“Này…”. Thế giới phía sau cánh cửa rất khác với tưởng tượng của Tô Thần.

Đèn nháy xoay chuyển, ánh đèn bảy sắc loé sáng, tiếng nhạc đinh tôii nhức óc cùng đám người đang vặn vẹo điên cuồng đan vào thành một cảnh tượng náo nhiệt – cùng với ấn tượng cánh cửa bên ngoài, rất khác biệt với bên trong.

Thì ra là một quán bar? Quán bar bình thường đều dùng chiêu bài gắn chữ “Bar” cùng một vài từ ngữ linh tinh, nhằm tô điểm để người tôi biết nội dung bên trong, nhưng mà nơi này rất khác biệt, không cần nói dối để lôi kéo khách.

Cậu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra nơi bán vé, có lẽ nơi này không cần vé cũng tiến vào được, quả là phương thức kinh doanh độc đáo.

Rẽ đám người lộn xộn cậu thực lặng lẽ đi vào toa lét, dùng khăn lau mặt lại nhìn tấm gương lớn gắn trên vách tường, dùng nó để chỉnh sửa quần áo cùng tóc tôii hỗn độn.

Mị Sắc dường như vô cùng chú ý đến cách âm, lúc ở ngoài cửa cậu hoàn toàn không thể nghe được âm thanh tưng bừng phía trong, một khi đóng cửa lại giống như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tô Thần đã đi không ít quán bar  nhưng chưa gặp thiết kế như vậy cho nên không khỏi nổi lên tò mò với nơi này, cậu cúi người hong khô tóc bằng máy sấy khô tay, đi về hướng quầy bar.

“Black Label”. Cậu nói với nhân viên pha chế rượu, quay đầu nhìn sàn nhảy náo nhiệt phía sau lưng mình.

Trung tâm sân khấu không phải quá lớn, DJ bên phải vừa điều chỉnh âm nhạc vừa say mê dẫn dắt mọi người theo cảm xúc, trên sàn nhảy những cô gái dáng người xinh đẹp xoay xoay theo vũ đạo, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhất thời trầm mê trong vui thích.

Cuộc sống thành thị về đêm, hỗn loạn, điên cuồng, mù quáng.

Tô Thần từ trước đến nay đều không thích lai vãng quán bar, vài lần đến chơi cũng chỉ là bồi Tần Bách thả lỏng mà thôi, tuy rằng không chán ghét âm thanh ồn ào trong này, nhưng nếu phải vì Tần Bách thích nhảy thì cậu tuyệt đối sẽ không đến.

Nhân viên pha chế đem rượu cho cậu, lớn tiếng hỏi: “Chỉ một mình?”

Tô Thần nghiêng đầu nhìn về người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lúc này, trên mặt đối phương tràn ngập tán thưởng, mỉm cười lắc lắc đầu, đồng tính thường dựa vào trực giác phát hiện lẫn nhau. Cậu cũng sắp ba mươi tuổi, có người yêu cố định, cho dù thường xuyên sống một mình nhưng cũng không cần sự quấy rầy này.

“Lần đầu tiên tới?”. Tuy rằng bị cự tuyệt, đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tô Thần có chút kinh ngạc với câu hỏi của người này, đối phương biết bị cự tuyệt chắc cũng biết không nên tiếp tục dây dưa, cậu không khỏi đánh giá người trước mặt mình. Ngoài ý muốn lại phát hiện ra đối phương vô cùng đẹp trai – tóc ngắn màu lam gọn gàng chỉnh tề, lỗ tôii bên trái có đeo một cây đinh bằng ngọc bích, giống như không kiêng kị người khác mà tuyên bố tính hướng chính mình.

Gặp Tô Thần đánh giá mình, thanh niên chỉ đơn giản tiến lên từng bước tuỳ ý cho cậu đánh giá, cặp mắt to đen láy thẳng tắp nhìn cậu, tầm mắt lớn mật mà mê người.

“Số một”. Tô Thần khẳng định nam thanh niên là thụ động đối phương, cùng với mình giống nhau.

“Không một cũng không thành vấn đề”. Nam thanh niên cười.

Tô Thần nhún vai: “ Tôi không thích niên hạ, thật xin lỗi!”.

Thanh niên này hiển nhiên không đoán được cậu sẽ nói như vậy, cậu tôi mỉm cười sau hồi lâu ngạc nhiên: “Thì ra là như vậy…xấu hổ quá là tôi nghĩ sai.”

“Never mind, rượu cậu pha rất ngon”. Tô Thần nâng ly giấu đi đoạn hội thoại xấu hổ vừa rồi, trong thế giới gay công thụ đôi khi cũng rất mơ hồ, nếu đối phương tuyệt đối là thụ thì cậu cũng không theo nổi, huống chi tuổi cũng cao.

“Tôi mời khách, còn muốn uống gì nữa không?”. Một số người ở trên sàn nhảy số khác ngồi trên ghế dài, quầy bar bên này nhân viên cũng không nhiều lắm, nam thanh niên không bận rộn giống họ.

“Cảm ơn, một ly là đủ, tửu lượng của tôi không tốt lắm”.

“Vậy sao? Anh uống say chắc hẳn sẽ rất mê người?”. Nam thanh niên chống hai khuỷa tôy xuống bàn đá cẩm thạch của quầy bar, khuôn mặt thanh tú hơi hơi ngẩng lên, đuôi lông mày khẽ nhấc, đôi mắt màu đen ngập nước không nháy mắt nhìn cậu.

Tô Thần ngượng ngùng đỏ mặt, bị người qua đường thẳng thắn khiêu khích như vậy thật đau đầu: “Mê người hay không tôi không biết nhưng lực phá hoại cũng thật lớn”.

Đối phương cười đến thoải mái: “Thật là một con người thú vị, cho tôi biết tên của anh đi? Tôi gọi là Dạ.”

Tô Thần đặt ly rượu xuống nhìn ánh sáng bảy màu trong vũ trường do dự một chút: “Tô, tôi tên là Tô”.

Dạ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xuất thần của cậu, đầu tiên hắn bị hấp dẫn bởi khuôn mặt thon gầy xinh đẹp, ánh sáng loé rọi trên làn da bóng loáng mịn màng của cậu, thản nhiên lộ ra chút ẩn nhẫn nhưng quật cường. Rõ ràng là một mỹ nhân, làm cho người khác muốn làm quen cũng thật khó.

Hắn thích chính là khí chất lạnh lùng này của người đàn ông, dạ thở dài, hắn hận gu thẩm mỹ ngàn năm không đổi này của mình.

Bỗng nhiên chóp mũi truyền đến một hương thơm ngọt ngào, Dạ chưa từng nghĩ hưi thở mê người như thế, bất giác nghiêng thân thể về phía trước.

“Hương vị này là của anh?”. Đến gần Tô một chút hương khí liền đậm hơn một chút, chóp mũi cơ hồ đã chạm đến cổ cậu.

“Cái gì?”. Tô Thần quay đầu suýt chút nữa là va phải mặt của Dạ, nhất thời ngả ra phía sau: “ Cậu làm cái gì vậy?”.

Dạ rút thân thể về: “Anh dùng loại nước hoa nào? Của nam hay nữ?”.

Nước hoa nam căn bản không có loại mùi nào giống như hương vị kẹo ngọt cả.

“Tôi không dùng nước hoa”. Cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ mua nước hoa, Tô Thần có chút ngạc nhiên bất ngờ.

Không phải nước hoa? Dạ có hơi kinh ngạc, cứ tưởng đó là hương vị của loại nước hoa cao cấp nào đó, kết quả…

“Thật giống như “hương phi” trong truyền thuyết a”. Người đàn ông trước mặt cư nhiên mang mùi hương lạ lùng hiếm có.

Tô Thần nghi hoặc giơ cánh tôiy chính mình lên ngửi ngửi, rồi mới bình tính đưa mắt hỏi: “ Cài gì mà “hương phi”, không có hương vị gì nha? Chắc cậu nhầm rồi”.

Dạ lắc đầu cười cười, Tô không nhận ra chắc do quá quen thuộc, cho nên không biết hương vị của cậu với người khác trí mạng như thế nào! Vừa mới ngửi chút hương khí ngọt ngào, tiếp theo thân thể cũng có chút nóng, không khỏi khoa trương mà nói mùi thơm của Tô thật giống với quả sa mạc Ai Cập, nếm một lần sẽ không bao giờ quên.

Rượu từ đa uống hết từ lúc nào, Tô Thần nhìn xem đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ đêm mưa bên ngoài hẳn cũng đã ngừng, rút tờ một trăm nguyên đặt ở phía dưới khay thuỷ tinh, cậu đứng dậy muốn rời đi.

“Là tôi mời khách”. Dạ đang pha chế rượu, dừng động tác lại mà đem tiền trả lại cho cậu.

Tô Thần ngẩn người, cậu chưa vội tiếp nhận bởi không muốn thiếu nhân tình với người khca, hơn nữa cũng không phải chỉ một chút.

“Kết giao bằng hữu đi, tôi thích anh.” Dạ nhìn thẳng vào mắt cậu, trong ánh mắt hắn hoàn toàn không có một tia dối trá.

Tô Thần nở ra nụ cười, thản nhiên nói: “Lần sau gặp mặt, bằng hữu”.

Lấy tờ tiền trên tôiy Dạ, cậu lập tức xoay người bước ra cửa lớn. Dạ có chút thất thần mỉm cười nhìn theo bóng lưng Tô Thần: “Tô…”

Ngoài cửa khách nhân không ngừng tiến vào, Tô Thần có hết sức rẽ đám ngừi bên phải mà đi, lại đụng phải mấy người đi ngược hướng.

Shit! Không kịp giữ vững trọng tâm cậu chỉ có thể dựa vào người bên cạnh.

“Hừ!”. Có lẽ đã làm đau đối phương, người đàn ông kêu lên một tiếng nhanh chóng giúp cậu đứng thẳng.

“Rất xin lỗi”. Tô Thần vội vàng nhìn người đã giúp đỡ mình, khuôn mặt bị đèn nháy loé lên không ngừng chiếu vào, cậu có chút xấu hổ muốn nhanh chóng rời đi: “Cảm ơn”.

“Hử?”.

Trong bóng tối vang lên thanh âm nghi hoặc, Tô Thần đang muốn nhanh chóng rời đi cho nên không nghe được, nhưng người đàn ông bên cạnh lại nghe rất rõ ràng.

“Xảy ra chuyện gì, Tiếu?”

“…Không có việc gì, chỉ là cảm giác giống như quen thuộc mà thôi”. Người đàn ông nheo hai mắt, chóp mũi còn lưu lại hương thơm ẩn ẩn mê người, như đoạn tình ái ở sâu trong thần trí đã lâu.

“Đi thôi, Dạ đang chờ chúng ta”. Người đàn ông bên cạnh vừa hướng tới quầy bar vừa phất tay, người đàn ông quay đầu nhìn lại phía cửa chính rồi lập tức bước tới quầy bar.

************************************

Mưa ban đêm tương đối mát, trên mặt lá dính đầy bọt nước bị chiếu ánh đèn nói không nên lời mộng ảo, Tô Thần có chút say, cứ theo đường nhỏ mà chậm rãi bước đi, gió đêm thổi đi mùi rượu.

Thế giới ban đêm nhìn có chút không chân thật, cậu cùng cuộc sống bình thường cách nhau rất xa, vô luận là ban đêm của Mị sắc là tuổi trẻ, như ly Black Label cũng là ảo mộng,..

“A Bách”. Ngửa đầu cảm nhận giọt nước đầu ngón lá theo gió xuân rơi xuống mặt mình, Tô Thần có chút mê mang mà gọi tên người yêu sấu kín trong lòng.

Cậu vừa về đến nhà vội vàng tắm nước ấm, gối đầu vào giường đệm mềm mại nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Trong mộng lại là bóng đen cưỡng bức cậu, thân thể cực nóng, đau đớn như xé rách, còn có tiếng gầm nhẹ như ác ma, áp trên người cậu giống như bị xiềng xích vĩnh viễn không thể giãy dụa.

“A_____”. Tô Thần sợ hãi mà ngồi bật dậy, cả người cậu mồ hôi lạnh ướt sũng, thở dồn dập, bóng đen năm ấy giống như đi vào trí nhớ của cậu mãi mãi không thể quên đi.

Phải một hồi lâu Tô Thần mới có thể bình phục tâm tình, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, gương mắt nhìn về không gian sáng sủa ngoài cửa sổ, đã lâu rồi chưa gặp lại ác mộng năm đó, đều là do ly rượu tối qua gây nên.

“Hô!”. Hít sâu vài cái, cậu xuống giường rửa mặt, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc ở Phong Thượng, tuyệt đối phải là 200% mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện