Edited by Bà Còm

Sở Tú Huỳnh đương nhiên là có ý trung nhân, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ không muốn lập gia đình, rõ ràng đây là hiện tượng thường thấy của thiếu nữ tư xuân đang giận dỗi tình lang.

Thẩm Ngọc Chiếu thật ra không thể hiểu được cái kiểu nhỏ mọn vi diệu của Sở Tú Huỳnh, mặc dù tuổi chênh lệch không quá hai tuổi nhưng vẫn không có cách nào cảm thông - - dù sao theo ý nàng, tình cảm là chuyện không nên làm cho phức tạp, rõ ràng có thể "tình chàng ý thiếp" chung sống tốt đẹp với nhau trong tương lai, vì sao nhất định phải làm gãy đổ một cách vô vị như vậy?

Nhìn xem nàng ta đã đem Tô Mộc lăn qua lăn lại thành dạng gì.

"Muội nhìn trúng công tử nhà ai, cứ nói thẳng với ta là tốt rồi, ta bảo đảm khiến cho hắn vô cùng vui vẻ làm phò mã."

"Coi như không có." Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Tú Huỳnh nhếch lên, "Muội còn chưa nghĩ có muốn tiếp nhận hắn hay không, hắn là một ngốc tử, không hiểu phong tình, chỉ biết cười khờ nhìn muội, nửa chút ý tứ cũng không có!"

Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi: "Nam nhân trung hậu có thể tin cậy phần lớn đều không hiểu phong tình, muội muốn nam nhân hiểu lòng của nữ nhân thì phải chuẩn bị ứng phó với hạng người phong lưu lăng nhăng - - muội nhìn Tam ca của muội mà còn không minh bạch sao?"

Nàng đưa ra ví dụ rất có sức thuyết phục, Sở Tú Huỳnh chợt cảm thấy không phản bác được, cân nhắc nửa ngày do do dự dự gật đầu: "Giống như rất có đạo lý..."

"Có đạo lý chỗ nào?" Sở Mộ Từ đen mặt lại lườm Thẩm Ngọc Chiếu một cái, kết quả bị nàng không chút nào yếu thế trừng mắt ngược trở lại, khóe miệng của hắn không dễ dàng phát giác co quắp một tý, rồi u ám nhìn về phía muội muội nhà mình, "Đừng nghe Ngọc Chiếu tỷ của muội nói mò, Tam ca chỉ bởi vì quá anh tuấn, khiến cho vô số nữ nhân khóc lóc đòi phải gả đến mà thôi."

"... À, phải không?"

"Tam ca khuyên muội không cần cứ cưỡng cầu, vốn là không ai thèm lấy, chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chỉ có thể bị coi như công cụ hòa thân đưa đến bộ tộc Tây Vực thôi."

Sở Tú Huỳnh rốt cục không chịu nổi hắn, mày liễu dựng đứng sẵng giọng: "Nói cái gì vậy? Tam ca cũng không có tức phụ kìa, còn vu oan muội! Nghe nói bộ tộc Tây Vực kia lượng Công chúa chiếm đa số, cho dù tương lai có tính cùng Kỳ quốc hòa thân, nhất định sẽ chọn trúng Thái tử!"

"Dám nói Tam ca như vậy sao, coi bộ gần đây tính tình của muội lớn quá rồi nhỉ?"

Hắn cười mà như không cười, vẻ mặt quả thực rất có sức chấn áp, nhớ năm xưa hắn chính là dùng vẻ mặt như vậy đứng ở dưới mái hiên trêu chọc nhìn nàng chằm chằm, sau đó lồng chim treo trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống gẫy tan tành, hai con hoàng yến bên trong bay mất. Nàng lớn tiếng khóc rống cũng không làm được gì, cuối cùng vẫn còn Thẩm Ngọc Chiếu ngẫu nhiên đi ngang qua, hỏi rõ tình huống sau đó hời hợt để lại một câu "Có chút chuyện thôi chứ mấy, chỗ của ta có nuôi hai con rất đẹp, muội thích liền tặng cho muội".

Cho nên bắt đầu từ khi đó, sự sợ hãi của Sở Tú Huỳnh đối với Sở Mộ Từ càng sâu hơn, nàng cảm thấy Tam ca nhà mình chính là sao chổi kiêm hung thần chuyển thế. Ngược lại, hình tượng của Thẩm Ngọc Chiếu trong cảm nhận của nàng thì lại càng ngày càng cao, cho đến khi phát triển thành mức độ tôn sùng như ngày nay.

Chuyện thực chứng minh, Sở Mộ Từ bắt nạt muội muội thì Thẩm Ngọc Chiếu phải ra tay giúp đỡ nàng.

"Điện hạ đừng làm rộn, đã nói là dắt tơ hồng muốn chỉ giáo cho Công chúa đang đi lạc đường biết quay lại mà?"

"Bản cung chẳng lẽ không phải đang khuyên nàng ta sao?"

"Thỉnh điện hạ trước tiên đặt chén trà xuống, không nên có bộ dáng sẵn sàng muốn hắt nước."

Da mặt Sở Mộ Từ dầy bằng mười trượng tường thành, thủ đoạn uy hiếp bị vạch trần mặt cũng không đổi sắc, ngược lại cười rất sáng sủa: "Chúng ta hãy nói vào chính đề đi, Tú Huỳnh à, nói cho Tam ca nghe, nếu ái nhân của muội biến thành người bị bệnh thần kinh, muội có còn thương hắn không?"

"..." Biến thành bệnh thần kinh giống như Tam ca ngươi đấy.

Hắn đọc được lời chửi thầm trên mặt Sở Tú Huỳnh, cũng không tức giận, chỉ không nhanh không chậm vạch trần sự thật: "Tam ca từng không chỉ một lần thấy muội cùng Tô Mộc Tô công tử hẹn hò với nhau, theo lý thuyết một chữ tình vốn khó lý giải, muội thích ai Tam ca đều ủng hộ, nhưng muội không thể chơi người ta chán rồi phủi tay bỏ đi, không chút nào để ý tới cảm thụ của người trong cuộc là chuyện rất thất đức, muội đây là vô lương tâm lừa gạt tình cảm, coi chừng Ngọc Chiếu tỷ lột hết y phục của muội rồi trói lại treo trước lương đình thị chúng đấy."

Thẩm Ngọc Chiếu ở một bên lắc lắc cây quạt mặt không chút thay đổi: "Không, thần cũng không có cái loại hứng thú ác độc đó."

"Các người còn biết mình đang nói cái gì sao?" Sở Tú Huỳnh khóe miệng co giật, "Ai khóc lóc om sòm cáo trạng đây? Muội đâu có làm gì hắn ta!"

Câu này nói ra khỏi miệng cũng tương đương với chấp nhận quan hệ của mình và Tô Mộc.

Sở Mộ Từ vẻ mặt bí hiểm: "Cuối cùng thừa nhận rồi sao? Không mạnh miệng chối nữa à? Trước đây Tô Mộc thật sự là thiếu niên thẹn thùng đơn thuần nhất trên đời, đáng quý nhất chính là mắt mù nên mới có thể vừa ý muội, kết quả muội không quý trọng, hiện tại hắn biến thành điên cuồng táo bạo, muội còn chuẩn bị gả đến không?"

"Bạo, điên cuồng táo bạo?"

Thẩm Ngọc Chiếu thở dài, cảm thấy rốt cuộc đã bắt đầu nói vào trọng điểm: "Thái sư nói cho ta biết, Tô công tử vì muốn lên núi hái hoa Thanh La cho muội, vô ý trượt chân đầu bị chấn thương, hiện tại tính tình đại biến, đã không còn bình thường - - muội có muốn đi giúp hắn chữa trị hay không?"

Lời còn chưa dứt, Sở Tú Huỳnh nhất thời như gà sắp bị cắt tiết, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét vèo một cái bay ra khỏi Trữ Tú Cung, tức khắc biến mất trong tầm mắt của hai người.

"... Sớm biết rằng nàng ta có phản ứng như vậy, vừa rồi nên đi thẳng vào chính đề, cũng đỡ phải làm trễ nãi thời gian."

Sở Mộ Từ ở bên cạnh gật đầu liên tục: "Đúng vậy, cho nên về sau Thẩm đại nhân phải rút kinh nghiệm, đừng cứ mãi dằng dai nói nhảm, đây cũng không phải là tố chất mà một nữ quan mai mối cần phải có."

"..." Thẩm Ngọc Chiếu cũng không muốn phải đôi co với hắn, xoay người bước đi như bay đuổi theo Sở Tú Huỳnh.

Cùng người này nói chuyện, đơn giản chính là lãng phí tình cảm lãng phí sinh mạng.

Một canh giờ sau, cửa phủ Thái sư.

Sở Tú Huỳnh gạt qua gia đinh canh cửa nơm nớp lo sợ ân cần chào đón, trực tiếp xông vào đình viện kêu gào: "Tô Mộc đâu? Kêu hắn ra đây gặp ta!"

Thái sư nghe tiếng chạy ra, vừa muốn mở miệng quát lớn ai không hiểu quy củ ở chỗ này cũng dám hô to gọi nhỏ, khi nhìn rõ người tới là ai bèn trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt, biến thành bộ dạng của công công cần được an ủi. (Công công: cha chồng)

"Huỳnh huỳnh à... Con có thể tới rồi!"

Thẩm Ngọc Chiếu cùng đến phía sau đen mặt, chưa chi mà đã triệt để đem tiểu Công chúa trở thành tức phụ nhi để khoảng đãi rồi sao? Huỳnh huỳnh là kiểu xưng hô thân mật buồn nôn gì đây, đối đãi với tất cả vãn bối đều vận dụng cách thức làm nũng là sở trường đặc biệt của Thái sư sao?

Vậy mà không ngờ Sở Tú Huỳnh rất dễ dàng tiếp nhận Thái sư xưng hô đối với mình, nàng lo lắng nhìn đông ngóng tây: "Tô Mộc đâu ạ?"

"Mộc Nhi hắn..." Thái sư đang tìm từ, liền nghe đến gian phòng của mỗ nào đó ở phía đông truyền đến tiếng ném đập đồ vang dội, "... Hắn lại đang lên cơn."

"Con đi dạy dỗ hắn!" Sở Tú Huỳnh nói xong bèn hào khí ngất trời hướng địa điểm phát sinh chuyện phóng tới, chỉ chừa Thái sư đứng nguyên tại chỗ la to dặn dò với theo.

"Bảo vệ tốt bản thân nhé Huỳnh Huỳnh! Mộc Nhi hiện tại người thân cũng không nhận thức, có đôi khi ngay cả ta cũng đánh!"

Thẩm Ngọc Chiếu ở bên cạnh không nói gì một hồi lâu, cuối cùng mở miệng giọng nói mang theo an ủi: "Thái sư đừng nóng lòng, nếu chúng ta đã tới rồi, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái, chi bằng ngài đi uống chén trà để bình tĩnh lại một chút?"

Thái sư u sầu liếc về hướng Sở Mộ Từ đang đứng cách đó không xa, hiển nhiên rất không yên tâm: "Ngay cả Thái tử điện hạ cũng xuất động, có phải huy động nhân lực có chút không cần thiết?"

Thẩm Ngọc Chiếu đoán ông ta thật ra là muốn nói, Sở Mộ Từ đến đây có thể có chuyện không tốt sẽ xảy ra, nhưng ngại mặt mũi nên không có ý nói thẳng. Nàng suy nghĩ một hồi lâu, bình tĩnh lắc đầu: "Thái tử điện hạ hiệp can nghĩa đảm, là thật lòng muốn giúp Tô công tử, hơn nữa vãn bối nào dám để cho điện hạ làm việc nặng việc cực, mọi việc chắc chắn sẽ tự thân giải quyết."

Lời ngầm là: Ngài không cần lo lắng quá, hắn nhiều lắm chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, có ta ở đây tuyệt sẽ không tùy ý để hắn làm xằng làm bậy.

"Như vậy... cũng tốt." Thái sư ảo não thở dài, "Có những lời này của ngươi ta liền an tâm, thôi không quấy rầy các ngươi nữa, ta tạm thời đi Túy tiên lầu tránh nạn một chút."

"Thái sư thật đúng là có nhã hứng, theo vãn bối được biết, lão bản nương của Túy tiên lầu phong tình vạn chủng, đến nay chưa lập gia đình..."

"Ôi chao ôi chao, Ngọc Chiếu à, ngươi lại bị bệnh nghề nghiệp rồi, cũng không nên dùng ở trên người của ta!" Thái sư mặt già đỏ lên, liên tục không ngừng khoát tay, "Ta cùng lão bản nương chỉ là tri giao hảo hữu, vạn lần không phải là cái dạng như ngươi nghĩ đâu, ngươi cũng không nên nảy ra tâm tư làm mai, ta sẽ không đồng ý!"

Thẩm Ngọc Chiếu bình tĩnh nhìn ông ta một cái: "Vãn bối cái gì cũng chưa nói, cũng không có chuẩn bị làm mai cho ngài, Thái sư đây là đang giấu đầu lòi đuôi, vậy ngài muốn như thế nào?"

"..." Cái vụ bị bọn vãn bối khinh bỉ đã thành chuyện thường ngày, nhưng mỗi khi lâm vào loại tình huống này, Thái sư vẫn nhịn không được chua xót cõi lòng, ông than thở xoay người, ngay cả bóng lưng đều lộ ra hơi thở hiu quạnh nồng đậm.

Cho đến khi thân ảnh của ông triệt để biến mất trong tầm mắt, Sở Mộ Từ lúc này mới ung dung quay đầu lại, cười híp mắt nói: "Thẩm đại nhân, chúng ta có muốn đi giúp Tú Huỳnh một tay hay không? Bản cung lo lắng nàng ta sẽ bị cưỡng chế đánh ra."

Chuyện thực chứng minh hắn đoán đúng rồi, bởi vì một giây sau bên kia liền vang tiếng la điên cuồng của Sở Tú Huỳnh: "Tô Mộc! Muội là Huỳnh Huỳnh nè, huynh lại dám đập muội!"

Thẩm Sở hai người: "..."

Coi bộ thói quen của Thái sư cũng không phải là ngẫu nhiên, cấp nhữ danh cho Công chúa đã trở thành phong tục của toàn gia này rồi, hơn nữa Sở Tú Huỳnh tựa hồ còn rất thích.

Cho đến đi đến cửa sương phòng, thấy Sở Tú Huỳnh hai tay chống nạnh, đang nổi giận đùng đùng tìm kiếm xung quanh cái gì cầm vừa tay, coi bộ muốn xông vào cùng Tô Mộc đại chiến ba trăm hiệp, may mắn Thẩm Ngọc Chiếu kịp thời ngăn lại hành vi hồ nháo của nàng ta.

"Công chúa không thể quá tính toán chi li, đối đãi với bệnh nhân phải chọn lựa chính sách dụ dỗ, nếu không sẽ làm đối phương sinh ra tâm lý nghịch phản... hiểu không?" Còn nói chưa dứt lời thì đột nhiên bị Sở Mộ Từ đứng sau lưng dùng sức kéo qua một bên, Sở Mộ Từ bước chân khẽ dời ngăn cản phía trước nàng, động tác nhanh nhẹn chụp một bình hoa từ trong nhà bay ra.

Thẩm Ngọc Chiếu kinh ngạc ngắm hắn: "Đa tạ điện hạ." Không thể không thừa nhận những lời này xuất phát tự đáy lòng, dù sao vừa rồi nàng thật sự không có chú ý, nếu không phải hắn kịp thời ra tay, chính mình chỉ sợ cũng bị vỡ đầu tại chỗ rồi.

Sở Mộ Từ hừ lạnh một tiếng: "Ngoại trừ Bản cung thì không người nào dám đối với Thẩm đại nhân vô lễ như vậy đâu, coi bộ không dạy dỗ một chút là không được."

"..."

Đây gọi là cái gì, ham muốn chiếm hữu? Chỉ cho phép một mình hắn bắt nạt mình thôi?

Nam nhân này tâm tư quả thật khó hiểu.

Sở Tú Huỳnh ở một bên gấp đến độ giậm chân: "Hắn vừa rồi chính là giống như vậy đem muội đánh ra! Theo lời quản gia của quý phủ, hắn cũng không chịu uống thuốc, gặp người liền động thủ vậy thì phải làm sao bây giờ đây!"

"Còn không phải là do lỗi của muội sao, chẳng lẽ muốn trách chúng ta?"

"Tam ca đang có ý nói mát sao?!"

Thẩm Ngọc Chiếu mặt than cản được hai huynh muội sắp sửa cãi vả bằng cách chỉ vào trong phòng: "Mặc kệ ra sao trước tiên phải đem thuốc an thần dược rót hết cho hắn, làm cho hắn an tĩnh một chút thì chúng ta mới có thể khuyên bảo được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện