Vu Phùng Cửu cởi bở chiếc quần ngủ, giải phóng cho thứ vật nam tính đang trong một trạng thái “ngước đầu” đầy ngang tàng rồi đỡ lấy nó, tiến sâu vào bên trong cơ thể của Tống Minh Tuệ.
Tống Minh Tuệ còn đang đờ đờ đẫn đẫn vì bị một thứ cảm giác lạ lùng nảy nở rồi tuôn trào ở bên trong người mình, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị anh xóc eo cắm thứ thô rát ấy vào cửa hang động chật hẹp.
"Ư!... ha... ha... hức!"
Đau! Đau quá! Ở nơi hoa huy.ệt ngây ngô ấy đã từng quên đi một hương thức đặc biệt đột nhiên bị vật thể lạ cứng rắn xâm nhập, tựa như một đường kiếm chẻ ngang qua người cô.
Tống Minh Tuệ đáng thương ưỡn lưng cấu lên mảnh drap giường, hơi thở dồn dập, trái tim loạn hết cả nhịp điệu, trên vầng trán thanh tao có những sợi tóc mai rũ xuống phản phất những giọt mồ hôi.
Cô không muốn cử động nữa! Chỉ có duy nhất một từ dùng để miêu tả cảm giác của cô lúc này: Đau!
Thấy cô khở sở không thể thích ứng được với sự căng trướng thình thình trong cơ thể của mình, Vu Phùng Cửu khàn giọng trấn an cô.
"Mới chỉ cho vào một nửa mà thôi. Cố lên nào Tiểu Tuệ."
Anh rút dần con cự long nặng đô ấy ra ngoài, Tống Minh Tuệ theo đó thở ngược hắt ra vì tưởng anh định ngừng lại một lúc để cho cô lấy hơi.
Nhưng, hành động ấy còn chưa đếm đến giây thứ năm, anh đã một đợt cắm hạ thể tỉ lệ thuận với ngoại hình ấy của anh trở lại vào sâu bên trong nơi tư mật ấm nóng của cô.
Và lần này là l.út c.án...
"Á!" Tống Minh Tuệ thất thanh kêu lên, không tự chủ mà phát ra những âm thanh e thẹn xấu hổ.
Ở cái nơi nhạy cảm đang chứa một vật cứng cảnh báo về một sự xâm nhập quá mạnh mẽ, truyền lên trên, men theo những đường dây thần kinh đi dọc đến mỗi điểm tận cùng của cơ thể.
Những lớp thịt mềm không ngừng co bóp, bao bọc cây g.ậy thô thiển ấy của anh, khiến cho Vu Phùng Cửu phải nhíu mày lại, những giọt mồ hôi to đùng nhỏ từ trên chóp mũi cao thẳng của anh xuống bên dưới bụng cô.
Ư... Chật quá...
“Tiểu Tuệ, thả lỏng... Em sẽ bóp chết anh thật mất.”
Tống Minh Tuệ cũng muốn thả lỏng nắm nhưng cô đang đau bỏ mẹ ra, còn đâu tâm trí để mà thả lỏng chứ.
“Nó đau quá... Phùng Cửu... Đauuuu.” ; v ;
Hu hu hu... Ai! Ai bảo làm t*nh sướng lắm? Là kẻ nào dám nói vậy? Đau chết người chứ sung sướng cái gì ở đây?!
Tống Minh Tuệ thực sự hối hận, đêm nay gấp quá rồi, đáng lẽ ra cô không nên rủ anh làm cái chuyện người lớn này.
“Rút nó ra được không? Em suy nghĩ lại rồi. Rút nó ra đi mà. Đau quá...”
“Không được. Em định để cho thằng nhỏ của anh cứ như thế này mà rút ra rồi đi ngủ sao?”
“Sao anh không dùng tay ấy? Bàn tay phải luôn là một người đồng chí đắc lực của cánh đàn ông mà?”
Vu Phùng Cửu bất lực thở dài ra một hơi. Tuy thương thì thương cô thật, nhưng đã đi đến nước này rồi mà nói rút là rút ra được sao? Anh khẽ khom người hôn lên má cô, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Em đã thấy một người đàn ông nào đã từng được nếm qua vị thịt mà có thể thỏa mãn được khi bị ép phải ăn chay không?”
Tống Minh Tuệ chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn anh, lại một lần nữa giật mình nhìn anh nắm lấy eo của cô, chầm chậm di chuyển.
Vật cứng rắn ấy của anh được cô gái nhỏ âu yếm ôm lấy, các lớp mị thịt ấm áp chặt chẽ cuốn lấy anh, bức anh đến sảng khoái gầm gừ thành từng đoạn âm thanh trầm đục.
“Còn đau nữa không?”
Tống Minh Tuệ cắn chặt lấy môi mình, cả người cô run lên, mê man rên rỉ.
“Không... Không đau... hưm...”
Đau đớn nhanh chóng bị khoái cảm lấn át, sau khi đã tiểu huy.ệt phấn nộn đã quen dần với sự xâm nhập lạ của người đàn ông, toàn cơ thể của Tống Minh Tuệ đều buông lỏng, cái miệng nhỏ cố để kìm nén những âm thanh mềm mại đầy ám muội, trông qua vô cùng khổ sở.
“Phùng Cửu...”
Anh dần tăng tốc độ ở hông lên, phía dưới của cô trở nên vừa nóng vừa xót, theo từng cái nhấp vào rút ra của anh mà run rẩy nhỏ giọt ra bên ngoài, tràn theo kẽ mông thấm ướt mảng drap giường.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp ấy của bọn họ.
Nhục thể của anh bị cô nuốt trọn, chôn sâu vào trong tầng tầng lớp lớp mị thịt nóng bỏng.
Âm đ* của cô trông giống như một nụ hoa màu hồng nhạt, chỉ cần anh yêu thương chăm sóc liền sẽ nở rộ.
Môi của huy.ệt nhỏ no đủ khép kín bị thân dưới của anh tách ra thành một hình tròn, từ từ chảy ra mật dịch thơm ngọt.
Tống Minh Tuệ bị cơn khoái cảm làm cho đầu óc say mèm, hạ thể như có một dòng điện chạy qua rồi lan ra khắp cơ thể, nổ thành từng đợt nhỏ li ti làm cho mạch suy nghĩ của cô triệt để tê liệt, đầu óc trống rỗng. Từng đợt sóng thủy triều của sắc tình dâng lên rồi cuốn cô vào vòng xoáy không thể thoát ra được, chỉ có thể nhìn bản thân dần chìm sâu vào sự ngọt ngào.
Vu Phùng Cửu gần như đã mất hoàn toàn lí trí, anh đẩy nhanh tốc độ ra vào, Tống Minh Tuệ nằm dưới thân anh bất lực run rẩy, đạt tới cao trào.
*** **** tưới lên căn rễ của anh, khiến cho bắp đùi của anh bị ướt dầm dề một khoảng lớn.
“Hôn anh đi.”
Vu Phùng Cửu khom lưng xuống, Tống Minh Tuệ mơ màng mỏ mắt.
Cô nghe lời đến ngoan ngoãn, hôn chụt vào môi anh một cái.
Nhưng có thế nào thì cô cũng không thể ngờ được, chỉ bằng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió ấy thôi cũng có thể khiến cho cây gậy dài nửa mềm ở bên dưới sung sướng dựng thẳng lại.
“Ơ...”
“Ưm!… Không được rồi... Thêm một lần... không, vài lần nữa nhé vợ.”
Danh sách chương