“Là bạn học ở nước ngoài của Lạc Lạc tiểu thư, đã bị người của chúng ta ở nước ngoài bắt được rồi, cậu ta nói là tiểu thư gọi điện nhờ cậu ta làm tính năng nặc danh này, là tiểu thư kêu cậu ta gửi hình cho anh.” Nhiếp Hạo nói.

Diệp Phi hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là Mộ Lạc Lạc, Mộ tổng còn nghi ngờ Cung học trưởng nữa không? Anh vẫn nên quản lý tốt em gái của mình đi!”

Cô lập tức mắng Mộ Thương Nam, tối hôm qua lúc anh nói là do Cung Trạch Vũ, cô còn nghĩ ngợi một hồi liệu có phải là Cung Trạch Vũ không.

Da đầu của Liễu Họa như muốn nổ, bà ta thế nào cũng không ngờ được là do con gái của mình!

“Thương Nam, có phải tra sai rồi không?”

“Phu nhân, bà đang hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của tôi sao? Người đều đã bị bắt rồi, còn có ghi chép cuộc gọi của Mộ Lạc Lạc và cậu ta.” Nhiếp Hạo nói.

“Nhưng cái này chỉ có thể nói rõ ảnh là do Mộ Lạc Lạc gửi, cũng không thể nói rõ Lạc Lạc tìm người đụng Thương Nam đâu? Lạc Lạc tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại anh mình! Nó chỉ muốn vạch trần con tiện nhân này!” Liễu Họa chỉ tay vào Diệp Phi.

Mộ Thương Nam nhíu mày, “Nó không có bản lĩnh lớn như vậy, tìm người đến giết con, nhưng nó làm việc lỗ mãng, bị người ta lợi dụng rồi. Nhiếp Hạo, đưa Mộ Lạc Lạc ra nước ngoài coi chừng, không có lệnh của tôi, không cho nó về nước!”

“Không được! Sao có thể bắt Lạc Lạc ra nước ngoài được? Những chuyện này đều do Diệp Phi gây ra, muốn bắt thì bắt Diệp Phi đi! Nó mới là kẻ đầu sỏ gây ra mọi việc!” Liễu Họa hung hăng nói, theo bà ta, nếu như không có Diệp Phi thì những chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.

“Đây là lệnh của con! Nhiếp Hạo đi làm đi.” Mộ Thương Nam nói.

Nhiếp Hạo nhận lệnh rời khỏi phòng bệnh.

Liễu Họa còn muốn nói gì đó thì bị Thiên Tịnh ngăn lại.

“Dì, Lạc Lạc làm việc cũng hơi xúc động, anh Thương Nam cũng vì muốn bảo vệ em ấy mới đưa ra nước ngoài, ở đó không ai có thể lợi dụng Lạc Lạc được, dì nói phải không? Đợi anh Thương Nam bắt được người muốn hại anh ấy, Lạc Lạc có thể trở về rồi! Không lẽ dì muốn Lạc Lạc ở lại bị người khác lợi dụng nữa sao?” Thiên Tịnh khuyên Liễu Họa.

Mấu chốt là cô ta không thể để Lạc Lạc ở lại đây, nhỡ đâu Lạc Lạc nói cô cũng có tham dự, cô ta phải làm sao? Liễu Họa nghe theo lời khuyên của Thiên Tịnh, bà ta thương con gái, càng thương con trai của mình, bà ta đương nhiên không muốn con trai mình lại gặp chuyện.

“Vậy cũng tốt, cho nó đi nghỉ mát, đợi tìm ra được hung thủ thì lại đón nó về.”

“Dạ phải, anh Thương Nam nhất định là ý này. Anh Thương Nam, anh nói phải không?” Thiên Tịnh hỏi Mộ Thương Nam.

“Trước tiên để Lạc Lạc tự kiểm điểm lại, lúc đầu đáng ra không nên cho nó về nhà nhanh như vậy, tính khí kiêu căng tùy hứng của nó không thay đổi chút nào!” Mộ Thương Nam nói.

Liễu Họa nhìn thấy gương mặt tức giận của Mộ Thương Nam, vội vàng chuyển sang chủ đề khác, “Mẹ biết, con cũng thương Lạc Lạc. Ra nước ngoài ở một thời gian mẹ cũng không phản đối. Hai đứa nhanh chóng chọn cách bày trí hôn lễ, sắp kết hôn rồi, không chọn thì không kịp nữa! Những việc này phải quyết định trước đó!”

Bà ta lấy trong túi ra hai cuốn album lớn, đưa cho Thiên Tịnh để cô ta và Mộ Thương Nam chọn.

Cuốn album này là bố cảnh nơi tổ chức hôn lễ, bọn họ đã quyết định kết hôn ở nhà thờ, album này là những bức ảnh bày trí mà công ty thiết kế dựa theo nhà thờ để làm.

Hình thì dùng vải voan để trang trí, hình thì dùng hoa trang trí, còn có hiệu ứng như khu rừng.

Thiên Tịnh nhìn album chỉ cảm thấy bản thân đã gần tới lúc gả cho Mộ Thương Nam rồi.

“Em họ, em xem bức hình này đẹp không?” Cô ta lật một trang, cả lễ đường đều ngập tràn hoa hồng, số lượng hoa đỏ tới nghìn vạn.

Thiên Tịnh không thèm quan tâm đếm xem bảng báo giá có bao nhiêu con số 0, dù sao cũng không có chuyện không làm được cảnh trang trí hôn lễ nào trên mấy nghìn tỉ cả.

Tưởng tượng mình và Mộ Thương Nam bước đi trong khung cảnh đầy hoa hồng, cô ta liền vui tới mức muốn kết hôn ngay, trở thành người con gái được hâm mộ nhất Trung Quốc!

Ánh mắt cô ta chăm chút nhìn Diệp Phi, để Diệp Phi giúp cô ta chọn, nhìn thấy cô ta và Mộ Thương Nam kết hôn, ha ha, cô ta làm sao bỏ qua cơ hội tốt để ngược chết Diệp Phi chứ!

Gương mặt Diệp Phi bình thản, nhìn album hờ hững, “Chị họ thật có mắt nhìn, mấy cái phong thô tục chị đều chọn hết rồi.”

“Em nói gì? Thô tục gì chứ?” Thiên Tịnh độp lại.

“Hoa hồng không phải là thô tục hay sao? Vậy chị nghĩ thế nào mới thô tục?” Diệp Phi hỏi lại, cái kiểu dùng hoa hồng trang trí khắp bố cảnh hôn lễ đã cũ lắm rồi.

Trong một lúc Thiên Tịnh trưng ra dang vẻ như chịu đủ ấm ức, “Em họ, chị biết chị lấy được chồng tốt trong lòng em không thoải mái, em yên tâm, đợi lúc em kết hôn chị sẽ giúp em làm một hôn lễ để đời.”

Đuôi lông mày Diệp Phi nhướn lên, thật tình là đủ rồi, cô nói hoa hồng thô tục, kết quả bị Thiên Tịnh nói cô vì ghen tị nên mới nói vậy.

“Chị họ, chị diễn sâu quá, em và học trưởng kết hôn cũng không cần để chị nhọc lòng, học trưởng sẽ sắp xếp hôn lễ thật tốt.”

Sắc mặt Mộ Thương Nam đen lại, cô gái đáng chết này, cô muốn gả cho Cung Trạch Vũ!

Thiên Tịnh nghẹn tới không thở được, cô ta xém quên Cung Trạch Vũ vẫn còn theo đuổi Diệp Phi, chỉ là cô ta làm sao có thể để Diệp Phi gả cho nơi tốt như vậy?

“Em có thể lấy học trưởng tất nhiên là tốt rồi, chỉ là người con gái mà gia đình học trưởng hài lòng thì hình như là Lạc Lạc.” Cô ta cố ý chọc tực Diệp Phi.

“Ha ha, thứ gì mà dám tranh Cung Trạch Vũ với con gái tôi? Gia đình chúng ta chỉ là không đồng ý liên hơn với Cung gia, nếu không thứ mà con gái tôi muốn chắc chắn đều là của con gái tôi! Thiên Tịnh, đừng để ý tới nó, người đê tiện như nó, người của Cung gia mà cần thì dì đập đầu chết! Hôn lễ cứ dùng hoa hồng đỏ trang trí, tượng trưng cho tình yêu của con và Thương Nam! Thương Nam, con nói hoa hồng tốt hay không?” Liễu Họa cũng không phục nói.

Nghĩ tới việc con gái của mình bị Cung Trạch Vũ đá, bà ta đau lòng chết được!

Con gái của Mộ gia chính là công chúa của Trung Quốc, chỉ có thứ Mộ Lạc Lạc không cần chứ không có thứ Mộ Lạc Lạc muốn mà không được!

Diệp Phi nhăn mặt, tức giận nhìn Mộ Thương Nam, xem anh làm sao mà trả lời!

Mộ Thương Nam chăm chăm nhìn gương mặt nhỏ đang tức giận của Diệp Phi, “Thiên Tịnh thích gì thì đặt đó đi, cô ấy vui là được!”

Muốn lấy Cung Trạch Vũ, anh nghĩ cô chắc là không muốn sống nữa rồi!

“Vẫn là Thương Nam thương Thiên Tịnh! Vậy thì quyết định dùng hoa hồng nhé!” Liễu Hoa kéo Thiên Tịnh xem tiếp album.

Diệp Phi băm môi, ý nghĩ giết chết anh đều có, ức hiếp cô, dùng mọi cách bắt cô giúp anh làm, bây giờ còn chiều Thiên Tịnh.

Đôi mắt to của cô nhíu lại, cô mà để anh sống tốt thì cô không phải Diệp Phi!

Cô nhân lúc Thiên Tịnh và Liễu Họa đang cúi đầu xem album, lặng lẽ luồn tay vào chăn của anh, hung hăng nhéo lấy bắp đùi của anh, bảo đảm khiến anh đau đến thấu xương!

Ánh mắt anh nhìn vào đáy mắt gian xảo như hồ ly của cô, anh chắc chắn cô đã dùng hết sức lực!

Cô gái nhỏ hư quá rồi, rõ biết anh giả vờ bị thương không thể động đậy, còn nhéo mạnh như vậy nữa!

Trong lòng Diệp Phi phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông kêu, cô biết anh đau chết cũng không dám động đậy.

Cô nhìn anh thách thức, ánh mắt viết rõ ý, “Lại đây! Cắn tôi đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện