“Daddy, ôm ôm” Mộ Tuyên Nhất đưa tay ra muốn Mộ Nguyệt Sâm ôm.

Hạ Băng Khuynh không thể nhìn tiếp nữa.

Tim vốn lạnh đi một nửa như không cảm giác nữa, chút ấm áp cũng không còn.

Cô thu ánh nhìn lại, đi đến bên bàn, dùng nĩa nhẹ đâm bánh kem, bỏ vào miệng.

Chỉ là bánh kem sao lại đắng thế? Ôn Tử Tích nhìn bộ dạng mất hồn của Hạ Băng Khuynh, trong lòng vui vẻ.

Xem ra, vừa nãy cô nhéo tỉnh Mộ Tuyên Nhất, quả không sai. Ít nhất có thể làm tổn thương Hạ Băng Khuynh.

Mộ Nguyệt Bạch nhìn khuôn mặt tái xanh của Mộ Nguyệt Sâm cũng bất giác mỉm cười.

Hướng đi của câu chuyện này, anh khá thích

“Tôi không phải ba con, cút ra!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói.

Đôi mắt của đứa nhỏ nhanh chóng đầy lệ.

“Daddy ôm ôm “ Mộ Tuyên Nhất bắt đầu khóc lớn, đôi tay quơ lung tung, muốn Mộ Nguyệt Sâm ôm mình.

Ôn Tử Tích ở sau tuy giả bộ dỗ Mộ Tuyên Nhất ngoan tí, nhưng cơ thể lại bất giác đi về trước, như muốn Mộ Tuyên Nhất đến gần Mộ Nguyệt Sâm.

“Cút ra!”

Cảm thấy tay Mộ Tuyên Nhất chạm vào da mình, Mộ Nguyệt Sâm tức giận không thôi, liền lớn tiếng cảnh cáo.

Lần này, Mộ Tuyên Nhất không dám đến gần. Chỉ là, nước mắt ngay khóe mắt lập tức ứ ra.

Thấy vậy, người đầu tiên không nỡ là Tân Viên Thường.

“Nguyệt Sâm, quên đi, đứa bé vô tội mà.”

“Mẹ, Ôn Tử Tích tự làm tự chịu, cô ta dùng bao nhiêu tâm cơ để sinh con áp bức Nguyệt Sâm, mẹ nói cô ta vô tội sao? Mẹ, mẹ nhìn mặt của Ôn Tử Tích có chút nào vô tội không?”

Hạ Vân Khuynh chỉ vào Ôn Tử Tích, sắp bị tức chết rồi.

Băng Khuynh và Nguyệt Sâm không dễ mới tốt hơn một chút, bây giờ, ài ~~~

Tân Viên Thường tự nhiên cũng hiểu tâm trạng của con dâu, trong lòng bà cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện người lớn sai, đứa bé vô tội mà.

“Nguyệt Sâm, con không có quyền quyết định mình sinh ra từ bụng ai, cũng không có tư cách từ chối. Con tức giận với đứa bé, quá đáng đó.” Tân Viên Thường nói, đi lên trước, ôm đứa bé vào lòng.

Cả quá trình Ôn Tử Tích không hề có ý ngăn cản. Thậm chí còn hận không thể trả con cho Tân Viên Thường. Như vậy cô mới có lí do ở lại Mộ gia.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn hành động của mẹ, sự âm u lạnh lẽo trong mắt càng nhiều hơn.

“Ôn Tử Tích, lập tức mang con rời Mộ gia. Cô còn không đi tôi gọi cho Ôn Nhã Liên, để cậu ta đưa đi!” Nói xong, Mộ Nguyệt Sâm muốn gọi điện.

Ôn Tử Tích thấy vậy liền gấp gáp không biết nên làm gì.

Cô về không nói người nhà Ôn gia. Nếu Ôn Nhã Liên đến không phải ý là cô không thể ở lại Mộ gia sao?

Tính của Ôn Nhã Liên tuy ôn hòa nhưng đối với chuyện sai trái luôn có cách nghĩ của mình, rồi thông qua nỗ lực của mình thay đổi sai lầm đó.

Cho nên ý nghĩa là nếu Ôn Nhã Liên đến Mộ gia kế hoạch của Ôn Tử Tích hoàn toàn thất bại.

Cho nên không thể để Ôn Nhã Liên đến!

Không thể để Mộ Nguyệt Sâm gọi!

“Nguyệt Sâm, nếu anh đến mang em về Ôn gia, em nhất định bị ba mẹ đánh chết. Em chưa hôn đã có con, lại âm thầm ra nước ngoài thậm chí về nước cũng không báo. Họ nhất định có thành kiến. Cầu xin anh đừng kêu anh đến”

Ôn Tử Tích dùng bộ dạng khóc lóc.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn người phụ nữ nắm tay mình, mắt lạnh lẽo không nhiệt độ.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện