Hai người vừa ngồi xuống, pháo hoa liền phóng lên.

“Bùng bùng”

Âm thanh như vậy, không ngừng vang bên tai.

Từng đợt pháo hoa, từ đất phóng lên sau đó xông lên bầu trời.

Đỏ có trắng có tím có, các loại màu sắc, các loại kiểu dáng, tràn ngập bầu trời/

Hạ Băng Khuynh cũng không ngoại lệ.

Cô nhìn pháo hoa nở rồi, nhịn không được 2 tay đan nhau. Trong mắt dường như chỉ có ánh sáng của pháo hoa, sáng đến dị thường.

“Thật đẹp” Cô nhịn không được khen.

Đời này, cô chưa từng thấy cảnh hoành tráng như vậy. Lúc pháo hoa cùng lúc bắn lên, quả thật như súng chứa đều mật ong, bắn vào tim cô.

Tim đầy hân hoan.

“Đẹp không?” Mộ Nguyệt Sâm cúi nhìn cô, trong đó đều là ý cười.

“Uhm, rất đẹp” Cô không chút che giấu sự thích thú của mình.

“Muốn coi đẹp hơn không?” Anh nhẹ búng trán cô, động tác đầy sủng nịch.

Hoặc là đêm nay quá sáng và tốt đẹp nên Hạ Băng Khuynh không phản cảm với sự thân mật của anh.

Chỉ là tiếng pháo hoa quá lớn cô không nghe rõ Mộ Nguyệt Sâm nói gì.

“Anh nói gì?” Cô lại gần, để tai gần miệng anh.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn tai mịn màng bên miệng, mắt dần sâu thẳm. Trong đó, loại khát vọng sâu thẳm dâng trào.

“Anh nói em muốn coi pháo hoa đẹp hơn không?” Anh nhẹ nói 1 câu, hơi nóng ấm ướt khiến tai nhỏ của Hạ Băng Khuynh đỏ lên.

Lần này cô nghe rõ anh nói.

Chỉ là cô không hiểu.

“Pháo hoa đẹp hơn? Ở đâu có?” Cô nghi hoặc.

Mộ Nguyệt Sâm nhe miệng cười, bộ dạng đó khiến tim cô khẽ động.

“Em chỉ cần nói anh nghe muốn hay không.” Anh không nói cô nghe đáp án, chỉ kêu cô cho mình đáp án chính xác.

Tim Hạ Băng Khuynh suy nghĩ, cái ‘phong cảnh đẹp hơn pháo hoa’ mà anh nói rốt cuộc là gì.

“Em nên nhớ anh chưa từng lừa em” Anh bổ sung 1 câu, hoàn toàn hấp dẫn được sự hứng thú của cô.

“Xác định không lừa em?” Cô nhìn anh, mắt sáng lên, khiến anh mê muội.

“Xác định không lừa em.” Tay lớn của anh bất giác để lên đầu cô, ôn nhu xoa.

Trong mắt cô, là tình ý rõ ràng. Tuy không quen nhưng không lựa chọn chạy trốn nữa.

Cô biết anh yêu cô, tình yêu từ đầu đến giờ.

“Vậy được, em muốn” Cô thành khẩn nói đáp án của mình.

Mộ Nguyệt Sâm cong miệng cười, đủ ngón tay ra.

Cô tuy nghi ngờ nhưng không thể cự tuyệt sự tò mò. Di chuyển vị trí của mình đến gần anh 1 tí.

“Đợi anh, 10 phút” Anh nhẹ cười sau đó đứng dậy.

Hạ Băng Khuynh nhìn hành động của anh, không hiểu.

Đợi 10 phút làm gì? Nhưng cô không nói nghi ngờ ra, chỉ yên lặng nhìn anh, không nói gì.

Cô muốn xem, 10 phút anh có thể cho cô kinh hỉ gì!

Sau khi anh đi, Hạ Băng Khuynh cũng không rảnh, vẫn nhìn pháo hoa mê hoặc trên trời.

Đều nói cảnh đẹp nhất thế gian ngoài sao băng chính là pháo hoa.

Vế trước vì hiếm thấy, vế sau vì mê người.

Nhưng thời gian nó xuất hiện đều rất ngắn, ngắn đến người đời không kịp khen ngợi và thương tiếc.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện