Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, cuối đầu cản bé: “Đừng qua đây---”
Càng không để qua, bé gái càng đi qua, ôm chân Mộ Nguyệt Sâm, ngẩng đầu, bĩu môi u u a a kêu anh: “Ba ba---, ba ba---”
“Tôi không phải ba, đi ra!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng, nghiêm túc nói với con bé.
“Ba ba---”
“Tôi không phải, nhận sai rồi!”
“Ba ba---”
“Đã nói không phải, lỏng tay!”
“Ba ba---”
“..” Mộ Nguyệt Sâm mặt đầy tuyến đen, trán gân xanh do ẩn nhẫn mà lộ lên.
Con bé mở to mắt, kiên trì kêu ba, biểu cảm đơn thuần vô hại, ngây ngơ, cũng không sợ ánh mắt dọa người của Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh rất không nhân đạo cười rồi.
Bảo bối, làm đẹp lắm! Khiến cho Mộ Nguyệt Sâm không có tình yêu, không có lòng yêu trẻ em bị lép vế 1 lần.
Mộ Nguyệt Bạch cười đi qua: “Nguyệt Sâm, em không phải thật sự ở ngoài vụng trộm, sao cứ nhận em không đi.”
Mộ Nguyệt Sâm thưởng anh ánh mắt khinh thường.
“Ba ba, ôm ôm ---” Bé gái đưa 2 tay mập mạp lên.
“Tôi sẽ không ôm, bỏ cuộc đi!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc trả lời.
“Ôm ôm---”
Mộ Nguyệt Bạch quỳ xuống, vỗ tay với cô: “Đến, ba không ôm con, chú hai ôm con.”
Mộ Nguyệt Sâm thật sự muốn đá chết hắn.
Con nít vẫn luôn cứng đầu, cô đã nhận định là Mộ Nguyệt Sâm, ôm chân anh sắp khóc rồi.
Mộ Nguyệt Sâm thấy nước mắt sắp rơi, nước mũi cũng vậy, cô có loại dự cảm không hay: “Con nghe lấy, nếu dám lau trên người tôi, tôi sẽ đánh mông con---”
Tiếng khóc của con bé vang lên.
Hạ Băng Khuynh thật sự không xem được nữa, đi đến ôm cô, lấy khăn lau giúp, vô cùng khinh bỉ nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Nó dễ thương vậy, sao anh nhẫn tâm không ôm nó, anh đúng là con tim sắt đá.”
Cô vỗ lưng bé, ôn nhu dỗ: “Không khóc, không khóc, chị ôm.”
Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng cười dịu dàng ngọt ngào của cô, lòng mềm mại 1 chút, chỉ tiếc, cô không cười với anh, mà đối với 1 đưa bé xa lạ.
“Nếu không sợ người nhà con bé nói bắt cóc, cứ tiếp tục ôm.” Anh kéo tay anh.
ANh vừa nói xong, Hạ Băng Khuynh đưa đứa bé vào lòng anh: “Ôm thật tốt!”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc, ôm đứa bé, bỏ cũng không được, không bỏ cũng không đc.
“Ba ba---” Bé con ôm mặt Mộ Nguyệt Sâm, hôn anh 1 cái, nước miếng dính đầy mặt anh.
Mộ Nguyệt Sâm cứng nhắc.
Mộ Nguyệt Bạch ở bên cười ngất.
“Woa, Mộ Nguyệt Sâm anh đi quá xa rồi, xem nó thích anh kìa.” Hạ Băng Khuynh sờ mặt con bé.
Người bán đồ chơi rông trong khu vui chơi, nhắm chuẩn họ đi qua: “Mua đồ chơi cho con 2 ng đi, trong đây có súng nước, gấu bông hình khỉ, còn có”
“Đây không phải---” Hạ Băng Khuynh gấp gáp xua tay.
Mộ Nguyệt Sâm ngược lại nhàn nhạt chỉ 1 món: “Mua cái này!”
Người bán nhanh chóng lấy đưa qua, Mộ Nguyệt Sâm lấy 100 trong ví ra: “Không cần thối.”
“Được, được.” Người bán vui vẻ không thôi, mở miệng khen đứa bé: “Bé này thật đẹp, kết hợp ưu điểm của anh và vợ.”
“Hừ hừ, vẫn giống mẹ nó 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm mấp máp môi, đưa quà và đứa bé 1 lần qua cho Hạ Băng Khuynh: “Mẹ bé, ôm cho tốt!”
- -------- ----------
Càng không để qua, bé gái càng đi qua, ôm chân Mộ Nguyệt Sâm, ngẩng đầu, bĩu môi u u a a kêu anh: “Ba ba---, ba ba---”
“Tôi không phải ba, đi ra!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng, nghiêm túc nói với con bé.
“Ba ba---”
“Tôi không phải, nhận sai rồi!”
“Ba ba---”
“Đã nói không phải, lỏng tay!”
“Ba ba---”
“..” Mộ Nguyệt Sâm mặt đầy tuyến đen, trán gân xanh do ẩn nhẫn mà lộ lên.
Con bé mở to mắt, kiên trì kêu ba, biểu cảm đơn thuần vô hại, ngây ngơ, cũng không sợ ánh mắt dọa người của Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh rất không nhân đạo cười rồi.
Bảo bối, làm đẹp lắm! Khiến cho Mộ Nguyệt Sâm không có tình yêu, không có lòng yêu trẻ em bị lép vế 1 lần.
Mộ Nguyệt Bạch cười đi qua: “Nguyệt Sâm, em không phải thật sự ở ngoài vụng trộm, sao cứ nhận em không đi.”
Mộ Nguyệt Sâm thưởng anh ánh mắt khinh thường.
“Ba ba, ôm ôm ---” Bé gái đưa 2 tay mập mạp lên.
“Tôi sẽ không ôm, bỏ cuộc đi!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc trả lời.
“Ôm ôm---”
Mộ Nguyệt Bạch quỳ xuống, vỗ tay với cô: “Đến, ba không ôm con, chú hai ôm con.”
Mộ Nguyệt Sâm thật sự muốn đá chết hắn.
Con nít vẫn luôn cứng đầu, cô đã nhận định là Mộ Nguyệt Sâm, ôm chân anh sắp khóc rồi.
Mộ Nguyệt Sâm thấy nước mắt sắp rơi, nước mũi cũng vậy, cô có loại dự cảm không hay: “Con nghe lấy, nếu dám lau trên người tôi, tôi sẽ đánh mông con---”
Tiếng khóc của con bé vang lên.
Hạ Băng Khuynh thật sự không xem được nữa, đi đến ôm cô, lấy khăn lau giúp, vô cùng khinh bỉ nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Nó dễ thương vậy, sao anh nhẫn tâm không ôm nó, anh đúng là con tim sắt đá.”
Cô vỗ lưng bé, ôn nhu dỗ: “Không khóc, không khóc, chị ôm.”
Mộ Nguyệt Sâm thấy bộ dạng cười dịu dàng ngọt ngào của cô, lòng mềm mại 1 chút, chỉ tiếc, cô không cười với anh, mà đối với 1 đưa bé xa lạ.
“Nếu không sợ người nhà con bé nói bắt cóc, cứ tiếp tục ôm.” Anh kéo tay anh.
ANh vừa nói xong, Hạ Băng Khuynh đưa đứa bé vào lòng anh: “Ôm thật tốt!”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc, ôm đứa bé, bỏ cũng không được, không bỏ cũng không đc.
“Ba ba---” Bé con ôm mặt Mộ Nguyệt Sâm, hôn anh 1 cái, nước miếng dính đầy mặt anh.
Mộ Nguyệt Sâm cứng nhắc.
Mộ Nguyệt Bạch ở bên cười ngất.
“Woa, Mộ Nguyệt Sâm anh đi quá xa rồi, xem nó thích anh kìa.” Hạ Băng Khuynh sờ mặt con bé.
Người bán đồ chơi rông trong khu vui chơi, nhắm chuẩn họ đi qua: “Mua đồ chơi cho con 2 ng đi, trong đây có súng nước, gấu bông hình khỉ, còn có”
“Đây không phải---” Hạ Băng Khuynh gấp gáp xua tay.
Mộ Nguyệt Sâm ngược lại nhàn nhạt chỉ 1 món: “Mua cái này!”
Người bán nhanh chóng lấy đưa qua, Mộ Nguyệt Sâm lấy 100 trong ví ra: “Không cần thối.”
“Được, được.” Người bán vui vẻ không thôi, mở miệng khen đứa bé: “Bé này thật đẹp, kết hợp ưu điểm của anh và vợ.”
“Hừ hừ, vẫn giống mẹ nó 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm mấp máp môi, đưa quà và đứa bé 1 lần qua cho Hạ Băng Khuynh: “Mẹ bé, ôm cho tốt!”
- -------- ----------
Danh sách chương