Edit: Thu Lệ
Dưới cầu nước chảy róc rách, giội vào đá. Cuối cùng Đàm Như Ý tỉnh táo tinh thần lại từ trong rối rắm hỗn độn, trán cô áp thật chặt vào trong lồng ngực của Thẩm Tự Chước nhỏ giọng nói: "Em sẽ không đi tìm cái chết, lúc trước còn có nhiều khó khăn hơn cũng vượt qua được."
Thẩm Tự Chước càng ôm cô chặc hơn, cũng không nói chuyện sổ hộ khẩu, một lát sau dùng sức nắm tay cô, chỉ nói: "Cùng anh ăn chút gì đó nhé!"
Thẩm Tự Chước dắt cô đi dọc theo cầu lớn trở lại đường cái, đi một hồi nhìn thấy một tiệm mì. Gọi hai bát súp chua cay, ngồi xuống một cái bàn sạch sẽ dưới mái che ni - lon. Chỉ chốc lát sau, hai bát súp chua cay nóng hổi đã được bưng lên, Thẩm Tự Chước tách một đôi đũa ra nhét vào tay Đàm Như Ý.
Đàm Như Ý không thấy đói bụng nên chỉ ăn hai đũa. Cầm ly nhựa rót ly trà lạnh uống ừng ực ừng ực. Lá trà là loại rẻ tiền, có lẽ khui bì đã lâu nên uống vào có vị lạ.
Thẩm Tự Chước thấy cô ăn không vô, lại đứng dậy múc cho cô một bát trà gạo(*), đặt xuống cạnh tay cô, "Ít nhiều gì cũng ăn một chút."
(*): Trà gạo là đồ ăn nhẹ của người Hồ Bắc, Trung Quốc. Xem hình minh họa bên dưới! Đàm Như Ý ngẹn cả lòng, vậy mà không muốn làm cho Thẩm Tự Chước lo lắng, không thể làm gì khác hơn là ăn hơn nửa bát.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tự Chước dắt cô trở về. Bước chân Đàm Như Ý ngừng lại một chút, "Tạm thời em không muốn trở về, để ông nội nhìn thấy lại đau lòng."
Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, liền kéo cô đi về phía cầu. Xe qua lại không ít nên hai người đi sát vào nhau. Dãy núi ở phía xa rất yên tĩnh, dưới bầu trời đêm, mấy ngọn đèn ở sườn núi càng hiện ra những bóng mờ nông sâu không đồng đều.
Thẩm Tự Chước đi phía trước, Đàm Như Ý bị anh dắt thật chặt, nhắm mắt theo đuôi. Đi tới một đầu khác trên cầu, Thẩm Tự Chước quẹo khúc quanh, dắt cô đi xong theo bậc thang để xuống bờ sông. Trên bờ sông phân tán đầy những cục đá vụn, nước chảy dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhạt.
Tiếng nước chảy vỗ vào đá, tiếng xe hơi ma sát qua mặt đất, tiếng nhà ai đang kêu đứa trẻ về nhà ăn cơm...... Tiếng kêu mơ mơ hồ hồ cách đây rất xa, giống như đang ở một không gian khác.
Bước chân của Thẩm Tự Chước dần dần chậm lại, ngón tay dùng thêm mấy phần sức lực, giọng nói trầm thấp vang lên, giữa tiếng nước chảy dường như trở nên xa xôi, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em, cũng không hỏi có phải đã tìm đúng d/đ;l;q;d người chưa mà lanh chanh láu táu gặp mặt. Sau khi vào nhà, em run run giải thích với ông nội anh, khi đó anh nghĩ nếu ông nội anh từ chối thì không biết em sẽ làm sao? Sau đó em lại đến tặng đồ tết, một cô gái nhỏ mang theo một túi lớn đi lên từ lầu một, cũng không gọi người tới giúp một tay. Về sau nữa, chính là lúc anh cùng ba đi tìm em."
Thẩm Tự Chước nâng ánh mắt lên, nhìn dãy núi xa xa, "Anh không vui lòng đồng ý, nhưng cũng không phải là hết sức chống cự. Có lẽ nhìn thấy em cậy mạnh, cho nên không nhịn được muốn giúp một tay. Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái bằng tuổi em gần như chưa từng trải qua sóng gió hoặc gặp phải thất bại to lớn, đơn giản chỉ là gây gổ với bạn thân hoặc chia tay bạn trai."
Trong lòng Đàm Như Ý lộ vẻ xúc động, "Anh Thẩm......"
"Hãy nghe anh nói hết." Thẩm Tự Chước tiếp tục đi về phía trước, anh mang giày da, dẫm lên đá vụn phát ra tiếng vang cực kỳ nhỏ, "Sống hai mươi tám năm trên đời, anh đều trải qua những ngày hết sức nhạt nhẽo. Trừ chuyện cha mẹ ly hôn, thì cũng chưa từng trải qua sóng gió một lần nào. Tất cả mong muốn, chỉ cần anh nguyện ý thì có thể cố gắng đạt được, bất kể trường học cấp ba tốt nhất Sùng Thành, chuyên nghành anh yêu thích nhất hay là trường học mà anh học. Giống như chuyển động quán tính, nhất định phải xuất hiện một ngoại lực mới có thể đánh vỡ trạng thái này."
Anh dừng một chút, cúi đầu nhìn Đàm Như Ý, "Em chính là ngoại lực này."
Gương mặt Đàm Như Ý nóng lên, cúi thấp đầu đá những cục đá dưới chân.
"Từ khi bắt đầu biết chuyện, anh đã ở bên cạnh ông bà nội. Tính tình của ông nội không được tốt, ngày thường hay xảy ra va chạm. Mỗi lần ầm ĩ xong, ông nội đều sẽ gọt một con quả táo, ăn nói khép nép đi theo bà nội anh nói xin lỗi. Hai người nâng đỡ lẫn nhau hơn nửa thế kỷ, nuôi dưỡng ba đứa con, ngày lễ ngày tết cả nhà đoàn tụ cũng gọi là con cháu cả sảnh đường."
Thẩm Tự Chước dừng bước lại nhìn Đàm Như Ý, ánh mắt sáng quắc, "Anh nói rồi, có rất nhiều việc ngay cả bản thân anh cũng không hiểu rõ, nếu như nghĩ rõ anh sẽ nói cho em biết. Trước mắt anh khẳng định hết sức rõ ràng là, anh thích cuộc sống như vây giờ. Mỗi ngày vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, về nhà có thể ăn được d/đ;l;q;d món ăn do chính tay em làm, vì em chia sẻ bớt phần rửa chén, lúc xem truyền hình, bên cạnh có người có thể nói chuyện phiếm. Nếu như em bằng lòng chuẩn bị sẵn sàng hơn nữa, anh hy vọng tương lai có thể sinh một hoặc hai đứa bé của chúng ta, nuôi dưỡng bọn chúng lớn khôn, chúng ta sẽ dần dần già đi giống như ông bà nội anh vậy."
Mỗi một câu anh nói ra, lỗ mũi Đàm Như Ý lại chua xót một phần, trong lòng ngũ vị tạp trần(*), sóng nước cuồn cuộn, không biết là ngọt ngào hay khó chịu nhiều hơn. Đến cuối cùng, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt bóng loáng, cô đưa tay lau một cái, dùng sức khụt khịt mũi, muốn nói cái gì đó nhưng há miệng lại không phát ra một tiếng, trong cổ họng giống như đang bị một nắm vải bông chặn lại. Vậy mà cuối cùng nước mắt cũng không ngừng được, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên che miệng lại thật chặt.
(*): Ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời.
Bình thường Thẩm Tự Chước nói chuyện rất đơn giản, thế nhưng lúc này lại nói chuyện văn chương như vậy.
Đàm Như Ý cô có tài đức gì mà có thể khiến anh lo lắng đến như vậy chứ.
Thẩm Tự Chước lấy tay cô xuống, tiện thể ôm vào trong lòng ngực mình, một cái tay khác đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve giống như an ủi, "Đừng khóc, em vừa khóc là anh không biết phải làm thế nào. Anh không biết ăn nói, nói những lời này chỉ muốn cho em biết. Mặc kệ có đăng ký kết hôn hay không thì em vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, về điểm này thì ai cũng không thể thay đổi được."
Đàm Như Ý lại càng khóc lớn tiếng hơn, thút tha thút thít nói: "Ai nói anh không biết nói chuyện, rõ ràng là quá biết nói chuyện."
Thẩm Tự Chước cười lên, bàn tay vuốt tóc mềm mại của cô, "Chuyện của ba anh sẽ xử lý, em đừng lo lắng. Ngộ nhỡ ông ta vẫn không chịu trả cho em thì anh có thể tìm cách tách riêng em ra khỏi sổ hộ khẩu."
Đàm Như Ý không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Cho nên, Bà Thẩm đừng khóc nữa. Anh không mang theo quần áo tới đây, chỉ có một bộ trên người này thôi."
Cuối cùng Đàm Như Ý cũng bật cười “Hì hì”.
Thẩm Tự Chước móc bịch khăn giấy ra, rút mấy tờ đưa cho Đàm Như Ý. Đàm Như Ý nhận lấy, ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác lau nước mũi.
Thẩm Tự Chước kéo cô đến bờ sông ngồi xổm xuống, vốc nước sông tỉ mỉ rửa sạch bàn tay dính nước mắt của cô, "Được rồi, chúng ta trở về thôi, ông nội nhất định rất lo lắng cho em."
——
Ông nội Đàm đứng trước cửa nhà nóng lòng chờ đợi, mỗi khi có người đi nang qua đều muốn rướn cổ lên nhìn. Không biết đợi bao lâu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tự Chước và Đàm Như Ý sóng vai đi về. Cuối cùng tảng đá trong lòng ông cũng rơi xuống vội vàng đi tới, tuy trách cứ nhưng đa phần là lo lắng, "Đứa nhỏ Như Ý này! Xảy ra chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà, sao lại trốn đi im hơi lặng tiếng như vậy......"
Đàm Như Ý vội vàng xin lỗi, "Con xin lỗi ông nội, đã khiến người bận lòng rồi." Cô mới vừa khóc nên giọng nói có chút ồm ồm.
Ông nội Đàm bật đèn cầu thang ra ba người cùng cùng lên lầu.
Đồ ăn thừa nguội lạnh đã ăn từ trưa còn để trên bàn không nhúc nhích, Đàm Như Ý vội hỏi: "Ông nội, ông ăn cơm chưa?"
"Có ăn bát cháo rồi."
"Con đi nấu cho ông tô mì."
Ông nội Đàm vội vàng khoát tay, "Đừng để ý đến ông, con và Tiểu Thẩm ăn chưa?"
Đàm Như Ý gật đầu, "Ăn bên ngoài rồi ạ."
"Ông không có khẩu vị, vất vả lắm Tiểu Thẩm mới tới đây một lần, chúng ta ngồi bàn bạc xem giải quyết mọi chuyện như thế nào trước đã!" Ông nội Đàm thở dài, "Thật là nghiệp chướng."
Thẩm Tự Chước an ủi nói: "Ông đừng gấp, hộ khẩu chỉ là chuyện nhỏ, con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."
"Chỉ thấy con cái báo hại cha mẹ, chưa thấy ai như cha Như Ý! Cũng trách ông, dạy ra một đứa lòng lang dạ sói như vậy, ngay cả hạn phúc của con gái ruột mình mà cũng không thèm quan tâm."
"Ông nội, ông đừng nói như vậy!" Đàm Như Ý vội vàng an ủi, "Ba con như vậy không liên quan gì đến ông......"
Ông nội Đàm chỉ biết than thở.
Thẩm Tự Chước phân tích với ông nội Đàm: "Ba lấy hộ khẩu chẳng qua là muốn tiền......"
Ông nội Đàm vội nói: "Nhất định không được cho nó. Nó vừa có tiền là lại đi đánh bài, nếu đưa tiền cho nó, nó giao hộ khẩu ra còn dễ nói, nếu không giao ra thì chính là một cái động không đáy, cho dù có quăng vào bao nhiêu cũng không thỏa mãn được nó!"
Thẩm Tự Chước trầm ngâm.
"Thường ngày đánh nhau gây chuyện cũng chưa từng thấy nó thông minh như vậy, lúc này lại biết giấu hộ khẩu đi! Hừ!"
Thẩm Tự Chước nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Tiểu Thẩm, ông nghĩ vẫn nên nghĩ cách khác thôi. Thật ra thì chuyện như vậy cũng không gấp, chỉ cần con có lòng thì đăng ký trễ một chút cũng không sao, các con càng nóng lòng thì ngược lại nó càng không chịu cho......"
Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, "Dạ được rồi, con sẽ nghĩ cách khác."
Ông nội Đàm thở dài một tiếng, "Tiểu Thẩm, để cho con chê cười rồi." Vừa nhìn về phía Đàm Như Ý —— ánh mắt của cô đã sưng lên như hai hột đào, "Như Ý, con hãy nghe ông nói, sau này ba con tìm con có chuyện gì đu nữa thì cũng đừng để ý đến nó. Mặc kệ nó nói gì làm gì, con cứ coi như không có người cha này. Khó khăn lắm con mới tìm được nơi chốn để đi về, đừng để một người như thế làm hỏng."
Đàm Như Ý thuận theo gật đầu một cái.
Ngồi một lát, Đàm Như Ý kêu Thẩm Tự Chước đi tắm. Cô tìm được bộ quần áo Đàm Cát hay mặc trước kia để cho Thẩm Tự Chước tắm rửa. Sau đó giặt sạch áo sơ mi và quần dài Thẩm Tự Chước phơi lên sân thượng.
Trên sân thượng phơi đậu cô-ve và một số hoa quả khô, trong không khí phân tán đầy mùi sau khi phơi nắng. Dãy núi vòng quanh trấn nhỏ, mở ra một vết rách ngay phía nam, cộng thêm một con sông chảy qua, ngày mùa hạ sau khi mặt trời khuất núi gió thổi vào nhanh chóng lạnh xuống.
Sau khi phơi quần áo xong, Đàm Như Ý đứng hóng gió một lát. Chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa sau lưng, quay đầu nhìn lại là Thẩm Tự Chước đang đi tới. Đàm Cát cao hơn anh ba bốn d/đ;l;q"d centimét nên anh mặc áo T – shirt của Đàm Cát cũng không chật hẹp mấy. Chỉ có điều, phía dưới anh mặc một chiếc quần bò rộng thùng thình kéo lê ông quần dưới chân thật không hợp với phòng cách ngày thường của anh.
Đàm Như Ý không khỏi trêu nghẹo nói: “Anh Thẩm, nếu trong tay anh cầm thêm một chiếc quạt hướng bồ(*) là có thể cùng chơi cờ tướng với mấy ông cụ dưới lầu rồi đấy."
(*): Quạt nan, quạt lá. (Xem hình minh họa bên dưới)
Thẩm Tự Chước không thèm để ý chút nào, lướt qua giàn đậu cô-ve phơi nắng trên mặt đất đi tới bên cạnh Đàm Như Ý. Hai người dựa vào lan can nhìn qua phía bên kia bờ sông.
Đàm Như Ý đưa tay chỉ nơi nào đó, "Đó là nơi em học trung học."
Thẩm Tự Chước nhìn sang theo hướng tay cô chỉ, màu đỏ của đèn nê ông nổi bật dưới màn đêm, nhưng hai bóng đèn bị hư khiến chữ "Thuận Tuyền" biến thành "Xuyên Nhật"(*).
(*): 顺 泉(Thuận Tuyền) → 川 日(Xuyên Nhật)
Chú thích: Quạt hương bồ
Chú thích: Trà gạo
Danh sách chương