Quách Nhạc nhanh nhẹn đi bê khay đồ uống từ quầy nhận đồ đặt xuống dưới bàn trà, lấy miếng lót cốc đế vào rồi để ly nước cam của Tống Minh Tuệ lên trên đó.
“Của em đây.”
Tống Minh Tuệ nhìn anh ta, khuôn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến cho trái tim của Quách Nhạc trở nên xao xuyến.
“Hôm nay em có vẻ vui nhỉ?”
“Ừm, hiện tại tâm trạng của tôi đang vô cùng thoải mái. Nhờ anh cả đấy. Cảm ơn nha.”
Quách Nhạc không hiểu ẩn ý ẩn đằng sau câu nói đó, càng không biết lời cô nói chủ yếu hướng về ai, ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Có gì đâu? Em vui là được. Bổn phận của anh ngày hôm nay chính là làm vừa lòng vợ sắp cưới mà.”
Tống Minh Tuệ không đáp lại, chỉ cười cười rồi dùng ống hút đảo nhẹ li nước cam. Trong lúc Quách Nhạc đang không ngừng mơ mộng về những ngày tháng nóng bỏng của hai người về sau, cô đã nghiêng người quay ra sau, trùng hợp bắt trúng khoảnh khắc mà Vu Phùng Cửu đang nhe răng lườm nguýt hai người bọn họ.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp càng cong lên khiêu khích hơn gấp bội. Tống Minh Tuệ nhìn Vu Phùng Cửu tức đến nổ đom đóm mắt mà cảm thấy cuộc đời này không còn gì để mà sung sướng hơn được nữa, khoan khoái giơ ngón giữa về phía anh.
Vu Phùng Cửu: “...” Anh cắn cô có được không? Chỉ hai cái thôi.
Tống Minh Tuệ cười đắc chí ở trong lòng khi thấy khuôn mặt của Vu Phùng Cửu đã xám ngoét cả đi, hạ xuống cái ngón tay “thân thiện” kia, không thèm để tâm anh ngồi đằng sau cô hiện đang có bao nhiêu sắc thái ở trên mặt mà quay người ngồi thẳng lại.
“Ơ...”
Bỗng từ đâu đi tới là một cô gái mặc một chiếc váy bó màu đỏ, từng tấc da tấc thịt đều lộ hết ra bên ngoài, lượn trên vòng eo thon thả cho đến mấy quả đồi đồ sộ kia. Tóc của cô ta uốn xoăn thành từng hình ngọn sóng.
Nhận ra Quách Nhạc, cô ta mỉm cười vui vẻ rồi gật đầu với anh ta.
Quách Nhạc cũng nhận ra cô gái váy đỏ đó, cũng gật đầu một cái coi như chào hỏi lại, nhìn cô ta đủng đỉnh rời đi một lúc rồi sau đó mới quay người ngồi đối diện với Tống Minh Tuệ.
Cô chỉ cần nhìn lướt qua một phát là biết ngay cô gái kia là một trong số các tình nhân của vị Quách công tử này đây. Lúc cười với hắn, cô ta còn cố ý đưa tay hất một lọn tóc xoăn ra sau gáy để làm cho phần xương quai xanh trước ngực được phô ra nhiều nhất có thể mà. Nhưng vì tò mò không biết tên Quách Nhạc đây sẽ trả lời như thế nào khi bị nhắc đến nên Tống Minh Tuệ chớp mắt, tỏ ra mù mờ, thắc mắc hỏi anh ta.
“Cô gái ấy là người quen của anh sao? Trông đẹp thật đấy.”
“À, thì... Đúng là người quen thật. Nhưng bọn anh chỉ là bạn bè thôi. Ngày trước từng học chung cấp ba ấy mà. Cô bạn ấy đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng không thể so bì được với em đâu, bông hồng kiều diễm của lòng anh.”
Tống Minh Tuệ không thể lọt tai nổi bảy cái tiếng “bông hồng kiều diễm của lòng anh kia”, cố kìm nén để khóe miệng của mình không giật lên.
Quách Nhạc biết rằng con gái rất thích nghe những lời ngon ngọt trong tình yêu nên hé miệng muốn khen cô vài câu nữa thì tự dưng, chiếc điện thoại để ở trong túi quần của anh ta rung lên.
“A, đợi anh một chút.”
Nói đoạn, Quách Nhạc liền rút chiếc điện thoại rồi nhấn vào thông báo có tin nhắn mới trong hộp thư kia. Hiện lên chễm chệ ở trên màn hình là ảnh cô gái váy đỏ mới đi ngang qua họ ban nãy.
Góc ảnh là từ trên cao chụp xuống. Trong ảnh, cô ta cởi phanh hết lớp váy trên thân ra, khẽ dùng tay kéo xệ xuống một bên đồ nội y. Răng cắn vào lớp môi dưới. Hiện đang ở trong phòng vệ sinh của quán cà phê. Thật là phóng túng.
[Quách thiếu, hình như em bị sốt rồi. Khó chịu quá.]
Quách Nhạc sững sờ mất hai giây, đôi mắt nhìn vào bộ ngực vĩ đại ẩn ẩn hiện hiện trong bộ đồ nội y ấy như đang phát ra cả tia lửa.
Cổ họng của anh ta bắt đầu trở nên khô rát, phần dưới cơ thể cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Em ở đây đợi anh một chút nhé. Anh đi vệ sinh.”
Quách Nhạc mỉm cười với Tống Minh Tuệ rồi đẩy ghế đứng lên, mấy bước đầu anh ta còn cố gắng trông thật từ tốn nhưng rất nhanh sau đó đã vội vội vàng vàng mà lao về phía phòng vệ sinh cuối dãy. Ít lâu sau đó, người ta nghe thấy có một số những âm thanh lạ phát ra từ trong buồng vệ sinh được đề biển “đang bảo trì” ở trước lối vào.
Tống Minh Tuệ liếc nhìn theo bóng dáng của anh ta biến mất ở sau lớp cánh cửa phòng vệ sinh rồi nhanh chóng xách túi đứng dậy, khuôn mặt hững hờ bước ra khỏi quán cà phê.
Vu Phùng Cửu thấy cô rời đi thì cũng nhanh chóng gập lại tờ báo mà mình đang đọc lại làm đôi rồi đuổi theo sau cô ra khỏi quán cà phê.
“Tống Minh Tuệ!”
Danh sách chương