Khi Giang Tùy Chu bước vào trong phòng Hoắc Vô Cữu, thì nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường đọc sách.

Y vào tới cửa phòng, Mạnh Tiềm Sơn đã rất tinh mắt mà nhận lấy áo khoác áo khoác của y rồi lui ra ngoài.

Giang Tùy Chu đi thẳng vào phòng ngủ của Hoắc Vô Cữu, ngồi xuống cạnh giường hắn. Hoắc Vô Cữu mới vừa buông quyển sách trên tay, thì đã thấy Giang Tùy Chu đang ngồi ở chỗ đó quan sát hắn.

“Sao vậy?” Hoắc Vô Cữu hỏi.

Giang Tùy Chu nhíu nhíu mày, nói: “Cứ cảm thấy bọn họ đã trị một thời gian lâu như thế rồi mà nhìn sắc mặt ngươi vẫn không được tốt như trước.”

Hoắc Vô Cữu dừng một chút, nhẹ nhàng bâng quơ mà thu hồi ánh mắt, lướt qua cái đề tài này.

“Giang Thuấn Hằng triệu ngươi vào cung?” Hắn hỏi.

Giang Tùy Chu nghe vậy cười cười, lấy quyển sách trong tay Hoắc Vô Cữu ra rồi tùy tiện lật lật.

“Ừm.” Y cười nói. “Mấy ngày nay, thái y vào vương phủ liên tục. Dạo này thân thể ta đã khôi phục được một chút, tất nhiên gã muốn tận mắt nhìn xem ta đã chết hay chưa.”

Nói rồi, y cúi đầu nhìn sách, không tự chủ được mà khe khẽ thở dài.

Trước khi y xuyên qua đây, thân thể cực kì khỏe mạnh, không hề biết làm ma ốm là cái dạng gì. Hiện giờ y xuyên đến nơi này được một thời gian rồi, tuy đã dùng hết toàn lực để thay đổi vận mệnh bị Hoắc Vô Cữu giết chết, nhưng cũng biết rằng, tấm thân thể trời sinh ốm yếu này của mình sợ là vĩnh viễn không thể khỏi được.

Còn có bao nhiêu thời gian sống, cũng vẫn chưa nói chắc được.

Đúng vào lúc này, y nghe thấy tiếng nói của Hoắc Vô Cữu.

“Nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì cả.” Hắn nói.

Giang Tùy Chu giương mắt thì nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Vô Cữu rất nghiêm túc mà nhìn y.

Y bật cười ra tiếng.

“Đó là điều hiển nhiên.” Y nói. “Có Hoắc tướng quân che chở bản vương, cho dù Giang Thuấn Hằng có là bạn cũ thâm giao của Diêm Vương gia, thì cũng chẳng thể nào lấy được mạng của ta đâu.”

Y chỉ tưởng Hoắc Vô Cữu đang nói đùa nên rất nhanh nhẹn đáp lời —— suy cho cùng, người sẽ không dễ dàng bị giết chết, nhưng nếu không muốn bị bệnh chết thì cũng không thoải mái như vậy.

Có điều từ trước đến nay Giang Tùy Chu luôn cởi mở, thầm nghĩ cứ đi một bước rồi tính một bước.

Mà trước mặt y, môi Hoắc Vô Cữu hơi run nhẹ, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại miễn cưỡng nuốt xuống.

Giang Tùy Chu không hề chú ý tới sự khác thường của hắn, nói đùa xong rồi thì nói tiếp: “Nhưng mà, hôm nay bản vương lại gặp Bàng Thiệu.”

Hoắc Vô Cữu nghe vậy, nâng mắt lẳng lặng nhìn y, chờ câu sau của y.

Giang Tùy Chu nói: “Hôm nay bản vương xuất cung, đúng lúc gặp được gã ta. Thấy bên cạnh còn có một tiểu thái giám đi theo khuyên nhủ, chắc hẳn Hoàng Thượng còn chưa muốn gặp gã ta, mà là tự gã ta muốn tới.”

Hoắc Vô Cữu gật đầu: “Có nói chuyện không?”

Giang Tùy Chu cười nói: “Có nói. Bản vương tự mang dáng vẻ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì mà châm chọc gã ta vài câu, làm đủ dáng vẻ của tiểu nhân đắc chí.”

Hoắc Vô Cữu ừm một tiếng, không nói chuyện, nhưng khi nâng mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu thì khóe môi lại hơi hơi nâng lên.

Người như hắn bình thường không cười, nhưng mỗi khi cười lên, chỉ cười một chút thôi là đã như có ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi vậy, cực kì loá mắt.

Giang Tùy Chu nhất thời có chút sửng sốt.

Khi mở miệng, y suýt nữa còn nói lắp.

“Làm sao vậy?” Cổ họng y hơi nghẹn, hỏi.

Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu nói: “Không có gì, chỉ đang nhớ tới ngày cung yến đó, ngươi diễn trước mặt Bàng Thiệu rất là tốt.”

Giang Tùy Chu nghẹn lời một hồi, lại còn nổi lên vài phần ý thẹn.

Tuy Hoắc Vô Cữu không nói thẳng, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ. Ngày đó bất đắc dĩ, y đã diễn một tên biến thái mười trên mười ở trước mặt Bàng Thiệu.

Nhưng y không ngờ rằng, có một ngày Hoắc Vô Cữu sẽ lấy chuyện này ra để nói giỡn.

Ý thẹn đã giảm bớt, y cũng cảm thấy có vài phần thú vị. Y hắng giọng một cái, liếc ngang qua Hoắc Vô Cữu, mang đúng phong thái từ trên cao nhìn xuống.

“Hoắc phu nhân.” Y nói giọng như đang gây khó dễ. “Bản vương không thích người cậy sủng mà kiêu đâu đấy.”

Hoắc Vô Cữu biết y đang nói giỡn, cũng biết, lúc này mình nên cười đáp lại một cái.

Nhưng mà, hắn bị người này liếc ngang một cái, chỉ một cái liếc mắt đơn thuần mang phong thái ngạo mạn này của y, trái lại khiến đáy lòng hắn căng thẳng, kinh lạc đã có chút tê rần

Yết hầu hắn lăn lăn, không nhịn được mà niệm Thanh Tâm Quyết ở trong lòng.

Giang Tùy Chu lại không hề chú ý tới sự khác thường của hắn. Y cười vài tiếng, rồi nghiêm mặt nói tiếp: “Có điều, hôm nay trên đường bản vương từ trong cung trở về, lại nghĩ tới một chuyện.”

Hoắc Vô Cữu đè nén tâm trạng, hỏi: “Cái gì?”

Giang Tùy Chu chậm rãi nói: “Giang Thuấn Hằng đã nảy sinh hiềm khích với Bàng Thiệu, biến thành kết cục đã định, nhưng mà, liệu sẽ có một ngày bọn họ lại hòa hảo hay không.”

Hoắc Vô Cữu trầm mặc một lát, nói: “Nhất định.”


Giang Tùy Chu gật gật đầu.

“Bản vương cũng nghĩ như vậy.” Y nói. “Thứ nhất, Giang Thuấn Hằng đầu óc ngu si, từ nhỏ đã bị Bàng Thiệu và Bàng thái hậu nuông chiều, cực kì tín nhiệm bọn họ. Thứ hai, mấy chuyện Bàng Thiệu bị lộ ra lần này, tuy là che mắt Giang Thuấn Hằng, nhưng không phải chuyện xâm hại đến ngôi vị hoàng đế của gã. Bàng Thiệu muốn lấy lòng gã lại một lần nữa, thì chỉ cần bỏ một chút thời gian.”

Hoắc Vô Cữu đáp một tiếng.

“Vậy ngươi nghĩ như thế nào.” Hắn hỏi.

Giang Tùy Chu nói: “Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh, giải quyết trong chốc lát, tất nhiên là không có khả năng. Thời gian này cho chúng ta cơ hội để thở một một hơi, thuận tiện bành trướng thế lực để chèn ép Bàng đảng, vậy là đã đủ rồi. Còn về sau…… gặp phải chiêu nào thì phá ngay chiêu đó vậy.”

Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng: “Ngươi cứ quyết định đi.”

Giang Tùy Chu trầm ngâm gật gật đầu.

Mà Hoắc Vô Cữu chậm rãi thu hồi ánh mắt, thần sắc lại có hai phần phức tạp.

Lời Giang Tùy Chu nói không sai, Bàng Thiệu muốn đạt được sự tín nhiệm của Hậu Chủ một lần nữa cũng cần phải tốn một chút thời gian. Mà biện pháp tốt nhất để gã ta đạt được tín nhiệm ……

Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu.

Đó là xuống tay với vị Tĩnh Vương không được ưa thích nhất này.

——

Quả thực, mấy ngày nay, Bàng Thiệu đã bỏ hết tất cả vốn liếng.

Đủ loại kỳ trân dị bảo được dâng nạp vào trong cung như nước chảy, mỹ nhân đến từ đủ các nơi, còn được biến đổi đa dạng mà đưa vào trong cung.

Giang Tùy Chu ở Lễ Bộ nghe động tĩnh, quả thực nghe nói Hậu Chủ đã buông lỏng ra từng chút một rồi.

Dần dần, lúc trước là Bàng Thiệu đến cầu kiến thì bị chặn ngoài cửa, trong tổng năm lần thì chỉ gặp gã ta một hai lần, nhưng lúc sau, chỉ cần Bàng Thiệu tiến cung, nhất định gã sẽ cho gặp, khoảng thời gian này lại còn bắt đầu chủ động truyền triệu Bàng Thiệu.

Mọi người trong triều đều nói, quả thật Đại Tư Đồ rất được lòng thánh, cho dù phạm vào sai lầm lớn như vậy, Hoàng Thượng vẫn thực sự không đành lòng trách móc nặng nề với gã ta.

Như vậy, chỉ cần một ngày Hoàng Thượng còn ở đây, thì sẽ không có gì có thể dao động được tới địa vị của Đại Tư Đồ.

Giang Tùy Chu đã thấy rõ tất cả những chuyện này.

Y biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy. Từ nhỏ Giang Thuấn Hằng đã được nuôi trong thâm cung, luôn được sủng ái tâng bốc, mặc dù hiện giờ đã qua cái tuổi ấy rồi, nhưng chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ con chỉ biết vui sướng vì mưu cầu trước mắt mà thôi.

Nhưng mà, trong thời gian này, Bàng đảng vẫn chịu thiệt hại không hề nhỏ.

Chưa nói tới việc khi Bàng Thiệu xảy ra chuyện, Hậu Chủ đã đổi không ít các quan viên trụ cột Bàng đảng thành những cử tử Hàn môn mà Tề Mân tiến cử, chỉ nói tới việc hiện giờ Bàng đảng ở trong triều, ai ai cũng cảm thấy bất an, không dám đường hoàng làm càn như ngày trước nữa.

Chung quy, mỗi người đều thấy, tuy bản thân Đại Tư Đồ vinh quang lừng lẫy, mưa gió gì cũng chẳng chẳng làm gã ta lung lay, nhưng một khi xảy ra chuyện thì những quan viên ở dưới đáy bọn họ cứ nói giết là giết, nói đổi là đổi, không có ai che chở cả.


Bọn họ làm thuộc hạ Bàng Thiệu để lấy lợi ích, nhưng cũng phải tự nghĩ cho mình một đường lui. Khi xảy ra chuyện Bàng Thiệu không bảo vệ được bọn họ, vậy bọn họ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp mới để tự bảo vệ mình.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình lại giống như được thay máu vậy, hiện ra trạng thái có đôi phần phong thanh khí chính(*).

(*) Phong thanh khí chính: Cách sống có đạo đức, có kỷ luật, không ích kỷ, không màng danh lợi, đoàn kết, nghĩa tình, cống hiến tất cả vì việc chung.

Dường như Tề Mân cũng biết, tất cả những thứ này đều có liên quan với Giang Tùy Chu.

Lần đầu tiên Giang Tùy Chu thượng triều trở lại sau khi tĩnh dưỡng, sau buổi triều Tề Mân đi tìm y, nói muốn thỉnh y đến trong phủ dùng một bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn.

Nhưng Giang Tùy Chu biết, bản thân mình không đi được.

Trước đây Tề Mân không được Hậu Chủ coi trọng, lần trước nhờ họa được phúc, hiện giờ đã được nể trọng hơn vài phần. Càng như vậy, bản thân mình càng không thể thân cận với ông ta, suy cho cùng, một khi có dính dáng với bản thân mình, chắn chắn vài phần tín nhiệm này của Hậu Chủ đối với Tề Mân cũng sẽ sụp đổ.

“Nhưng bản vương lại không biết, Tề đại nhân muốn tạ ơn gì với bản vương.” Giang Tùy Chu cười nhạt nhìn Tề Mân, ngữ khí tuy nhẹ, nhưng lời nói thì chẳng khách khí chút nào.

Tiếp đó, y cất cao giọng lên vài phần, để cho quan viên xung quanh đều nghe được rõ ràng.

“Tề đại nhân làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được, nước giếng không phạm nước sông, đừng trêu chọc bản vương.”

Nói rồi, y phất tay áo bỏ đi.

Quả thực, không bao lâu sau, chuyện này đã truyền đến tai Hậu Chủ. Hậu Chủ chưa nói cái gì, nhưng từ đó về sau lại càng nể trọng Tề Mân thêm vài phần.

Mà trong triều đình lại xôn xao những lời bàn về Tĩnh Vương khinh cuồng vô lễ.

Cũng có không ít người mang oán giận mà nói tới tai Tề Mân.

Tề Mân nghe được, hoàn toàn không thèm để ý, duy chỉ có một ngày khi xử lý công sự một mình ở trong thư phòng, lại thở dài một tiếng.

“Nếu Tĩnh Vương sinh sớm hơn vài năm, chắc hẳn ngay lúc sinh thời, lão phu còn có thể có cơ hội được nhìn thấy tường thành Nghiệp Thành.”

Tề Mân thầm nghĩ như thế nào, tất nhiên Giang Tùy Chu không biết. Y cũng chẳng chú ý những việc này, mà là một lòng một dạ lẳng lặng chờ đợi động tĩnh trong triều.

Quả thực không bao lâu, Bàng Thiệu có hành động lớn.

Gã ta tự bù vào rất nhiều vàng bạc, xây dựng rầm rộ, đã xây xong bãi săn mà vốn phải sau một hai năm mới có thể hoàn thành. Từ trước đến nay Hậu Chủ thích săn thú, bên ngoài Nghiệp Thành nhiều núi, ra khỏi thành trăm dặm còn có thảo nguyên, đúng là không thể thích hợp hơn.

Từ sau khi dời đô tới Lâm An, Bàng Thiệu đã bỏ ra nhiều công sức, cuối cùng đã tìm được một nơi rất đẹp ở Thiên Bình Sơn. Nhưng sau khi dời đô, từ tu sửa hoàng cung, rồi nuôi dưỡng quân đội, mỗi một việc đều phải chi bạc, phía nam lại có nạn trộm cướp liên miên, cho nên việc xây bãi săn này, cứ càng lúc càng kéo dài.

Nhưng mà, chưa đầy một tháng, Bàng Thiệu bỗng nhiên chi tiền, xây xong bãi săn, còn nuôi ở trong đó không ít chim trời cá nước.

Sáng sớm hôm đó thượng triều, gã ta liền báo việc này với Hậu Chủ.

Hậu Chủ nghe vậy quả nhiên vui mừng quá đỗi, nói rằng đã thấy sắp vào hè rồi, nhất định phải đi săn một trận trước khi trời nóng. Gã cùng Bàng Thiệu thương lượng một phen, liền quyết định thời gian là vào nửa tháng sau.

Giang Tùy Chu biết tại sao gã lại gấp gáp như vậy.

Bởi vì hai ba ngày trước đã truyền đến tin chiến thắng, nói rằng tướng quân Lâu Việt đã bình định nạn trộm cướp ở phương nam, sau khi dọn sạch tàn dư thì sẽ khải hoàn hồi triều.

Nếu nói Tề Mân chỉ khiến Bàng Thiệu phiền chán, vậy người khiến cho gã ta thêm phiền toái thì phải là Lâu Việt, đó là một cái đinh chân chính ở trong mắt, cái gai trong thịt của Bàng Thiệu.

Nam Cảnh thiếu tướng tài, Lâu Việt đó có thể nói là tướng quân bậc nhất Nam Cảnh. Hắn ta tính tình kém, luôn luôn công khai đối nghịch với Bàng Thiệu, nhưng Bàng Thiệu lại phải dùng hắn ta, cho nên vẫn luôn không có cách nào để làm gì được hắn ta. Người này với gã ta mà nói, mới là khó đối phó nhất.

Cho nên, Bàng Thiệu muốn dỗ được Hậu Chủ, nhất định phải tranh thủ trước khi Lâu Việt hồi triều, sau đó mới có thể yên tâm mà ứng phó Lâu Việt.

Hôm đó Giang Tùy Chu bãi triều hồi phủ, mãi cho đến lúc tới trong phòng Hoắc Vô Cữu, vẫn cứ trầm tư, hồi lâu mãi chưa nói chuyện.

“Suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Vô Cữu hỏi.

Giang Tùy Chu ngồi xuống ở bên cạnh giường hắn, nói: “Bản vương đang nghĩ, đi săn ở Thiên Bình Sơn sẽ mang ai đi.”

Nói rồi, y liền tự mình phân tích: “Quân vương săn bắn, thần tử tùy tùng, từ trước đến nay đều phải mang theo gia quyến. Bản vương thương lượng cùng Cố Trường Quân và Từ Độ, hai người bọn họ đều sợ không an toàn, bèn nói để cho Từ Độ đi theo. Tuy trông hắn ta có vẻ nho nhã yếu ớt, nhưng lại biết chút công phu…… Nhưng mà, trong kinh vẫn cần có người theo dõi, Từ Độ đi rồi, bản vương lại sợ Cố Trường Quân không quản tốt được thủ hạ của hắn ta.”

Nói xong, y thở dài.

“Nếu bản vương sớm nạp thêm hai người phụ tá về, thì cũng không đến mức không đủ nhân thủ thế này.” Y lẩm bẩm.

Nhưng không chú ý tới, Hoắc Vô Cữu trên giường ánh mắt trầm trầm.

Tiếp đó, y nghe thấy Hoắc Vô Cữu nói.

“Ta đi cùng ngươi.” Hắn nói.

======

Lời tác giả muốn nói:

Giang Tùy Chu: Thị thiếp trong phủ bản vương quá ít, không đủ dùng.

Hoắc Vô Cữu: Ngươi có thiếp thân còn chưa đủ sao?

Giang Tùy Chu: ?

Hoắc Vô Cữu: Các ca ca có thể, ta đây cũng có thể, QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện