Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, tôi không bao giờ có thể ngờ được lại gặp phải Lâm Hách Văn ở đây.

Hôm nay không giống trước kia, tôi không mang theo khẩu trang, cho nên làm việc phải thật cẩn thận, không thể để bại lộ.

Sau khi Lâm Hách Văn vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì đội ngũ của anh ta rất đông đảo, nhất là những người đàn ông mặc âu phục kia, người nào trông cũng dữ tợn, khí vũ hiên ngang, nhìn qua cũng không phải hạng người bình thường, mà Lâm Hách Văn thì đang đứng ở chính giữa, người có kiến thức rộng rãi lập tức hiểu ý.

Đây là đại thiếu đứng đầu ở thành phố Đông Dương, Lâm Hách Văn!

Ánh mắt Lâm Hách Văn liếc qua tất cả mọi người, sau khi nhìn thấy Giang Hiểu lại híp mắt ý vị thâm trường nhìn tôi, sau đó vung tay lên, một người đàn ông mặc âu phục lập tức đi đến quầy thu ngân, ném thẻ ngân hàng lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Giải tán!"

Sau đó, còn hét lớn với đám người vây xem: "Người không có phận sự mau mau rời đi!"

Ra lệnh một tiếng, những người không chê chuyện lớn xem náo nhiệt kia cũng bị dọa vội vàng chạy trối chết, Lâm thiếu làm việc, ai dám không theo chứ? Sau khi mọi người đi hết, Lâm Hách Văn nện bước chậm rãi đi tới trước mặt tôi và Giang Hiểu, khuôn mặt vốn rất đẹp trai kia chỗ tím chỗ xanh, rất là dữ tợn, hơn nữa trên cổ anh ta còn có vết năm ngón tay rất rõ ràng, có lẽ phải thêm một thời gian nữa mới mờ đi được.

Anh ta không khách sáo ngồi xuống, nhìn qua bàn ăn bừa bộn, cười ha hả nói: "Hiểu Hiểu, em ăn no chưa?"

Giang Hiểu thận trọng nói: "Anh tới đây làm gì?"

Lâm Hách Văn hững hờ nhún nhún vai: "Đương nhiên là tới tìm em rồi, tôi nhìn thấy video của em nên cố ý chạy tới đây tìm em."

Giang Hiểu áy náy nhìn tôi một chút, lúc phát video cô ta thuận tiện bấm vào vị trí, sợ người khác không biết mình đang ăn cá nướng, không ngờ người đầu tiên phát hiện ra lại là Lâm Hách Văn.

Lâm Hách Văn bình tĩnh nhìn tôi, hỏi: "Sao tôi không biết người này nhỉ? Hai người mới kết bạn với nhau à?"

Giang Hiểu do dự một chút, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Lâm Hách Văn, tôi hi vọng anh không nên quấy rầy tới cuộc sống của tôi nữa!"

Lâm Hách Văn thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng em cũng biết tối hôm qua tôi bị người ta đánh, em cũng bị người khác mang đi, tôi vẫn luôn đi tìm người đánh tôi là ai nhưng con mẹ nó rất kỳ quái là tất cả camera đều mất hết, em nói xem, có phải người đầu tiên tôi nên nghi ngờ là em và những người bên cạnh em hay không?"

Lâm Hách Văn vừa mới bị đánh tối hôm qua, hôm nay tôi và Giang Hiểu đã đi cùng với nhau, cho nên chuyện này rất khó không khiến cho người ta không nghi ngờ.

Mà Giang Hiểu lại trầm giọng nói: "Làm sao tôi biết là ai."

Lâm Hách Văn cười lạnh: "Không sao, tôi có thể từ từ điều tra."

Sau đó, Lâm Hách Văn nhìn sang tôi, lạnh nhạt nói: "Người anh em, hình như anh hơi căng thẳng thì phải?"

Tôi giả vờ như trong lòng đang run sợ, nơm nớp lo sợ nói: "Lâm thiếu, tôi sao dám đánh anh chứ!"

Trong mắt Lâm Hách Văn xẹt qua một tia khinh thường: "Tôi cũng không nói là anh đánh, anh tự mình lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là anh có tật giật mình?"

Tôi ngượng ngùng cười một tiếng: "Không phải..."

Lâm Hách Văn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức có mấy người đàn ông mặc âu phục hung hăng lao về phía tôi, cô ngốc Giang Hiểu này đi tới trước mặt tôi, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"

Lâm Hách Văn lạnh lùng nói: "Tôi nghi ngờ anh ta chính là người đánh tôi!"

"Còn có vương pháp hay không?" Giang Hiểu tức giận nói.

Lâm Hách Văn hơi cong khóe miệng lên: "Ở thành phố Đông Dương này, ông đây chính là trời! Sao nào?"

Lời này rất bá đạo, Lâm Hách Văn vênh váo tự đắc khiến cho người ta rất khó chịu, tuy trong lòng tôi rất khó chịu nhưng bề ngoài tôi vẫn ngụy trang thành dáng vẻ sợ hãi như cũ.

Tôi chịu chút ấm ức cũng không sao, nhưng tôi không muốn để cho Tiểu Hân lại phải chịu ấm ức, cho nên tôi tạm thời ẩn nhẫn lại, dù sao cũng báo thù.

Tôi trốn ở sau lưng Giang Hiểu khiến Lâm Hách Văn càng thêm khinh thường, anh ta khinh miệt nói với Giang Hiểu: "Hiểu Hiểu, sao em lại tìm được một người bạn trai nhát gan như vậy, ngay cả dũng khí đối mặt với tôi cũng không có."

Giang Hiểu trầm giọng nói: "Không liên quan gì tới anh! Hôm nay chỉ cần tôi ở đây thì anh không thể đụng vào anh ấy! Còn nữa, tôi còn không chưa tính sổ với anh chuyện tối ngày hôm qua đâu đấy."

Lâm Hách Văn cười ha ha hai tiếng, không thèm để ý chút nào, âm trầm nói: "Yên tâm đi, tôi không thèm đánh anh ta, tôi mới chỉ bảo vệ sĩ kiểm tra một chút, em lo lắng cái gì?"

Dáng vẻ Giang Hiểu che chở cho tôi rõ ràng là hơi có tật giật mình, cô ta càng như vậy thì Lâm Hách Văn sẽ càng nghi ngờ tôi nhiều hơn, cho nên tôi liền ngầm chọc chọc phía sau lưng Giang Hiểu, ra hiệu cho cô ta tránh ra.

Giang Hiểu lập tức hiểu ý, trừng mắt cảnh cáo Lâm Hách Văn một chút, sau đó lui sang một bên.

Ngay sau đó, mấy người vệ sĩ đi đến bên cạnh tôi, nắn nắn kiểm tra xương cốt của tôi.

Tôi ở Miến Điện đã đường đường chính chính luyện võ qua với Hạ Khinh Hàn, mà bình thường xương cốt của người luyện võ cũng có chỗ khác biệt với người bình thường, người có kinh nghiệm phong phú một chút có thể thông qua xương cốt để phán đoán xem đối phương có phải người luyện võ hay không.

Nhưng rõ ràng là mấy người này không am hiểu lắm, mặc dù thân thể cường tráng, lại là người luyện võ nhưng vẫn còn kém xa tôi, tôi chỉ cần hơi thu xương lại là bọn họ sẽ không phát hiện ra được.

Vì để hiệu quả càng chân thật hơn, tôi còn cố ý giả vờ như rất khó chịu.

Rất nhanh, thân thể của tôi đã bị sờ hết một lượt, một người vệ sĩ đi đến trước mặt Lâm Hách Văn, thấp giọng nói: "Lâm thiếu, chắc chắn, không phải là anh ta!"

Lâm Hách Văn không khỏi sững sờ, nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm, anh ta hết sức tức giận.

Tối hôm qua sau khi bị tôi ra sức đánh, Lâm Hách Văn phải nhập viện, não bị chấn động nhẹ, dấu tay trên cổ chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó mờ hết đi được, nhưng vết thương trên người đau nhức là nhẹ, đau khổ nhất đó chính là linh hồn và tôn nghiêm bị chà đạp!

Sau khi tôi rời đi, Lâm Hách Văn liền hạ lệnh điều tra toàn bộ thành phố Đông Dương, kết quả lại là một chút tin tức cũng không có, hôm nay lúc anh ta đang nằm chơi Tiktok trong bệnh viện lại có thông báo Giang Hiểu đang phát video, ấn mở ra xem lại phát hiện ra tôi trong đó, chuyện này khiến Lâm Hách Văn rất là nghi ngờ, lập tức xuống giường mang người vọt tới nơi này.

Kết quả vậy mà không phải là tôi?

Lâm Hách Văn rất không hài lòng đối với kết quả này, anh ta tức giận đi tới trước mặt tôi, bàn tay đánh vào đầu của tôi, hung ác nói: "Tên ngốc thối này, ai cho anh đi cùng với Giang Hiểu?"

Tôi cúi đầu, không nói gì, lửa giận trong lòng cũng đang không ngừng dâng lên.

Đầu của đàn ông không thể sờ loạn, trừ phi là người có bối phận lớn cưng chiều người có bối phận nhỏ hơn, rất lâu rồi tôi không phải chịu nhục nhã như thế.

Nhưng tôi vẫn ẩn nhẫn!

Sự nhẫn nại của tôi rất mạnh, chút nhục nhã này không đủ tạo nên cái gì.

Nhưng Giang Hiểu ở bên cạnh lại không nhịn được, tối hôm qua tôi không những giúp cô ta đánh Lâm Hách Văn mà còn cứu được cô ta, là ân nhân của cô ta.

Giang Hiểu nổi giận đùng đùng nói: "Anh quá đáng rồi đó! Đây là bạn của tôi!"

Lâm Hách Văn cười lạnh: "Tôi không cho phép em có bạn khác giới, hiểu chưa?"

Giang Hiểu vô cùng không phục, mắt đỏ hồng nói: "Dựa vào cái gì, anh có tư cách gì mà dám xen vào cuộc sống của tôi."

Lâm Hách Văn hững hờ nhún nhún vai: "Không có tư cách gì, lời nói của tôi chính là mệnh lệnh! Ai dám không theo, vậy thì sẽ bị đánh!"

Giang Hiểu tức giận tới mức phát khóc, từ khi con ruồi đáng ghét Lâm Hách Văn này quấn lấy cô, cuộc sống của cô đã không còn tự do nữa, trước kia tốt xấu gì cũng có mấy người bạn khác giới, có thể cùng nhau ăn uống chơi bời, nhưng sau này đều bị Lâm Hách Văn đánh cho nhập viện, danh chính ngôn thuận nói là bảo vệ người yêu, nhưng trên thực tế chính là ích kỷ.

Giang Hiểu không thích cảm giác bị gò bó này, cô ta lạnh lùng nói ra: "Làm ơn sau này đừng tới làm phiền tôi nữa!"

Lâm Hách Văn khinh thường nói: "Em không thích tôi là chuyện của em, tôi thích em đó là chuyện của tôi!"

Lời nói này thật sự là muốn ăn đòn, tôi ở bên cạnh nghe thấy cũng phải phiền muộn, muốn bênh vực kẻ yếu là Giang Hiểu, tuy Lâm Hách Văn rất chững chạc đàng hoàng nhưng đều là ngụy biện cả thôi.

Giang Hiểu bị nói á khẩu không trả lời được, mắt đỏ hồng điềm đạm đáng yêu, không biết nên phản bác thế nào.

Lâm Hách Văn thấy thế, nhếch miệng lên nở nụ cười xấu xa, sau đó quay đầu nhìn tôi, chân thành nói: "Tôi không biết anh là ai mà cũng chẳng cần biết anh là ai, hôm nay nể mặt mũi Hiểu Hiểu tôi tha cho anh một lần, nhưng nếu như còn để cho tôi gặp được anh một lần nữa, đồng thời biết được anh ở cùng với Hiểu Hiểu một lần nữa thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình! Tiện đây tôi cũng nói một chút, tôi là Lâm Hách Văn, có lẽ anh nghe được mấy câu này sẽ rất khó chịu, nhưng không sao, anh có thể tới đánh tôi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ phụng bồi tới cùng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện