Dưới đất tổng cộng có 3 khẩu súng, tất cả đều là súng trường, nhưng chỉ có một băng đạn, hơn nữa trong băng chỉ còn 2 viên cuối cùng.

Tống Tân lấy đi cả 3 khẩu, dù không có đạn cũng có thể dùng để dọa người.

Bọn họ còn nhận ra đám quái vật này và lũ bay trên bầu trời có điểm khác nhau. Bề ngoài của chúng còn chưa giống loài người lắm.

Hai người không dám ở lâu, quan sát xung quanh một lượt liền mang theo súng đi.

Lúc trước Tống Tân một lòng muốn vào tòa nhà tìm súng, nên đến tận khi ra ngoài cô mới chú ý thấy trên xác một con quái vật ở khá xa có vết bánh xe đi về hướng khác.

Có lẽ lúc ấy không chỉ có một chiếc xe ở đây. Một bộ phận binh lính dụ quái vật đi, một bộ phận nhỏ ở lại ngăn cản quái vật từ trên tầng xông vào, phần còn lại có thể lái một chiếc xe khác thoát khỏi nơi này.

Sau khi rời khỏi đây, Tống Tân lại liên lạc với Đại Hào lần nữa, hỏi vị trí của anh ta.

Đại Hào bây giờ quả thực đang ở gần đường Hy Vọng, nhưng vì tránh né quái vật đã chạy một đoạn, cho nên cũng không rõ vị trí cụ thể ở đâu. Nhưng từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy một khách sạn lớn có năm sao.

Tống Tân và Trọng Phong sắp bước vào đường Hy Vọng. Họ không dám chạy nữa, tìm đường nhỏ hẻm nhỏ, đi sát tường, giảm bớt tỷ lệ bị kẻ địch phát hiện trước.

Tốn hơn nửa tiếng, Tống Tân mới thấy được đằng xa có một khách sạn năm sao.

Dựa theo miêu tả của Đại Hào, cô cũng đã biết đại khái vị trí của họ. Nhưng từ đây đi vẫn còn một đoạn xa. Tuy đã có thể nhìn thấy khách sạn, nhưng để tới được thì vẫn mất không ít thời gian.

Đặc biệt là trong quá trình ấy còn phải cẩn thận đề phòng có kẻ địch từ phía sau nổ súng.

Vì thế Tống Tân và Trọng Phong lại lấy thêm hai chiếc chảo từ một cửa hàng đồ bếp, nhét vào ba lô. Nếu may mắn thì chúng nó có thể chắn đạn.

Hai người cố tìm đường nhỏ hẻo lánh chầm chậm đi về phía khách sạn. Khi bị tường chặn đường thì thà trèo tường cũng không đi đường cái. Cũng vì họ cẩn thận như vậy nên mất gần một tiếng, bọn họ mới tới được tòa nhà nơi Đại Hào và Sở Sáo ẩn nấp.

Đây là một tòa cư dân, ba tầng phía dưới đều lắp thêm chuồng cọp, những nhà phía trên chỉ thưa thớt vài nhà lắp. Không ít cửa sổ không lắp chuồng cọp đã bị phá hỏng.

Đại Hào nói, sau khi bọn họ trốn vào phòng, ngoại trừ con quái vật đuổi theo họ từ trước, thì tầng trên cũng có rất nhiều tiếng quái vật kêu.

Tòa nhà này kỳ thật không quá an toàn.

Tống Tân và Trọng Phong không lập tức chạy vào. Bọn họ trốn vào siêu thị đối diện, liên lạc với Đại Hào một lần nữa.

Đại Hào nói: “Bây giờ bên ngoài phòng rất yên tĩnh, nhưng bọn tôi cũng không dám chắc đám quái vật đã đi hay chưa. Hai người tốt nhất tạm thời đừng tới đây.”

“Tôi lo tên người chơi kia liệu có khi nào ở gần đây, đang theo dõi hai người hay không?” Tống Tân nói: “Nếu chúng tôi tới bị hắn phục kích đánh lén thì phiền phức đó.”

Đại Hào nói: “Còn Trình Nam không biết đang trốn ở đâu nữa. Hai người tạm thời ở lại đó. Nếu có chuyện gì hai bên chi viện cho nhau thì tốt hơn. Tất cả tập trung vào một phòng càng dễ bị tấn công hơn.”

“Nếu có cơ hội, hai người đi tìm đồ ăn đi.” Giọng Sở Sáo từ bên kia vang lên.

“Ngay đây có rồi.” Tống Tân lên tiếng, hỏi: “Vết thương của anh sao rồi?”

Anh ta đáp: “Đã đỡ rồi. Nhưng tốc độ hồi phục lần này rất chậm.”

Tống Tân nhìn Trọng Phong, nói: “Vết thương của Trọng Phong cũng thế. Anh phải cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều lên. Đêm nay hẳn là sẽ không có chuyện gì. Hai người phải chú ý kéo kín rèm lại, không chỉ để phòng ngừa quái vật mà còn phải đề phòng người chơi có súng kia.”

Đại Hào ngáp, nói: “Yên tâm, chuyện nhỏ này bọn tôi cũng biết mà. Hơn nữa tên kia cùng lắm là thấy bọn tôi vào tòa nhà này chứ sao biết được bọn tôi ở phòng nào. Hai người cẩn thận, đừng lo cho bọn tôi.”

“Tạm thời thế nhé, có việc liên lạc sau.” Tống Tân cúp máy, quay đầu nói với Trọng Phong: “Trong siêu thị còn đồ ăn, chúng ta ăn một chút đã. Tính ra thì cả ngày nay chúng ta đã không ăn gì rồi.”

Trọng Phong liền đi lấy bánh quy và đồ uống tới, xé vỏ đưa cho cô: “Có bánh mì nhưng đã hết hạn, ăn cái này…”

Anh đang nói, Tống Tân bỗng nhiên đưa tay bịt miệng anh, cũng vội vàng kéo anh ra sau kệ để hàng.

Cô không giải thích, nhưng Trọng Phong không thắc mắc lấy một chữ.

Hai người ngồi gần góc tường sau kệ để hàng, xuyên qua khe hở giữa đống hàng hóa lặng lẽ nhìn bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên thính lực được cộng điểm thuộc tính của Tống Tân phát huy tác dụng. Ngay lúc vừa rồi, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài.

Tiếng động kia vang lên từ bên trái, đang đi về phía này, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Qua vài giây, một bóng người cao lớn đi qua trước cửa siêu thị.

Ngắn ngủn vài bước chân, Tống Tân đã nhận ra hắn. Bóng người ấy khá quen mắt, có khả năng là Trình Nam.

Hắn xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ đồng đội của hắn cũng ở gần đây sao? Tống Tân cố thở thật nhẹ, chờ đến khi tiếng bước chân biến mất mới thả lỏng một chút.

Cô chờ thêm một lát, thấy bên ngoài vẫn luôn yên tĩnh. Xem ra hắn đã đi xa rồi. Tống Tân liền liên lạc với Đại Hào, khẽ nói cho anh ta chuyện mình gặp được Trình Nam.

Đại Hào ngẫm nghĩ, nói: “Hắn chắc chắn cũng muốn tập hợp với đồng đội. Bây giờ hắn đi về phía khác, chứng tỏ đồng đội hắn không ở bên này. Hay là để tôi và Sở Sáo ra ngoài tìm hai người?”

Tống Tân nói: “Chân Sở Sáo bị thương, có đi nổi không? Không được thì cứ ở đó, ngày mai lại nói.”

Sở Sáo liền nói: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi đi được.”

“Vậy chờ mười phút nữa hai anh hẵng xuống. Chờ Trình Nam đi xa hơn nữa mới an toàn. Lát nữa chúng tôi cũng sẽ đi về phía chúng cư đón hai anh.” Tống Tân dừng một chút mới nói: “Lần này đừng cúp máy. Nếu trên đường chúng tôi gặp phải nguy hiểm thì hai người đừng tới nữa.”

Cô đứng dậy buông ba lô xuống, bỏ chút thức ăn nước uống vào. Khi cô kéo khóa định đeo lên thì Trọng Phong đưa tay đón lấy, cũng đưa ba lô của mình cho cô: “Cái này nhẹ hơn một chút, em đeo nó đi.”

Tống Tân cười, nhận lấy ba lô, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống cùng anh, khẽ hỏi: “Vết thương của anh sao rồi?”

“Tôi không sao, đêm nay nó sẽ khép lại.” Trọng Phong cũng hạ giọng, khẽ nói: “Dù bị khóa sức mạnh, tôi vẫn sẽ dùng hết sức bảo vệ em. Em phải nhớ, nếu gặp phải tình huống quá nguy hiểm, khi tôi giữ chân đối phương thì em nhất định phải nhanh chóng chạy đi.”

“Đừng nói những lời ngốc nghếch ấy.” Tống Tân cầm túi bánh quy đã được anh bóc sẵn, lấy một miếng đút vào miệng anh, khẽ nói: “Nếu anh chết, em mạo hiểm làm những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?”

“Đúng rồi đó, nếu cậu chết, cô ấy chắc chắn cũng không muốn sống nữa! Tôi rõ hơn ai hết, cậu quan trọng đến mức nào đối với cô ấy.” Giọng Đại Hào đột nhiên vang lên từ vòng tay.

Tống Tân giật giật khóe miệng, nói: “Anh im đi!”

Sở Sáo cười hai tiếng, Đại Hào cắn răng nói: “Ông đây đang giúp cô mà cô còn dám bảo ông đây im đi, chính cô không dám tỏ…”

Tống Tân ấn xuống nút cúp máy, bất đắc dĩ nói: “Tên này đúng là giỏi chọc giận người khác.”

Trọng Phong chớp chớp mắt, cười nói: “Nếu anh ta bớt nóng tính đi một chút thì tôi cảm thấy chai người rất hợp nhau đấy.”

“Anh ta á?” Tống Tân buồn cười: “Có lẽ chỉ có Sở Sáo mới chịu được anh ta.”

Trọng Phong cười nhẹ: “Nhưng anh ta sẽ bênh vực em, cũng rất lợi hại, nếu tính cách có thể sửa lại……”

“Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa.” Tống Tân ngắt lời anh, cúi đầu cắn một miếng bánh quy mới nói: “Em chỉ mong mọi người cùng sống sót, hoàn thành tất cả trò chơi.”

Trọng Phong gật đầu: “Đúng vậy, tất cả cùng nhau sống sót.”

Tống Tân cười nhẹ: “Mau ăn đi, lát nữa còn chuyện quan trọng phải làm.”

Tuy rằng một ngày không ăn nhưng Tống Tân lại không muốn ăn lắm. Chỉ ăn một chút đã ăn không nổi nữa.

Bọn họ ngồi sau kệ để hàng khẽ nói chuyện một lúc. Tính thời gian đã đến lúc, Tống Tân liền gọi cho Đại Hào nói một tiếng rồi rời khỏi siêu thị.

Ra khỏi siêu thị, cô ló ra quan sát xung quanh, không thấy có ai mới cùng Trọng Phong chạy tới cửa chung cư.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, khiến ngay cả tiếng bước chân của họ trở nên rõ ràng đến lạ kỳ.

Nhưng nếu không phải vì nơi này quá yên tĩnh thì vừa nãy Tống Tân cũng không thể nào nghe thấy tiếng của Trình Nam.

Siêu thị và chung cư cách nhau một con đường cái khá lớn. Hai người chẳng mấy chốc đã chạy tới cổng lớn, từ xa đã thấy Đại Hào và Sở Sáo đi ra từ tòa nhà gần nhất.

Hai người cũng thấy được bọn họ, Đại Hào còn vẫy tay với cô.

Hai bên đều chạy, chẳng mấy đã tập hợp với nhau tại phòng bảo vệ chung cư.

Không có thời gian hỏi nhiều, bọn họ lập tức rời khỏi chung cư, đi ngược với hướng Trình Nam vừa đi.

Sở Sáo lúc chạy rõ ràng có chút cà nhắc, tuy anh ta đã cố che giấu nhưng thỉnh thoảng trên mặt vẫn để lộ ra sự đau đớn.

Đại Hào luôn đỡ anh ta. Bốn người họ không chạy xa mà vào một khu chung cư khác gần đó, vào phụ cận một cái khác trong tiểu khu, trốn vào một căn phòng ở tầng hai tòa nhà.

Chờ đến khi di chuyển đồ đạc chặn xong cửa, Tống Tân mới lấy đồ ăn từ trong ba lô ra đưa cho hai người, cũng xem xét vết thương trên người họ.

Đại Hào vừa ăn vừa kể lại tình huống chạm mặt người chơi kia.

Tống Tân lúc này mới biết, lúc ấy trên người hắn không đeo ba lô túi xách nào hết, hẳn chỉ có một khẩu súng kia.

Nếu về sau hắn không tìm được thêm súng thì khẩu trong tay hắn cũng không còn nhiều đạn nữa.

Đại Hào uống một hớp nước, căm giận nói: “Mẹ nó tôi nhất định phải tự tay làm thịt thằng ôn kia! Thằng rẻ rách chơi đánh lén!”

Mà Đại Hào đúng là may mắn. Thời điểm tên kia bắn lén chính là cơ hội dễ thành công nhất. Nếu lúc ấy hắn bắn trúng Đại Hào thì sợ trò chơi đã kết thúc luôn rồi.

Nhưng lúc ấy Tống Tân vừa mới hỏi Đại Hào đang ở chỗ nào, mà bởi vì ánh sáng không đủ cho nên Đại Hào phải đứng sát vào biển chỉ dẫn.

Chính khoảnh khắc anh ta bước lại gần biển chỉ dẫn, viên đạn đã đi sượt qua. Điều ấy cũng chứng tỏ khả năng bắn súng của người kia không tốt lắm. Nếu đổi thành một người có khả năng bắn chuẩn thì phát súng kia không thể nào trượt được.

Cũng may người thường chẳng bao giờ được tiếp xúc với súng, người có hứng thú đi chơi bắn súng cũng rất ít.

Đại Hào chỉ cánh tay phải của mình, nói: “Thấy chưa, chỗ này có vết đạn đây này.”

Kỳ thật chỉ là bị viên đạn sượt qua tạo thành một vết thương tầm 2-3 centimet mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện