Hoắc Vô Cữu hiểu rõ, có những lời một khi đến thời điểm đã không nói thì về sau sẽ rất khó có thể mở lời nói ra khỏi miệng; có những lời nói dối một khi đã ngầm thừa nhận, vậy về sau nếu muốn đổi ý, cũng sẽ rất khó khăn.
Tỷ như chuyện Lý Trường Ninh.
Ngay từ đầu, Lý Trường Ninh lừa Giang Tùy Chu rằng chân hắn không trị khỏi được, Ngụy Giai cũng giả làm đồ đệ Lý Trường Ninh, mà không phải thuộc hạ của hắn. Khi đó hắn ngầm thừa nhận những lời này, cho nên nếu nói cho Giang Tùy Chu rằng mình đã có thể đứng lên, thì xem như đã ngầm thừa nhận những lời dối gạt lúc trước.
Có lẽ là không có kinh nghiệm gạt người bao giờ, cho nên không biết phải ứng đối như thế nào, cũng có lẽ là do hắn cứ có một loại chột dạ vô hình, không dám để Giang Tùy Chu biết tâm tư ở phía sau sự lừa gạt của hắn.
Tóm lại, luồng tâm tư mãnh liệt muốn chia sẻ với Giang Tùy Chu kia đã bị hắn vất vả nén vào bên trong, như nuốt phải một cái xương đầu cá rồi bị hóc trong cổ họng, không ngừng khiến cho người ta khó chịu vậy.
Mà sự khó chịu này của hắn, tất nhiên Giang Tùy Chu không thể nào biết được.
Y ở chỗ của Từ Độ, đang cùng Từ Độ ngồi chung một chỗ uống trà.
Vài ngày trước đó, thời điểm y thương nghị chuyện này với Hoắc Vô Cữu thì liền nghe được ý kiến của Hoắc Vô Cữu. Hoắc Vô Cữu cũng tán thành biện pháp bí quá hoá liều kia của y, vì thế y liền cứ như vậy mà sắp xếp theo kế hoạch của mình.
Y gom hết tất cả nhân mạch của nguyên chủ, tìm một người mai phục ở Hình Bộ, âm thầm liên lạc với hắn ta. Khi người nọ biết Tề Mân sẽ bị hại thì rất nguyện ý hỗ trợ, vì thế người nọ liền biến thành người mà hôm nay có thể cứu tính mạng Tề Mân trên triều đình.
Giang Tùy Chu bảo hắn ta mở miệng đúng lúc Hậu Chủ tức giận, để gã tạm thời giữ lại tính mạng cho Tề Mân, còn phải bày ra dáng vẻ lòng đầy căm phẫn, nói phải diệt cỏ tận gốc, bắt lấy mấy người thông đồng với ngoại quốc ở sau lưng Tề Mân.
Bàng Thiệu và Triệu Đôn Đình lên kế hoạch rất bí mật, cho dù là người trong phe cánh bọn họ cũng chẳng có mấy ai biết được. Chỉ cần quan viên này đưa ra ý kiến, vậy thì những người kia tất nhiên sẽ hưởng ứng, suy cho cùng mặc dù có bắt được thì cũng là quan viên đối nghịch với Bàng đảng, đối với bọn họ chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Nói như vậy, mạng Tề Mân đã coi như được tạm thời bảo vệ.
Kế tiếp, sẽ là một người khác lên đài hát tuồng.
——
Nhất thời, trong triều đình xôn xao huyên náo.
Rất nhiều triều thần đều có cùng đề nghị với vị quan viên Hình Bộ kia, trong lúc nhất thời hơn phân nửa văn võ toàn triều đều quỳ xuống, dâng yêu sách để Tề Mân sống lâu thêm mấy ngày, đào thêm nhiều tin tức từ trên người ông ta đã rồi hãy để ông ta chết.
Trận chiến này rất lớn, hơn nữa Hậu Chủ lại là một tên không có chủ kiến, thấy mênh mông triều thần quỳ đầy đất, gã lập tức hạ lệnh phải tra rõ tất cả quan viên có quan hệ với Tề Mân.
Trong lúc nhất thời, quần thần trong triều không ai dám không theo.
Đúng lúc này, có một quan viên quỳ xuống bịch một tiếng.
“Hoàng Thượng nói chí phải! Tề Mân phải tra, những người khác trong triều có liên hệ với Bắc Lương, tất cả đều đáng tội chết vạn lần!” Quan viên kia nói. “Chỉ là, thần có một lo lắng, thỉnh Thánh Thượng nghe một lời của thần!”
Chúng thần nhìn lại thì liền thấy người quỳ rạp xuống đất, chính là một viên quan lục phẩm, thủ hạ của Tề Mân.
Mấy năm trước quan viên này mới được tiến cử, bắt đầu từ khi vào triều làm quan đã luôn luôn làm việc ở dưới trướng của Tề Mân, quan hệ với Tề Mân không tính là rất thân cận, nhưng cơ hồ cũng xem như là đồng đảng.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong triều lặng ngắt như tờ, đều chờ lời nói kế tiếp của hắn ta.
Hậu Chủ nghe vậy nói: “Cứ nói.”
Quan viên này nâng mắt, nhìn chung quanh triều một vòng rồi dập đầu nói: “Tra được thư tín trong phủ Tề Mân, hoàn toàn đều là bởi vì trở tay không kịp, cho nên vừa vặn bị bắt. Nếu hiện tại bệ hạ gióng trống khua chiêng đi bắt, vậy thì tất nhiên sẽ có người đề phòng, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, tới lúc đó, chỉ sợ cho dù có gian tế, cũng khó mà tra ra được.”
Hậu Chủ vừa nghe, có lý.
Gã liên tục gật đầu: “Như vậy, ái khanh nghĩ nên làm thế nào?”
Chỉ thấy quan viên kia cắn chặt răng, ngẩng đầu nói: “Ở trong triều, Tề Mân có mấy người đồng liêu cùng môn sinh thân cận. Mặc dù thần không nói, hẳn là Hoàng Thượng cũng rõ ràng. Không bằng ngay bây giờ, thỉnh Hoàng Thượng phái Ngự Lâm Quân đi lục soát nhà của mấy người này, toàn bộ quần thần đều phải nán lại ở trong điện, đợi đến khi điều tra kết thúc thì mới được thả ra ngoài.”
Trong lúc nhất thời, thần tử xung quanh đều kinh hãi.
Đây là biện pháp gì thế? Coi tất cả triều thần như phạm nhân mà giam lại một chỗ, rồi phái binh đi xét nhà? Quả thực hoang đường đến cực điểm!
Nhưng mà mọi người đều có thể nhìn ra binh hành hiểm chiêu của tên tiểu tử này, biết nhất định Tề Mân sẽ ngã đài, bản thân mình cũng không thoát được quan hệ với Tề Mân, cho nên lúc này mới đi đầu ra sức bán các đồng đảng của Tề Mân, đảo khách thành chủ, lấy lòng trước mặt Hậu Chủ.
(*)Binh hành hiểm chiêu (兵行险招): ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ hội lật ngược tình thế
Trong lúc nhất thời, những triều thần có quan hệ với Tề Mân đều lộ ra vài phần lo lắng, còn có không ít người trợn mắt tức giận nhìn người này, nhìn hắn ta thất tín bội nghĩa.
Trên mặt Bàng Thiệu cũng lộ ra vài phần vui sướng.
Hắn biết người của Tề Mân cũng không nhất định là sạch sẽ, cho dù không tra ra cái gọi là chứng cứ thông đồng với địch, nhưng cũng có thể tra ra chút nhược điểm. Gã ta lật đổ Tề Mân, vừa lúc cũng mượn cơ hội này mà nhổ tận gốc thế lực của ông ta, nhổ cỏ tận gốc cũng tốt, đỡ cho những người đó sẽ nghĩ cách đi báo thù cho Tề Mân.
Nghĩ như vậy, gã ta tiến lên một bước, nói: “Thần cũng đồng ý. Tội thông đồng với địch không thể khinh thường, không bằng bệ hạ cứ thử theo phương pháp này một lần đi.”
Hậu Chủ nghe thấy người nọ nêu ý kiến, vốn đã động tâm, lúc này thấy Bàng Thiệu cũng nói như vậy thì liền nói: “Vậy cứ dựa theo lời ái khanh mà làm.”
Lập tức, Bàng Thiệu lưu loát báo ra tên họ của một vài quan viên, toàn bộ đều là người đối nghịch với gã ta, nhưng vẫn chưa tóm được nhược điểm.
Đợi gã ta nói xong, quan viên trước đó đã nêu đề nghị lại nói: “Hoàng Thượng, tuy Triệu đại nhân Triệu Đôn Đình là người tố giác Tề Mân, nhưng hắn ta thân là môn sinh của Tề Mân, từ trước đến nay qua lại thân thiết với Tề Mân, cũng không thể để sót hắn ta đi.”
Bàng Thiệu nghe vậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ một cái.
Chỉ thấy người nọ đang ngẩng đầu nhìn Hậu Chủ, chờ Hậu Chủ lên tiếng.
Bàng Thiệu cười lạnh một tiếng trong lòng .
Thật đúng là một tên không có đầu óc chỉ nghĩ tới cái trước mắt. Mình đã nói rồi mà tên này còn muốn xen mồm, có lẽ là muốn lập công đến mức phát điên, ngược lại mất đi sự đúng mực.
Có điều, dù sao gã ta và Triệu Đôn Đình lui tới cũng không lưu lại chút dấu vết nào, chút vật chứng duy nhất cũng chỉ là mấy phong thư đã sớm đưa vào trong phủ Tề Mân dùng để vu oan Tề Mân kia. Cho dù muốn tra, Triệu Đôn Đình cũng không sợ sẽ tra được, nếu cùng bị tra xét, ngược lại có thể để hắn ta tẩy thoát hiềm nghi vu oan.
Nghĩ như vậy, Bàng Thiệu lạnh lùng liếc mắt nhìn quan viên kia một cái, nói.
“Thần nhất thời sơ ý, quên mất Triệu đại nhân.” Gã ta nói. “Đã là tình nghĩa thầy trò, vậy cứ cùng nhau tra một lần đi.”
——
Trong triều huyên náo đến lợi hại, tin tức đưa đến vương phủ cũng rất nhanh.
Giang Tùy Chu thấy thế cục đã từng chút từng chút đi đúng phương hướng mà y sắp đặt, trái tim treo trên cao cũng dần dần hạ xuống dưới.
Khi sắc trời chập tối, tin tức quan trọng nhất được đưa vào.
Lục soát được thư từ trong phủ Triệu Đôn Đình.
Cuối cùng là Bàng Thiệu, có liên tiếp mấy phong thư, theo lời người hầu của thủ hạ Bàng Thiệu đã khai báo rõ là Triệu Đôn Đình từng bước hãm hại Tề Mân như thế nào, rồi hắn ta làm ra sao để lấy cớ thăm bệnh, đưa thư từ Bàng Thiệu đã chuẩn bị tốt đến trong thư phòng Tề Mân.
Thư từ đặt tại một ám cách cực kỳ bí mật ở trong phòng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từng bước một, đều được đánh số để đối chiếu với những mốc thời gian phát sinh chuyện này.
Triệu Đôn Đình đầy kinh ngạc nhìn đống thư từ kia, không ngừng kêu oan uổng, nhưng bằng chứng như núi, hắn ta không còn lời nào cãi được, sau đó thì bị nhốt vào nhà lao ngay tại chỗ, đổi chỗ cho Tề Mân.
Mà Bàng Thiệu cố gắng giải thích với Hậu Chủ, Hậu Chủ lại chẳng thèm nghe câu nào, đầu đầy tức giận, cho người kéo Bàng Thiệu ra khỏi cung.
Giang Tùy Chu biết, bởi vì không liên quan gì tới việc thông đồng với địch, cho nên tuy Bàng Thiệu hãm hại triều thần, nhưng theo bản chất thì sẽ không thật sự phải nhận trừng phạt nghiêm khắc gì cả.
Nhưng mà, vết nứt giữa gã ta và Hậu Chủ sẽ càng thêm nghiêm trọng, đến tận khi không thể lấp đầy được nữa.
Việc này đối với Bàng Thiệu mà nói, tổn thất nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị phạt.
Giang Tùy Chu thở dài một hơi nhẹ nhõm, phân phó Từ Độ kết thúc công việc, rồi rời khỏi chỗ của hắn ta, trở về An Ẩn Đường.
Khi đi ngang qua hoa viên, y bảo bộ liễn chuyển hướng, cuối cùng lại đi vào trong hầm rượu vương phủ ôm hai vò rượu ngon đi ra.
Chuyện tốt lớn như vậy, sao có thể không uống rượu chúc mừng chứ?
Chờ đến khi trở lại An Ẩn Đường thì khắp nơi đã thắp đèn. Y ôm vò rượu xuống bộ liễn, đang định đi thẳng về phía phòng chính thì đôi chân chợt ngừng bước.
Y đứng ở giữa sân mà nhìn về phía bắc, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong phòng Hoắc Vô Cữu xuyên thấu qua màn cửa sổ, hơi hơi bập bùng.
Trong lòng Giang Tùy Chu có chút động.
Loại rượu cao hứng này, sao có thể chỉ uống một mình?
Nghĩ như vậy, y chuyển bước chân rồi đi về phía vùng ánh sáng kia.