Cũng không thể vì tâm trạng của mình làm anh Nguyệt Bạch khó xử.

“Đi, ở bên đó!” Mộ Nguyệt Bạch tự nhiên nắm tay cô, đi đến khu vực thi đấu thể thao của khu vui chơi.

Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn tay họ nắm lấy nhau, cảm thấy khó chịu.

Bọn họ chơi 2 lần, thẳng được vài con búp bê, Mộ Nguyệt Sâm mới từ từ đi đến.

“Anh Nguyệt Bạch thật lợi hại!” Hạ Băng Khuynh ôm 3 con búp bê đứng bên cạnh, nhìn Mộ Nguyệt Bạch lại bắn trúng 1 cái, vui đến kêu lớn, âm u trong lòng cũng bị quét sạch.

Ông chủ không tình nguyệt đưa con minion cho Hạ Băng Khuynh.

“Nha đầu, thích không?” Mộ Nguyệt Bạch cười xoa đầu cô, biểu cảm ôn hòa, đầy sủng ái.

“Thích, cực kỳ cực kỳ thích, cảm ơn anh Nguyệt Bạch.” Hạ Băng Khuynh ôm con minion, cười sáng lạn với anh.

Ánh mắt Mộ Nguyệt Bạch khẽ ngây ngốc trong giây lát, sau đó, cười tươi hơn với cô.

Mộ Nguyệt Sâm thấy Mộ Nguyệt Bạch dỗ cho cô vui vậy, lòng cũng có dư vị.

Anh đi qua, lạnh lùng nói: “Mấy tuổi rồi, còn thích trò con nít.”

“Tôi thích đấy!” Hạ Băng Khuynh khiêu khích nhìn lại, ôm Minion chặt hơn.

“Ấu trĩ!”

“Tôi ấu trĩ đấy, cũng đâu kêu anh thích, không cần phí sức!”

Anh nói 1 cô cãi 1, tí nữa tức đến Mộ Nguyệt Sâm trọng thương.

“Không tức, không tức, chúng ta qua đó chơi, lần này để em chơi chịu không?” Mộ Nguyệt Bạch an ủi Hạ Băng Khuynh, tay ấn lên vai gầy của cô dẫn cô đến nơi khác.

Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt đen đi sau.

Mộ Nguyệt Bạch dừng trc 1 sạp, nói với chủ sạp mua 20 lần chơi, sau đó đẩy Hạ Băng Khuynh ra trc: “Lần này e chơi.”

“E nhấn định lấy đc cái lớn nhất đó.” Hạ Băng Khuynh sớm đã muốn thử.

“Anh Nguyệt Bạch tin e, cố lên!”

Mộ Nguyệt Bạch nói xong, Mộ Nguyệt Sâm tạt gáo nc lạnh: “Ảo tưởng, độ khó thấp vậy, chủ sạp sớm đã lỗ chết, ai làm ăn lỗ vốn, anh biết rõ với trình độ của cô ta, dù 1 lần cũng không trúng.”

Hạ Băng Khuynh nhịn tức trừng Mộ Nguyệt Sâm: “Anh không công kích tôi sẽ chết đúng không.”

“Tôi nói sự thật! Em thà nghe lời giả dối cũng không nghe lời thật, phụ nữ thật ngốc.”

“Tên tự cao khinh thường phụ nữ, tôi nhất định chứng minh cho anh thấy.”

“Em chỉ có thể chứng minh mình ngốc cỡ nào!”

“Mộ Nguyệt Sâm---”

Hạ Băng Khuynh hoàn toàn bị chọc tức, bước chân qua đá anh.

Mộ Nguyệt Bạch lúc này qua chặn, cách giữa họ: “Được rồi được rồi, đừng gây nữa!”

Anh nhìn Mộ Nguyệt Sâm, bất lực lắc đầu: “Tình yêu với kinh doanh của e quá cảm động.”

“Anh ta căn bản là máu lạnh!” Hạ Băng Khuynh nói tiếp theo sau.

Chủ sạp thấy họ nói không ngừng, ảnh hưởng kinh doanh, ở bên kiến nghị: “Cô nương chơi nhanh đi, nếu không, kêu 2 ng bạn trai đỡ tay cô chơi đi.”

2 ng bạn trai! Mặt Hạ Băng Khuynh đỏ lên: “Không phải không phải, họ k là bạn trai tôi.”

Cô không có phúc khí đó.

“Chủ ý không tệ” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm thay đổi, đi về trc, kéo Hạ Băng Khuynh cùng đi về phía trc.

Cô đứng trc, anh đứng sau cô.

Cong lưng, anh nắm tay cô để lên súng khí, cơ thể cao to cường tráng bao lấy cô, thân mật áp sát nhau, đầu để lên vai cô, môi mỏng đến sát tai cô, giọng trầm khàn nói: “Tiểu dã miêu, chuẩn bị xong chưa?”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện