Tổng cộng có mười viên đạn.

Bọn họ vất vả thu thập tất cả các khẩu súng vương vãi dưới đất, tìm được thêm mấy viên. Cộng cả những viên đã có, tổng cộng mười viên.

Đại Hào xòe tay, đếm đi đếm lại từng viên, bực bội nói: “Thật con mẹ nó khổ sai! Lèo tèo vài viên đạn này sao đủ đánh với hai tên kia!”

Tống Tân nhìn nhìn sắc trời, nói: “Đã sắp tối rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã nhé?”

Sở Sáo kéo Đại Hào: “Đừng nóng, đi thôi.”

Đại Hào thở hắt ra một hơi, nhìn xung quanh một vòng: “Đằng trước có siêu thị.”

Bốn người núp dưới cánh quái vật đi vào siêu thị cách đó không xa, thấy kệ để hàng trong đó gần như đã đổ xuống đất hết, rất nhiều hàng hoá rơi vung vãi dưới đất, bừa đến nỗi ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Nhưng cũng may trong siêu thị còn rất nhiều đồ ăn, bọn họ dọn ra một khoảng trống, tùy tiện ăn vài thứ lót dạ, ngồi nghỉ ngơi hơn nửa tiếng.

Tất cả số đạn mới tìm được đều bị Tống Tân bôi máu quái vật lên, chờ phơi khô mới bỏ vào băng đạn.

Mười viên đạn, cô và Đại Hào mỗi người hai viên, Trọng Phong và Sở Sáo mỗi người ba viên.

Tuy rằng người máy trí năng đều đã bị khóa sức mạnh, nhưng độ chính xác vẫn hơn xa Tống Tân và Đại Hào.

Nhưng mười viên đạn quả thực vẫn hơi ít.

Đại Hào dựa vào tường nói: “Chút đạn này nếu dùng để đánh lén thì còn đủ, nhưng đấu chính diện thì chịu.”

Tống Tân nói: “Trời tối rồi mà chúng ta còn chưa đến, bọn họ chắc chắn đã biết chúng ta bây giờ chưa sẵn sàng đối đầu, cho nên sẽ nghĩ cách nhanh chóng tìm ra chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội.”

Đại Hào vội vàng hỏi: Cơ hội gì?”

Tống Tân nói: “Tôi cho rằng đêm nay lại tiếp tục tìm xem xung quanh đây còn đạn không. Nếu may mắn có đủ đạn là tốt nhất, nếu không may thì có thể nhân cơ hội dùng cách chúng ta đã bàn bạc lúc trước.”

Sở Sáo nói: “Chúng ta chờ lát nữa rồi ra ngoài tìm. Tiếng quái vật bên ngoài đã giảm bớt, dường như bắt đầu về tổ rồi.”

“Không biết đội thằng Trình Nam bây giờ ở đâu.” Đại Hào nói.

Tống Tân ngẫm nghĩ, đáp: “Hẳn là sẽ không quá xa, bọn họ chắc chắn cũng đoán được chúng ta đang đi về phía quảng trường, cho nên buổi tối hành động chúng ta vẫn phải cẩn thận.”

Bọn họ thương lượng thêm vài câu, chờ đến khi trên bầu trời chỉ còn lại lác đác mấy con quái vật thì rời khỏi siêu thị, lục soát xung quanh.

Trước khi đi, bọn họ còn bỏ thêm đồ vào balo.

Nhưng tìm đồ khi trời đã tối quả thật không dễ. Ánh trăng quá mờ, ngoại trừ những thứ có hình dạng đặc biệt như người hay xe, còn không những đồ khác bọn họ chỉ có thể thấy các cục đen. Cách xa một chút là không thể nào nhận ra đó là thứ gì.

Tuy rằng bọn họ có đèn pin, nhưng không thể dùng tùy tiện.

Không nói đến chuyện trong bóng đêm ánh đèn liệu có khiến quái vật chú ý hay không, chỉ cần tính đến khả năng bị đội Trình Nam phát hiện cũng đã đủ nguy hiểm rồi.

Bọn họ cứ thế tìm tới nửa đêm.

Bốn người tìm hết xung quanh một lượt, tuy rằng có thấy hài cốt binh lính, cũng phát hiện vài địa điểm có dấu vết giao chiến với quái vật nhưng lại chỉ tìm được thêm một khẩu súng ngắn và hai viên đạn.

Đạn thực sự quá ít, mà đội Trình Nam đã dám tiết lộ vị trí thì chứng tỏ số vũ khí họ đang nắm giữ chắc chắn không ít.

Lúc đối đầu, bắn hết 12 viên đạn chỉ cần chưa đến một phút. Sau khi hết đạn thì bốn người bọn họ chẳng khác nào bia ngắm sống.

Cho nên… Vẫn phải tìm tiếp.

Đại Hào khó chịu, luôn miệng lải nhải. Tống Tân cũng cảm thấy bất an, vừa đi vừa nghĩ, nếu họ không tìm thấy đạn, mà lại bị đội Trình Nam phát hiện ra trước thì phải làm sao? Dựa theo tình huống trước mắt, nếu chạm mặt sẽ…

Có đôi khi không mong gì, chuyện đó sẽ đến.

Tống Tân đang nghĩ tới vấn đề này thì bỗng nhiên nghe thấy bên trái phía trước bị che khuất bởi một căn nhà bỗng vang lên tiếng “rắc rắc”!

Đó là tiếng đá vụn bị thứ gì đó nghiền qua, hơn nữa đang tiếp tục vang lên!

Cô chợt khựng lại, đưa tay giữ Trọng Phong và Sở Sáo.

Hai người quay đầu, Đại Hào cũng khó hiểu nhìn cô, hơi hé miệng định hỏi, rồi chợt nhận ra gì đó, lặng lẽ dùng khẩu hình.

Tống Tân lập tức áp sát vào bên tường, ba người thấy thế cũng vội vàng làm theo. Bọn họ áp lưng vào tường, cố gắng giấu mình dưới cái bóng của tòa nhà.

Tống Tân vẫn luôn tập trung nghe âm thanh kia, thấy nó càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.

Chẳng bao lâu sau, cô liền thấy hai bóng người xuất hiện ở đầu đường phía trước bên trái.

Là Trình Nam và đồng đội của hắn!

Bọn họ lái xe điện, không bật đèn, âm thanh xe điện phát ra cũng rất nhỏ, cho nên đến gần như vậy Tống Tân mới nghe thấy.

Đương nhiên, tốc độ của bọn họ cũng rất chậm, chẳng hơn đi bộ là bao. Trên đường rải rác quá nhiều chướng ngại vật, không thể đi nhanh được.

Đầu đường kia cách chỗ bốn người trốn chỉ khoảng hai mươi mấy mét. Không lập tức bị phát hiện, hoàn toàn là nhờ việc bọn họ đứng dưới bóng của tòa nhà. Nhưng chỉ cần hai người kia đi về phía này thì chắc chắn sẽ nhìn ra bọn họ.

Nhưng Trình Nam và đồng đội của hắn lại dừng ở đầu đường.

Bọn họ như thể chờ đèn đỏ ở ngã tư, song song dừng trước vạch kẻ.

Tống Tân không dám thở mạnh, Đại Hào lại vượt qua Sở Vỏ, đưa tay khẽ kéo ngón tay cô một cái. Khi cô nhìn qua thì anh ta chỉ vào súng.

Tống Tân hơi lắc đầu, dùng khẩu hình ra hiệu “Chờ đã”.

Cô cảm thấy kỳ lạ. Hai người này vì sao lại xuất hiện gần chỗ bọn họ một cách trùng hợp đến vậy? Đại Hào bĩu môi, quay đầu nhìn chằm chằm hai người đang đứng ở đầu đường.

Lúc này, bóng người nhìn giống Trình Nam cúi đầu bật vòng tay.

Ánh sáng màu xanh nhạt chiếu sáng mặt hắn càng làm Tống Tân cảm thấy kỳ lạ hơn.

Vì sao bọn họ lại dừng ở ngã tư? Nơi đó đâu thật sự có đèn xanh đèn đỏ.

Đội bọn họ đang đi cùng nhau rồi, Trình Nam còn bật vòng tay làm gì? Không thể nào là dùng để chiếu sáng đúng không?

Đang lúc Tống Tân còn thấy khó hiểu, đột nhiên nghe thấy đồng đội Trình Nam hỏi: “Đi về phía đằng kia?”

Bởi vì khá gần, người đàn ông kia cũng không cố tình nói nhỏ, cho nên Tống Tân nghe thấy rất rõ ràng.

Trình Nam không lập tức trả lời, hắn nhìn chằm chằm màn hình xanh nhạt trước mặt vài giây, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ về phía Tống Tân: “Có lẽ là bên này, đi thôi, đừng để bọn chúng đi xa.”

Tống Tân giật thót. Sao Trình Nam lại biết bọn họ ở đâu?!

Đại Hào khẽ nói: “Mẹ nó, xem ra muốn tránh cũng không tránh được! Sở Sáo, chuẩn bị!”

Nói xong, anh ta chuyển ba lô sau lưng ra phía trước.

Đây là ba lô tìm được trên đường hôm nay, anh ta và Sở Sáo cũng bắt chước Tống Tân và Trọng Phong, tìm một chiếc ba lô cho chảo vào trong để chống đạn.

Mà sau khi Đại Hào làm xong, Trình Nam cũng đã xuống xe, nấp vào chỗ ngoặt bên cạnh một tòa nhà.

Sau khi nấp sau góc tường, hắn mới hô to: “Có người!”

Đồng đội của Trình Nam phản ứng chậm hơn hắn một chút. Sau khi nhìn thấy Trình Nam trốn mới xoay người lấy túi đặt ở chỗ để chân xe điện.

Ngay lúc ấy, Đại Hào nổ súng.

Tên kia lăn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng trốn vào chỗ Trình Nam đang nấp. Cũng không biết có tránh thoát phát súng kia của Đại Hào hay không.

Mà chiếc túi hắn định cầm ban nãy đương nhiên cũng không cầm đi được.

Đội Tống Tân cũng cầm súng lên. Nhưng chỗ bọn họ đứng tuy tối lại không có gì che chắn. Bắn nhau ở đây tuyệt đối không phải một quyết định sáng suốt.

Cô đang định gọi Đại Hào rút lui thì Trình Nam và đồng đội đã nã súng về phía họ.

Lúc Đại Hào nổ súng, ánh lửa đã làm lộ vị trí của bọn họ, cho nên dù đối phương không thấy rõ bọn họ nhưng cũng biết đại khái nên bắn về phía nào.

Hơn nữa hai tên kia rõ ràng có rất nhiều đạn, không chỉ nã một phát giống Đại Hào mà xả đạn liên tục!

Khó đối phó nhất là bọn họ còn có thể núp ở góc tường, chỉ hơi thò đầu ra nhìn rồi rụt lại, bắn về phía này!

Đại Hào không nhịn được bắn nốt viên đạn cuối cùng. Tống Tân dùng sức túm anh ta, kéo anh ta chạy về hướng ngược lại.

Mới chạy vài bước, cô liền nghe thấy một tiếng “keng”.

Trọng Phong và Sở Sáo bọc hậu. Vừa rút lui vừa thỉnh thoảng nã một phát súng. Tuy rằng không thể bắn trúng kẻ địch nhưng cũng khiến hai tên kia không dám đuổi theo.

Tống Tân kéo Đại Hào chạy vào hẻm nhỏ cách đó không xa, đợi một lát sau mới thấy Trọng Phong và Sở Sáo chạy vào.

Cô vội hỏi: “Có ai bị thương không?”

Sở Sáo khẽ nói: “Có một phát bắn trúng balo của tôi, bị chảo chặn.”

Trọng Phong không nói gì, Tống Tân bất an, vội vàng hỏi: “Anh bị thương à?”

“Không sao, cứ kệ tôi.” Anh nói: “Phải đi nhanh thôi.”

Anh còn chưa dứt lời, Tống Tân đã nghe thấy bên kia có tiếng bước chân.

Đồng đội của Trình Nam còn đắc ý hô: “Ra đây đê, bọn tao biết chúng mày ở đây. Cần gì phải lãng phí thời gian, mau ra đây kết thúc trò chơi không tốt hơn à?”

Tống Tân nghe thấy rõ ràng tiếng Đại Hào siết chặt nắm tay.

Đối với anh ta, cảm giác phải trốn chui trốn nhủi như chuột này cực kỳ khó chịu.

Nhưng bây giờ… Thật sự không thể đánh.

Tống Tân ra hiệu cho Sở Sáo chỉ chỉ đầu kia hẻm nhỏ, lại chỉ Đại Hào, ý bảo anh ta kéo Đại Hào đi.

Đại Hào lại cướp súng trong tay Trọng Phong, nói với Sở Sáo: “Cậu dẫn anh ta đi, anh ta bị thương!”

“Tôi không đi.” Trọng Phong nói, còn đứng lên che chắn cho Tống Tân.

“Vậy đừng ai đi hết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện