Chương 473:

 

Ôn Nhiên vô tội chớp mắt, cô xoay người sang một bên, lấy điện thoại di động ra, sắc mặt Đồng Thi Thi thay đổi nhiều lần, cô ta có chút không nhớ lúc đó mình đã nói gì.

 

Ôn Nhiên mở điện thoại, tìm đoạn ghi âm, cô nhẹ nhàng án, giọng Đồng Thi Thi vang lên: “Cô Ôn, phó chủ tịch Mặc tốt hơn Tiểu Lưu gấp ngàn lần.

 

Quần áo của tôi là được phó chủ tịch Mặc mua tặng đó, còn có đồ trang sức và dây chuyền cũng đều là được phó chủ tịch Mặc mua. Tiểu Lưu làm gì có tiền để mua những thứ này cho tôi.”

 

Sắc mặt Tiểu Lưu tái nhợt, cậu ta nhìn Đồng Thi Thi bằng ánh mắt bị thương.

 

Sắc mặt của Đồng Thi Thi còn tái nhợt hơn cậu ta, giọng nói của cô ta vẫn tiếp tục: “Ban đầu, không phải cô Ôn cũng vì chủ tịch Mặc có thể cho cô nhiều tiền, giúp Ôn thị vượt qua thời điểm khó khăn nên cô mới cưới anh ta sao.

 

Bây giờ tôi cũng là vì mẹ tôi, phó chủ tịch Mặc giúp tôi trả tiền phẫu thuật, tôi lấy thân đền đáp, không khác gì cô Ôn lúc đó đâu nhỉ.”

 

Thím Trương nghe không lọt tai nữa, làm sao mà loại phụ nữ này có thể làm con dâu bà ấy được, bà ấy nhảy dựng lên, chỉ vào Đồng Thi Thi: “Đồng Thi Thi, cô lập tức cút khỏi đây ngay.”

 

Đồng Thi Thi nhìn thím Trương, sau đó nhìn Tiểu Lưu, thấy cậu ta cứng đờ nhìn mình, ánh mắt vô cùng bi thương.

 

Đồng Thi Thi vừa lo lắng vừa vội vàng nắm lấy tay cậu ta: “Tiểu Lưu, anh hãy nghe em nói, lúc đó em đã uống say, thật đấy. Hơn nữa, em và Mặc Tử Hiên ở cùng nhau vì mẹ em, bác sĩ nói bà ấy đang cần phẫu thuật gấp, em không lo nổi chỉ phí phẫu thuật. Mặc Tử Hiên bảo em đi theo anh ta, anh ta sẽ trả tiền phẫu thuật cho mẹ em.”

 

Cô ta vừa nói vừa khóc, trông rất đáng thương.

 

Tiểu Lưu đứng ngây ra đó, không chút động lòng.

 

Đồng Thi Thi lắc cậu ta vài lần, nhưng Tiểu Lưu vẫn không đáp lại.

 

Không biết Đồng Thi Thi mắt kiên nhẫn hay là thất vọng với Tiểu Lưu, cô ta quay đầu căm hận nói với Ôn Nhiên: “Ôn Nhiên, tôi biết cô đã cưới chủ tịch Mặc nhưng cô vẫn mong Mặc Tử Hiên sẽ giữ thân vì cô. Cô không vừa mắt anh ấy ở bên người phụ nữ khác, bây giờ, cô chia rẽ tôi và Tiểu Lưu, cô đã hài lòng chưa?”

 

“Tôi đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như cô.”

 

Ánh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm Đồng Thi Thi, lời anh thốt ra như kim châm, thêm vào đó là hơi thở lạnh lẽo toát ra từ toàn thân. Anh mạnh mẽ đi về phía Đồng Thi Thi, đừng nói là Đồng Thi Thi, ngay cả đối thủ trên thương trường cũng phải khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của anh.

 

Thân thể cô ta run rầy, không kiểm soát được.

 

“Tôi cái gì mà tôi? Cô cho rằng ai cũng tốt như Tiểu Lưu, sự giả tạo của cô có thẻ lừa gạt hết mọi người à. Đồng Thi Thi, tôi nói cho cô biết, đừng nói đến chuyện đứa bé trong bụng cô có nguồn gốc không rõ ràng, cho dủ nó thật sự là con của Tiểu Lưu thì cô cũng không xứng để kết hôn với cậu ấy.”

 

Mặc Tu Trần không cho cô ta cơ hội phản bác, anh hét lên về phía cửa: “Người đâu!”

 

Thanh Dương và Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, Đồng Thi Thi sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn, cô ta nhìn Tiểu Lưu cầu cứu: “Tiểu Lưu, anh mau giúp em đi, đứa con trong bụng em thật sự là con của anh mà.”

 

“Ném cô ta ra ngoài!”

 

Mặc Tu Trần lạnh lùng ra lệnh, Thanh Dương và Thanh Phong lập tức tiến lên, Đồng Thi Thi phản kháng cũng vô dụng, cô ta bị hai anh em họ lôi ra khỏi phòng khách.

 

Tiểu Lưu nhìn Mặc Tu Trần đang tức giận, càng không dám nói một lời cầu xin, vẻ mặt cậu ta xám xịt như tro tàn, cả người ngắn ra.

 

“Cậu chủ lớn, chuyện này đều do Tiểu Lưu không biết nhìn người, nên nó mới bị người phụ nữ Đồng Thi Thi xấu xa kia lừa.”

 

Thím Trương có chút rụt rè nhìn Mặc Tu Trần, tuy rằng Mặc Tu Trần lạnh lùng nhưng rất ít khi nồi giận, nhất là tức giận như vừa rồi.

 

“Tu Trằn, anh đừng vì mắy lời nói của Đồng Thi Thi mà tức giận. Cô ta muốn nói như nào là việc của cô ta, chỉ cần Tiểu Lưu nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, đừng để bị cô ta lừa nữa là tốt rồi.”

 

Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng của Mặc.

 

Tu Trần, trong lòng cảm thấy có chút đau xót, cô trở tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh, an ủi anh.

 

Có sự an ủi của cô, cơn giận của Mặc Tu Trần dần dần tan biến, ánh mắt anh nghiêm khắc quét qua Tiểu Lưu: “Đồng Thi Thi là người như thế nào thì vừa rồi cậu đã thấy và nghe thấy rồi đấy, nếu cậu còn không tỉnh ngộ thì tôi cũng không giúp nổi cậu. Nói một câu khó nghe, cô ta không tốt hơn Trình Giai đâu!”

 

Tiểu Lưu mím chặt môi không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện