Cô nói nhỏ một câu bên tai anh, sau đó như thỏ con dễ thương chạy đi.
Mộ Nguyệt Sâm lập tức đứng tại chỗ, không biết nên khóc hay cười.
Hạ Băng Khuynh nói bên tai anh: Anh thật giống một động vật nhỏ dễ thương. Cụ thể là con gì em chưa nghĩ ra, cứ cảm thấy dễ thương.
Động vật nhỏ gì? Haha, động vật nhỏ nào có thể so sánh với anh?
Anh bất lực suy nghĩ, đầu hàng với trí tưởng tượng của cô.
Đến bên ngoài, xe đã chuẩn bị xong.
Hạ Băng Khuynh ngồi ghế phụ, khiến Mộ Nguyệt Sâm vui mừng đồng thời có chút nghi ngờ.
Thái độ của cô sao đổi nhanh thế?
Trước đó còn như muốn cách xa, lạnh lùng, bây giờ đổi lại như xưa, thích cười, ôn hòa.
Anh nghĩ nghĩ, hình như không gì không đúng. Nhưng, thái độ thay đổi của cô là từ khi xem video giám sát.
Anh đang cố nghĩ lại lúc đó, thì giọng quen thuộc vang lên.
“Mộ tổng, xin chào”
Anh quay người thấy người đàn ông gặp ở trước phòng giám sát lúc nãy.
“Sao thế?” Anh biểu cảm như thường hỏi.
Anh và quản lí này chắc không có liên quan gì?
Quản gia xoa tay, biểu cảm có chút ngại. “Mộ tổng, chính là tôi muốn hỏi, ngài tính sau này đối đãi với khách sạn của tôi thế nào?”
Lời của người này khá thẳng khiến Mộ Nguyệt Sâm khẽ nhíu mày.
“Có mục đích gì nói thẳng. Tôi gấp đi coi pháo hỏi, sắp không kịp rồi” Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi nói nhiều vậy.
Quản lý nhận được lời đáp, lập tức nói mục đích của mình.
“Thật ra rất đơn giản, hi vọng Mộ tổng có thể không xóa bỏ cổ phần của công ty chúng tôi. Chuyện xảy ra lần này, là chúng tôi không đúng, sau này nhất định cải thiện, bảo đảm sự an toàn của khách. Mà về việc bắt Phương Lực, bảo vệ trưởng có công không nhỏ. Cho nên xin Mộ tổng đừng xóa bỏ!”
Lời này của ông khiến Mộ Nguyệt Sâm không kiên nhẫn.
Anh từ lúc nào nói xóa bỏ cổ phần?
Chuyện hôm nay nếu không phải Mộ Nguyệt Bạch ác ý bày ra, căn bản không xảy ra. Hoặc nói, sức ảnh hưởng không đến mức đó.
Cho nên, thực ra khách sạn không có trách nhiệm quá lớn.
Dù sao Mộ Nguyệt Bạch muốn làm gì thì ít ai cản được.
“Tôi chưa từng muốn”
Đột nhiên anh dừng lại, sau đó nhìn Hạ Băng Khuynh.
1 kế hoạch hoàn mỹ nảy trong lòng anh.
“Chỉ cần ông hoàn toàn yêu cầu của tôi, tôi sẽ không rút, thế nào?” Anh vừa nói xong, quản lý gật đầu lia lịa.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh mắt: “Tôi còn chưa nói, ông cứ gật đầu nếu không hoàn thành thì thế nào?”
Quản lúc bắt đầu lắc đầu, như cái trống.
“Yên tâm Mộ tổng, chuyện ngài dặn chúng tôi sẽ cố hết sức làm!”
Biểu cảm này của quản lý khiến Mộ Nguyệt Sâm nhịn không được cười.
“Không cần dùng hết sức, tôi chỉ cần đến phòng giám sát, tìm tất cả hình ảnh của tôi trong camera giám sát hôm nay, sau đó nói tôi biết chuyện gì xảy ra là được. Hiểu không?”
Lời của Mộ Nguyệt Sâm khiến quản lý ngây người vì tưởng sẽ là mệnh lệnh gì rất quan trọng. Nhưng khắc sau liền vui mừng điên cuồng.
“Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Mộ Nguyệt Sâm cười, hài lòng đi đến bên xe. Mở cửa, chậm rãi ngồi vào.
“Anh và ông ta nói gì?”
- -------- ----------
Mộ Nguyệt Sâm lập tức đứng tại chỗ, không biết nên khóc hay cười.
Hạ Băng Khuynh nói bên tai anh: Anh thật giống một động vật nhỏ dễ thương. Cụ thể là con gì em chưa nghĩ ra, cứ cảm thấy dễ thương.
Động vật nhỏ gì? Haha, động vật nhỏ nào có thể so sánh với anh?
Anh bất lực suy nghĩ, đầu hàng với trí tưởng tượng của cô.
Đến bên ngoài, xe đã chuẩn bị xong.
Hạ Băng Khuynh ngồi ghế phụ, khiến Mộ Nguyệt Sâm vui mừng đồng thời có chút nghi ngờ.
Thái độ của cô sao đổi nhanh thế?
Trước đó còn như muốn cách xa, lạnh lùng, bây giờ đổi lại như xưa, thích cười, ôn hòa.
Anh nghĩ nghĩ, hình như không gì không đúng. Nhưng, thái độ thay đổi của cô là từ khi xem video giám sát.
Anh đang cố nghĩ lại lúc đó, thì giọng quen thuộc vang lên.
“Mộ tổng, xin chào”
Anh quay người thấy người đàn ông gặp ở trước phòng giám sát lúc nãy.
“Sao thế?” Anh biểu cảm như thường hỏi.
Anh và quản lí này chắc không có liên quan gì?
Quản gia xoa tay, biểu cảm có chút ngại. “Mộ tổng, chính là tôi muốn hỏi, ngài tính sau này đối đãi với khách sạn của tôi thế nào?”
Lời của người này khá thẳng khiến Mộ Nguyệt Sâm khẽ nhíu mày.
“Có mục đích gì nói thẳng. Tôi gấp đi coi pháo hỏi, sắp không kịp rồi” Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi nói nhiều vậy.
Quản lý nhận được lời đáp, lập tức nói mục đích của mình.
“Thật ra rất đơn giản, hi vọng Mộ tổng có thể không xóa bỏ cổ phần của công ty chúng tôi. Chuyện xảy ra lần này, là chúng tôi không đúng, sau này nhất định cải thiện, bảo đảm sự an toàn của khách. Mà về việc bắt Phương Lực, bảo vệ trưởng có công không nhỏ. Cho nên xin Mộ tổng đừng xóa bỏ!”
Lời này của ông khiến Mộ Nguyệt Sâm không kiên nhẫn.
Anh từ lúc nào nói xóa bỏ cổ phần?
Chuyện hôm nay nếu không phải Mộ Nguyệt Bạch ác ý bày ra, căn bản không xảy ra. Hoặc nói, sức ảnh hưởng không đến mức đó.
Cho nên, thực ra khách sạn không có trách nhiệm quá lớn.
Dù sao Mộ Nguyệt Bạch muốn làm gì thì ít ai cản được.
“Tôi chưa từng muốn”
Đột nhiên anh dừng lại, sau đó nhìn Hạ Băng Khuynh.
1 kế hoạch hoàn mỹ nảy trong lòng anh.
“Chỉ cần ông hoàn toàn yêu cầu của tôi, tôi sẽ không rút, thế nào?” Anh vừa nói xong, quản lý gật đầu lia lịa.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh mắt: “Tôi còn chưa nói, ông cứ gật đầu nếu không hoàn thành thì thế nào?”
Quản lúc bắt đầu lắc đầu, như cái trống.
“Yên tâm Mộ tổng, chuyện ngài dặn chúng tôi sẽ cố hết sức làm!”
Biểu cảm này của quản lý khiến Mộ Nguyệt Sâm nhịn không được cười.
“Không cần dùng hết sức, tôi chỉ cần đến phòng giám sát, tìm tất cả hình ảnh của tôi trong camera giám sát hôm nay, sau đó nói tôi biết chuyện gì xảy ra là được. Hiểu không?”
Lời của Mộ Nguyệt Sâm khiến quản lý ngây người vì tưởng sẽ là mệnh lệnh gì rất quan trọng. Nhưng khắc sau liền vui mừng điên cuồng.
“Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Mộ Nguyệt Sâm cười, hài lòng đi đến bên xe. Mở cửa, chậm rãi ngồi vào.
“Anh và ông ta nói gì?”
- -------- ----------
Danh sách chương