“Em, em mới trở về hôm nay.” Diệp Phi bối rối nói.
Bàn tay Cung Trạch Vũ giữ chặt tay Diệp Phi: “Thật may được gặp em ở đây, chúng ta ăn cơm với nhau nhé!”
“Phi Phi, sao không giới thiệu người bạn này của em cho tôi biết?”
Thanh âm một người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng Diệp Phi.
Diệp Phi quay đầu nhìn Mộ Thương Nam: “Đây là Cung Trạch Vũ học trưởng. Còn đây là Mộ Thương Nam, ông chủ của em.”
Cung Trạch Vũ buông bàn tay đang giữ chặt Diệp Phi, vươn tay tới phía trước Mộ Thương Nam: “Bọn anh quen nhau mà. Đã lâu không gặp rồi tổng giám đốc Mộ!”
Bàn tay của Mộ Thương Nam vẫn trong túi quần âu, không hề có ý định sẽ bắt tay Cung Trạch Vũ.
“Đúng là đã lâu không gặp. Cha cậu bị bệnh cũng không nhẹ, Hiệp hội Doanh nghiệp chúng tôi cũng đang chuẩn bị đi thăm hỏi viện trưởng Cung.”
Cung Trạch Vũ bối rối thu tay về: “Không cần phiền đến tổng giám đốc Mộ. Cha tôi cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”
“Tôi thấy có lẽ sức khỏe của viện trưởng Cung cũng chẳng còn gì đáng ngại nữa, thế nên con trai ông mới có thời gian chơi bời thế này? Bệnh viện nhà cậu làm ăn cũng tốt đấy. Trở về hỗ trợ cha cậu quản lý bệnh viện đi.” Mộ Thương Nam nói.
“Được thôi, tôi sẽ không để cha phải mệt nhọc nữa. Hôm nay tôi đưa người của Hiệp hội Y Dược đi ăn cơm.” Cung Trạch Vũ nói.
“Nếu đã như vậy thì tôi và Phi Phi sẽ không làm phiền cậu nữa. Cậu cứ tự nhiên.” Mộ Thương Nam vươn tay kéo tay Diệp Phi, đưa cô về chỗ ngồi.
“Phi Phi làm việc bên cạnh tổng giám đốc Mộ, làm phiền tổng giám đốc Mộ quan tâm nhiều hơn. Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội ngốc nghếch quá, lại thẳng thắn, nên thường bị người ta bắt nạt.” Cung Trạch Vũ nói.
Đáy lòng Mộ Thương Nam xoắn xuýt, Cung Trạch Vũ nhờ anh quan tâm đến Diệp Phi? What the f*ck, Cung Trạch Vũ có biết anh và Diệp Phi đã từng làm gì không?
“Diệp Phi rất chịu khó, hiện cô ấy đang là trợ lý đặc biệt của tôi, mỗi ngày đều ở bên tôi, chẳng có ai dám bắt nạt cô ấy cả.” Mộ Thương Nam nói.
“Tổng giám đốc Mộ rất tốt, anh yên tâm đi học trưởng.” Diệp Phi nói.
“Anh làm sao mà yên tâm em được? Sau này ngày nào chúng mình cũng có thể gặp nhau rồi. Ngày mai em tan làm, anh qua đón em.” Cung Trạch Vũ nói.
“Được thôi. Mai gặp anh nhé!” Diệp Phi vội vàng đồng ý. Điều quan trọng không phải là ăn cơm mà là cô muốn mượn sách của Cung Trạch Vũ, tự học trước một chút.
Cung Trạch Vũ xoa đầu cô: “Được, mai gặp lại!”
Anh mỉm cười và quay trở lại bàn ăn của mình, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Thương Nam.
“Đau! Anh nắm tay tôi đau quá!” Diệp Phi chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị người đàn ông này nắm đến vỡ vụn luôn rồi.
Mộ Thương Nam cúi đầu nhìn cô: “Cậu ta về nước liền muốn gặp em, hẹn em đi ăn, các người có quan hệ gì?”
“Anh ấy là học trưởng của tôi.” Diệp Phi không hiểu lời nói của Mộ Thương Nam.
“Chỉ là học trưởng thôi sao?” Mộ Thương Nam tiếp tục hỏi.
“Chỉ là học trưởng thôi. Anh ấy tốt nghiệp xong liền đi du học, từ ấy bọn em chưa từng gặp mặt.” Diệp Phi thành thật đáp.
Ngoại trừ học trưởng, cô chẳng nghĩ ra họ còn có quan hệ gì khác.
Cung Trạch Vũ chưa từng phát triển tình cảm với cô một ngày nào cả, cô cũng không cho rằng bọn họ có thể được coi là quan hệ bạn trai – bạn gái.
Hiển nhiên, câu trả lời này vẫn không khiến cho người đàn ông kia hài lòng. Khuôn mặt của Mộ Thương Nam vẫn cứ lạnh như băng: “Ăn đi!”
Anh nhả ra hai chữ. Anh còn lâu mới tin rằng Cung Trạch Vũ với Diệp Phi chỉ là quan hệ học trưởng – đàn em đâu.
Nhớ lại lúc nãy Cung Trạch Vũ còn xoa đầu cô, anh chỉ muốn chặt cái bàn tay kia ra ngay lập tức.
Anh đưa cô gái nhỏ về bàn ăn của họ, tiếp tục ăn bữa ăn của hai người.
Diệp Phi chẳng biết tại sao tự dưng Mộ Thương Nam lại không còn vui vẻ nữa. Lúc nãy còn chăm sóc cô đủ kiểu mà bây giờ lại chẳng đoái hoài gì đến cô.
Nhưng mà, cô thật sự rất đói, chẳng cần anh chăm sóc cô cũng có thể tự ăn no.
Vừa ăn vừa cảm thán, đồ ăn ở đây ngon thiệt, đúng là tiền nào của đấy.
Ăn xong bữa tối, Mộ Thương Nam không đưa Diệp Phi về nhà đi ngủ mà lại đưa cô đến phòng nghỉ riêng của anh ở nhà hàng.
Trong căn phòng sang trọng có chiếc giường hình tròn to tướng, trên mái vòm còn có hoa văn hình ngôi sao, đẹp đến mức khiến Diệp Phi trợn tròn mắt. Nhưng tại sao lại ở đây? Bọn họ ngủ như thế nào được?
Hình như chỉ có mỗi một chiếc giường thôi…
“Chúng ta không về nhà sao?” Diệp Phi hỏi.
“Tôi mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây thôi.” Mộ Thương Nam nói, bắt đầu cởi cúc áo: “Tôi đi tắm trước.”
Diệp Phi đứng sững mất tự nhiên: “Chỉ có mỗi một phòng thôi sao? Vậy tôi ở đâu?”
Anh cũng đâu có phải lái xe đâu, ngồi trên xe thôi mà cũng mệt thế cơ à?
“Đây là phòng của tôi, mỗi năm phải bỏ ra mấy triệu tệ mới được sử dụng đấy. Nếu thuê gấp một phòng thì phải mất hai mươi nghìn tệ một đêm.” Mộ Thương Nam nói ra giá phòng.
Diệp Phi cắn đầu lưỡi: “Đắt quá. Vậy thôi không cần thuê thêm phòng cho tôi nữa, tôi ngủ trên sofa là được rồi.”
“Đi tắm trước, tôi không thích bên cạnh mình có cái gì bẩn.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Ờ.” Diệp Phi buồn chán bước vào phòng tắm. Cô trở thành “cái gì” rồi? Lại còn bẩn nữa?
Phù! Cô bước vào phòng tắm, nhìn chiếc bồn tắm vừa tròn vừa to như cái hồ bơi kia. Đáng tiếc là trên người cô còn có vết thương, không thể tắm bồn được, nếu không thì có thể hưởng thụ một phen rồi.
Cô đành thành thật đi vào gian tắm vòi hoa sen đứng, nhưng cũng không thể ngờ được lại thoải mái như vậy. Nước được thiết kế phun theo vị trí ba chiều, các tia nước phun trên người như mát xa khiến cô rất dễ chịu.
Thoải mái tắm rửa xong, cô mặc chiếc áo choàng tắm màu hồng được treo bên trong, bước ra khỏi phòng tắm.
Cô gái mặc chiếc áo hồng vừa thơm vừa mềm hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông, chiếm cứ lấy đáy mắt Mộ Thương Nam.
“Qua đây đi. Tôi cần phải bôi thuốc mỡ rồi. Cô khiến tôi bị bỏng, cô phải có trách nhiệm chữa trị.” Anh ra lệnh.
Diệp Phi sững sờ: “Anh bảo tôi bôi thuốc cho anh?”
“Là ai khiến tôi bị bỏng? Lại đây!” Thanh âm của Mộ Thương Nam lại lạnh đi vài phần.
Diệp Phi không dám “kháng chỉ” nên đành đi qua, cũng hơi hiểu tính khí của anh rồi. Anh càng tức giận thì giọng nói của anh càng trầm thấp.
“Tôi giải thích với anh rồi mà, đâu phải do tôi cố ý đâu.” Cô vội nói.
Nếu hai người họ đang ở chỗ khác thì cô cũng chẳng để ý đến vậy mà bôi thuốc cho anh, nhưng mà ở trong căn phòng này, cô làm sao có thể bôi thuốc cho anh được đây?
Mộ Thương Nam túm lấy cô gái đang cách anh xa cả mét, anh là quái thú sao?
“Nói cho tôi, cô muốn học đại học khoa gì?”
“Khoa Lâm sàng.” Diệp Phi đáp.
“Học Khoa Lâm sàng chính là muốn làm bác sĩ. Cô cảm thấy bác sĩ có thể chọn bệnh nhân để khám, mà bác sĩ có thể phân nam nữ khám bệnh sao?” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi hoàn toàn bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt. Điều này dĩ nhiên là không thể nào, bác sĩ đều không phân biệt giới tính mà khám cho bệnh nhân.
“Không thể. Nhưng mà…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng. Lý thuyết thì không sai, nhưng mà đấy là khám bệnh cho người lạ, hoàn toàn là trạng thái không quen biết. Khám cho người quen, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
“Bây giờ tôi chính là bệnh nhân đầu tiên của em, hy sinh cơ thể tôi để làm vật thí nghiệm cho cô. Cô còn không cảm ơn tôi?” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi suýt thì tức chết. Anh để cho cô bôi thuốc, cô còn phải cảm ơn anh à?
Rõ ràng cảm giác bị chiếm tiện nghi là cô mà!
Chân mày của cô xoắn xuýt lại: “Anh không thể tự bôi thuốc sao?”
“Tôi không thích tự mình sờ mình.” Mộ Thương Nam nói.
“Vậy tôi gọi người hầu nam đến bôi cho anh?” Diệp Phi liền vội vàng nói.
“Cô để cho đàn ông sờ tôi? Tính hướng của tôi bình thường nhé. Cô sợ à? Cô đi học không được học tiết cấu tạo sinh lý nam hả?” Con ngươi Mộ Thương Nam nhíu thành một đường hẹp dài, vặn hỏi cô.
“Ai sợ? Tôi bôi cho anh.” Diệp Phi sẵng giọng. Dù sao cô nhìn anh, thua thiệt là anh!
Bàn tay Cung Trạch Vũ giữ chặt tay Diệp Phi: “Thật may được gặp em ở đây, chúng ta ăn cơm với nhau nhé!”
“Phi Phi, sao không giới thiệu người bạn này của em cho tôi biết?”
Thanh âm một người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng Diệp Phi.
Diệp Phi quay đầu nhìn Mộ Thương Nam: “Đây là Cung Trạch Vũ học trưởng. Còn đây là Mộ Thương Nam, ông chủ của em.”
Cung Trạch Vũ buông bàn tay đang giữ chặt Diệp Phi, vươn tay tới phía trước Mộ Thương Nam: “Bọn anh quen nhau mà. Đã lâu không gặp rồi tổng giám đốc Mộ!”
Bàn tay của Mộ Thương Nam vẫn trong túi quần âu, không hề có ý định sẽ bắt tay Cung Trạch Vũ.
“Đúng là đã lâu không gặp. Cha cậu bị bệnh cũng không nhẹ, Hiệp hội Doanh nghiệp chúng tôi cũng đang chuẩn bị đi thăm hỏi viện trưởng Cung.”
Cung Trạch Vũ bối rối thu tay về: “Không cần phiền đến tổng giám đốc Mộ. Cha tôi cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”
“Tôi thấy có lẽ sức khỏe của viện trưởng Cung cũng chẳng còn gì đáng ngại nữa, thế nên con trai ông mới có thời gian chơi bời thế này? Bệnh viện nhà cậu làm ăn cũng tốt đấy. Trở về hỗ trợ cha cậu quản lý bệnh viện đi.” Mộ Thương Nam nói.
“Được thôi, tôi sẽ không để cha phải mệt nhọc nữa. Hôm nay tôi đưa người của Hiệp hội Y Dược đi ăn cơm.” Cung Trạch Vũ nói.
“Nếu đã như vậy thì tôi và Phi Phi sẽ không làm phiền cậu nữa. Cậu cứ tự nhiên.” Mộ Thương Nam vươn tay kéo tay Diệp Phi, đưa cô về chỗ ngồi.
“Phi Phi làm việc bên cạnh tổng giám đốc Mộ, làm phiền tổng giám đốc Mộ quan tâm nhiều hơn. Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội ngốc nghếch quá, lại thẳng thắn, nên thường bị người ta bắt nạt.” Cung Trạch Vũ nói.
Đáy lòng Mộ Thương Nam xoắn xuýt, Cung Trạch Vũ nhờ anh quan tâm đến Diệp Phi? What the f*ck, Cung Trạch Vũ có biết anh và Diệp Phi đã từng làm gì không?
“Diệp Phi rất chịu khó, hiện cô ấy đang là trợ lý đặc biệt của tôi, mỗi ngày đều ở bên tôi, chẳng có ai dám bắt nạt cô ấy cả.” Mộ Thương Nam nói.
“Tổng giám đốc Mộ rất tốt, anh yên tâm đi học trưởng.” Diệp Phi nói.
“Anh làm sao mà yên tâm em được? Sau này ngày nào chúng mình cũng có thể gặp nhau rồi. Ngày mai em tan làm, anh qua đón em.” Cung Trạch Vũ nói.
“Được thôi. Mai gặp anh nhé!” Diệp Phi vội vàng đồng ý. Điều quan trọng không phải là ăn cơm mà là cô muốn mượn sách của Cung Trạch Vũ, tự học trước một chút.
Cung Trạch Vũ xoa đầu cô: “Được, mai gặp lại!”
Anh mỉm cười và quay trở lại bàn ăn của mình, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Thương Nam.
“Đau! Anh nắm tay tôi đau quá!” Diệp Phi chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị người đàn ông này nắm đến vỡ vụn luôn rồi.
Mộ Thương Nam cúi đầu nhìn cô: “Cậu ta về nước liền muốn gặp em, hẹn em đi ăn, các người có quan hệ gì?”
“Anh ấy là học trưởng của tôi.” Diệp Phi không hiểu lời nói của Mộ Thương Nam.
“Chỉ là học trưởng thôi sao?” Mộ Thương Nam tiếp tục hỏi.
“Chỉ là học trưởng thôi. Anh ấy tốt nghiệp xong liền đi du học, từ ấy bọn em chưa từng gặp mặt.” Diệp Phi thành thật đáp.
Ngoại trừ học trưởng, cô chẳng nghĩ ra họ còn có quan hệ gì khác.
Cung Trạch Vũ chưa từng phát triển tình cảm với cô một ngày nào cả, cô cũng không cho rằng bọn họ có thể được coi là quan hệ bạn trai – bạn gái.
Hiển nhiên, câu trả lời này vẫn không khiến cho người đàn ông kia hài lòng. Khuôn mặt của Mộ Thương Nam vẫn cứ lạnh như băng: “Ăn đi!”
Anh nhả ra hai chữ. Anh còn lâu mới tin rằng Cung Trạch Vũ với Diệp Phi chỉ là quan hệ học trưởng – đàn em đâu.
Nhớ lại lúc nãy Cung Trạch Vũ còn xoa đầu cô, anh chỉ muốn chặt cái bàn tay kia ra ngay lập tức.
Anh đưa cô gái nhỏ về bàn ăn của họ, tiếp tục ăn bữa ăn của hai người.
Diệp Phi chẳng biết tại sao tự dưng Mộ Thương Nam lại không còn vui vẻ nữa. Lúc nãy còn chăm sóc cô đủ kiểu mà bây giờ lại chẳng đoái hoài gì đến cô.
Nhưng mà, cô thật sự rất đói, chẳng cần anh chăm sóc cô cũng có thể tự ăn no.
Vừa ăn vừa cảm thán, đồ ăn ở đây ngon thiệt, đúng là tiền nào của đấy.
Ăn xong bữa tối, Mộ Thương Nam không đưa Diệp Phi về nhà đi ngủ mà lại đưa cô đến phòng nghỉ riêng của anh ở nhà hàng.
Trong căn phòng sang trọng có chiếc giường hình tròn to tướng, trên mái vòm còn có hoa văn hình ngôi sao, đẹp đến mức khiến Diệp Phi trợn tròn mắt. Nhưng tại sao lại ở đây? Bọn họ ngủ như thế nào được?
Hình như chỉ có mỗi một chiếc giường thôi…
“Chúng ta không về nhà sao?” Diệp Phi hỏi.
“Tôi mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây thôi.” Mộ Thương Nam nói, bắt đầu cởi cúc áo: “Tôi đi tắm trước.”
Diệp Phi đứng sững mất tự nhiên: “Chỉ có mỗi một phòng thôi sao? Vậy tôi ở đâu?”
Anh cũng đâu có phải lái xe đâu, ngồi trên xe thôi mà cũng mệt thế cơ à?
“Đây là phòng của tôi, mỗi năm phải bỏ ra mấy triệu tệ mới được sử dụng đấy. Nếu thuê gấp một phòng thì phải mất hai mươi nghìn tệ một đêm.” Mộ Thương Nam nói ra giá phòng.
Diệp Phi cắn đầu lưỡi: “Đắt quá. Vậy thôi không cần thuê thêm phòng cho tôi nữa, tôi ngủ trên sofa là được rồi.”
“Đi tắm trước, tôi không thích bên cạnh mình có cái gì bẩn.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Ờ.” Diệp Phi buồn chán bước vào phòng tắm. Cô trở thành “cái gì” rồi? Lại còn bẩn nữa?
Phù! Cô bước vào phòng tắm, nhìn chiếc bồn tắm vừa tròn vừa to như cái hồ bơi kia. Đáng tiếc là trên người cô còn có vết thương, không thể tắm bồn được, nếu không thì có thể hưởng thụ một phen rồi.
Cô đành thành thật đi vào gian tắm vòi hoa sen đứng, nhưng cũng không thể ngờ được lại thoải mái như vậy. Nước được thiết kế phun theo vị trí ba chiều, các tia nước phun trên người như mát xa khiến cô rất dễ chịu.
Thoải mái tắm rửa xong, cô mặc chiếc áo choàng tắm màu hồng được treo bên trong, bước ra khỏi phòng tắm.
Cô gái mặc chiếc áo hồng vừa thơm vừa mềm hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông, chiếm cứ lấy đáy mắt Mộ Thương Nam.
“Qua đây đi. Tôi cần phải bôi thuốc mỡ rồi. Cô khiến tôi bị bỏng, cô phải có trách nhiệm chữa trị.” Anh ra lệnh.
Diệp Phi sững sờ: “Anh bảo tôi bôi thuốc cho anh?”
“Là ai khiến tôi bị bỏng? Lại đây!” Thanh âm của Mộ Thương Nam lại lạnh đi vài phần.
Diệp Phi không dám “kháng chỉ” nên đành đi qua, cũng hơi hiểu tính khí của anh rồi. Anh càng tức giận thì giọng nói của anh càng trầm thấp.
“Tôi giải thích với anh rồi mà, đâu phải do tôi cố ý đâu.” Cô vội nói.
Nếu hai người họ đang ở chỗ khác thì cô cũng chẳng để ý đến vậy mà bôi thuốc cho anh, nhưng mà ở trong căn phòng này, cô làm sao có thể bôi thuốc cho anh được đây?
Mộ Thương Nam túm lấy cô gái đang cách anh xa cả mét, anh là quái thú sao?
“Nói cho tôi, cô muốn học đại học khoa gì?”
“Khoa Lâm sàng.” Diệp Phi đáp.
“Học Khoa Lâm sàng chính là muốn làm bác sĩ. Cô cảm thấy bác sĩ có thể chọn bệnh nhân để khám, mà bác sĩ có thể phân nam nữ khám bệnh sao?” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi hoàn toàn bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt. Điều này dĩ nhiên là không thể nào, bác sĩ đều không phân biệt giới tính mà khám cho bệnh nhân.
“Không thể. Nhưng mà…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng. Lý thuyết thì không sai, nhưng mà đấy là khám bệnh cho người lạ, hoàn toàn là trạng thái không quen biết. Khám cho người quen, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
“Bây giờ tôi chính là bệnh nhân đầu tiên của em, hy sinh cơ thể tôi để làm vật thí nghiệm cho cô. Cô còn không cảm ơn tôi?” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi suýt thì tức chết. Anh để cho cô bôi thuốc, cô còn phải cảm ơn anh à?
Rõ ràng cảm giác bị chiếm tiện nghi là cô mà!
Chân mày của cô xoắn xuýt lại: “Anh không thể tự bôi thuốc sao?”
“Tôi không thích tự mình sờ mình.” Mộ Thương Nam nói.
“Vậy tôi gọi người hầu nam đến bôi cho anh?” Diệp Phi liền vội vàng nói.
“Cô để cho đàn ông sờ tôi? Tính hướng của tôi bình thường nhé. Cô sợ à? Cô đi học không được học tiết cấu tạo sinh lý nam hả?” Con ngươi Mộ Thương Nam nhíu thành một đường hẹp dài, vặn hỏi cô.
“Ai sợ? Tôi bôi cho anh.” Diệp Phi sẵng giọng. Dù sao cô nhìn anh, thua thiệt là anh!
Danh sách chương