Lúc này, chủ tiệm đi ra, nhìn cái liền nhận ra Hạ Băng Khuynh: “Là chị gái xinh đẹp hôm đó, lại đến xem băng đô à, cái này, 600 chị thấy mắc, tôi có thể bán rẻ cho cô, bán cô 500, chị cũng biết giá thành của nó rất mắc, phía trên nó dùng”
“Xin lỗi, tôi không mua---” Hạ Băng Khuynh mặt xin lỗi cười với chủ tiệm, liền chạy đi.
Trước mặt Mộ Nguyệt Sâm, chủ tiệm nói lời này, khiến cô cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Cô k muốn a cảm thấy cô k có tiền mua.
Tuy nhiên, cô là 1 sinh viên vốn k có tiền, cũng k thể so với ng có tiền như anh, nhưng cô k muốn để anh nghe thấy cũng như nhìn thấy cảnh này.
“Băng Khuynh----” Mộ Nguyệt Bạch đuổi theo.
Mộ Nguyệt Sâm đứng trước kính 1 lát, mới rời đi.
Chiều tối, về nhà.
Ngồi trong xe, Hạ Băng Khuynh nghiêng người nằm bò trên cửa sổ, trời phía tây bị ánh chiều tà làm cho đỏ lên, trong không khí mang theo sự tịch mịch của đêm tối, gió đêm thổi lá bên đường, thông theo tâm trạng của cô, bay vào trong không trung.
Chiều mùa thu rất mát, gió cũng mát, lòng cô cũng theo đó buồn theo.
Mộ Nguyệt Sâm
Đọc cái tên này, tim cũng khẽ kích động, nó là cái tên đó là vật sống vậy, ở trong tim cô, thay thế tim cô, tất cả hỷ nộ ái ố đều bị anh khống chế, 1 ánh mắt của anh, 1 câu nói, 1 biểu tình đều khiến cô quan tâm.
Quan tâm, thì ra, cảm giác này là quan tâm!
Lông mi cô động đậy, cô--- thật sự thích anh sao? Nhận thức này khiến tim cô hoảng loạn, thậm chí mất khống chế, nhưng vẫn nắm giữ lấy cô, k để cô trốn.
Xe đến Mộ gia.
Hạ Băng Khuynh xuống xe.
Trước mặt, Mộ Nguyệt Sâm đang xuống xe, tim cô đột nhiên nhảy loạn, chân bước nhanh hơn, muốn trước khi anh xuất hiện đi qua đó.
Ai ngờ, cô tính sai, tốc độ anh xuống xe nhanh hơn cô tưởng nhiều, anh vừa xuống, quay người, cô liền vô tư xông vào lòng anh.
Mà tư thế vào sức lực đó căn bản là phương thức bồ nhào, như là xe tăng tông qua vậy.
Mộ Nguyệt Bạch phía sau mắt như thẳng đứng lên.
Hạ Vân Khuynh ở lầu 2 đang uống tổ yến phun ra, quản gia cùng nữ hầu đứng ở cửa càng kéo dài cổ ra xem.
Cảnh tượng này quá man rợ.
Sao có thể to gan đến mức đó!
“Nha đầu, thanh thiên bạch nhật em chủ động vậy, để người khác nhìn thấy k tốt lắm.” Mộ Nguyệt Sâm thu bắp tay chặt lại, môi mỏng đến gần, trêu chọc nỉ non bên tai cô.
Sự đến gần của anh, hô hấp và thân nhiệt của anh, đều khiến Hạ Băng Khuynh nhạy cảm đến da như muốn nổ.
Đẩy anh ra, Hạ Băng Khuynh lùi về sau vài bước: “Tôi tôi chỉ là muốn đi qua kia, sau đó k cẩn thận đụng phải mà thôi, anh đừng nghĩ bậy.”
Vì căng thẳng, k dám nhìn vào mắt anh, lời này của cô, nghe vào đến tên ngốc cũng biết là có bao nhiêu chột dạ.
“Đường rộng vậy, em cứ phải đi trong lòng tôi sao?” Hô hấp của Mộ Nguyệt Sâm lần nữa tới gần.
“Thật sự là ngoài ý muốn!” Hạ Băng Khuynh lùi về mấy bước, k muốn nhưng lại lùi về 1 bức tường thịt ấm nóng khác.
Còn k đợi cô quay lại nhìn, trên vai có thêm 1 cái tay.
“Đã nói là ngoài ý muốn, sao cứ bắt e ấy k buông” Mộ Nguyệt Bạch cười nói, nắm Hạ Băng Khuynh càng chặt: “Đi thôi, bé ngốc, sao cứ hậu đậu như vậy.”
Mình xin phép viết tắt đc chữ nào viết nhé, do dạo này bận quá T.T Cảm ơn m.n
- -------- ----------
“Xin lỗi, tôi không mua---” Hạ Băng Khuynh mặt xin lỗi cười với chủ tiệm, liền chạy đi.
Trước mặt Mộ Nguyệt Sâm, chủ tiệm nói lời này, khiến cô cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Cô k muốn a cảm thấy cô k có tiền mua.
Tuy nhiên, cô là 1 sinh viên vốn k có tiền, cũng k thể so với ng có tiền như anh, nhưng cô k muốn để anh nghe thấy cũng như nhìn thấy cảnh này.
“Băng Khuynh----” Mộ Nguyệt Bạch đuổi theo.
Mộ Nguyệt Sâm đứng trước kính 1 lát, mới rời đi.
Chiều tối, về nhà.
Ngồi trong xe, Hạ Băng Khuynh nghiêng người nằm bò trên cửa sổ, trời phía tây bị ánh chiều tà làm cho đỏ lên, trong không khí mang theo sự tịch mịch của đêm tối, gió đêm thổi lá bên đường, thông theo tâm trạng của cô, bay vào trong không trung.
Chiều mùa thu rất mát, gió cũng mát, lòng cô cũng theo đó buồn theo.
Mộ Nguyệt Sâm
Đọc cái tên này, tim cũng khẽ kích động, nó là cái tên đó là vật sống vậy, ở trong tim cô, thay thế tim cô, tất cả hỷ nộ ái ố đều bị anh khống chế, 1 ánh mắt của anh, 1 câu nói, 1 biểu tình đều khiến cô quan tâm.
Quan tâm, thì ra, cảm giác này là quan tâm!
Lông mi cô động đậy, cô--- thật sự thích anh sao? Nhận thức này khiến tim cô hoảng loạn, thậm chí mất khống chế, nhưng vẫn nắm giữ lấy cô, k để cô trốn.
Xe đến Mộ gia.
Hạ Băng Khuynh xuống xe.
Trước mặt, Mộ Nguyệt Sâm đang xuống xe, tim cô đột nhiên nhảy loạn, chân bước nhanh hơn, muốn trước khi anh xuất hiện đi qua đó.
Ai ngờ, cô tính sai, tốc độ anh xuống xe nhanh hơn cô tưởng nhiều, anh vừa xuống, quay người, cô liền vô tư xông vào lòng anh.
Mà tư thế vào sức lực đó căn bản là phương thức bồ nhào, như là xe tăng tông qua vậy.
Mộ Nguyệt Bạch phía sau mắt như thẳng đứng lên.
Hạ Vân Khuynh ở lầu 2 đang uống tổ yến phun ra, quản gia cùng nữ hầu đứng ở cửa càng kéo dài cổ ra xem.
Cảnh tượng này quá man rợ.
Sao có thể to gan đến mức đó!
“Nha đầu, thanh thiên bạch nhật em chủ động vậy, để người khác nhìn thấy k tốt lắm.” Mộ Nguyệt Sâm thu bắp tay chặt lại, môi mỏng đến gần, trêu chọc nỉ non bên tai cô.
Sự đến gần của anh, hô hấp và thân nhiệt của anh, đều khiến Hạ Băng Khuynh nhạy cảm đến da như muốn nổ.
Đẩy anh ra, Hạ Băng Khuynh lùi về sau vài bước: “Tôi tôi chỉ là muốn đi qua kia, sau đó k cẩn thận đụng phải mà thôi, anh đừng nghĩ bậy.”
Vì căng thẳng, k dám nhìn vào mắt anh, lời này của cô, nghe vào đến tên ngốc cũng biết là có bao nhiêu chột dạ.
“Đường rộng vậy, em cứ phải đi trong lòng tôi sao?” Hô hấp của Mộ Nguyệt Sâm lần nữa tới gần.
“Thật sự là ngoài ý muốn!” Hạ Băng Khuynh lùi về mấy bước, k muốn nhưng lại lùi về 1 bức tường thịt ấm nóng khác.
Còn k đợi cô quay lại nhìn, trên vai có thêm 1 cái tay.
“Đã nói là ngoài ý muốn, sao cứ bắt e ấy k buông” Mộ Nguyệt Bạch cười nói, nắm Hạ Băng Khuynh càng chặt: “Đi thôi, bé ngốc, sao cứ hậu đậu như vậy.”
Mình xin phép viết tắt đc chữ nào viết nhé, do dạo này bận quá T.T Cảm ơn m.n
- -------- ----------
Danh sách chương