớ thì cô cũng sẽ không bao giờ đặt trai bao trên mạng.
“Cô còn có gì ngụy biện?” Mộ Lạc Lạc khinh thường nhìn Diệp Phi, ngữ khí tràn ngập trào phúng.
Khóe môi Diệp Phi khẽ nhếch, giơ tay dùng toàn lực tát thẳng lên khuôn mặt vênh váo của Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc không ngờ đến Diệp Phi dám đánh cô ả. Một cái tát trên mặt này gây ra tiếng vang thật to dội vào tai ả. Khuôn mặt ả đỏ tấy đau đớn.
“A! Cô dám đánh tôi! Người đâu! Mau tới đây nhanh lên!” Cô ả sợ hãi lui về phía sau. Cô ả rõ ràng là thiên kim tiểu thư ở đây, thế nhưng khí thế của Diệp Phi bỗng khiến cô run sợ!
Mộ Lạc Lạc gọi một tiếng, tất cả người giúp việc của nhà họ Mộ đều chạy ra, Liễu Họa và Mộ Thâm cũng bị đánh động tới rồi.
“Trời ơi! Có chuyện gì vậy?” Liễu Họa nhìn thấy gương mặt con gái mình bị tát sưng phù, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Mẹ! Là Diệp Phi tát con! Mẹ nhìn cô ta tát con đây này!” Mộ Lạc Lạc giơ mặt ra cho cha mẹ nhìn.
Liễu Họa tức giận: “Diệp Phi, con trai tôi thuê cô về làm trợ lý cho nó mà cô dám tát con gái tôi? Người đâu, đánh nó cho tôi, đánh con tiện nhân này mạnh vào!”
Ánh mắt Diệp Phi trở nên sắc bén: “Tối qua Mộ Lạc Lạc chuốc thuốc tôi, thuê ba tên trai bao về chà đạp tôi, chẳng lẽ tôi không nên đánh cô ta sao? Cho dù nhà họ Mộ một tay che trời thì cũng phải nói lý chứ?”
“Không phải! Cha mẹ đừng nghe cô ta nói dối! Cô ta giỏi nhất là nói dối đấy! Trong điện thoại của cô ta có lịch sử đặt trai bao trên mạng!” Khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc trắng bệch, đáy lòng có chút hoảng loạn.
“Tôi không hề nói dối. Mộ Lạc Lạc, điện thoại của tôi có lịch sử đặt trai bao trên mạng, tại sao tôi không biết mà cô lại biết rõ thế? Còn có lúc cô xin lỗi tôi, bắt tôi uống rượu còn dùng nhẫn của cô đâm vào tay tôi nữa.” Diệp Phi nói.
Cô nhìn thấy Mộ Lạc Lạc nhanh chóng mở trình duyệt web đó, trừ phi Mộ Lạc Lạc đã biết trước mà thôi. Với lại, trạng thái mất hết ký ức về tối qua của cô tuyệt đối bất thường, mà cô có thể hồi tưởng lại những điểm bất thường này nhưng lại bị Mộ Lạc Lạc làm loạn mất. Cho đến bây giờ tay cô vẫn còn có vết đỏ đấy.
“Nhẫn của tôi thì làm sao? Chỉ bị viên đá trên chiếc nhẫn đâm vào tay có một cái mà nói là tôi hại cô á? Cha mẹ có tin được lời cô ta không? Tôi mở trình duyệt web của cô, tìm thấy địa chỉ web rồi còn thấy cô đã từng đăng nhập vào đây. Sao nào? Điều này không phải rất bình thường sao?” Mộ Lạc Lạc liên tiếp phủ nhận.
“Đúng vậy. Con gái tôi thông minh tìm thấy lịch sử cô đặt trai bao. Chuyện cô làm cô còn sợ người khác biết à? Tôi đã sớm biết cô là đứa phóng đãng mà, nhưng không thể ngờ được cô lại có thể phóng đãng đến như vậy! Một buổi tối còn muốn ba người! Cô đứng trong nhà tôi, tôi còn thấy cô làm bẩn đất nhà tôi nữa đấy!” Liễu Họa hét lên tức giận.
“Mẹ, không phải ba người đâu, những bốn người cơ. Còn có một người ôm cô ta bỏ trốn mất đấy!” Mộ Lạc Lạc ác độc nói.
Liễu Họa vuốt ve gương mặt con gái mình: “Ai đánh con gái tôi thì phải đánh trả nó gấp mười lần trăm lần!”
Theo mệnh lệnh của bà, nữ giúp việc và vệ sĩ xông đến gần Diệp Phi.
Cung Trạch Vũ đứng chắn trước mặt Diệp Phi: “Dừng tay lại! Các người đã điều tra rõ chân tướng chưa? Không lẽ nhà họ Mộ cũng chỉ đến vậy thôi sao?”
“Nhà họ Mộ còn chưa tới lượt người nhà họ Cung đánh giá! Chúng ta còn không có đồng ý để cho con gái lui tới với ngươi!” Liễu Họa vênh mặt hất hàm nói.
“Thật xin lỗi Mộ phu nhân, tôi thấy là bà nghĩ nhiều rồi, là tôi vẫn luôn không đồng ý lui tới với con gái bà. Các người không xét sự thật rõ ràng, tôi muốn tra rõ.” Cung Trạch Vũ cầm tay Diệp Phi “Chúng ta đi!”
“Đứng lại! Cung Trạch Vũ! Tôi là nể mặt mũi con gái tôi mới nói chuyện với cậu! Nhà tôi không phải cậu có thể tùy tiện muốn đến thì đến đi thì đi! Diệp Phi đánh con gái tôi, đến lượt cô ta bị trừng phạt!” Liễu Họa nói.
“Trong lòng bàn tay tôi có dấu vết bị đâm. Nếu như chỉ là bị kim cương làm xước thì căn bản sẽ không có dấu vết này!” Diệp Phi đưa tay mình ra cho mọi người xem.
Cung Trạch Vũ trầm mặt xuống: “Chúng ta đi bệnh viện xét nghiệm một chút liền biết là có vấn đề hay không.”
Hắn kéo tay Diệp Phi, mang cô đi về phía cửa.
“Đứng lại, không cho phép để Diệp Phi đi, đánh cho ta!” Mộ Lạc Lạc gấp gáp ra lệnh.
Vệ sĩ xông về phía Cung Trạch Vũ, cướp người trong tay anh. Cung Trạch Vũ đánh nhau với mấy người vệ sĩ.
Người hầu gái chạy tới bắt Diệp Phi, đem Diệp Phi bắt quỳ xuống đất.
“Đánh cho ta, xé miệng nó ra cho ta!” Mộ Lạc Lạc tức giận nói.
Diệp Phi quật cường muốn đứng lên, nhưng cô lại bị mấy người hầu gái đè, căn bản không đứng dậy nổi. Cô nhìn một bàn tay dày mập của một người hầu gái mập mạp chuẩn bị giáng một cái tát xuống mặt mình.
Cái tát giáng xuống nhưng lại không có sự đau đớn như dự tính, người hầu gái bị đạp bay lên, nặng nề rơi xuống đất…
Không thể nói rõ đây có phải là cảm giác đau đớn trong tim không, cô chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng như thể mình đánh rơi mất vật gì rất quan trọng.
Tự cười nhạo chính mình ngốc nghếch. Rõ ràng cô biết rằng anh là bạn trai của Thiên Tịnh, vậy mà vẫn khó chịu vì câu nói này.
Cung Trạch Vũ tiến lại gần Diệp Phi, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé của cô: “Phi Phi, ai mang em đi vậy? Cả đêm qua em đã đi đâu?”
Thanh âm của người đàn ông kéo lại suy nghĩ của Diệp Phi: “Em không biết. Em không nhớ gì chuyện tối hôm qua cả, chỉ nhớ mình uống rượu trong khách sạn, sau đó không còn nhớ được gì nữa.”
“Ha ha, không nhớ gì nữa? Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Chúng tôi đều nhìn thấy cô bị một người đàn ông ôm đi mất! Cô còn muốn chối? Đúng là tiện nhân! Tìm ba tên trai bao vẫn còn chưa đủ hay sao mà còn phải gọi thêm một người nữa! Rốt cục thì bao nhiêu người mới đủ thỏa mãn cô đây?” Mộ Lạc Lạc lớn tiếng chất vấn.
“Ba tên trai bao? Ba tên trai bao ở đâu ra vậy?” Diệp Phi ngạc nhiên. Chuyện tối qua cô chẳng hề biết gì cả.
Mộ Lạc Lạc giữ chặt cánh tay Cung Trạch Vũ: “Anh Vũ, anh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta chưa? Cô ta còn dám trừng mắt nói dối đấy!”
Cô ả thiếu điều cười ra tiếng thôi, ả không tin là Cung Trạch Vũ sẽ còn thích Diệp Phi! Diệp Phi nhìn về phía Cung Trạch Vũ: “Học trưởng, cuối cùng đã có chuyện gì vậy? Anh nói cho em biết đi!”
Lông mày của Cung Trạch Vũ nhíu chặt: “Đêm qua bọn anh không tìm thấy em nên đã đến phòng khách sạn trên tầng để tìm. Lúc bọn anh phá cửa xông vào phòng, trên nền nhà có ba tên trai bao đang nằm, một người đàn ông đeo mặt nạ bạc ô mem chạy trốn bằng cửa sổ. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thì bọn anh cũng không biết. Anh đã tìm em cả đêm…”
“Em không biết tại sao lại có trai bao ở đây. Chắc chắn có người muốn hãm hại em!” Diệp Phi nói.
Làm sao lại có người đàn ông đeo mặt nạ bạc đến nữa? Chẳng lẽ có những bốn tên trai bao? Cô nghi ngờ.
Lông mày Mộ Lạc Lạc chợt nháy, ầm ỹ nói: “Anh Vũ, em có thể chứng minh cô ta đang nói dối! Cô ta gọi trai bao đến thì chắc chắn phải liên lạc với bọn họ, trong điện thoại nhất định có số điện thoại của bọn họ! Cô dám lấy điện thoại của cô ra đây không?”
Diệp Phi lấy điện thoại ra: “Đêm qua tôi chưa từng liên hệ với bất cứ ai!”
Mộ Lạc Lạc cướp lấy điện thoại trong tay Diệp Phi, quen đường quen lối mà mở trình duyệt web: “Anh Vũ, anh nhìn này, em tìm thấy lịch sử cô ta đặt trai bao trên mạng rồi! Tối hôm qua cô ta nói cái gì mà bị bán cho lão già nên mới tìm trai bao đều là nói dối. Cô ta vốn dĩ là người phóng đãng, là người phụ nữ chẳng có việc gì cũng tìm trai bao để an ủi.”
Cô ả chìa màn hình điện thoại cho tất cả mọi người xem, đắc ý vênh mặt lên trời.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn trang web trên màn hình điện thoại của mình, dù cho cô có mất trí nhớ thì cô cũng sẽ không bao giờ đặt trai bao trên mạng.
“Cô còn có gì ngụy biện?” Mộ Lạc Lạc khinh thường nhìn Diệp Phi, ngữ khí tràn ngập trào phúng.
Khóe môi Diệp Phi khẽ nhếch, giơ tay dùng toàn lực tát thẳng lên khuôn mặt vênh váo của Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc không ngờ đến Diệp Phi dám đánh cô ả. Một cái tát trên mặt này gây ra tiếng vang thật to dội vào tai ả. Khuôn mặt ả đỏ tấy đau đớn.
“A! Cô dám đánh tôi! Người đâu! Mau tới đây nhanh lên!” Cô ả sợ hãi lui về phía sau. Cô ả rõ ràng là thiên kim tiểu thư ở đây, thế nhưng khí thế của Diệp Phi bỗng khiến cô run sợ!
Mộ Lạc Lạc gọi một tiếng, tất cả người giúp việc của nhà họ Mộ đều chạy ra, Liễu Họa và Mộ Thâm cũng bị đánh động tới rồi.
“Trời ơi! Có chuyện gì vậy?” Liễu Họa nhìn thấy gương mặt con gái mình bị tát sưng phù, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Mẹ! Là Diệp Phi tát con! Mẹ nhìn cô ta tát con đây này!” Mộ Lạc Lạc giơ mặt ra cho cha mẹ nhìn.
Liễu Họa tức giận: “Diệp Phi, con trai tôi thuê cô về làm trợ lý cho nó mà cô dám tát con gái tôi? Người đâu, đánh nó cho tôi, đánh con tiện nhân này mạnh vào!”
Ánh mắt Diệp Phi trở nên sắc bén: “Tối qua Mộ Lạc Lạc chuốc thuốc tôi, thuê ba tên trai bao về chà đạp tôi, chẳng lẽ tôi không nên đánh cô ta sao? Cho dù nhà họ Mộ một tay che trời thì cũng phải nói lý chứ?”
“Không phải! Cha mẹ đừng nghe cô ta nói dối! Cô ta giỏi nhất là nói dối đấy! Trong điện thoại của cô ta có lịch sử đặt trai bao trên mạng!” Khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc trắng bệch, đáy lòng có chút hoảng loạn.
“Tôi không hề nói dối. Mộ Lạc Lạc, điện thoại của tôi có lịch sử đặt trai bao trên mạng, tại sao tôi không biết mà cô lại biết rõ thế? Còn có lúc cô xin lỗi tôi, bắt tôi uống rượu còn dùng nhẫn của cô đâm vào tay tôi nữa.” Diệp Phi nói.
Cô nhìn thấy Mộ Lạc Lạc nhanh chóng mở trình duyệt web đó, trừ phi Mộ Lạc Lạc đã biết trước mà thôi. Với lại, trạng thái mất hết ký ức về tối qua của cô tuyệt đối bất thường, mà cô có thể hồi tưởng lại những điểm bất thường này nhưng lại bị Mộ Lạc Lạc làm loạn mất. Cho đến bây giờ tay cô vẫn còn có vết đỏ đấy.
“Nhẫn của tôi thì làm sao? Chỉ bị viên đá trên chiếc nhẫn đâm vào tay có một cái mà nói là tôi hại cô á? Cha mẹ có tin được lời cô ta không? Tôi mở trình duyệt web của cô, tìm thấy địa chỉ web rồi còn thấy cô đã từng đăng nhập vào đây. Sao nào? Điều này không phải rất bình thường sao?” Mộ Lạc Lạc liên tiếp phủ nhận.
“Đúng vậy. Con gái tôi thông minh tìm thấy lịch sử cô đặt trai bao. Chuyện cô làm cô còn sợ người khác biết à? Tôi đã sớm biết cô là đứa phóng đãng mà, nhưng không thể ngờ được cô lại có thể phóng đãng đến như vậy! Một buổi tối còn muốn ba người! Cô đứng trong nhà tôi, tôi còn thấy cô làm bẩn đất nhà tôi nữa đấy!” Liễu Họa hét lên tức giận.
“Mẹ, không phải ba người đâu, những bốn người cơ. Còn có một người ôm cô ta bỏ trốn mất đấy!” Mộ Lạc Lạc ác độc nói.
Liễu Họa vuốt ve gương mặt con gái mình: “Ai đánh con gái tôi thì phải đánh trả nó gấp mười lần trăm lần!”
Theo mệnh lệnh của bà, nữ giúp việc và vệ sĩ xông đến gần Diệp Phi.
Cung Trạch Vũ đứng chắn trước mặt Diệp Phi: “Dừng tay lại! Các người đã điều tra rõ chân tướng chưa? Không lẽ nhà họ Mộ cũng chỉ đến vậy thôi sao?”
“Nhà họ Mộ còn chưa tới lượt người nhà họ Cung đánh giá! Chúng ta còn không có đồng ý để cho con gái lui tới với ngươi!” Liễu Họa vênh mặt hất hàm nói.
“Thật xin lỗi Mộ phu nhân, tôi thấy là bà nghĩ nhiều rồi, là tôi vẫn luôn không đồng ý lui tới với con gái bà. Các người không xét sự thật rõ ràng, tôi muốn tra rõ.” Cung Trạch Vũ cầm tay Diệp Phi “Chúng ta đi!”
“Đứng lại! Cung Trạch Vũ! Tôi là nể mặt mũi con gái tôi mới nói chuyện với cậu! Nhà tôi không phải cậu có thể tùy tiện muốn đến thì đến đi thì đi! Diệp Phi đánh con gái tôi, đến lượt cô ta bị trừng phạt!” Liễu Họa nói.
“Trong lòng bàn tay tôi có dấu vết bị đâm. Nếu như chỉ là bị kim cương làm xước thì căn bản sẽ không có dấu vết này!” Diệp Phi đưa tay mình ra cho mọi người xem.
Cung Trạch Vũ trầm mặt xuống: “Chúng ta đi bệnh viện xét nghiệm một chút liền biết là có vấn đề hay không.”
Hắn kéo tay Diệp Phi, mang cô đi về phía cửa.
“Đứng lại, không cho phép để Diệp Phi đi, đánh cho ta!” Mộ Lạc Lạc gấp gáp ra lệnh.
Vệ sĩ xông về phía Cung Trạch Vũ, cướp người trong tay anh. Cung Trạch Vũ đánh nhau với mấy người vệ sĩ.
Người hầu gái chạy tới bắt Diệp Phi, đem Diệp Phi bắt quỳ xuống đất.
“Đánh cho ta, xé miệng nó ra cho ta!” Mộ Lạc Lạc tức giận nói.
Diệp Phi quật cường muốn đứng lên, nhưng cô lại bị mấy người hầu gái đè, căn bản không đứng dậy nổi. Cô nhìn một bàn tay dày mập của một người hầu gái mập mạp chuẩn bị giáng một cái tát xuống mặt mình.
Cái tát giáng xuống nhưng lại không có sự đau đớn như dự tính, người hầu gái bị đạp bay lên, nặng nề rơi xuống đất…
Danh sách chương