"Anh Nhiễn, thì ra là anh trốn ở chỗ này, em tìm anh thật lâu, cô là ai?"

Tuyệt Mị bị Tư Đình Nhiễn dẫn vào trong phòng, nhìn sơ qua cũng biết căn phòng này của cậu ta, vào phòng Tư Đình Nhiễn liền lấy ra một đống hình cho cô xem, cô đang xem một cách nhàm chán thì thấy cửa được mở toang ra, sau đó một bóng dáng nho nhỏ xông vào, giọng nói lộ vẻ sắc bén khiến Tuyệt Mị nghe thấy có chút không thoải mái, thoáng nhìn cũng biết là một đứa bé bốc đồng.

"Tôn Tư Đình, cô tới đây làm gì?" Tư Đình Nhiễn hiển nhiên cũng không thích cô bé này, chân mày nhỏ nhíu lại, khô khan nói.

"Anh Nhiễn, em đương nhiên tới đây là để chúc mừng sinh nhật anh, anh xem đây là quà sinh nhật mà em đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh mau xem có thích hay không!" Bé gái không vì Tư Đình Nhiễn lạnh nhạt mà đau lòng, mà ngược lại hết sức thân thiện giơ cái hộp trong tay lên, nhìn Tư Đình Nhiễn đầy mong đợi. "Được rồi, được rồi, tôi sẽ xem, cô mau xuống dưới đi." Tư Đình Nhiễn tiện tay nhận lấy rồi để một bên, hiện tại hắn không màng tới việc xem quà, hắn chỉ muốn cùng Tuyệt Mị chú tâm xem hình thôi, dù cha hắn muốn hắn đi xuống tham gia tiệc.

"Anh Nhiễn, không phải anh muốn đuổi em đi chứ, tại sao cô ta có thể ở lại chỗ này, còn em không thể, cô ta là ai cơ chứ?" Cô gái nhỏ không phục chỉ vào Tuyệt Mị nói.

"Cô ấy là cô ấy, cô là cô, dĩ nhiên là không giống nhau rồi, mau đi đi, chớ làm phiền tôi!" Đối với Tuyệt Mị ngoại trừ cô, cho tới bây giờ Tư Đình Nhiễn cũng chưa có thái độ gì tốt, thích chính là thích, không thích chính là không thích.

"Anh Nhiễn, không, em không muốn, em thực sự không muốn anh chơi cùng người khác, anh Nhiễn là của tôi, cô là ai, cô mới là người nên đi mau đấy, không nên giành anh Nhiễn với tôi." Cô gái nhỏ nhào lên ôm chặt lấy cánh tay Tư Đình Nhiễn, nhất quyết không thả ra, giọng nói hết sức chói tai.

Từ trên giường, Tuyệt Mị đứng lên, không hề muốn dây đưa hay để ý đến hai đứa bé kia, đi thẳng ra khỏi phòng, Tư Đình Nhiễn nóng nảy gọi cô lại từ phía sau, cô cũng không để ý đến, đi xuống lầu, liền thấy hai người đàn ông trầm mặc này, dường như có lẽ bọn họ đã nói chuyện phiếm xong, Tuyệt Mị liền đi tới.

"Chúng ta trở về thôi!" Thay vì ngây ngô ở chỗ nhàm chán này, không bằng trở về đọc vài trang sách, cô không thích những nơi xã giao như ở đây.

"Được." Tuyệt Mị đề nghị như vậy hình như cũng không nằm ngoài dự đoán của Lãnh Thiên Cuồng, hắn đứng lên nắm tay Tuyệt Mị đi thẳng ra cửa chính, Hàn Phong Vũ cũng không ngăn cản, chỉ đùa giỡn nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ kia.

. . . . . .

Kỳ nghỉ bắt đầu, sau hai ngày nghỉ ngơi Tuyệt Mị cũng bắt đầu chuyến du lịch, nói là du lịch vẫn có chút khoa trương, phải nói là đi ngắm cảnh, vì nơi này chỉ có vài danh lam thắng cảnh tương đối nổi tiếng, Lãnh Thiên Cuồng dành phần lớn thời gian ở bên cạnh cô, có lúc Lãnh Thiên Cuồng vội vàng đến công ty mới thành lập thì sẽ để cho Lôi Đình đi cùng với cô.

Nháy mắt đã gần đến tết âm lịch, nơi nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ, khiến thành phố bình thường đã nhộn nhịp nay càng trở nên náo nhiệt hơn, mà cũng vì những ngày đông giá rét đã qua, Tuyệt Mị cũng không đi ngắm cảnh nữa, ngày ngày đều ở nhà đọc sách, thân thể nho nhỏ nằm nhàn nhã trên ghế dựa khiến cho người nhìn thấy có cảm giác hâm mộ.

"Nha đầu thật tốt số, thật khiến ta hâm mộ." Lãnh Thiên Cuồng vừa về tới nhà liền thấy bộ dạng nhàn nhã của Tuyệt Mị, hắn không thể nhịn được nhạo báng nói.

"Mệt thì nghỉ ngơi đi."

"Nói êm tai quá, vật nhỏ này, con nhìn xem có thích hay không, ta đặc biệt mua cho con đấy." Giống như dâng lên vật phẩm trân quý, Lãnh Thiên Cuồng lấy ra một chiếc đồng hồ bề ngoài hết sức tinh xảo đưa cô.

Quét mắt qua cái đồng hồ đeo tay, ánh mắt của Tuyệt Mị liền sáng lên trong nháy mắt, sau khi cầm lấy liền nghiêm túc xem xét .

Lãnh Thiên Cuồng chờ Tuyệt Mị lên tiếng hỏi, nhưng vẻ mặt hắn chuyển từ mong đợi sang kinh ngạc, sau đó là không thể tin được, trời, cô thật sự là thiên tài sao? "Con từng thấy qua ư?" Lãnh Thiên Cuồng hỏi.

"Ông có ý gì?" Chỉ là máy móc thôi, cấu tạo cũng có nhiều điểm tương tự, chưa từng thấy qua cũng không gặp trở ngại gì, trước kia cô lúc thi hành nhiệm vụ, bọn họ đã từng sử dụng qua những vật dụng tinh vi, bởi vì trong tiểu đội của bọn họ có một thiên tài về máy móc, cho nên cái đồng hồ đeo tay này mặc dù thiết kế rất tốt, nhưng đối với nàng mà nói cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi.

"Con còn bé thế nhưng hiểu được cách sử dụng của thứ này, ta luôn cho rằng tiểu nha đầu thông minh, lại không nghĩ rằng con sẽ thông minh đến trình độ như thế, còn có cái gì là con không biết không?" Nói tới đây, Lãnh Thiên Cuồng giống như chợt nghĩ tới điều gì đó, bất chợt dừng một chút sau đó mới lên tiếng: "Ha ha ha, nha đầu, con đang có bí mật gì không nên giải thích cho ta nghe, ta thật sự rất tò mò đó."

"Chuyện gì?" Tuyệt Mị cảm thấy nụ cười của người đàn ông này luôn tùy ý như vậy, không biết vì sao hắn cứ cười như thế, chỉ là cô vẫn thấy thích nhìn dáng vẻ khi cười của hắn, khi ấy người đàn ông này sẽ trở nên chói lóa.

"Về phiếu điểm, con có thể giải thích cho ta một chút không tại sao lại nộp giấy trắng?" Lúc đầu chuyện này đối với hắn không đáng bận tâm, lúc giáo viên thông báo, hắn cũng có chút kinh ngạc, về sau cũng quên hỏi cô nguyên nhân, hiện tại vừa nhớ tới, ngược lại khiến hắn thấy tò mò nhiều hơn, một đứa bé thông minh như không thể nào thua kém về việc học, hơn nữa dù là không học cũng không phải không biết, nếu như là nguyên nhân cũng chỉ có thể là chính cô không muốn ghi ra đáp án, nhưng tại sao như vậy chứ...

"Nhàm chán." Đối với những thứ có liên quan đến một vấn đề kia, cô thật sự cảm thấy không cần thiết phải điền vào.

"Con chỉ vì nhàm chán mà nộp giấy trắng? Haiz, vậy có phải con muốn mỗi lần kiểm tra ta đều nhận được điện thoại phàn nàn từ giáo viên?" Lãnh Thiên Cuồng dùng vẻ mặt đau khổ trêu chọc Tuyệt Mị, đáp án thật đáng yêu, cá tính khiến cho hắn buồn cười.

"Có ý kiến sao?" Tuyệt Mị hỏi, giọng nói đanh lại một chút.

"Không có, không có, ta nào dám có ý kiến, tiểu công chúa nhà chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, được rồi đi thôi cơm nước chuẩn bị xong rồi, hai ngày nữa là sang năm mới rồi, có muốn quà tặng gì cho năm mới hay không, con muốn gì nhớ nói trước, như vậy ta mới có thể chuẩn bị xong sớm một chút."

"Tùy tiện." Quà tặng có giá trị hay không thể hiện ở tấm lòng của người tặng, không có cũng chẳng sao, quan trọng có lòng là tốt rồi, ngược lại câu hỏi của hắn khiến cho cô nhớ tới việc cô không chuẩn bị quà gì cho người đàn ông này...

"Tùy tiện à, thật là làm khó ta, được vậy thì búp bê, loại màu hồng hết sức đáng yêu..."

Lời kế tiếp bị bàn tay bé nhỏ của Tuyệt Mị chặn lại, chỉ thấy Tuyệt Mị lấy tay bưng kín miệng của Lãnh Thiên Cuồng, trong nháy mắt nhanh chóng bỏ tay ra, nàng không quên lần đó Lãnh Thiên Cuồng điên cuồng cắn tay nàng.

"Không cần!" Biết rõ hắn đang cố ý, nhưng cô vẫn kiên trì nói.

"Ha ha ha, không cần cũng không được, nhìn xem mắt con trợn tròn rồi kìa, được rồi chúng ta đi ăn cơm, ta nhất định sẽ tặng một thứ khiến cho bảo bối hài lòng." Lãnh Thiên Cuồng vừa dứt lời liền ôm lấy Tuyệt Mị đi tới phòng ăn, dọc đường đi có thể nghe được thanh âm trầm thấp của Lãnh Thiên Cuồng thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười nhẹ, dáng đi rất mau mắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện