Thiếu niên này làm cho nàng nghĩ đến một người, bạn trai kiếp trước của nàng_Tô Hạo Đông, nói thật, thời điểm chưa biết hắn là do ba ba của nàng tìm về để ‘quyến rũ’ nàng, nàng thật sự là cùng hắn hẹn hò, cũng không phải nói là đã yêu hắn, chỉ có thể nói là yêu mến, từ trước đến giờ nàng yêu mến mỹ nhân, mà hắn, rất hợp khẩu vị của nàng, cho nên từ trong rất nhiều mỹ nhân nàng đã chọn hắn làm bạn trai của nàng, chỉ là không ngờ, hừ, lần đầu tiên nàng thật lòng, lại là kết quả như vậy.

Thiếu niên trước mắt này, diện mạo chẳng qua cũng chỉ 13, 14 tuổi, da trắng hơn tuyết, mày như mực vẽ, mặt như trái đào, tuy là tuổi chưa lớn, nhưng có thể tưởng tượng được, vài năm sau, nhất định là một ‘yêu nghiệt’, so với Tô Hạo Đông kia đẹp trai gấp trăm lần, nhưng, hắn có một điểm rất giống Tô Hạo Đông, đó chính là đôi mắt của hắn, một đôi mắt phượng mỹ lệ, khóe mắt nhếch lên hẹp dài, ánh mắt như say như không, khiến cho người khác cảm thấy mông lung mà kì diệu, biết phóng điện, có thể làm cho lòng người dao động, chính là đôi mắt này hợp khẩu vị của nàng, hấp dẫn nàng.

Nhưng hiện tại, vừa nhìn thấy đôi mắt đó, nàng liền cảm thấy chán ghét, cảm thấy tức giận, hận không thể hủy hoại hắn, rất không may, thiếu niên ngạo mạn này sẽ vì có đôi mắt này mà phải trả một cái giá ‘thê thảm đau đớn’.

“Hồ ly tinh, ngươi nói ai yếu đuối? Không chỉ xúc cúc, mà bóng đá, ngay cả Bóng chuyền cũng không thể so được với gia, xúc cúc nhỏ bé thì lại không cần phải nói.” Chân nhỏ của Khuynh Cuồng đá về trước một cái, một bộ hung hăng càn quấy không ai bì nổi mà hô lớn, nhìn thấy thiếu niên ngạo mạn bộ dạng hoàn toàn mơ hồ, nàng liền muốn cười thầm, cố ý nói bóng đá, nói Bóng chuyền, làm cho hắn xoắn xít.

Thiếu niên ngạo mạn mang bộ dáng chưa hết nghi hoặc, ngoại trừ Khuynh Cuồng, những người khác cũng đều nhăn mày nghĩ thầm, bóng đá này còn có cái  gì Bóng chuyền, đây là cái gì vậy a?

“Tiểu thí hài ( đứa bé, ý chỉ cách gọi khinh thường ), ngươi nói ai là hồ ly tinh?” Thiếu niên ngạo mạn rất nhanh đã kịp phản ứng, không tiếp tục loanh quanh với bóng đã nữa, tức giận ngút  trời vượt qua lan can, xông đến trước mặt Khuynh Cuồng, tức giận gào to, hồ ly tinh? Hắn cũng không quyến rũ ai, tại sao lại dùng lời nói miêu tả nữ nhân không biết xấu hổ đến để hình dung hắn.

“Ai đáp lại là nói người đó, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, không phải là hồ ly tinh thì là cái gì, mọi người nói xem, có phải là hắn rất giống hồ ly tinh hay không a?” Dễ dàng tức giận như vậy, lại là một tên gia hỏa không não.

Toàn bộ mọi người ở đây rõ ràng là âm thầm đánh giá một hồi, rút ra một kết luận, thật sự giống, gương mặt hại dân hại nước này, chính là hồ ly tinh mà!

“Ngươi xem, mọi người cũng cho là như vậy, hồ ly tinh.” Khuynh Cuồng hất tóc, hừ lạnh một tiếng, dùng giọng mũi trả lời hắn, không đem hắn tức chết không được.

“Ngươi…” Thiếu niên ngạo mạn chỉ tay vào Khuynh Cuồng, nói không ra lời, đột nhiên đem nàng trên dưới đánh giá một hồi, tay phải co rút lại, trong mắt người khác nhìn thấy thì là làm động tác ôm quyền, cong môi cười một tiếng, nói: “Hoàng tử Khuynh Cuồng ‘khen nhầm’, bản hoàng tử tuy bề ngoài tuấn mĩ, cũng không dám nhận 3 chữ ‘hồ ly tinh’, có lẽ, 3 chữ này càng thích hợp với hoàng tử Khuynh Cuồng, không phải sao?” Ngón giữa tay phải giấu sau tay trái lén bắn ra.

Khuynh Cuồng nhất thời không quan sát, trúng chiêu, đầu gối nhói một cái, mềm nhũn ra, gần như quỳ xuống.

“Ai ya, cho dù bản hoàng tử nói đúng như vậy, hoàng tử Khuynh Cuồng cũng không cần hành đại lễ như vậy!” Thiếu niên ngạo mạn vẻ mặt kinh ngạc mà cười nói, cho dù là ai cũng có thể thấy được là hắn đang giả vờ.

“Đáng ghét, ngươi đánh lén ta.” Đáng chết, nhất định là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tên gia hỏa này cũng không phải là một nhân vật đơn giản, nàng quá sơ suất.

“Ta đánh lén ngươi lúc nào? Ngươi đừng đổ oan cho ta.” Thiếu niên ngạo mạn đưa tay ra, vô cùng vô tội nói lại không giấu được ý cười đắc ý trong mắt hoa đào.

Khuynh Cuồng vừa tức giận, đôi mắt híp lại, lần đầu tiên ăn một chút thiệt thòi, lại bại dưới tay tên gia hỏa nàng ghét nhất, đáng ghét!

“Tam đệ, đừng quậy nữa, Mạc Khuynh Đình nhìn thấy Khuynh Cuồng mất mặt không ít, sợ xảy ra việc gì không thể thu dọn, đi lên trước một bước, chặn ngang giữa hai người, bình tĩnh nói, quay đầu, vẻ mặt nho nhã chắp tay nói với thiếu niên ngạo mạn: “Nếu như Khuynh Đình đoán không sai, ngươi là thái tử Vân quốc Vân Huyền Thiên!”

“Đúng vậy.” Vân Huyền Thiên ngạo mạn ngẩng mặt lên trời nói, lại quay lại nhìn Khuynh Cuồng và Mạc Khuynh Đình một cái, tự nói một mình: “Hai huynh đệ sao lại khác nhau nhiều như vậy?” Nói xong lại khinh thường hừ Khuynh Cuồng một cái.

“Thái tử Huyền Thiên chê cười rồi, mời.” Mạc Khuynh Đình cười nói, lôi kéo Khuynh Cuồng  đi về Long uyển dưới sự dẫn đường của Nguyên Khải.

“Hồ ly tinh, ngươi cẩn thận, Mạc Khuynh Cuồng ta sẽ không cho qua như vậy.” Khuynh Cuồng bị Mạc Khuynh Đình kéo, trước khi đi bỏ lại lời nói hung hãn, bây giờ nhiều người như vậy, lại không biết thực lực của mỗi người như thế nào, ra tay không tốt, nếu như để lộ võ công càng là lợi bất cập hại, nhưng là nàng sẽ không để cho hắn dễ chịu, mối thù này bọn họ nhất định kết rồi.

Đêm khuya yên tĩnh, trong sương phòng Long uyển, thân thể nho nhỏ của Khuynh Cuồng đứng bên cửa sổ trông ra ngoài, suy nghĩ tùy ý chạy đi chạy lại giữa xưa và nay, đôi mắt kia rất giống với Tô Hạo Đông làm cho nàng nhớ lại sự việc của kiếp trước.

Diệp Ảnh đứng ở đằng sau, yên lặng nhìn con người cuồng ngạo lúc này lại tản ra không khí bi thương, trong lòng cũng có chút đau nhói : Tam hoàng tử được sủng ái nhất Long Lân quốc, thân mang võ công tuyệt thế, trong lòng che giấu muôn vàn mưu trí, ngươi cuồng ngạo không ai bằng, sao lại cũng có loại bi thương hủy thiên diệt địa này, là chuyện gì khiến ngươi tuyệt vọng như vậy, là bởi vì Vân Huyền Thiên sao?

“Ngươi quen biết Vân Huyền Thiên?” Lời nói cứ như vậy ra khỏi miệng, Diệp Ảnh kinh ngạc thấy chính mình đem suy nghĩ trong lòng nói ra, không tự nhiên đỏ mặt.

Nghe thấy tiếng nói, Khuynh Cuồng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, lại là cái kia cuồng ngạo Mạc Khuynh Cuồng, giống như Khuynh Cuồng lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng nó lại thật sự tồn tại.

“Ngươi quan tâm đến ta?” Khuynh Cuồng xoay người,  nghiêng đầu, đi đến bên cạnh Diệp Ảnh, ngả ngớn dùng ngón  tay nâng cằm của hắn lên, xấu xa cười nói.

“Không có.” quay mặt sang một bên, giọng nói như tiếng muỗi, không chú ý nghe sẽ nghe không được, nhưng trên mặt lại đỏ ửng như trời chiều có thể nhìn thấy rõ ràng, thật ra hắn chỉ cần lùi về sau một bước, liền có thể thoát khỏi sự kiềm chế của Khuynh Cuồng, nhưng hắn không làm như vậy, trong tiềm thức, hắn rất thích đứng ở bên cạnh nàng, trên người của nàng có một loại không khí làm cho hắn an tâm.

“Ha ha, Diệp Ảnh ngươi thừa nhận a!” Chăm chú nhìn hắn đủ thời gian uống một chén trà nhỏ, nhìn đến nỗi hắn hận không thể đào một cái động mà chui vào, Khuynh Cuồng mới buông tha hắn, đi đến trước cái bàn, nhảy lên ngồi lên trên, cười khẽ nói, đôi mắt linh hoạt xuất hiện ánh sáng như lửa đốt.

“Thừa…thừa nhận cái gì?” Nhìn đôi mắt giống như có ma lực của nàng, tim Diệp Ảnh đập như cái trống, ấp úng nói nhỏ, ánh mắt lấp lánh, có loại cảm giác rơi xuống bên dưới, có lẽ hắn đã sớm rơi vào nụ cười của nàng.

“Ngươi cứ nói đi? Biết rõ là cúc cầu kia không thể tổn thương ta, ngươi vẫn đứng ra cứu giúp, bây giờ lại quan tâm ta như vậy, ngươi nói xem đây là tại sao?” Khuynh Cuồng vung vẩy hai chân, nhàn nhạt hỏi. Thật là một tiểu hài tử kì quặc, không thể phóng khoáng thừa nhận sao? Không cần phải ở đó mà đánh thái cực.

“Bởi vì…bởi vì…” Bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi gặp chuyện, bởi vì ta nhịn không được muốn bảo vệ ngươi, bởi vì ta thích bộ dạng cuồng ngạo của ngươi, bởi vì ta muốn ngươi vĩnh viễn giữ được nụ cười chói mắt đó, bởi vì ta thích…

Trong lòng tự hỏi, Diệp Ảnh vì đáp án nhảy ra trong lòng mình hết sức kinh ngạc đến ngây người: cho dù nàng suất sắc, lợi hại, biểu hiện giống như người trưởng thành, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, sao hắn lại có loại suy nghĩ này đây!

“Bởi vì trong lòng ngươi đã có ta, thừa nhận ta là chủ nhân của ngươi, yên tâm, cùng ta lăn lộn ngươi sẽ rất có tiền đồ.” Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của hắn, Khuynh Cuồng lộ ra một nụ cười xán lạn, nhảy  từ trên bàn xuống, vỗ vỗ vai Diệp Ảnh, thái độ đại ca nói, tiếc là, một lần này, nàng đã nghĩ sai rồi, có lẽ là bởi vì nàng chưa bao giờ trải qua tình yêu chân thành đi! Cho nên thông minh như nàng cũng có lúc nhìn lầm suy nghĩ của một người.

Nghe thấy câu đầu tiên, tim Diệp Ảnh đập rất mạnh, nhưng là nghe thấy câu sau, tâm của hắn liền trầm xuống, loại tâm tình lên xuống này làm cho hắn rất không thoải mái, có một loại cảm giác cười khổ.

“Tốt rồi, ngươi đã theo ta, liền phải nghe lời ta, đêm nay đưa ta đến tham quan Huyễn Viêm Lâu kia!’’ Bàn tay nhỏ bé vung lên, Khuynh Cuồng cũng không chú ý thấy vẻ mặt rất không bình thường của Diệp Ảnh, một lòng đặt vào sự kiện Huyễn Viêm Lâu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện