Diệp Phi giận đến mức muốn đá bay Mộ Thương Nam, cái gì gọi là nhìn cô, là nhớ!
“Anh đi mà tìm Thiên Tịnh, ai cần điều trị cho anh” cô hét lên.
“Anh không có phản ứng với cô ta, phải làm sao? Bị em…chỉ có phản ứng với em. Em không chữa khỏi cho anh, anh không có phản ứng với Thiên Tịnh, sau này kết hôn, nếu anh tuyệt tự tuyệt tôn, em phải chịu trách nhiệm với anh” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi tức suýt nôn ra máu “Anh tuyệt tự tuyệt tôn thì liên quan gì đến tôi? Tốt nhất gia đình anh chết hết đi.”
Cô căm hận nói, cả nhà họ Mộ không có gì tốt cả. Tự nhiên nghĩ ra gì đó “Không đúng, trừ Thành Thành ra, Thành Thành là người tốt!”
Mộ Thương Nam căm hận “ Gia đình tôi chết hết, cô
chỉ giữ lại Thành Thành”
“Đúng vậy! Thành Thành là người tốt!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Thành mặt cười tươi bước vào “Vẫn là Diệp Phi bé bỏng của ta hiểu ta, biết ta tốt”.
“Tiểu Thành Thành, lại đây, ở đây có hồng trà lạnh, cho ông uống” Diệp Phi làm sẵn hồng trà lạnh, để trong tủ lúc, lúc này uống vừa ngon.
“Tốt quá! Ta vừa đi nắng về, bằng này tuổi rồi, con lao tâm tổn trí vì con vì cháu, mệnh ta đúng là không bớt lo được”. Mộ Thành ngồi trên ghế sô pha oán trách.
Diệp Phi rót một cốc hồng trà lạnh cho Mộ Thành “Ông uống thử xem, cháu làm đấy”
Mộ Thành thử một ngụm “Ngon, cái này cũng là…”
Diệp Phi lòng than thở, xem như ông nói đúng rồi, …
“Không phải…., chính là loại cháu thích, nhưng bên ngoài bán đắt quá, cháu liền tự làm lấy” Diệp Phi Diệp Phi nói.
“Sao không có phần của anh” Mộ Thương Nam chờ rất lâu rồi mà không nhìn thấy hồng trà lạnh của anh.
“Không phải anh bị thương rồi sao? Cái này không hợp để anh uống” Diệp Phi lớn tiếng.
“Quả nhiên là…, Diệp Phi gả cho ta được không?” Mộ Thành nói.
Mộ Thương Nam “Ông, Ông từng này tuổi rồi, không hợp vận động với cường độ mạnh. Hãy cứ trồng hoa trồng cỏ thôi.
“Ông càng già càng dẻo giai, nếu như cháu tranh giành,
Quan trọng là để cô ấy bắn súng!
“Haha. Đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, đều là người hơn năm mươi cân rồi, mà không trưởng thành lên được tí nào sao?” Mộ Thành nói.
Diệp Phi nháy nháy mắt, vậy mà nghe không hiểu, gần như có liên quan đến cô. Nhưng chơi? Chả nhẽ ông cũng muốn cưới cô?
“Ông, ông muốn cưới cháu sao” Diệp Phi hỏi.
“Ta và Thương Nam, cho con chọn, con chọn ai?”
“Đương nhiên chọn ông rồi, ông vừa đáng yêu, lại hiền từ, có ông bảo vệ con, người nào đó sẽ không dám ức hiếp con nữa”. Diệp Phi
“Lại đây, rót cho anh cốc trà hồng lạnh, anh uống” Mộ Thương Nam mặt trầm lặng như thanh sắt đen, điên mất, một Cung Trạch Vũ còn chưa đủ hay sao mà chính ông nội anh lại còn định cướp người phụ nữ của anh.
“Cháu ngoan, đây là thái độ cháu nói chuyện với bà nội cháu sao?” Tay Diệp Phi ấn vào đầu Mộ Thương Nam, coi như có thể nở mày nở mặt mà nói chuyện với Mộ Thương Nam rồi.
Ánh mắt Mộ Thương Nam sắc nhọn “Muốn làm bà nội, em còn non lắm!”
“Xí, vai vế của tôi lớn
“Ông, ông còn chưa chịu đi à, cháu không thích chơi
Mộ Thành đứng dậy “ Thấy con có khẩu khí như này, ta yên tâm rồi, con cháu nhà họ Mộ không tuyệt tự tuyệt tôn rồi”
Mộ Thương Nam …,
Diệp Phi cạy tay anh ra “Bỏ tay ra. Anh làm cái gì vậy?”
“Làm bà nội của anh rồi, còn không ôm cháu à?” Mộ Thương Nam ôm chặt cô vào lòng, đầu anh rúc vào lòng cô, cố ý cọ cọ”.
Tay cô bị tay anh nắm chặt, không đẩy được anh ra, anh như đứa mè nheo trong lòng cô, lúc sau ăn cô như chết đói.
“Mộ Thương Nam! Anh thật quá đáng!” Cô xấu hổ mặt đỏ bừng bừng.
Mộ Thương Nam quay người ép cô lên người anh “Anh làm gì quá đáng? Là bà nội thì phải thương cháu chứ.”
Anh chỉ ra một lý do, dù sao cái anh đã muốn, ai cũng đừng mơ mà cướp đi được.
Không …, Diệp Phi suýt nữa bị anh ăn sạch uống cạn, may mà có tiếng gõ cửa, quần áo cô xộc xệch, cánh tay cô ôm lấy thân mình, chạy nhanh vào phòng thay đồ, thay quần áo.
Sở Nhiễm đi vào phòng, chỉ cảm thấy không khí này không đúng, dường như trong không khí
“Anh cần ra nước ngoài chữa bệnh?” Cô có việc chính đáng mới đến, Nhiếp Hạo báo với cô, loan tin ra ngoài anh bị thương nặng, phải sang nước ngoài điều trị.
“Đúng vậy. Mai sẽ đi” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Được. Tôi sẽ sắp xếp một số bác sĩ đi cùng anh”. Sở Nhiễm nói.
“Cô cũng phải đi cùng” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Bác sĩ tôi tìm đều đáng tin, giữ mồm giữ miệng.” Sở Nhiễm giải thích, cô thật không muốn lãng phí thời gian cho Mộ Thương Nam.
“Bác sĩ có tốt đến mấy cũng không tốt bằng cô. Quyết định như vậy đi, cô cần bao nhiêu phí điều trị, cô có thể tùy mình báo giá”. Mộ Thương Nam.
Sở Nhiễm cau mày “Cái tôi quan tâm không phải là tiền, thôi được rồi, tôi đi cùng anh”.
Cô chọn không phí lời với anh, kết quả mỗi lần phí lời, cô đều phải nghe anh.
Cô xoay người ra khỏi phòng đi sắp xếp đội ngũ điều trị mai sang nước ngoài.
Thông tin Mộ Thương Nam sang nước ngoài đã được định, Liễu Họa để Thiên Tịnh đì cùng anh. Điều làm Thiên Tịnh ngạc nhiên là, Mộ Thương Nam không những không từ chối mà còn vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi và Mộ Thương Nam, Thiên Tình và đội ngũ điều trị, lên máy bay riêng của nhà họ Mộ, đi sang nước ngoài chữa bệnh.
Diệp Phi nhìn những đám mây trôi ngoài cửa, hoàn toàn không hiểu Mộ Thương Nam đang giở trò gì, anh rõ ràng không có bệnh.
Họ bay sang nước Mỹ, nghe nói điều kiện chữa trị ở đây là tốt nhất.
Mộ Thương Nam được sắp xếp ở phòng VIP của bệnh viện, trên người cắm chằng chịt ống, đến Diệp Phi suýt nữa tưởng rằng, cả người anh thật sự bị thương. Buổi tối Thiên Tịnh được sắp xếp đi nghỉ ngơi, Diệp Phi phải túc trực bên anh cả đêm. Chỉ là lúc nửa đêm, anh dậy để Diệp Phi ngủ, anh biến mất trong phòng thay đồ như ngủ mê. Diệp Phi từng thấy anh mặc quần áo đen, nên không có gì ngạc nhiên với điều đó, nhưng cô không ngờ, Cung Trạch Vũ lại nhắn tin cho cô, bảo cô ra ngoài gặp anh. Diệp Phi khóa trái cửa, và rời khỏi phòng bệnh.
Trong ngõ hẻm, cô nhìn thấy Cung Trạch Vũ mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, quần áo đen đó của anh rất giống của Cung Trạch Vũ.
“Sao anh lại mặc quần áo đen?” Diệp Phi hỏi.
“Anh không tiện để lộ thân phận của mình, anh đưa em đi đến một nơi, đến rồi em sẽ biết” Cung Trạch vũ nói và đeo lên chiếc mặt nạ màu bạc, dắt tay Diệp Phi, biến mất khỏi con hẻm đó.
“Anh đi mà tìm Thiên Tịnh, ai cần điều trị cho anh” cô hét lên.
“Anh không có phản ứng với cô ta, phải làm sao? Bị em…chỉ có phản ứng với em. Em không chữa khỏi cho anh, anh không có phản ứng với Thiên Tịnh, sau này kết hôn, nếu anh tuyệt tự tuyệt tôn, em phải chịu trách nhiệm với anh” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi tức suýt nôn ra máu “Anh tuyệt tự tuyệt tôn thì liên quan gì đến tôi? Tốt nhất gia đình anh chết hết đi.”
Cô căm hận nói, cả nhà họ Mộ không có gì tốt cả. Tự nhiên nghĩ ra gì đó “Không đúng, trừ Thành Thành ra, Thành Thành là người tốt!”
Mộ Thương Nam căm hận “ Gia đình tôi chết hết, cô
chỉ giữ lại Thành Thành”
“Đúng vậy! Thành Thành là người tốt!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Thành mặt cười tươi bước vào “Vẫn là Diệp Phi bé bỏng của ta hiểu ta, biết ta tốt”.
“Tiểu Thành Thành, lại đây, ở đây có hồng trà lạnh, cho ông uống” Diệp Phi làm sẵn hồng trà lạnh, để trong tủ lúc, lúc này uống vừa ngon.
“Tốt quá! Ta vừa đi nắng về, bằng này tuổi rồi, con lao tâm tổn trí vì con vì cháu, mệnh ta đúng là không bớt lo được”. Mộ Thành ngồi trên ghế sô pha oán trách.
Diệp Phi rót một cốc hồng trà lạnh cho Mộ Thành “Ông uống thử xem, cháu làm đấy”
Mộ Thành thử một ngụm “Ngon, cái này cũng là…”
Diệp Phi lòng than thở, xem như ông nói đúng rồi, …
“Không phải…., chính là loại cháu thích, nhưng bên ngoài bán đắt quá, cháu liền tự làm lấy” Diệp Phi Diệp Phi nói.
“Sao không có phần của anh” Mộ Thương Nam chờ rất lâu rồi mà không nhìn thấy hồng trà lạnh của anh.
“Không phải anh bị thương rồi sao? Cái này không hợp để anh uống” Diệp Phi lớn tiếng.
“Quả nhiên là…, Diệp Phi gả cho ta được không?” Mộ Thành nói.
Mộ Thương Nam “Ông, Ông từng này tuổi rồi, không hợp vận động với cường độ mạnh. Hãy cứ trồng hoa trồng cỏ thôi.
“Ông càng già càng dẻo giai, nếu như cháu tranh giành,
Quan trọng là để cô ấy bắn súng!
“Haha. Đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, đều là người hơn năm mươi cân rồi, mà không trưởng thành lên được tí nào sao?” Mộ Thành nói.
Diệp Phi nháy nháy mắt, vậy mà nghe không hiểu, gần như có liên quan đến cô. Nhưng chơi? Chả nhẽ ông cũng muốn cưới cô?
“Ông, ông muốn cưới cháu sao” Diệp Phi hỏi.
“Ta và Thương Nam, cho con chọn, con chọn ai?”
“Đương nhiên chọn ông rồi, ông vừa đáng yêu, lại hiền từ, có ông bảo vệ con, người nào đó sẽ không dám ức hiếp con nữa”. Diệp Phi
“Lại đây, rót cho anh cốc trà hồng lạnh, anh uống” Mộ Thương Nam mặt trầm lặng như thanh sắt đen, điên mất, một Cung Trạch Vũ còn chưa đủ hay sao mà chính ông nội anh lại còn định cướp người phụ nữ của anh.
“Cháu ngoan, đây là thái độ cháu nói chuyện với bà nội cháu sao?” Tay Diệp Phi ấn vào đầu Mộ Thương Nam, coi như có thể nở mày nở mặt mà nói chuyện với Mộ Thương Nam rồi.
Ánh mắt Mộ Thương Nam sắc nhọn “Muốn làm bà nội, em còn non lắm!”
“Xí, vai vế của tôi lớn
“Ông, ông còn chưa chịu đi à, cháu không thích chơi
Mộ Thành đứng dậy “ Thấy con có khẩu khí như này, ta yên tâm rồi, con cháu nhà họ Mộ không tuyệt tự tuyệt tôn rồi”
Mộ Thương Nam …,
Diệp Phi cạy tay anh ra “Bỏ tay ra. Anh làm cái gì vậy?”
“Làm bà nội của anh rồi, còn không ôm cháu à?” Mộ Thương Nam ôm chặt cô vào lòng, đầu anh rúc vào lòng cô, cố ý cọ cọ”.
Tay cô bị tay anh nắm chặt, không đẩy được anh ra, anh như đứa mè nheo trong lòng cô, lúc sau ăn cô như chết đói.
“Mộ Thương Nam! Anh thật quá đáng!” Cô xấu hổ mặt đỏ bừng bừng.
Mộ Thương Nam quay người ép cô lên người anh “Anh làm gì quá đáng? Là bà nội thì phải thương cháu chứ.”
Anh chỉ ra một lý do, dù sao cái anh đã muốn, ai cũng đừng mơ mà cướp đi được.
Không …, Diệp Phi suýt nữa bị anh ăn sạch uống cạn, may mà có tiếng gõ cửa, quần áo cô xộc xệch, cánh tay cô ôm lấy thân mình, chạy nhanh vào phòng thay đồ, thay quần áo.
Sở Nhiễm đi vào phòng, chỉ cảm thấy không khí này không đúng, dường như trong không khí
“Anh cần ra nước ngoài chữa bệnh?” Cô có việc chính đáng mới đến, Nhiếp Hạo báo với cô, loan tin ra ngoài anh bị thương nặng, phải sang nước ngoài điều trị.
“Đúng vậy. Mai sẽ đi” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Được. Tôi sẽ sắp xếp một số bác sĩ đi cùng anh”. Sở Nhiễm nói.
“Cô cũng phải đi cùng” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Bác sĩ tôi tìm đều đáng tin, giữ mồm giữ miệng.” Sở Nhiễm giải thích, cô thật không muốn lãng phí thời gian cho Mộ Thương Nam.
“Bác sĩ có tốt đến mấy cũng không tốt bằng cô. Quyết định như vậy đi, cô cần bao nhiêu phí điều trị, cô có thể tùy mình báo giá”. Mộ Thương Nam.
Sở Nhiễm cau mày “Cái tôi quan tâm không phải là tiền, thôi được rồi, tôi đi cùng anh”.
Cô chọn không phí lời với anh, kết quả mỗi lần phí lời, cô đều phải nghe anh.
Cô xoay người ra khỏi phòng đi sắp xếp đội ngũ điều trị mai sang nước ngoài.
Thông tin Mộ Thương Nam sang nước ngoài đã được định, Liễu Họa để Thiên Tịnh đì cùng anh. Điều làm Thiên Tịnh ngạc nhiên là, Mộ Thương Nam không những không từ chối mà còn vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi và Mộ Thương Nam, Thiên Tình và đội ngũ điều trị, lên máy bay riêng của nhà họ Mộ, đi sang nước ngoài chữa bệnh.
Diệp Phi nhìn những đám mây trôi ngoài cửa, hoàn toàn không hiểu Mộ Thương Nam đang giở trò gì, anh rõ ràng không có bệnh.
Họ bay sang nước Mỹ, nghe nói điều kiện chữa trị ở đây là tốt nhất.
Mộ Thương Nam được sắp xếp ở phòng VIP của bệnh viện, trên người cắm chằng chịt ống, đến Diệp Phi suýt nữa tưởng rằng, cả người anh thật sự bị thương. Buổi tối Thiên Tịnh được sắp xếp đi nghỉ ngơi, Diệp Phi phải túc trực bên anh cả đêm. Chỉ là lúc nửa đêm, anh dậy để Diệp Phi ngủ, anh biến mất trong phòng thay đồ như ngủ mê. Diệp Phi từng thấy anh mặc quần áo đen, nên không có gì ngạc nhiên với điều đó, nhưng cô không ngờ, Cung Trạch Vũ lại nhắn tin cho cô, bảo cô ra ngoài gặp anh. Diệp Phi khóa trái cửa, và rời khỏi phòng bệnh.
Trong ngõ hẻm, cô nhìn thấy Cung Trạch Vũ mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, quần áo đen đó của anh rất giống của Cung Trạch Vũ.
“Sao anh lại mặc quần áo đen?” Diệp Phi hỏi.
“Anh không tiện để lộ thân phận của mình, anh đưa em đi đến một nơi, đến rồi em sẽ biết” Cung Trạch vũ nói và đeo lên chiếc mặt nạ màu bạc, dắt tay Diệp Phi, biến mất khỏi con hẻm đó.
Danh sách chương