“Ưm…?”
Vu Phùng Cửu nhíu mày rồi tỉnh lại, dần dần tìm về được nhận thức của mình.
Anh cảm giác được rằng mình đang đặt lưng ở trên giường, nhưng đây không phải là giường trong nhà anh, mùi hương không giống.
Hiện tại Vu Phùng Cửu đang vô cùng khó chịu, đầu óc cứ ong ong cả lên như có cả hàng nghìn con ong vỡ tổ đang bay toán loạn ở trong đầu của anh.
Chậc! Tối qua lỡ uống rượu quá đà rồi. Bây giờ căn phòng mà anh đang nằm đây là chỗ quái nào thế? Vu Phùng Cửu khẽ cựa quậy thân người để rời lưng khỏi chiếc giường lớn, đột ngột anh phát hiện có một vật nặng nào đó đang đè lên người mình.
“Ấy!” Tống Minh Tuệ đang đưa tay bóp bóp nắn nắn lên các khối cơ bụng rắn như sắt thép của anh, vì hành động đột ngột bật dậy ban nãy của Vu Phùng Cửu mà cơ thể của cô bị trượt xuống bên dưới, cằm tựa lên đùi anh.
Vu Phùng Cửu tròn mắt nhìn Tống Minh Tuệ, rồi lùi dần tầm nhìn lên trên cơ thể của mình, toàn thân người bất giác rùng lên lạnh cóng.
K, không… có áo?… Áo anh đâu?!
Vu Phùng Cửu kinh hồn bạt vía, cơn đau đầu hậu say xỉn đã bay hơi sạch sẽ, giờ đây thứ sót lại trong anh chỉ có sự hoảng hốt mà thôi.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu anh.
Vu Phùng Cửu sợ hãi, biến sắc vội vàng ôm lấy khuôn mặt của Tống Minh Tuệ.
Đôi bàn tay to lớn của người đàn ông run rẩy.
“Anh, anh đã làm gì em chưa?”
Tống Minh Tuệ nằm sấp ở trên giường, đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp nhìn anh mãi, cứ như kiểu đang muốn hỏi rằng tại sao anh lại hoảng hốt đến như thế, chỉ lắc lắc đầu.
“Mới chỉ hôn hôn thôi.”
“Thật sao?”
Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi, cuối cùng thì cơ thể đang kéo căng như dây đàn của anh cũng dần được thả lỏng.
Nếu như anh làm gì cô, chắc chắn cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình!
Tống Minh Tuệ nhìn anh thẫn thờ trong thoáng chốc mà khẽ nghiêng đầu đi, nụ cười ở trên khuôn mặt vô cùng biến thái như yêu nữ đang quyến rũ trai lành.
“Tiếc nhỉ? Chưa kịp làm gì thì đã đi ngủ mất rồi, vậy bây giờ chúng ta hoàn thành nốt khâu cuối cùng thôi!”
Nói rồi, chưa để Vu Phùng Cửu kịp phản ứng lại, Tống Minh Tuệ đã cởi phanh lớp áo sơ mi bên ngoài ra rồi ném bay nó vào trong góc phòng.
Vu Phùng Cửu sốc đến đớ người, khuôn mặt tái xanh hớt ha hớt hải lấy tay che chắn ngực mình lại.
“Cô mặc ngay áo lại cho tôi!!!”
Chuyện này là như thế nào?!
Quay trở lại vấn đề chính này. Tại sao cô và anh lại ở trong khách sạn với nhau vậy?!
Đầu của Vu Phùng Cửu nhói đau lên một cái, chầm chậm nhớ về buổi tối định mệnh ngày hôm qua.
Mười tiếng trước.
Tống Minh Tuệ ngây ngẩn, chớp mắt nhìn Vu Phùng Cửu từ lúc nào đã là người chủ động.
“Chủ nhà” bị lật kèo thành “khách”, Tống Minh Tuệ nhắm mắt, khuôn mặt đỏ lựng, khẽ lui đầu ra đằng sau, thoát ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt đang chiếm cứ lấy toàn bộ đôi môi màu mọng đỏ của cô.
Ban nãy, anh coi đầu lưỡi của cô như một miếng kẹo ngọt mà cắn mút, khiến cho da đầu của cô tê dại.
Hương vị lạ của người đàn ông tràn ngập ở bên trong không miệng của cô, hun cho suy nghĩ của cô rối bời.
“Phùng Cửu…” Tống Minh Tuệ vuốt ve trên gò má của anh, đôi mắt mê ly đượm sắc tình: “Tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em thế này?”
Trên bờ môi của Vu Phùng Cửu vẫn còn lưu lại một sợi chỉ bạc óng ánh, đôi mắt anh mơ hồ giống như nhịp thở đứt quãng của anh hiện tại.
“Anh cũng đang mơ thấy em.”
Tống Minh Tuệ nheo mắt, cười lên khúc khích đầy thích thú. Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, lên mũi và lên vết sẹo dài trên má anh.
“Em thích anh nhiều lắm đấy người có biết không? Nhưng mà anh có coi em ra gì đâu?”
Tống Minh Tuệ lầm bầm rồi đổ gục lên hõm cổ của anh, đôi mắt lim dim như muốn ngủ. Ở trên sống lưng, cô cảm giác được có một bàn tay to lớn nóng bỏng đang vuốt ve lấy thân mình, cùng với đó là một giọng nam trầm khàn thủ thỉ bên tai cô.
“Ai bảo anh không coi em ra gì? Anh có thể tự sỉ nhục bản thân nhưng sẽ không bao giờ hạ thấp em như thế.”
“Anh yêu em hơn cả những gì em từng tưởng tượng đấy. Yêu đến muốn chết đi, hoá thành một tinh tú ở trên trời. Em không thấy anh, nhưng anh thì luôn thấy em. Nắng ban ngày có thể che khuất mất vì sao, nhưng anh vẫn luôn ở đấy đó thôi.”
“Em là máu của anh…”
Tống Minh Tuệ nằm ở trong lòng anh mà cả người cảm thấy ấm áp đến vô ngần, cô khẽ ngẩng lên cái đầu nhỏ, nhỏ nhẹ hỏi anh.
“Anh yêu em không?”
“Yêu.”
“Vậy thì chúng ta kết hôn nhé?”
Vu Phùng Cửu lúc đó quá say để có thể nhận ra đâu là mơ, đâu là thực tại. Lúc đấy anh cứ nghĩ rằng mình mơ được gặp Tống Minh Tuệ, mà trong mơ thì liên quan gì đến thực tại đâu cơ chứ nên anh ngay lập tức gật đầu đồng ý luôn.
Anh cũng ước mình được kết hôn với cô.
Thế là hai con người, hai con sâu rượu đèo nhau ra Cục Dân chính rồi mang về thành phẩm là hai cuốn sổ đỏ chót, sau đó lăn vào trong khách sạn ngủ một đêm.
Đoạn hồi tưởng kết thúc, Vu Phùng Cửu trợn cả mắt trắng.
Tống Minh Tuệ nhìn là biết anh đã khôi phục lại gần hết những kí ức của đêm ngày hôm qua rồi thì hì hì cười, lôi từ trong túi quần ra hai cuốn sổ nhỏ như minh chứng thêm cho anh thấy được rằng số kí ức kia là thật và kể từ ngày hôm nay, hai người chính thức là vợ chồng!
Vu Phùng Cửu cầm quyển sổ đăng kí kết hôn ở trên tay mà như cầm lên một bản tuyên án tù chung thân, run rẩy mở trang thứ nhất ra.
Có ảnh của anh, có chữ kí của anh, có dấu vân tay của anh và cuối cùng là con dấu xác nhận của Cục Dân chính.
Vậy là… anh chính thức đã là “giai” có vợ.
Chết cha anh rồi trời ơi!
Danh sách chương