Giang Tùy Chu đứng thẳng tắp trên bậc thềm phía trước Hậu Chủ, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại mang theo vài phần dù bận vẫn ung dung.

Muốn giết ta? Ngại ghê, chắc hẳn ngài còn chưa biết, thanh đồ đao treo trên cổ ngài có hình dạng ra sao rồi.

Người nọ chẳng những có thể cứu ta, mà còn có thể giết ngươi đấy.

Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu lại hiếm khi ác liệt mà nhìn thẳng vào thần sắc Hậu Chủ.

Mặc dù tên mập chết bầm này ác độc nhưng lại ngu xuẩn, tâm tình gì cũng đều viết hết lên trên mặt, lúc này sắc mặt đã vô cùng khó coi rồi.

Gã nghiến răng nghiến lợi, đến nửa ngày cũng không nói ra lời, cứ vậy mà gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tùy Chu.

Giang Tùy Chu lại như giật mình không phát giác, gãi đúng chỗ ngứa mà lộ ra một chút nghi hoặc, nói: “Hoàng huynh?”

Lúc này nghe thấy Hậu Chủ cắn răng mở miệng.

“Ngũ đệ cuối cùng đã trở lại rồi.” Gã nói. “Đúng là làm cho hoàng huynh ta rất lo lắng.”

Giang Tùy Chu lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, rơi vào trong mắt Hậu Chủ, gai mắt cực kỳ.

“Đa tạ hoàng huynh lo lắng.” Y nói. “Cũng là thần đệ không có bản lĩnh, lại không chế trụ nổi một con ngựa.”

Ánh mắt Hậu Chủ hung ác, nhìn qua như là hận không thể dùng một kiếm giết chết y ngay trong điện vậy.

Trên miệng lại nói: “Hôm nay Ngũ đệ ở trong rừng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Tùy Chu làm bộ làm tịch mà thở dài.

“Con ngựa kia không biết tại sao khi chạy đến nửa đường thì lại nổi cơn điên.” Y nói. “Thần đệ không kéo được nó, cho nên bèn tùy cho nó chạy liên tục, căn bản là không dừng nổi.”

Hậu Chủ cứng đờ nhìn chằm chằm y: “Vậy sau đó thì dừng thế nào?”

Giang Tùy Chu giống như không nhìn ra ác ý trong mắt gã, y cười cười, lạnh nhạt nói: “Nửa đường thì đụng phải một gốc cây khô vắt ngang đâm gãy cổ con ngựa kia, lúc này thần đệ mới có thể dừng lại được. Chỉ là khi xuống ngựa nhất thời không quan sát, chân bị trật khớp, cho nên chỉ có thể chờ ở chỗ đó, cũng may mà hoàng huynh kịp thời phái người đến cứu ta.”

Nói đến đoạn này, y cười nhàn nhạt, lơ đãng mà cảm khái, nói: “Chuyển nguy thành an, đúng là trời xanh rủ lòng thương.”

Mấy chữ trời xanh rủ lòng thương này rơi vào lỗ tai Giang Thuấn Hằng, chính là sự mỉa mai hơn trăm nghìn lần.

Khiến gã sinh hy vọng trong lòng, kết quả là người lại không chết, thực sự đã ném hết mặt mũi thiên đại, hơn nữa còn khiến gã có loại nén giận được rồi lại mất.

Mà trong đủ loại nguyên nhân, chính là trời cao lại rủ lòng thương con ma ốm này?!

Hậu Chủ tức giận đến nỗi hít thở không thông, gã trực tiếp ngồi ở trên long ỷ thở dốc, cầm chén rượu, hận không thể quét hết thảy đồ vật trên bàn này xuống dưới đất.

…… Bàng Thiệu, là Bàng Thiệu!

Lúc trước cữu phụ luôn mồm đáp ứng với gã, lần này, tuyệt đối sẽ không để Tĩnh Vương lưu lại chút đường sống nào cả! Gã ta nói mình đã chuẩn bị xong tất cả thiên la địa võng, nhất định sẽ khiến Tĩnh Vương chết “ngoài ý muốn” trong rừng rậm. Gã không cần lo lắng cái gì hết, chỉ cần gọi Tĩnh Vương đến bên cạnh mình, rồi cho ngựa của y một roi mà thôi.

Nhưng mà người căn bản không chết!

Hậu Chủ tức giận đến nỗi nói không ra lời, nhất thời hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng tìm được cái cớ mà đi tìm Bàng Thiệu khắp nơi.

Dù thế nào gã cũng phải bắt Bàng Thiệu cho gã một lời giải thích mới được.

Nhưng mà, ánh mắt gã chần chừ một vòng thì lại không thấy Bàng Thiệu đâu, ngay cả hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng không biết đã đi đâu.

“Cữu phụ đâu?” Hậu Chủ không để ý tới Giang Tùy Chu, sắc mặt âm trầm như nước, hỏi. “Mới vừa nói đi thay y phục, tại sao hồi lâu rồi vẫn chưa trở lại?”

Bốn phía không một ai trả lời.

Hậu Chủ chỉ cho rằng Bàng Thiệu là sợ tội nên chạy trốn.

Từ nhỏ gã đã tín nhiệm cữu phụ của gã, tương tự, hành động của cữu phụ cho tới nay cũng vô cùng được gã tín nhiệm.

Nhưng khoảng thời gian này cho tới nay, không biết là do tuổi tác cữu phụ đã dần cao, hay là do nguyên nhân nào khác, gã ta lại càng ngày càng khiến người ta thất vọng.

Gã ta thế mà dám ngấm ngầm tham ô bạc tu sửa tông miếu, còn mượn người ám hại lão thần trong triều, thậm chí thân quyến của gã ta còn dám đưa long bào vào trong phủ gã ta ở sau lưng mình.

Bạc, lão thần, còn cả một bộ y phục không quan trọng, Hậu Chủ đều không để trong lòng, nhưng điều mà gã không chấp nhận được chính là, cữu phụ vẫn luôn hết sức chân thành với gã, cư nhiên lại lừa gã, lợi dụng gã, ở trước và sau lưng gã lại là hai gương mặt khác nhau.

Điều này làm cho gã cảm thấy nhục nhã, đồng thời cảm thấy bất an.

Ngày hôm nay, bản thân mình tin tưởng gã ta như vậy, thế mà gã……

Trong lúc nhất thời, bốn bề một mảnh an tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ trộm liếc sắc mặt khó coi của vị quân vương trên ngôi kia.

Vào đúng lúc này, có một gã tiểu tư chạy một mạch vào, quỳ gối trước Hậu Chủ.

“Hoàng Thượng!” Người nọ quỳ rạp trên đất nói. “Tiểu nhân là nô tài bên người Đại Tư Đồ, Đại Tư Đồ mới vừa có việc gấp đi ra ngoài, sai tiểu nhân đến bẩm báo Hoàng Thượng!”

Hậu Chủ lạnh mặt.

“Việc gấp?” Gã nói. “Gã còn có việc gấp gì?”

Người nọ quỳ xuống đất nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Đại Tư Đồ nói, trong viện Tĩnh Vương điện hạ có điều khác thường, ngài ấy muốn dẫn người tự mình đi tra xét một phen!”

——

Đại đội thị vệ xách theo đèn đi một mạch lên trên núi, thắp sáng cả sơn đạo chật hẹp.


Luồng ánh sáng kia, huyên náo ồn ào mà ùa vào biệt uyển Tĩnh Vương ở.

Mạnh Tiềm Sơn đang ngồi trong viện ngủ gật.

Vương gia xuống núi không dẫn theo người, nhưng không biết tại sao lại nhốt Hoắc phu nhân ở trong phòng, còn chỉ để cái tên dược đồng giả làm tiểu tư kia đi theo. Hắn ta không có việc gì, lại không có chỗ nào đi, đành phải ngồi ở hành lang chờ Vương gia trở về.

Một lần chờ này, chờ tới tận khi sắc trời tối sầm, chờ đến nỗi tinh thần hắn ta đã nổi cơn mệt mỏi.

Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy một trận cực lớn.

Hắn ta mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy có một mảng ánh sáng lớn xuất hiện trên đường núi, giống như là nghi trượng của Vương gia. Hắn ta vội vàng đứng dậy nghênh đón, nhưng lại thấy đám người kia phá cửa mà vào, người cầm đầu lại là Đại Tư Đồ đương triều Bàng Thiệu.

Mạnh Tiềm Sơn cả kinh, vội vàng tiến lên hành lễ.

“Ra là Đại Tư Đồ! Tiểu nhân Mạnh Tiềm Sơn, là thái giám theo hầu Tĩnh Vương điện hạ, không biết ngài đêm khuya đến đây, là vì……”

Không đợi hắn ta nói cho hết lời thì liền có một thị vệ tiến lên, dùng một tay đẩy hắn ta qua một bên.

Đội thị vệ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, khí thế hung hăng, chỉ trong nháy mắt đã canh giữ bốn phía trong viện tử kín không kẽ hở, một giọt nước cũng không lọt vào.

“Lục soát.” Bàng Thiệu trầm giọng ra mệnh lệnh.

Trên đường tới đây, gã ta đã ra lệnh cho thuộc hạ.

Trong lòng gã ta hiểu rõ, có thể khiến tất cả sát thủ mà gã ta phái đi chết ở trong rừng, hoặc là đại đội tinh nhuệ, hoặc chính là cao thủ tuyệt đỉnh. Đoàn nghi trượng của bọn hắn đi một mạch đến Thiên Bình Sơn, bởi vì Hoắc Vô Cữu ở đây, cho nên thị vệ thuộc hạ cùng thám tử của gã ta vẫn luôn nhìn chằm chằm đoàn người của Tĩnh Vương không thiếu một khắc nào.

Tất cả đều là gia nô vương phủ, lai lịch đều rất sạch sẽ.

Người của Tĩnh Vương, tất nhiên sẽ không theo hầu trong đội ngũ, vậy nhất định là đi theo bên ngoài đội ngũ. Nếu như thế, chắc chắn bọn họ sẽ có truyền lệnh qua lại. Chỉ cần có qua lại thì sẽ có dấu vết, thư từ, tín vật, thậm chí dụng cụ có thể truyền lại tin tức, đều sẽ còn để lại dấu vết.

Ngay tức khắc, theo mệnh lệnh của gã ta, mọi người ùa vào trong phòng, bắt đầu lục tung bốn phía trong phòng lên.

Mà đám người nhắm thẳng hướng nhà chính mà đi kia, lại bị chặn ở hành lang.

“Sao đấy?” Bàng Thiệu nhíu mày hỏi.

Thị vệ ở hành lang đi vòng trở lại, báo cáo: “Hồi bẩm đại nhân, cửa nhà chính…… Bị khóa lại rồi.”

Mặt mày Bàng Thiệu rét lạnh, sải bước đi về phía nhà chính.

Mạnh Tiềm Sơn bên cạnh thấy thế thì liền vội vàng bò dậy đuổi theo phía trước, cười cười vội la lên: “Đại nhân, quả thực không khéo, cửa nhà chính này là do Vương gia khóa, y nói, trước khi y trở về thì bất cứ ai cũng không được mở cửa này……”

Bàng Thiệu chẳng thèm để ý đến hắn ta, nâng tay sai người bắt hắn ta đi.

Mạnh Tiềm Sơn thân hình linh hoạt, cong eo trốn về phía trước, đi vài bước rồi bổ nhào lên trên cửa, chặn cánh cửa kia lại.


Hắn ta biết, mặc dù buổi sáng Vương gia cãi nhau với Hoắc phu nhân, nhưng Hoắc phu nhân vẫn là người trên đầu quả tim Vương gia. Hoắc phu nhân là ai chứ? Tù binh Bắc Lương, còn người trước mặt này chính là Đại Tư Đồ Nam Cảnh.

Bất kể hôm nay rốt cuộc vị này có phải thật sự tới làm chính sự hay không, chỉ cần nhìn thấy Hoắc phu nhân, hẳn sẽ không để Hoắc phu nhân được dễ chịu. Nếu Vương gia ở đây thì còn có thể che chở một chút, nhưng Vương gia không ở……

Vậy đành phải để tên nô tài là mình đây làm, có thể kéo dài thêm bao nhiêu thì được bấy nhiêu.

Mà Bàng Thiệu nghe thấy lời này của hắn ta, tức khắc nhíu mày lại.

Giang Tùy Chu khóa cửa? Vậy thì càng khả nghi.

Gã ta cười lạnh: “Vương gia của các ngươi khóa cái cửa này làm gì?”

Mạnh Tiềm Sơn vội nói: “Chắc đại nhân có điều không biết, Vương gia mang theo Hoắc phu nhân bên người, chính là kiêng kị có thừa với hắn! Sáng nay Vương gia sợ nơi này hoang sơn dã lĩnh sẽ thả cho Hoắc phu nhân chạy mất, cho nên liền sai người nhốt Hoắc phu nhân trong phòng, trừ y ra, không ai được mở cửa này!”

Thật ra rất hợp tình hợp lý, nhưng mà Bàng Thiệu biết, gã ta không thể bỏ qua chút thời cơ nào hết.

“Người đâu, kéo hắn ta ra.” Gã ta lạnh lùng nói.

Mạnh Tiềm Sơn cũng không ngờ vị trước mặt là hạng người khó chơi, hắn ta cứ vậy mà bám vào cửa náo loạn lên rồi lên giọng khóc lóc ầm ĩ: “Đại nhân cứu mạng! Vương gia đã hạ mệnh lệnh, nếu nô tài không canh giữ được cánh cửa này, Vương gia trở về thật sự sẽ lấy đầu nô tài!”

Có điều, hiển nhiên hắn ta hai tay khó địch bốn tay, chỉ trong chốc lát đã bị kéo sang một bên, hoàn toàn bị khống chế.

Mấy tên thị vệ ra sức đâm vào cửa, liên tiếp vài tiếng vang lớn, cánh cửa đã mau chóng mở ra.

Mọi người ùa vào trong phòng, Bàng Thiệu cũng đi vào theo.

Chỉ thấy trong phòng hoàn toàn an tĩnh, khắp nơi rạng rỡ ánh nến, một bóng người cao lớn ngồi trên xe lăn, nâng mắt lẳng lặng nhìn gã ta.

Hoắc Vô Cữu.

Vừa đặt ánh mắt lên trên người Hoắc Vô Cữu, trong lòng Bàng Thiệu liền dâng lên một loại trực giác vô hình.

Tiểu tư bên cạnh Tĩnh Vương, quả thực xuất thân mỗi người đều trong sạch, không có bản lĩnh gì, nhưng mà, gã ta đã quên mất vị này.

Hậu trạch của Tĩnh Vương, tuy cũng có mấy tai mắt của gã ta, nhưng Tĩnh Vương cẩn thận, không thể để cho gã ta nhét người vào ở trong viện y.

Cho nên, từ khi Hoắc Vô Cữu bị y nhốt ở bên người, y liền chặt đứt tin tức của Hoắc Vô Cữu.

Nếu như thế……

Liệu có khả năng, Giang Tùy Chu điều dưỡng Hoắc Vô Cữu ở bên cạnh, người hôm nay cứu Giang Tùy Chu chính là Hoắc Vô Cữu? Tuy Bàng Thiệu cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng nếu là Hoắc Vô Cữu, vậy tất cả đều đã có lời giải thích.

Suy cho cùng toàn bộ thiên hạ, người có thể ngang sức với thủ hạ Đường Quý của gã ta lác đác chẳng có mấy ai, nếu nói là Giang Tùy Chu có thể có bản lĩnh nuôi ra được người như vậy, gã ta sẽ tuyệt đối không tin.

Bàng Thiệu nhìn chằm chằm hắn, như là muốn nhìn ra manh mối gì đó từ trên người hắn.

Hoắc Vô Cữu lẳng lặng ngẩng đầu nhìn thẳng gã ta.

“Có việc gì?” Hoắc Vô Cữu lạnh nhạt nói.

Chỉ thấy Bàng Thiệu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, một lát sau, chậm rãi lộ ra một nụ cười.

“Cũng không có gì.” Gã ta nói. “Chỉ đang suy nghĩ, thật đúng là đáng tiếc, hai chân này của Hoắc tướng quân, nếu mà còn có thể đứng lên thì chắc hẳn cũng là một cao thủ lấy một địch mười.”

Mấy chữ lấy một địch mười, tốc độ nói của gã ta chậm lại, ý vị thâm trường.

Hoắc Vô Cữu thản nhiên nhìn gã ta một cái rồi rũ mắt xuống, không hề đáp lại gã ta.

Chỉ một ánh mắt mà cứ như cây kim vậy, đâm đến nỗi khiến toàn thân Bàng Thiệu khó chịu.

Gã ta cảm nhận được loại cảm giác miệt thị nhục nhã khi bị nhìn từ trên cao xuống.

“Hôm nay ta có một nghi hoặc, cần ngài tới giải thích nghi hoặc đó.” Gã ta chậm rãi mở miệng.

Cũng may mà gã ta đã sớm có chuẩn bị, khi tới có mang một thái y đi theo. Bấy giờ nghe thấy lời này của gã ta, thái y kia vội vàng tiến lên, đứng cạnh đợi mệnh.

Nhưng không hề phát hiện, thần sắc Hoắc Vô Cữu đang rũ mắt có chút ngưng đọng, như là đã nghe thấy được âm thanh gì đó.

Dừng một chút, hắn vẫn cúi đầu, mắt nhấc lên nhìn về phía Bàng Thiệu.

Một bên khóe miệng của hắn nhếch lên, phát ra một tiếng cười nhạo cực kì khinh miệt.

“Ngươi mà xứng sao?”

Thị vệ dày đặc xung quanh đều nghe được bốn chữ này vào tai.

Bàng Thiệu chỉ nghe thấy một tiếng sét nổ trong đầu, cả một đêm, sự kinh ngạc do mưu kế thất bại, sự phẫn nộ đau đớn do mất đi ái tướng, thêm cả sự thấp thỏm đối với phản ứng của Hoàng Thượng, cơn thẹn hóa thành giận với Tĩnh Vương, giống như đống củi khô được chất đầy một chỗ, lúc này có một đốm lửa rơi xuống.

Bùng cháy lên.

Bàng Thiệu cười lạnh.

Gã ta phải làm bộ làm tịch trước mặt Tĩnh Vương, phải khom lưng cúi đầu trước mắt Hoàng Thượng, hiện giờ, còn phải chịu tên bại tướng này miệt thị sao?

Gã ta vẫy tay ra hiệu cho thái y mình dẫn đến lui xuống, tự tiến lên phía trước, nhấc chân đá vào xe lăn của Hoắc Vô Cữu.

“Chẳng qua ta chỉ muốn nhìn một chút, chân này của ngươi, rốt cuộc có phải đã thật sự bị chặt đứt hay không thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện