Sớm hôm sau, hàng người trên đường về nhà.
Một là về đem Mộ Tuyên Nhất sắp xếp thật tốt, tìm một nhà tốt cho cậu.
Nói thế nào thì Ôn Tử Tích là người chưa gả. Nếu cô mang theo con cũng khiến người khác tin bậy về cô. Nhưng để con ở lại Mộ gia sẽ luôn nhắc nhở cái sai mà Mộ gia phạm phải.
Cho nên, Mộ Tuyên Nhất tốt nhất rời đi, thì tốt ơn, tìm một gia đình tốt để cậu lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.
Hai là cuộc gọi của Quý Tu kêu Hạ Băng Khuynh về nhanh, nói kì nghỉ kết thúc chuẩn bị đi làm.
Đối với cái này, người Mộ gia tuy không muốn nhưng vì tôn trọng ý của Hạ Băng Khuynh nên nhanh chóng đưa cô về.
Cho nên cảnh bây giờ xuất hiện.
“Băng Khuynh, sau khi về cần lập tức theo thầy Quý rời Mộ gia sao?” Hạ Vân Khuynh ngồi kế Hạ Băng Khuynh “sướt mướt” giữ cô lại.
Cô gật đầu không chút che giấu ý của mình.
Hạ Vân Khuynh thấy vậy càng suy sụp.
“Nhưng chị chưa ở bên em đủ. Em có thể ở thêm 1 đêm mới đi không?” Hạ Vân Khuynh kéo tay cô, muốn khiến cô mềm lòng.
Nhưng Hạ Băng Khuynh sớm quen với chị mình, nên dao súng không sợ, lửa nước cũng không được.
“Không được, thầy Quý đã gọi qua, nếu em còn không về thầy nhất định fire em.”
Lời của Hạ Băng Khuynh đúng ý Hạ Vân Khuynh.
“Nếu fire em là chuyện tốt nhất. Chị đợi không nổi em từ chức về nhà, cùng chị sổng an ổn ở Mộ gia.”
Nghe vậy, mặt Hạ Băng Khuynh đầy hắc tuyến.
Chị mình có thể đáng tin hơn nữa không? Có chị nào hi vọng em bị fire chứ? Nhưng, dựa trên sự ‘dùng bất biến ứng vạn biến’ của Hạ Băng Khuynh, cô ưu nhã từ chối ý tốt của Hạ Vân Khuynh.
“Chị, thầy thích năng lực của em, nói không chừng bồi dưỡng em thành pháp y nổi tiếng nhất thế giới.” Hạ Băng Khuynh tự hào khiến Hạ Vân Khuynh ngưng trệ.
Đến Mộ Nguyệt Sâm chú ý lái xe cũng nhịn không được quay đầu nhìn cô.
“Thầy Quý thích là năng lực của em, hay là Hạ Băng Khuynh em?” Nói xong, anh đạp mạnh ga, xe tăng tốc.
Hạ Băng Khuynh thật muốn vỗ tay khen ngợi trí tưởng tượng của 2 người này.
Đây là cái gì với cái gì?
Thầy Quý và Tiêu Nhân quá rõ ràng, là một đôi có được không? Sao họ có thể cho rằng thầy có cách nghĩ khác với mình chứ?
Thật kì lạ!
“Phiền 2 người đóng trí tưởng tượng lại, chạy xe coi đường được không? Bác trai bọn họ sắp đến nhà rồi chúng ta còn ở đây lề mề!”
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn cạn lời với họ.
Vốn mấy xe khởi hành chung, kết quả họ vì tám và tò mò mà cách khoảng xa.
Nếu tiếp tục lề mề sợ Mộ Bác Minh tới nhà rồi họ còn chưa đến nửa đường.
“Khụ khụ”
Mộ Nguyệt Sâm khó xử ho 2 tiếng, đạp ga. Xe tăng tốc lập tức đi lên.
Tốn 1 tiếng rưỡi, 3 người về Mộ gia.
Không ngoài dự đoán, họ về trễ nhất!
Đợi họ vào phòng khách, Mộ Nguyệt Sâm thấy người không muốn gặp nhất -- Quý Tu.
Anh mặc sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen. Mũi cao đeo kính, nhìn thư sinh. Nhìn sách trên gối anh, chắc là thời gian trong lúc đợi họ về thì đọc sách.
- -------- ----------
Một là về đem Mộ Tuyên Nhất sắp xếp thật tốt, tìm một nhà tốt cho cậu.
Nói thế nào thì Ôn Tử Tích là người chưa gả. Nếu cô mang theo con cũng khiến người khác tin bậy về cô. Nhưng để con ở lại Mộ gia sẽ luôn nhắc nhở cái sai mà Mộ gia phạm phải.
Cho nên, Mộ Tuyên Nhất tốt nhất rời đi, thì tốt ơn, tìm một gia đình tốt để cậu lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.
Hai là cuộc gọi của Quý Tu kêu Hạ Băng Khuynh về nhanh, nói kì nghỉ kết thúc chuẩn bị đi làm.
Đối với cái này, người Mộ gia tuy không muốn nhưng vì tôn trọng ý của Hạ Băng Khuynh nên nhanh chóng đưa cô về.
Cho nên cảnh bây giờ xuất hiện.
“Băng Khuynh, sau khi về cần lập tức theo thầy Quý rời Mộ gia sao?” Hạ Vân Khuynh ngồi kế Hạ Băng Khuynh “sướt mướt” giữ cô lại.
Cô gật đầu không chút che giấu ý của mình.
Hạ Vân Khuynh thấy vậy càng suy sụp.
“Nhưng chị chưa ở bên em đủ. Em có thể ở thêm 1 đêm mới đi không?” Hạ Vân Khuynh kéo tay cô, muốn khiến cô mềm lòng.
Nhưng Hạ Băng Khuynh sớm quen với chị mình, nên dao súng không sợ, lửa nước cũng không được.
“Không được, thầy Quý đã gọi qua, nếu em còn không về thầy nhất định fire em.”
Lời của Hạ Băng Khuynh đúng ý Hạ Vân Khuynh.
“Nếu fire em là chuyện tốt nhất. Chị đợi không nổi em từ chức về nhà, cùng chị sổng an ổn ở Mộ gia.”
Nghe vậy, mặt Hạ Băng Khuynh đầy hắc tuyến.
Chị mình có thể đáng tin hơn nữa không? Có chị nào hi vọng em bị fire chứ? Nhưng, dựa trên sự ‘dùng bất biến ứng vạn biến’ của Hạ Băng Khuynh, cô ưu nhã từ chối ý tốt của Hạ Vân Khuynh.
“Chị, thầy thích năng lực của em, nói không chừng bồi dưỡng em thành pháp y nổi tiếng nhất thế giới.” Hạ Băng Khuynh tự hào khiến Hạ Vân Khuynh ngưng trệ.
Đến Mộ Nguyệt Sâm chú ý lái xe cũng nhịn không được quay đầu nhìn cô.
“Thầy Quý thích là năng lực của em, hay là Hạ Băng Khuynh em?” Nói xong, anh đạp mạnh ga, xe tăng tốc.
Hạ Băng Khuynh thật muốn vỗ tay khen ngợi trí tưởng tượng của 2 người này.
Đây là cái gì với cái gì?
Thầy Quý và Tiêu Nhân quá rõ ràng, là một đôi có được không? Sao họ có thể cho rằng thầy có cách nghĩ khác với mình chứ?
Thật kì lạ!
“Phiền 2 người đóng trí tưởng tượng lại, chạy xe coi đường được không? Bác trai bọn họ sắp đến nhà rồi chúng ta còn ở đây lề mề!”
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn cạn lời với họ.
Vốn mấy xe khởi hành chung, kết quả họ vì tám và tò mò mà cách khoảng xa.
Nếu tiếp tục lề mề sợ Mộ Bác Minh tới nhà rồi họ còn chưa đến nửa đường.
“Khụ khụ”
Mộ Nguyệt Sâm khó xử ho 2 tiếng, đạp ga. Xe tăng tốc lập tức đi lên.
Tốn 1 tiếng rưỡi, 3 người về Mộ gia.
Không ngoài dự đoán, họ về trễ nhất!
Đợi họ vào phòng khách, Mộ Nguyệt Sâm thấy người không muốn gặp nhất -- Quý Tu.
Anh mặc sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen. Mũi cao đeo kính, nhìn thư sinh. Nhìn sách trên gối anh, chắc là thời gian trong lúc đợi họ về thì đọc sách.
- -------- ----------
Danh sách chương