Cô vẫn luôn ngồi ở bên Trọng Phong, khóc mệt liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, cho đến tận khi không còn nước mắt mà rơi nữa.

Bên ngoài trời tối hai lần, sau lần thứ ba không lâu, đột nhiên có tiếng đập cửa.

Giọng nói đầy nôn nóng của Đại Hào vang lên ngoài cửa: “Tống Tân, mẹ nó đừng giả chết. Ông đây từ xa lái xe đến mà cô tiếp đón khách thế à?!”

“Mau mở cửa cho tôi! Dù cô không muốn gặp tôi cũng phải nể tình Sở Sáo bị thương mà vẫn lặn lội đường xa tới chứ?!”

“Có nghe thấy không! Không mở cửa ông đây phá cửa đấy!”

Tống Tân ngẩng đầu nhìn thoáng phòng khách, muốn đi mở cửa nhưng dù dùng tay chống nhưng vẫn không có sức đứng dậy.

Liên tục nhiều ngày không ăn uống, cô còn sống là may lắm rồi.

Tiếng đập cửa càng ngày càng to, Đại Hào lại hét vài tiếng, không thấy ai đáp liền bắt đầu bạo lực đá cửa.

Chỉ ba bốn đạp anh ta đã đá tung cửa, vội vàng xông vào.

Anh ta từ phòng khách chạy vào phòng ngủ, thấy Tống Tân ngồi dưới đất và Trọng Phong nằm trước mặt cô.

Đại Hào sững sờ một lát mới nói: “Này, Cô… Cô đi rửa mặt đi, tôi nấu chút đồ ăn cho cô. Nhìn cái dáng vẻ lúc này của cô mà xem, trận tiếp theo định vượt qua kiểu gì?”

Sở Sáo chậm rãi đi từ phía sau anh ta, nhìn có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn.

Tống Tân ngẩng đầu cười với họ, cố nói gì đó nhưng chưa kịp cất tiếng đã hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, trong phòng khách vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ.

Nhưng Tống Tân vừa nghe đã nhận ra đó là giọng Trọng Phong.

Trong khoảnh khắc ấy cô ngỡ anh đã tỉnh, nhưng khi cô vội vàng ngồi dậy lại thấy Trọng Phong nằm bên cạnh mình.

“Cô tỉnh rồi à?” Sở Sáo ngồi ở ghế bên cạnh đứng lên, nói lớn.

Đây là hỏi cô đồng thời cũng là nhắc nhở cho Đại Hào.

Tiếng động bên ngoài biến mất, Đại Hào vội chạy vào, nhìn thấy Tống Tân rồi lại không biết nên nói gì an ủi.

Sau một lát do dự, anh ta cũng chỉ rặn ra được một câu: “Ờm… Tỉnh rồi ha, tôi làm chút đồ ăn cho cô, cô uống chút nước trước đi.”

Sở Sáo lập tức liền bưng ly nước trên tủ đầu giường tới.

Tống Tân nhìn thoáng qua, không cầm.

Đại Hào đỡ trán, thở dài nói: “Cô đừng như vậy, hay tôi tặng Sở Sáo cho cô được không?”

Tống Tân ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng cực kỳ khàn: “Đã 10 ngày chưa? Anh ấy sẽ tỉnh lại sao?”

Đại Hào há miệng, một hồi lâu mới nói nói: “Xin lỗi, đều tại tôi. Nếu không phải do tôi yêu cầu vào cùng một trận đấu với Trình Nam thì sẽ không… Rất xin lỗi, nếu cô giận thì cứ đánh tôi đi, tôi không đánh trả đâu.”

Anh ta lừa cô 10 ngày sau Trọng Phong sẽ tỉnh chỉ vì anh ta chắc chắn có thể đến được đây trong vòng 10 ngày. Vậy ít nhất anh ta có thể tới ngăn cản cô nghĩ quẩn làm liều,

Trọng Phong sẽ không tỉnh được.

Nếu sẽ tỉnh, vết đạn trên người lẽ ra đã khép lại từ lâu mới phải. Nhưng Đại Hào đã nhìn rồi, chúng nó vẫn giống hệt lúc đầu, không có bất cứ dấu hiệu khép lại nào.

Nhưng sao anh ta có thể nói ra được? Trong lúc lái xe tới chỗ Tống Tân, anh ta đã liên lạc với chúng nó rất nhiều lần, chỉ cần có thể làm Trọng Phong sống lại, anh ta sẵn sàng giao nộp tất cả đạo cụ, cũng có thể không cần danh hiệu đứng đầu này nữa. Nhưng chúng nó vẫn nhất quyết không chịu.

Mà hôm nay anh ta phát hiện mình không phải hạng nhất nữa rồi.

Hạng nhất bây giờ là Tống Tân.

Nhưng đối với cô thứ tự không quan trọng.

Hạng nhất chỉ được phép đưa ra một nguyện vọng. Cô có thể yêu cầu để Trọng Phong sống lại, nhưng anh sẽ phải rời khỏi Trái đất.

Sinh ly hay tử biệt đều đau khổ như nhau mà thôi.

Tống Tân bây giờ là hạng nhất nên Đại Hào có thể đọc được tư liệu của cô. Trên đó có tất cả thông tin về đạo cụ và dị năng cô đang sở hữu, nhưng không có bất cứ từ ngữ nào nhắc tới người máy.

Ngay cả trên tư liệu cũng đã bị xóa bỏ, Trọng Phong thật sự… Đã mất rồi.

Anh ta còn đang do dự không biết có nên nói cho cô biết cô bây giờ là hạng nhất rồi không.

Nếu cô biết thì có thể tạm thời vực lại tinh thần, nỗ lực sống đến cuối cùng, sau đó yêu cầu để Trọng Phong được sống lại.

Nhưng như vậy thì không chỉ có Trọng Phong mà ngay cả Sở Sáo cũng vĩnh viễn rời khỏi Trái đất.

Dựa theo tình trạng hiện nay của cô thì cô cũng không giữ được hạng nhất này lâu nữa, sẽ chết trong ván tiếp theo mà thôi.

Đại Hào tạm thời ở hạng hai sẽ trở lại hạng nhất, sau đó giữ được Sở Sáo như anh mong muốn.

Nhưng như vậy quá ích kỷ.

Dù sao trong ván chơi vừa rồi thì chính Trọng Phong đã bắn trúng Trình Nam, cứu Tống Tân trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, đồng thời cũng đã cứu Đại Hào và Sở Sáo.

Đây có thể coi như ân nhân cứu mạng rồi.

Đại Hào vẫn luôn do dự, không thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Anh ta không đành lòng nhìn vẻ không thiết sống của Tống Tân nữa, thở dài đi ra ngoài.

Anh ta dùng điểm thuộc tính đổi chút sữa bò và thịt heo. Sau khi làm ấm sữa thì bảo Sở Sáo đưa cho Tống Tân, còn anh ta thì vào bếp xào thịt, kết quả là làm được một nồi than đen.

Sữa bò đặt trên tủ đầu giường từ lúc còn ấm tới khi lạnh ngắt, lại được Sở Sáo mang đi hâm nóng lại lần nữa.

Tống Tân ngồi ở trên giường, đôi mắt sưng đỏ luôn nhìn chằm chằm Trọng Phong, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Cô thật sự không muốn sống nữa, sống như vậy quá mệt. Cả đời chỉ toàn sự mệt mỏi, cô không chịu nổi nữa

Chi bằng chết cho xong.

Có lẽ cô thực sự có vấn đề, hình như người ta gọi là… Số cô đơn khắc người thân thì phải?

Ai ở bên cô đều không có kết cục tốt, cô chính là đầu sỏ hại họ.

Nếu cô chết sớm có lẽ sẽ ít người bị cô hại chết hơn chăng?

Còn Đại Hào và Sở Sáo, bọn họ cũng không nên ở đây, nếu không sớm muộn gì cô cũng làm liên lụy bọn họ.

Tống Tân vừa nghĩ đến đây thì Sở Sáo bưng sữa bò vào. Cô đưa tay nhận lấy, uống một ngụm lớn rồi mới nói: “Hai anh đi đi, tôi ổn rồi, đừng liên lạc với tôi nữa.”

Giọng khàn khàn như bà lão trải qua tang thương.

Sở Sáo chớp mắt, mặt không biểu cảm: “Nhìn cô không giống ‘ổn’ chút nào.”

Khuôn mặt anh khác hẳn Trọng Phong nhưng thần thái lúc này lại cực giống. Bởi vì viên ngọc trong cơ thể đã bị bắn nát nên bây giờ anh đã không còn tình cảm giống con người nữa.

Tống Tân cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ cần mấy ngày để bình tĩnh lại thôi, anh giúp tôi gọi Đại Hào lại đây.”

Lúc Đại Hào vào còn đang đeo trên người một chiếc tạp dề bẩn thỉu. Anh ta ho khan, hỏi: “Cô tìm tôi hả? Đói bụng à, chờ một lát tôi sẽ nấu xong ngay!”

Tống Tân kéo mỉm cười, cố để vẻ mặt mình trông thoải mái hơn: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, lúc trước khi có Trọng Phong tôi vẫn sống ổn đấy thôi, về sau cũng có thể. Anh cứ kệ tôi, đi đi thôi.”

“Đi?” Đại Hào chùi tay lên tạp dề, nói: “Tôi mất công lái xe từ xa đến đây, sao có thể đi được? Về sau tôi sẽ ở lại đây.”

Tống Tân mệt mỏi, cơ thể quá yếu nên mới nói mấy câu cô đã thấy kiệt sức rồi.

Cô dựa vào gối, hít thở vài hơi mới nói tiếp: “Đi đi, tôi mệt, không muốn thấy hai người.”

Đại Hào nhún vai, không hề tức giận, chỉ nói: “Ngủ đi, tôi xào thịt xong sẽ gọi cô dậy.”

Anh ta xoay người đi được vài bước, lại dừng chân, nói: “Từ trước kia tôi đã nhận ra cô thích Trọng Phong. Khi ấy tôi không giết cô chỉ vì muốn hóng chuyện mà thôi. Nếu sớm biết sẽ thành ra thế này… Lúc ấy tôi nhất định đã giết hai người rồi.”

Tống cười gượng: “Giờ cũng không muộn.”

Đại Hào quay hẳn lại nhìn cô: “Trên đời này làm gì có chuyện thiếu một ai đó mà không sống nổi. Chính cô cũng đã từng nói, cậu ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ cô. Cô không nên ngược đãi chính mình như vậy, coi như là vì cậu ấy đi. Cô phải sống, còn phải sống hạnh phúc vui vẻ mới không phụ lòng cậu ấy.”

Tống Tân cúi đầu không nói gì.

Nếu không xảy ra với bản thân thì sao cảm thụ được. Cô biết Đại Hào vì tốt cho cô mới nói vậy, nhưng anh ta không hiểu, Trọng Phong mất rồi cô vĩnh viễn không thể nào hạnh phúc vui vẻ được nữa.

“Tôi đã xem video trong điện thoại của cô.” Đại Hào thở dài: “Cậu ấy cũng mong cô không cần buồn vì cậu ấy.”

Tống Tân nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Anh ra ngoài đi.”

Đại Hào lại thở dài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tống Tân nhắm mắt dựa vào gối, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hai người ở bên nhau.

Nếu sớm biết sẽ có kết quả này, lúc trước cô thà rằng vứt cục đá kia đi…

“Em lại gầy hơn rồi.”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tống Tân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện