Edited by Bà Còm

Sở Mộ Từ dường như đã đoán được nàng sẽ dùng giọng bình thản như nước để trả lời, cũng không giận, chỉ cười thâm trầm nói: "Nghe kể Thẩm đại nhân đã thành công đem danh sách tú nữ được chọn cắt đi một nửa, đến chỗ Liễu Thái y lại bị cắt đi một nửa, hiện tại đang đồn đãi rối rít, ai cũng nói tiêu chuẩn tuyển tú năm nay so với mấy năm trước càng thêm nghiêm khắc rồi."

"Thần cũng chỉ vì tuân theo Hoàng mệnh mà làm việc, không dám tự tiện, điện hạ hẳn phải hiểu rõ." Hắn đương nhiên biết rõ, lúc Hoàng đế phó thác cho nàng chuyện thất đức này, hắn ngồi ngay bên cạnh uống trà, vậy mà hiện thời còn mỉa mai.

"Bản cung biết rõ mà." Hắn lười biếng đứng thẳng người lên, cất bước đi đến trước mặt nàng, ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói, "Thật ra Bản cung đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Thẩm đại nhân ứng phó, dù sao chuyện như vậy cũng khá thú vị, đáng tiếc khi đó bên cạnh của Thẩm đại nhân đã có Ngũ đệ, Bản cung cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi."

Thẩm Ngọc Chiếu hừ nhẹ: "Vậy chẳng phải thần nên nói một câu "Thật là tiếc quá" để an ủi tâm tư của điện hạ sao?"

"Khanh coi kìa, Bản cung chưa nói được hai câu là Thẩm đại nhân lại tức giận rồi."

"Thần cũng không dám giận điện hạ, lại không dám chọc điện hạ tức giận." Nàng không muốn lại cùng hắn tranh cãi qua lại về vấn đề này, bèn xoay người chuẩn bị rời đi, "Trời khuya gió lạnh, điện hạ nhanh chóng hồi phủ đi, vạn nhất bị đông cứng, thần không chịu nổi trách nhiệm này."

Bình tĩnh mà xem xét, nàng gặp Sở Mộ Từ hẳn nên cao hứng, nhưng nàng lại không thể khống chế bản thân, nhất là những lúc hắn vô tình hay cố ý nhắc tới Sở Vân Khanh, nàng luôn không nhịn được chỉ nghĩ muốn tát hắn một cái.

Thật không thể nào nói chuyện đàng hoàng một chút được sao? Thích một nữ nhân chẳng lẽ cứ vậy mà theo đuổi à?

Nàng đối với tình cảm của chính mình không đủ thông minh, hắn cũng đồng dạng yêu thật ngớ ngẩn.

Nhưng mà may mắn thay, lần này Sở Mộ Từ không có phạm ngốc, trong tích tắc khi nàng xoay người, hắn liền nắm tay của nàng, lập tức dùng sức một tay kéo nàng vào lòng.

"Bản cung không lạnh, nếu Thẩm đại nhân thấy lạnh, cái ôm ấm áp của Bản cung sẽ cho khanh mượn."

"... Cầu xin điện hạ đừng đột nhiên nói loại tâm tình buồn nôn này, thần thật nghe không quen."

Mày kiếm của hắn chau lại: "Chẳng lẽ Thẩm đại nhân chỉ muốn cùng Bản cung gây gổ? Xin lỗi, vậy thì Bản cung cũng không thể theo được."

"..."

"Bản cung tối nay đến đây chính là để thành tâm thực lòng xin lỗi Thẩm đại nhân, nếu Thẩm đại nhân muốn hạ lệnh trục khách, Bản cung cũng sẽ ôm khanh thật chặt cho tới sáng sớm ngày mai, khiến toàn bộ mọi người trong Hoàng cung đến chứng kiến một chút, xem Thẩm đại nhân cố tình gây sự đến cỡ nào."

"..." Thẩm Ngọc Chiếu thực là cực kỳ cực kỳ muốn hộc máu, "So sánh với bản lĩnh cố tình gây sự của điện hạ, thần cam bái hạ phong."

Sở Mộ Từ cười nhẹ nhàng: "Đã đến lúc này rồi, hai ta không cần ganh đua so sánh với nhau nữa đâu."

Ai thèm ganh đua so sánh với ngươi chứ!

Thẩm Ngọc Chiếu trong lòng đang gầm thét, mặt than vẫn liệt như cũ: "Cho nên rốt cuộc điện hạ muốn nói cái gì? Thần rửa tai lắng nghe là được rồi."

"Hôm nay Ngũ đệ đã tìm Bản cung rồi."

Chân nàng trượt một cái.

"Đệ ấy đã nói rõ ràng hết thảy với Bản cung."

Dưới chân nàng lại trợt thêm một cái nữa.

"Thẩm đại nhân thật rất biết diễn trò, nhất là vì kích thích Bản cung mà diễn một màn, Bản cung được khanh coi trọng như vậy, thật sự là cảm động đến tột đỉnh."

Ánh mắt Thẩm Ngọc Chiếu điên cuồng nghiên cứu xung quanh ngự hoa viên, nàng đang ngầm vụng trộm thiết kế cho mình vô số kiểu chết, sẽ chờ áp dụng cụ thể.

Sở Vân Khanh cuối cùng vẫn lựa chọn bán đứng nàng, thể diện của nàng quả thực đều vứt lên chín từng mây rồi, nếu không nhờ dựa vào da mặt dày cố gắng chống đỡ, chỉ sợ lúc này sớm đã trực tiếp nhảy hồ.

Bất quá... vì sao đột nhiên lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm? Giống như những lời cần nói cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội nói ra, rốt cuộc có người thay nàng chuyển đạt.

"Điện hạ, thần có chút mệt, thần phải về ngủ."

"Vậy sao? Không bằng chúng ta hồi phủ Thái tử phủ ngủ cùng với nhau nhé?"

"Điện hạ, thần lại muốn đánh người rồi."

Sở Mộ Từ nghe vậy cười tủm tỉm, sau đó bỗng nhiên cúi đầu xuống, không nói lời gì hôn môi nàng, mang theo chút ít bá đạo cùng vô số ôn nhu.

"Nói chơi thôi, trước tiên phải cưới hỏi đàng hoàng, Bản cung hứa tuyệt đối sẽ không động tới nàng một mảy may, như vậy được không?"

Cưới hỏi đàng hoàng, hắn vừa nói cưới hỏi đàng hoàng.

Thẩm Ngọc Chiếu nhất thời cảm thấy tim nóng rực lên, nàng phát hiện mình bắt đầu khác thường, làm sao lại không có tiền đồ đến mức độ này?

"Điện hạ đã quên rồi sao? Thần còn phải gả vào Văn vương phủ."

"Thẩm đại nhân thực mang thù, đấy là lúc đầu óc Bản cung không tỉnh táo mới nói những lời đó, nàng lại toàn bộ lưu giữ trong đầu, một chữ cũng không quên." giọng nói Sở Mộ Từ chậm dần, vốn đang vui vẻ lại ngậm vài phần áy náy, "Nhưng mà đích xác là Bản cung sai rồi, Bản cung đã từng nghĩ tới, thích một người thì sẽ tìm mọi cách giữ chặt nàng ta bên người mới được, nhưng khi hiểu lầm tiến đến, lại đúng là lúc Bản cung tự tay đem người mình thích đẩy ra."

Thẩm Ngọc Chiếu không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào hắn, không nói lời nào.

"Thật những đạo lý kia Bản cung nên cần phải hiểu, vậy mà cuối cùng vẫn là thông qua Ngũ đệ mới có thể cảm nhận được đến tột cùng nàng bị ủy khuất đến cỡ nào, Bản cung... Bản cung rất hối hận." Hắn siết mạnh tay của nàng, nắm lấy thật chặt, dường như sợ hãi nếu vừa buông lỏng là nàng sẽ chạy mất, "Sai lầm như vậy Bản cung sẽ không tái phạm lần thứ hai, chỉ cần nàng đừng có ghi hận... Bản cung chờ đợi gần mười năm, thật vất vả mới trông mong đến ngày nàng hồi tâm chuyển ý, không muốn đợi thêm mười năm nữa, hoặc là trơ mắt nhìn nàng lập gia đình - - nếu trong tương lai nàng xuất giá rồi làm mẫu thân, phu quân cũng chỉ có thể là Bản cung mới đúng."

Hắn đang thổ lộ với nàng, đúng vậy, hắn đang bày tỏ tình cảm với nàng.

Nàng đã nhìn hắn làm càn kiêu ngạo mà sống hơn mười năm, vậy mà tối nay ngay tại lúc này, hắn đang ở dưới ánh trăng ôm nàng vào lòng, nói ra lời thề son sắt muốn làm phu quân của nàng.

Thế gian thật có nhiều chuyện, bản thân gặp phải cũng không cách nào giải thích, đúng không?

Nếu đã như vậy, nàng cần gì phải miễn cưỡng nhất định muốn hiểu rõ ràng.

Tình cảm không biết từ đâu mà tới, vậy thì cứ thản nhiên tiếp nhận là tốt rồi.

"Cái đêm rời khỏi Thừa Đức Điện, điện hạ có hỏi thần một câu, hiện tại còn nhớ hay không?"

Sở Mộ Từ nở nụ cười: "Đương nhiên là nhớ rõ, nhưng khi đó nàng chưa kịp cho Bản cung đáp án."

"Nhưng thần lại nhớ không ra, điện hạ hỏi một lần nữa đi."

"Được, vậy nàng cần phải nghe cho thật rõ ràng." Hắn khẽ vuốt ve trán của nàng -- đúng tại vị trí vết thương hôm đó -- một hồi lâu, cuối cùng nghiêng người cúi xuống hôn một cái, "Ngọc Chiếu, làm nữ chủ nhân của phủ Thái tử được không?"

Không phải Thẩm đại nhân, mà là Ngọc Chiếu.

Thẩm Ngọc Chiếu khóe môi thong thả giương lên, ở trong đời của nàng, có thể thấy nàng tươi cười thật hiếm vô cùng, nhưng lần này là nụ cười rực rỡ nhất, đường hoàng sáng rỡ tựa như ánh mặt trời.

"Lúc điện hạ nói ra bốn chữ "Cưới hỏi đàng hoàng", thần cũng đã gật đầu."

Một đêm đó có nhiều chuyện xảy ra cực kỳ đặc sắc, lời đồn đãi về hồng y nữ quỷ cùng bạch y tình lang nhanh chóng lan truyền khắp cả Hoàng cung, nghe nói phát hiện bóng quỷ nơi bốn vị tú nữ đang ở, sau nửa đêm lại dấy lên hỏa hoạn, may mắn lúc ấy bốn vị tú nữ đều bị nữ quỷ đuổi chạy tán loạn ở bên ngoài, hơn nữa hỏa lực được khống chế rất kịp thời, do đó mới không gây thành đại họa.

Sau đó bốn vị tú nữ hồi tưởng lại, lúc ấy dưới ánh trăng, tóc dài của nữ quỷ kia tung bay tựa như quạt chiêu hồn, hồng y như lửa mặt mũi đầy máu, cười một tiếng liền lộ hàm răng trắng nhơn nhởn, còn nam quỷ thì cứ nhắm mắt theo đuôi, một tay cầm kinh thư một tay cầm phất trần, hàn khí bức người, các nàng hoài nghi đây có lẽ là câu chuyện thảm về tình yêu của thiên kim nhà giàu cùng đạo sĩ.

Vì thế, Công chúa điện hạ có thành ý đi đến an ủi các tú nữ bị chấn kinh, nội dung nói chuyện rất là thân thiết hữu hảo, ví dụ như "Chỗ này mà bị hỏa hoạn thì rất kỳ quặc đấy, chẳng lẽ là thiên tai", "Cũng có thể là tú nữ năm đó nhảy xuống giếng tự sát hiển linh, dù sao cũng bị chết thảm như vậy", "Ai nha, các ngươi vừa mới tiến cung còn chưa thụ phong liền dẫn tới tai hoạ, điềm xấu đấy", "Vạn nhất về sau mà khắc phụ hoàng, tội lỗi này có thể lớn lắm"...

Cuối cùng bốn vị tú nữ nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin nàng hướng Hoàng đế phê chuẩn hủy bỏ tư cách tú nữ, bản thân tình nguyện bị trục xuất cung cũng không muốn liên lụy Hoàng đế, thật ra nếu có cứng rắn lưu các nàng trong cung, phỏng chừng các nàng cũng không có can đảm chấp nhận, dù sao khắc Hoàng đế là chuyện nhỏ, hù chết bản thân mới là đại sự.

Có lời đồn đãi nói, Hoàng đế nghe xong chuyện này vẻ mặt rất đau lòng, lấy giọng "ưu quốc ưu dân" phân phó Kính sự phòng ban thưởng phong phú cho bốn vị tú nữ, cũng bày tỏ có lẽ long vận của ngài năm nay không tốt, vì thế không nên nạp phi, không quan hệ đến những người khác, bản thân muốn tu thân dưỡng tâm, cắt đứt tư dục, chuyên chú bảo vệ quốc thái dân an, khiến cho thiên hạ thái bình.

Hoàng đế thành công tạo nên hình tượng minh quân cho bản thân, có thể nói "một mũi tên hạ hai chim", nhưng chỉ có những người tham dự chuyện này mới biết được ngài vô liêm sĩ đến cỡ nào, không hổ có thể sinh ra Sở Mộ Từ cùng Sở Chi Ngang hai nhi tử này.

Đến lúc này, tất cả tú nữ tham dự tuyển chọn toàn quân bị diệt.

Nhưng không thể không nói, cho dù tình tiết kích thích như vậy, cũng không so được với tin Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu tự định chung thân, càng làm người khiếp sợ hơn.

Sở Tú Huỳnh vốn còn cảm thấy kỳ quái vì sao Thẩm Ngọc Chiếu đột nhiên hồi phủ Thái tử, nàng còn tưởng rằng bị Sở Mộ Từ cưỡng chế bắt cóc, kết quả xông đến cửa đi giải cứu mới phát hiện, hai người đang ngồi trong đình viện thưởng thức trà nói chuyện phiếm, hoàn toàn không còn bộ dạng giận dỗi giống như trước.

"Ngọc Chiếu tỷ! Chuyện trong nội cung tỷ có nghe nói không?"

"Đã nghe nói." Thẩm Ngọc Chiếu rất tự nhiên gật đầu, "Công chúa làm không chê vào đâu được, vất vả rồi."

"Nghe nói là tốt rồi." Sở Tú Huỳnh cụp mặt xuống, "Vậy bây giờ tỷ giải thích cho muội một chút đi, có chuyện gì xảy ra giữa tỷ với Tam ca vậy?"

Sở Mộ Từ hơi có vẻ kinh ngạc liếc nàng một cái: "Đây còn phải giải thích sao? Muội không tự mình nhìn ra được à?"

"... Không, muội chỉ là không tin Ngọc Chiếu tỷ sẽ bị huynh lừa gạt đến tay đó Tam ca."

"Vi huynh đương nhiên không có bản lãnh đem nàng lừa gạt đến tay." Sở Mộ Từ cười một cách "xuân phong đắc ý", "Nhưng thật ra là Ngọc Chiếu tỷ của muội đem vi huynh cuỗm tới tay."

Thẩm Ngọc Chiếu làm bộ như nghe không hiểu, tiếp tục cúi đầu đập hạch đào, cho đến khi Sở Tú Huỳnh đến gần bên cạnh bám theo hỏi không ngừng, lúc này mới không chịu được để xuống tiểu chùy bạc thở dài: "Vẫn còn đang ở giai đoạn khảo sát."

"Nếu đã có "Giai đoạn khảo sát", vậy chứng tỏ tỷ đã tiếp nhận huynh ấy theo đuổi rôi!"

"À, có thể hiểu như vậy."

Điều suy đoán đã được xác minh, vẻ mặt Sở Tú Huỳnh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo không hiểu, nàng đột nhiên xoay người, chạy như điên rời khỏi phủ Thái tử, vừa chạy như bay vừa la hét: "Cực kỳ kinh khủng - - Tam ca thật sự đã thu thập được bà mối đệ nhất Hoàng thành - - "

Thẩm Ngọc Chiếu: "..."

Giang Trần đang xách hành lý của Thẩm Ngọc Chiếu đi vào đình viện, vừa vặn chạm mặt một vị Công chúa tâm thần kích thích liền bị đụng phải té ngã, hắn từ trên mặt đất đứng lên, đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng kia, trợn mắt há hốc mồm.

Quả nhiên, quả nhiên, chủ tử nhà mình cam tâm tình nguyện lọt vào nanh vuốt của Thái tử điện hạ, mà Thái tử điện hạ cũng cam tâm tình nguyện chuẩn bị thừa nhận sự độc miệng của chủ tử thêm vài thập niên, từ nay tất cả những cuộc châm chích mà hai người họ đã giành cho nhau đều được theo đám mây bay về phía chân trời.

Nhưng mãi mãi không thay đổi chính là, kẻ làm hộ vệ như hắn vẫn phải bị ngược đãi như cũ, không hề có khả năng chuyển biến tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện