Tống Tân lập tức xoay người ngồi dậy, Trọng Phong cũng nhanh chóng bật đèn. Tống Tân không dám chậm trễ, đi xong giày liền chạy ra ngoài.
Khi cô mở cửa, Dương Nhã Lệ cũng từ trong phòng chạy như bay ra. Vừa chạy về phía Tống Tân vừa hét lớn: “Hách Kiến muốn giết tôi!”
Tống Tân thấy ngực trái cô ta có vết thương, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ áo, trên áo còn có một vết rách nằm ngang.
Lúc này, tất cả những người chơi còn lại cũng đã đi ra.
Dương Nhã Lệ nhìn thấy mọi người, vẻ mặt sợ hãi lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều, lớn tiếng nói: “Hách Kiến nhân lúc tôi ngủ muốn giết tôi. Cũng may tôi có đạo cụ mới thoát được!”
Đại Hào đi lên, nhìn Tống Tân hỏi: “Chẳng lẽ Rất Hèn là gián điệp à?”
Tống Tân thầm nghĩ, người chơi sau khi chết sẽ biến thành đồng lõa, vậy nên gián điệp nếu muốn tăng nhân thì sẽ chủ động giết người. Mà người chơi bình thường thì không cần giết đồng đội. Cho nên Hách Kiến hẳn là phe gián điệp.
Nhưng nếu anh ta là phe gián điệp thì vì sao lúc trước còn chỉ điểm Trần Tiểu Vân? Bọn họ là một đôi, cùng nhau hành động không phải càng tốt hơn à? Như vậy anh ta hẳn không phải gián điệp ban đầu mà là về sau mới bị biến đổi.
Nhưng Hách Kiến chưa từng chết, trừ phi anh ta từng bị Dương Nhã Lệ giết trong phòng.
Nếu là như vậy, chẳng lẽ gián điệp đang giết hại lẫn nhau sao? Hay là định hy sinh Hách Kiến để mọi người tin tưởng Dương Nhã Lệ?
Đây là một khả năng, còn có một khả năng khá chính là… Hình phạt dành cho người chơi chỉ điểm sai gián điệp không chỉ đơn giản là bị trừ điểm, mà là… Biến thành gián điệp.
Trong quy tắc trò chơi có câu “Đừng tùy tiện chỉ điểm gián điệp”, có lẽ là chỉ điều này.
Nhưng dù là khả năng nào thì bây giờ thân phận của Hách Kiến đã bại lộ.
Anh ta và Trần Tiểu Vân cãi nhau ban đầu là thật, nhưng từ sau khi anh ta biến thành gián điệp thì chỉ là diễn cho người khác xem thôi.
Hai người chơi tổ đội cùng nhau cẩn thận tới cửa phòng Dương Nhã Lệ, trong tay bọn họ đều cầm một thẻ đạo cụ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Mà trước lúc bọn họ đến gần, Hách Kiến đột nhiên xông ra từ trong phòng.
Tốc độ của anh ta nhanh đến kinh người, gần như trong chớp mắt đã vọt đến trước Đại Hào!
Đúng vậy, đối tượng tấn công của anh ta lúc này không phải Dương Nhã Lệ mà là Đại Hào.
Anh ta rõ ràng đang dùng đạo cụ. Khi lao tới trước mặt Đại Hào, một con gấu bông cao hai mét đột nhiên xuất hiện phía sau Đại Hào, khóa chặt hai tay Đại Hào
Nhìn cũng biết sức con gấu kia rất lớn, hai tay Đại Hào bị nó bóp sát vào người.
Cùng lúc đó, Hách Kiến cũng đã ra tay.
Anh ta dùng một đạo cụ nữa, một chiếc rìu sắc lẹm xuất hiện trong tay anh ta. Anh ta vung rìu, chém Đại Hào!
Đại Hào khinh thường hừ lạnh, tay rũ ở bên người khẽ cử động, Hách Kiến đang vung rìu đột nhiên sững lại như bị ấn nút tạm dừng.
Ngay sau đó, Đại Hào gồng hai tay sang hai bên. Hai tay thú bông liền vỡ vụn.
Lúc này Hách Kiến đã cử động trở lại, nhưng Đại Hào cũng đã thoát.
Hách Kiến không dừng được động tác vung rìu. Trước khi anh ta kịp thu tay, Đại Hào đã đá vào bụng anh ta, khiến anh ta phải lùi về sau hai ba bước.
Giây tiếp theo, có người ở phía sau hô lớn: “Tôi muốn chỉ điểm gián điệp, Hách Kiến chính là gián điệp!”
Tống Tân không kịp cản thì người chơi hói đầu kia đã nói xong rồi.
Trong lúc Hách Kiến tiếp tục tấn công Đại Hào, 002 gia nhập cuộc chiến. Đại Hào vốn chiếm ưu thế, giờ càng như đang chơi đùa Hách Kiến.
Mà giữa không trung cũng vang lên một câu: “Người chơi Đồ Đỉnh chỉ điểm sai gián điệp, trừ 2 điểm.”
Người kia sửng sốt, lùi lại hai bước, ngã đặt mông xuống đất, miệng còn hô: “Không thể nào, sao lại sai được?! Nếu anh ta không phải gián điệp thì vì sao lại tấn công người khác?!”
Tống Tân chú ý anh ta có một điểm giống Hách Kiến chiều nay.
Đó chính là sau khi chỉ điểm gián điệp, bọn họ đều ngồi xuống đất.
Khi Hách Kiến làm vậy lúc chiều, Tống Tân hoàn toàn không để ý. Bởi vì anh ta chỉ điểm sai, bị trừ mất 2 điểm, không chịu được cú shock nên ngã ngồi xuống cũng là bình thường.
Nhưng bây giờ anh chàng Đồ Đỉnh này cũng có phản ứng tương tự, cô không thể không nghĩ nhiều.
Nếu động tác này thật sự không chỉ vì bị shock do trừ điểm, mà giống như suy đoán của Tống Tân – người chỉ điểm sai gián điệp sẽ bị biến thành gián điệp mới. Thì trong quá trình biến đổi, cơ thể người chơi gục xuống trong một tích tắc là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Như vậy…… Hách Kiến không phải bị Dương Nhã Lệ giết mới biến thành gián điệp, mà là chỉ điểm sai gián điệp nên bị chuyển hóa.
Mà anh ta giết Dương Nhã Lệ là để tăng thành viên.
Chẳng qua quá trình không thuận lợi, Dương Nhã Lệ kịp thời phát hiện, không chết trong tay anh ta.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ một khả năng khác.
Dù Hách Kiến biến thành gián điệp không phải vì bị gi3t chết thì cũng không thể chứng minh Dương Nhã Lệ là người chơi bình thường.
Trong mười mấy giây Tống Tân suy nghĩ, Hách Kiến đã bị Đại Hào và 002 đánh gục.
Nhưng đột nhiên, Hách Kiến đang không có sức phản kháng lại đột ngột bùng nổ. Không biết anh ta sử dụng đạo cụ gì mà có thể lập tức khôi phục hơn nửa sức chiến đấu, cũng gầm lên vung nắm đấm về phía Đại Hào.
Trên nắm đấm mang theo những tia chớp nhỏ, rõ ràng cũng là một loại sức mạnh.
Đại Hào không trốn, ngược lại cũng vung nắm đấm lên đỡ.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Tống Tân sinh ra một dự cảm bất an, vội hô lên: “Đại Hào, đừng giết hắn!”
Nhưng đã muộn, khi cô còn chưa dứt lời, nắm đấm của Đại Hào đã vung ra.
Mà Hách Kiến bỗng nhiên thu tay, ngược lại hơi nghiêng đầu, dùng huyệt thái dương đón nhận nắm đấm của Đại Hào!
Khi Đại Hào đánh trúng đầu Hách Kiến, đầu anh ta ngoẹo sang phải, cổ phát ra tiếng răng rắc khi xương bị lệch vị trí.
Anh ta nở nụ cười gian như thực hiện được kế hoạch, sau đó hai mắt mở trừng, cơ thể ngã về sau, đầu đập lên vách tường, rồi mới trượt xuống đất.
Hách Kiến hoàn toàn bất động, cặp mắt kia vẫn trợn trừng, khóe miệng cũng vẫn là nụ cười đắc ý.
Đại Hào sững sờ: “Sao lại thế này?”
Anh ta vốn không muốn giết Hách Kiến, bởi vì sợ bị trừ điểm, cho nên vẫn lấy phòng thủ là chủ. Cú đấm vừa nãy cũng vậy, anh ta chỉ định đón cú đánh của Hách Kiến mà thôi. Ai ngờ Hách Kiến đột nhiên thu tay dùng đầu đỡ?
Tống Tân vội nói: “Mau xem điểm của anh!”
Ngay sau đó, thông báo đã vang lên trước.
“Người chơi Đại Hào, đánh chết người chơi Hách Kiến, trừ 3 điểm.”
Khi cô mở cửa, Dương Nhã Lệ cũng từ trong phòng chạy như bay ra. Vừa chạy về phía Tống Tân vừa hét lớn: “Hách Kiến muốn giết tôi!”
Tống Tân thấy ngực trái cô ta có vết thương, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ áo, trên áo còn có một vết rách nằm ngang.
Lúc này, tất cả những người chơi còn lại cũng đã đi ra.
Dương Nhã Lệ nhìn thấy mọi người, vẻ mặt sợ hãi lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều, lớn tiếng nói: “Hách Kiến nhân lúc tôi ngủ muốn giết tôi. Cũng may tôi có đạo cụ mới thoát được!”
Đại Hào đi lên, nhìn Tống Tân hỏi: “Chẳng lẽ Rất Hèn là gián điệp à?”
Tống Tân thầm nghĩ, người chơi sau khi chết sẽ biến thành đồng lõa, vậy nên gián điệp nếu muốn tăng nhân thì sẽ chủ động giết người. Mà người chơi bình thường thì không cần giết đồng đội. Cho nên Hách Kiến hẳn là phe gián điệp.
Nhưng nếu anh ta là phe gián điệp thì vì sao lúc trước còn chỉ điểm Trần Tiểu Vân? Bọn họ là một đôi, cùng nhau hành động không phải càng tốt hơn à? Như vậy anh ta hẳn không phải gián điệp ban đầu mà là về sau mới bị biến đổi.
Nhưng Hách Kiến chưa từng chết, trừ phi anh ta từng bị Dương Nhã Lệ giết trong phòng.
Nếu là như vậy, chẳng lẽ gián điệp đang giết hại lẫn nhau sao? Hay là định hy sinh Hách Kiến để mọi người tin tưởng Dương Nhã Lệ?
Đây là một khả năng, còn có một khả năng khá chính là… Hình phạt dành cho người chơi chỉ điểm sai gián điệp không chỉ đơn giản là bị trừ điểm, mà là… Biến thành gián điệp.
Trong quy tắc trò chơi có câu “Đừng tùy tiện chỉ điểm gián điệp”, có lẽ là chỉ điều này.
Nhưng dù là khả năng nào thì bây giờ thân phận của Hách Kiến đã bại lộ.
Anh ta và Trần Tiểu Vân cãi nhau ban đầu là thật, nhưng từ sau khi anh ta biến thành gián điệp thì chỉ là diễn cho người khác xem thôi.
Hai người chơi tổ đội cùng nhau cẩn thận tới cửa phòng Dương Nhã Lệ, trong tay bọn họ đều cầm một thẻ đạo cụ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Mà trước lúc bọn họ đến gần, Hách Kiến đột nhiên xông ra từ trong phòng.
Tốc độ của anh ta nhanh đến kinh người, gần như trong chớp mắt đã vọt đến trước Đại Hào!
Đúng vậy, đối tượng tấn công của anh ta lúc này không phải Dương Nhã Lệ mà là Đại Hào.
Anh ta rõ ràng đang dùng đạo cụ. Khi lao tới trước mặt Đại Hào, một con gấu bông cao hai mét đột nhiên xuất hiện phía sau Đại Hào, khóa chặt hai tay Đại Hào
Nhìn cũng biết sức con gấu kia rất lớn, hai tay Đại Hào bị nó bóp sát vào người.
Cùng lúc đó, Hách Kiến cũng đã ra tay.
Anh ta dùng một đạo cụ nữa, một chiếc rìu sắc lẹm xuất hiện trong tay anh ta. Anh ta vung rìu, chém Đại Hào!
Đại Hào khinh thường hừ lạnh, tay rũ ở bên người khẽ cử động, Hách Kiến đang vung rìu đột nhiên sững lại như bị ấn nút tạm dừng.
Ngay sau đó, Đại Hào gồng hai tay sang hai bên. Hai tay thú bông liền vỡ vụn.
Lúc này Hách Kiến đã cử động trở lại, nhưng Đại Hào cũng đã thoát.
Hách Kiến không dừng được động tác vung rìu. Trước khi anh ta kịp thu tay, Đại Hào đã đá vào bụng anh ta, khiến anh ta phải lùi về sau hai ba bước.
Giây tiếp theo, có người ở phía sau hô lớn: “Tôi muốn chỉ điểm gián điệp, Hách Kiến chính là gián điệp!”
Tống Tân không kịp cản thì người chơi hói đầu kia đã nói xong rồi.
Trong lúc Hách Kiến tiếp tục tấn công Đại Hào, 002 gia nhập cuộc chiến. Đại Hào vốn chiếm ưu thế, giờ càng như đang chơi đùa Hách Kiến.
Mà giữa không trung cũng vang lên một câu: “Người chơi Đồ Đỉnh chỉ điểm sai gián điệp, trừ 2 điểm.”
Người kia sửng sốt, lùi lại hai bước, ngã đặt mông xuống đất, miệng còn hô: “Không thể nào, sao lại sai được?! Nếu anh ta không phải gián điệp thì vì sao lại tấn công người khác?!”
Tống Tân chú ý anh ta có một điểm giống Hách Kiến chiều nay.
Đó chính là sau khi chỉ điểm gián điệp, bọn họ đều ngồi xuống đất.
Khi Hách Kiến làm vậy lúc chiều, Tống Tân hoàn toàn không để ý. Bởi vì anh ta chỉ điểm sai, bị trừ mất 2 điểm, không chịu được cú shock nên ngã ngồi xuống cũng là bình thường.
Nhưng bây giờ anh chàng Đồ Đỉnh này cũng có phản ứng tương tự, cô không thể không nghĩ nhiều.
Nếu động tác này thật sự không chỉ vì bị shock do trừ điểm, mà giống như suy đoán của Tống Tân – người chỉ điểm sai gián điệp sẽ bị biến thành gián điệp mới. Thì trong quá trình biến đổi, cơ thể người chơi gục xuống trong một tích tắc là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Như vậy…… Hách Kiến không phải bị Dương Nhã Lệ giết mới biến thành gián điệp, mà là chỉ điểm sai gián điệp nên bị chuyển hóa.
Mà anh ta giết Dương Nhã Lệ là để tăng thành viên.
Chẳng qua quá trình không thuận lợi, Dương Nhã Lệ kịp thời phát hiện, không chết trong tay anh ta.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ một khả năng khác.
Dù Hách Kiến biến thành gián điệp không phải vì bị gi3t chết thì cũng không thể chứng minh Dương Nhã Lệ là người chơi bình thường.
Trong mười mấy giây Tống Tân suy nghĩ, Hách Kiến đã bị Đại Hào và 002 đánh gục.
Nhưng đột nhiên, Hách Kiến đang không có sức phản kháng lại đột ngột bùng nổ. Không biết anh ta sử dụng đạo cụ gì mà có thể lập tức khôi phục hơn nửa sức chiến đấu, cũng gầm lên vung nắm đấm về phía Đại Hào.
Trên nắm đấm mang theo những tia chớp nhỏ, rõ ràng cũng là một loại sức mạnh.
Đại Hào không trốn, ngược lại cũng vung nắm đấm lên đỡ.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Tống Tân sinh ra một dự cảm bất an, vội hô lên: “Đại Hào, đừng giết hắn!”
Nhưng đã muộn, khi cô còn chưa dứt lời, nắm đấm của Đại Hào đã vung ra.
Mà Hách Kiến bỗng nhiên thu tay, ngược lại hơi nghiêng đầu, dùng huyệt thái dương đón nhận nắm đấm của Đại Hào!
Khi Đại Hào đánh trúng đầu Hách Kiến, đầu anh ta ngoẹo sang phải, cổ phát ra tiếng răng rắc khi xương bị lệch vị trí.
Anh ta nở nụ cười gian như thực hiện được kế hoạch, sau đó hai mắt mở trừng, cơ thể ngã về sau, đầu đập lên vách tường, rồi mới trượt xuống đất.
Hách Kiến hoàn toàn bất động, cặp mắt kia vẫn trợn trừng, khóe miệng cũng vẫn là nụ cười đắc ý.
Đại Hào sững sờ: “Sao lại thế này?”
Anh ta vốn không muốn giết Hách Kiến, bởi vì sợ bị trừ điểm, cho nên vẫn lấy phòng thủ là chủ. Cú đấm vừa nãy cũng vậy, anh ta chỉ định đón cú đánh của Hách Kiến mà thôi. Ai ngờ Hách Kiến đột nhiên thu tay dùng đầu đỡ?
Tống Tân vội nói: “Mau xem điểm của anh!”
Ngay sau đó, thông báo đã vang lên trước.
“Người chơi Đại Hào, đánh chết người chơi Hách Kiến, trừ 3 điểm.”
Danh sách chương