Hai mắt Ôn Nhiên trọn to hiện lên vẻ kinh ngạc, không có từ ngữ gì có thể hinh dung được sự khiếp sợ và cảm nhận trong lòng cô.
Vũ Trương khē thở dài, đã nhiều năm như thế, thim chỉ vừa nghĩ tới cảnh tượng bà chủ nhảy lầu lúc ấy cũng khó mà tin nổi: “Không sai, bà chủ đã nhảy lầu vào đúng hôm sinh nhật của cậu chủ, và cậu chủ cũng tận mắt nhìn thấy.”
Trước mắt Ôn Nhiên hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần, mí mắt không kiềm được mà nhiều lại. Cô không cách nào có thể tưởng tượng nổi, đối với một đứa bé tám tuổi khi nhìn thấy mẹ minh nhày lầu thi tàn nhẫn đến như thế nào.
“Thế, sinh nhật của anh ấy những năm qua thế nào?”
Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không chắc chắn. Rốt cuộc anh có cảm thấy vui vẻ khi cô làm những môn này để tổ chức sinh nhật cho anh hay không? Có lẽ đổi với anh mà nói, vào sinh nhật mỗi năm đều là những kí ức tàn nhất nhất.
“Ba năm đầu, cậu chủ vẫn luôn không có cách nào chấp nhận được chuyện này. Từ khi cậu chủ bị bắt cấu vào năm mười một tuổi, sau khi thoát chết quay về cậu ấy dường như biến thành một người khác. Thái độ của cậu ấy với chuyện bà chủ ra đi đột nhiên trở lại bình thường. It nhất thì chúng tôi cũng không nhìn thấy sự đau thương trong mắt cậu ấy nữa.”
Vú Trương cùng bạn già của mình đã làm việc ở nhà họ Mặc hơn nửa đời người, thím đã nhìn Mặc Tu Trần lớn lên.Vì thể thim biết rõ hơn ai hết anh đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tổn thương.
Ôn Nhiên mim môi, im lặng quay đầu tiếp tục chiên cá, trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khi Ôn Nhiên làm xong ba món ăn, vủ Trương nấu một món canh chỉ trong mười phút.
Bởi vì những chuyện mà vú Trương vừa nói, cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ muốn chờ Mặc Tu Trần về nhà dùng cơm, cô muốn tự mình mang thức ăn minh làm đến công ty cho anh.
Vũ Trương võ cùng ủng hộ cách làm của cô, vui vẻ giúp cô bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt, sau đó lại một thêm hai phần canh và cơm, không quen dặn dò con trai bà ấy là Tiểu Lưu phải lái xe cho cẩn thận.
“Cô chủ, nếu cậu chủ ăn được những món ăn mà cô làm thi chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.”
Trên đường đi, Tiểu Lưu quay đầu cười hi hi nói với Ôn Nhiên.
Trước đó, khi biết sinh nhật Mặc Tu Trần cùng với ngày mất của mẹ anh, Ôn Nhiên vẫn tràn đầy tự tin, nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, vì thế mới cố ý gạt anh, muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
Thế nhưng sau khi nghe thấy vů Trương nói thế thì trong lòng cô như có gì đó chặn lại vậy, bực bội và khó chịu.
Nghe thấy lời của Tiểu Lưu, cô nhàn nhạt cười nói: “Hy vọng là thế!”
Giọng nói của Tiểu Lưu vô cùng kiên định: “Cậu chủ nhất định sẽ rất vui vẻ, Từ sau khi cô chủ dọn vào ở thì cậu chủ không chỉ không còn lạnh lùng như trước mà côn có đôi khi cưởi.”
Vẻ mặt Ôn Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, những lời Tiểu Lưu nói chính cô cũng không hề nghĩ tới. Thế nhưng bây giờ khi nghe anh ta nói thể thi cô mới nhớ tới lúc anh tới tim cô, hỏi cô có đồng ý gả cho anh hay không, điều kiệu là anh sẽ giúp cô giữ được xưởng thuốc Ôn Thị, dáng vẻ của anh khi đó lạnh lùng đến vô tinh.
Thậm chí hôm lĩnh chứng anh cũng vô cùng lạnh lùng.
Thế nhưng hai ngày nay anh cũng không lạnh lùng như thế nữa, thinh thoảng còn cười với cô. Điểm chết người chính là dáng vẻ lúc anh cười thật sự võ cùng mê người, khiến cô nhiều lần hoảng hốt.
***
Khi đến tập đoàn MS, Ôn Nhiên kêu Tiều Lưu cứ về trước còn cô tự mình cầm hộp cơm giữ nhiệt bước vào công ty,
Trước khi tới, cô cũng không gọi điện cho Mặc Tu Trần trước. Lúc Ôn Nhiên đi tới trước quầy lễ tân, cô cho rằng mình sẽ bị chặn lại thế nhưng lại không ngờ, cô lễ tân lại nhận ra cô, vô cùng nhiệt tình chào hỏi cô, nói Mặc Tu Trần đã thông báo, cho dù có đến đây tìm anh lúc nào thì cũng không được phép ngăn cản.
Ôn Nhiên nói “cảm ơn” với cô lễ tân, sau đó một mình đi tới phòng làm việc của Mặc Tu Trần. Lúc đi tới trước cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa, thế nhưng bởi vì tiếng nói chuyện bên trong mà động tác cô ngừng lại.
Vũ Trương khē thở dài, đã nhiều năm như thế, thim chỉ vừa nghĩ tới cảnh tượng bà chủ nhảy lầu lúc ấy cũng khó mà tin nổi: “Không sai, bà chủ đã nhảy lầu vào đúng hôm sinh nhật của cậu chủ, và cậu chủ cũng tận mắt nhìn thấy.”
Trước mắt Ôn Nhiên hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần, mí mắt không kiềm được mà nhiều lại. Cô không cách nào có thể tưởng tượng nổi, đối với một đứa bé tám tuổi khi nhìn thấy mẹ minh nhày lầu thi tàn nhẫn đến như thế nào.
“Thế, sinh nhật của anh ấy những năm qua thế nào?”
Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không chắc chắn. Rốt cuộc anh có cảm thấy vui vẻ khi cô làm những môn này để tổ chức sinh nhật cho anh hay không? Có lẽ đổi với anh mà nói, vào sinh nhật mỗi năm đều là những kí ức tàn nhất nhất.
“Ba năm đầu, cậu chủ vẫn luôn không có cách nào chấp nhận được chuyện này. Từ khi cậu chủ bị bắt cấu vào năm mười một tuổi, sau khi thoát chết quay về cậu ấy dường như biến thành một người khác. Thái độ của cậu ấy với chuyện bà chủ ra đi đột nhiên trở lại bình thường. It nhất thì chúng tôi cũng không nhìn thấy sự đau thương trong mắt cậu ấy nữa.”
Vú Trương cùng bạn già của mình đã làm việc ở nhà họ Mặc hơn nửa đời người, thím đã nhìn Mặc Tu Trần lớn lên.Vì thể thim biết rõ hơn ai hết anh đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tổn thương.
Ôn Nhiên mim môi, im lặng quay đầu tiếp tục chiên cá, trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khi Ôn Nhiên làm xong ba món ăn, vủ Trương nấu một món canh chỉ trong mười phút.
Bởi vì những chuyện mà vú Trương vừa nói, cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ muốn chờ Mặc Tu Trần về nhà dùng cơm, cô muốn tự mình mang thức ăn minh làm đến công ty cho anh.
Vũ Trương võ cùng ủng hộ cách làm của cô, vui vẻ giúp cô bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt, sau đó lại một thêm hai phần canh và cơm, không quen dặn dò con trai bà ấy là Tiểu Lưu phải lái xe cho cẩn thận.
“Cô chủ, nếu cậu chủ ăn được những món ăn mà cô làm thi chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.”
Trên đường đi, Tiểu Lưu quay đầu cười hi hi nói với Ôn Nhiên.
Trước đó, khi biết sinh nhật Mặc Tu Trần cùng với ngày mất của mẹ anh, Ôn Nhiên vẫn tràn đầy tự tin, nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, vì thế mới cố ý gạt anh, muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
Thế nhưng sau khi nghe thấy vů Trương nói thế thì trong lòng cô như có gì đó chặn lại vậy, bực bội và khó chịu.
Nghe thấy lời của Tiểu Lưu, cô nhàn nhạt cười nói: “Hy vọng là thế!”
Giọng nói của Tiểu Lưu vô cùng kiên định: “Cậu chủ nhất định sẽ rất vui vẻ, Từ sau khi cô chủ dọn vào ở thì cậu chủ không chỉ không còn lạnh lùng như trước mà côn có đôi khi cưởi.”
Vẻ mặt Ôn Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, những lời Tiểu Lưu nói chính cô cũng không hề nghĩ tới. Thế nhưng bây giờ khi nghe anh ta nói thể thi cô mới nhớ tới lúc anh tới tim cô, hỏi cô có đồng ý gả cho anh hay không, điều kiệu là anh sẽ giúp cô giữ được xưởng thuốc Ôn Thị, dáng vẻ của anh khi đó lạnh lùng đến vô tinh.
Thậm chí hôm lĩnh chứng anh cũng vô cùng lạnh lùng.
Thế nhưng hai ngày nay anh cũng không lạnh lùng như thế nữa, thinh thoảng còn cười với cô. Điểm chết người chính là dáng vẻ lúc anh cười thật sự võ cùng mê người, khiến cô nhiều lần hoảng hốt.
***
Khi đến tập đoàn MS, Ôn Nhiên kêu Tiều Lưu cứ về trước còn cô tự mình cầm hộp cơm giữ nhiệt bước vào công ty,
Trước khi tới, cô cũng không gọi điện cho Mặc Tu Trần trước. Lúc Ôn Nhiên đi tới trước quầy lễ tân, cô cho rằng mình sẽ bị chặn lại thế nhưng lại không ngờ, cô lễ tân lại nhận ra cô, vô cùng nhiệt tình chào hỏi cô, nói Mặc Tu Trần đã thông báo, cho dù có đến đây tìm anh lúc nào thì cũng không được phép ngăn cản.
Ôn Nhiên nói “cảm ơn” với cô lễ tân, sau đó một mình đi tới phòng làm việc của Mặc Tu Trần. Lúc đi tới trước cửa phòng làm việc, đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa, thế nhưng bởi vì tiếng nói chuyện bên trong mà động tác cô ngừng lại.
Danh sách chương